Sau khi vệ sĩ rời đi, Hứa Nhan Du liền nhanh chóng ăn uống.
Tạ Hoằng Văn nhìn đồng hồ, thấy cũng đã không còn sớm nên không đôi co với cô nữa.
Anh để mặc cô ngồi bên cạnh ăn sáng cùng mình, nhưng anh cũng không quên cảnh cáo: “Từ lần sau đừng có lên đây làm phiền tôi, nếu không thì tôi sẽ ném cô ra khỏi cái biệt thự này.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì không nói năng gì.
Đến lúc ăn sáng xong, Tạ Hoằng Văn liền rời khỏi biệt thự.
Hứa Nhan Du lại nhàm chán mà đi dạo xung quanh, sau đó thì vào phòng khách xem tivi.
Đến buổi trưa, Tạ Hoằng Văn mãi mà không về.
Hứa Nhan Du đợi rất lâu, cô muốn cùng anh ăn trưa.
Nhưng tới tận một giờ chều, cô liền biết chắc là anh đi ăn ở ngoài rồi.
Đầu bếp cũng nói với Hứa Nhan Du rằng Tạ Hoằng Văn thỉnh thoảng vẫn ăn bên ngoài, cho nên cô không cần đợi anh.
Thế là bữa trưa, cô lại phải ăn một mình.
Đến bảy giờ tối.
Tạ Hoằng Văn vẫn chưa về.
Hứa Nhan Du lại vẫn chưa ăn cơm mà đợi anh.
Đầu bếp có nói rằng có lẽ Tạ Hoằng Văn đi ăn tối ở bên ngoài nhưng cô vẫn đợi.
Kết quả đến tám giờ, xe chở Tạ Hoằng Văn đã quay về biệt thự.
Cửa xe mở ra, Tạ Hoằng Văn bước xuống xe.
Hứa Nhan Du nhanh chóng đi ra đón anh, sau đó dịu dàng hỏi: “Sao hôm nay anh về muộn vậy?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì nhìn Hứa Nhan Du một cái rồi khó chịu mà thở dài, khuôn mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn với cô.
Cô lại tiếp tục hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Nhưng anh còn chưa có ý định lên tiếng trả lời thì một tiếng động đã vang lên.
“Ục ục.” Là tiếng bụng của Hứa Nhan Du réo.
Hứa Nhan Du thoáng chốc liền trở nên xấu hổ.
Còn Tạ Hoằng Văn nghe thấy tiếng kêu thì nhìn Hứa Nhan Du rồi cười nhạt: “Cả ngày ở biệt thự mà cũng không biết đường đi ăn à?”
Hứa Nhan Du liền lén bĩu môi một cái rồi mới nói: “Em đợi anh về mà.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì ngoài mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng trong lòng dường như lại có chút dao động.
Hứa Nhan Du lại hỏi: “Thế anh ăn chưa vậy?”
Tạ Hoằng Văn nhận được câu hỏi thì vẫn chảnh mà không đáp.
Nhưng lúc này, anh đầu đinh ở phía sau lại lên tiếng: “Ông chủ vẫn chưa ăn tối.”
“Vậy hả?” Hứa Nhan Du nói với anh đầu đinh, “Vậy thì anh chắc cũng chưa ăn đúng không? Vất vả rồi!”
Anh đầu đinh liền nở một nụ cười lịch sự rồi đáp: “Được làm việc cho ông chủ, tôi không cảm thấy vất vả.
Cảm ơn cô đã quan tâm.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cũng cười với anh đầu đinh.
Thế nhưng đến lúc quay lại nhìn Tạ Hoằng Văn, cô lại thấy ánh mắt anh nhìn cô có chút khang khác.
Ánh mắt anh lúc này có vẻ như lạnh lẽo hơn, lại trông có vẻ như không vui cho lắm.
Tuy nhiên, môi anh lại cong cong, nở một nụ cười khó hiểu.
“Cô rất biết quan tâm đến nhân viên của tôi nhỉ?”
Phản ứng đầu tiên của Hứa Nhan Du sau khi nghe câu hỏi này là: Hoằng Văn đang ghen sao?
Nhưng ngay sau đó, cô liền phủ nhận suy nghĩ của mình.
Tạ Hoằng Văn của hiện tại làm sao có thể ghen vì cô chứ, anh đã thích cô đâu mà ghen.
Cô nghĩ chắc vì điệu bộ hỏi han anh đầu đinh của cô trông như bà chủ hỏi thăm nhân viên, cho nên Tạ Hoằng Văn cảm thấy cô đang ra vẻ mình là bà chủ nên anh mới không thoải mái.
Dù sao anh cũng không thể nào thích nhân viên của mình coi người khác là bà chủ được.
Vì thế, cô liền nói với anh: “Vì quen biết nên em hỏi thăm anh đầu đinh một chút thôi.”
Chứ không phải em đang ra vẻ mình là bà chủ đâu.
Thế nhưng lúc này, nụ cười trên môi Tạ Hoằng Văn lại càng thêm phần lạnh lẽo.
“Quen biết? Anh đầu đinh?”
Tạ Hoằng Văn hừ lạnh: “Cô thậm chí còn đặt biệt danh cho anh ta rồi, mối quan hệ giữa hai người có vẻ rất tốt đấy.
Có khi mấy hôm nữa anh ta còn chẳng thèm làm việc cho tôi nữa mà đi theo cô luôn ấy nhỉ.”
Nói dứt câu, Tạ Hoằng Văn liền lừ mắt nhìn Hứa Nhan Du một cái rồi đi lướt qua cô mà tiến vào trong biệt thự.
Cô liền bất lực thở dài rồi nhanh chóng đi theo sau anh.
Đến lúc vào trong biệt thự, Tạ Hoằng Văn nhìn thấy dì giúp việc thì liền nói: “Mang một phần cơm tối lên sân thượng.” Nói xong, anh còn nhấn mạnh: “Một phần!”
Dì giúp việc nghe vậy thì gật đầu đáp: “Vâng.”
Hứa Nhan Du liền hỏi Tạ Hoằng Văn: “Em ăn cùng anh được không?”
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại dứt khoát nói: “Không.
Tự đi mà ăn một mình.”
Chỉ là Hứa Nhan Du vẫn rất kiên trì đi theo anh rồi thuyết phục: “Cho em ăn cùng đi mà, em đã đợi anh rất lâu đó.”
Tuy nhiên, Tạ Hoằng Văn lúc này đã mất kiên nhẫn.
Anh quay lại, trừng mắt nhìn Hứa Nhan Du mà lạnh lùng nói: “Tôi ép cô đợi tôi à?”
Nghe thấy lời nói lạnh lùng, lại còn nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Tạ Hoằng Văn dành cho mình, Hứa Nhan Du liền ngây người trong giây lát.
Tạ Hoằng Văn thì vẫn trừng mắt nhìn cô, lại vô tình thấy đôi mắt trong veo của cô.
Đôi mắt ấy bây giờ trông có vẻ sững sờ, lại trông có chút buồn bã, tội nghiệp.
Tạ Hoằng Văn không hiểu sao sau khi nhìn thấy đôi mắt ấy, dường như trong một khoảnh khắc nào đó anh đã cảm thấy bản thân có hơi quá đáng.
Nhưng nhanh chóng, anh liền quay người đi lên tầng, không buồn nhìn Hứa Nhan Du dù chỉ một cái.
Tuy nhiên, đến lúc lên đến sân thượng, anh lại cảm thấy trong lòng tức tối khó tả.
Ngồi xuống ghế, ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao.
Nhưng bỗng nhiên, trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh đôi mắt đáng thương vừa rồi của Hứa Nhan Du.
Thật đáng ghét!
Tạ Hoằng Văn cau mày, trong lòng khó chịu: Ra vẻ đáng thương gì chứ, đâu phải tôi không cho cô ăn cơm? Tối qua còn hung hăng mắng người tát người để bênh tôi, vậy mà hôm nay bị tôi nói nặng lời một chút mà cô đã buồn bã à? Tôi cũng đâu có lớn tiếng quát cô? Lại còn sững sờ đứng yên một chỗ làm gì? Tôi hung dữ một chút mà cô đã bất ngờ đến vậy? Bình thường tôi đối xử với người khác còn hung dữ hơn nhiều, vậy mà có ai sững sờ giống như cô không?
Tạ Hoằng Văn càng nghĩ càng cảm thấy bực mình.
Lúc này, cánh cửa sân thượng lại mở ra.
Tạ Hoằng Văn quay lại nhìn thì liền thấy dì giúp việc đã mang đồ ăn lên.
Thế nhưng không hiểu sao, thấy người đến là dì giúp việc mà không phải Hứa Nhan Du, tâm tình của anh lại càng tệ.
Tuy nhiên, khi đồ ăn được bày lên bàn, Tạ Hoằng Văn lại thấy có hai phần.
Anh liền cau mày, lớn tiếng với dì giúp việc: “Tôi đã nói là một phần cơ mà.”
Dì giúp việc nghe vậy thì không khỏi lo lắng, sợ sệt.
Nhưng lúc này, Hứa Nhan Du lại bước lên sân thượng rồi nói: “Dì đi xuống tầng đi.”
Dì giúp việc liền quay sang nhìn Tạ Hoằng Văn.
Thấy Tạ Hoằng Văn lúc này không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Hứa Nhan Du, dì giúp việc liền nhanh chóng đi xuống.
Tạ Hoằng Văn lúc này lại giận dữ nói với Hứa Nhan Du: “Cô giỏi thật nhỉ! Bây giờ đến cả người giúp việc cũng nghe theo cô mà chống đối lại tôi.
Có phải mấy hôm nữa cô sẽ lên làm chủ của cái biệt thự này luôn không?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì im lặng mà không đáp.
Thay vào đó, cái bụng của cô lại lên tiếng trả lời: “Ục ục.”
Tạ Hoằng Văn nhận được hai tiếng “ục ục” này thì tức đến bật cười.
Hứa Nhan Du thì bắt đầu tỏ ra đáng thương mà nói: “Em đói quá.” Vừa nói, cô vừa bước về phía Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lại yên lặng nhìn cô.
Hứa Nhan Du dù cảm thấy rất mất mặt, thế nhưng cô vẫn giả vờ mếu máo mà nũng nịu: “Hoằng Văn, em không muốn ăn một mình đâu.
Anh để em ăn cùng với anh, được không?”
Tạ Hoằng Văn nheo mắt, nhìn Hứa Nhan Du thế này anh liền nhanh chóng nhận ra cô đang giả bộ.
Thế nhưng chính anh cũng không hiểu sao lúc này, bản thân mình lại không lên tiếng vạch trần cô.
Anh chỉ bày ra bộ mặt khó chịu rồi ngồi xuống, lớn tiếng mà nói: “Đồ phiền phức! Ăn thì ăn đi, đừng làm phiền tôi.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì hai mắt sáng lên, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Tạ Hoằng Văn rồi nói: “Ừm, em không làm phiền anh đâu.” Nói rồi cô bắt đầu cầm đũa gắp thức ăn.
Tạ Hoằng Văn cũng bắt đầu ăn, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như Hứa Nhan Du đang thiếu nợ anh vậy,
Hứa Nhan Du lại không vì sắc mặt của anh mà căng thẳng.
Cô chỉ thầm nghĩ: Anh đợi đấy! Sau này anh thích em rồi thì em sẽ lôi cái thái độ của anh ngày hôm nay ra tính toán, cho anh phải cúi đầu xin lỗi rối rít mới thôi.
Thế rồi cứ ăn được vài miếng, Hứa Nhan Du lại quay sang nói chuyện:
“Món này ngon anh nhỉ!”
“Đầu bếp của anh giỏi thật, đầu bếp nhà em nấu cũng không ngon bằng đầu bếp nhà anh.”
“Em thích ăn món này nhất, hương vị rất tuyệt.”
Hứa Nhan Du cứ nói, cứ nói.
Mỗi một câu nói của cô được thốt lên, Tạ Hoằng Văn đều nhíu mày khó chịu.
Đến lúc cô nói đến câu thứ tư, Tạ Hoằng Văn cuối cùng cũng không chịu được nữa.
Anh liền quay sang lườm cô, hỏi: “Không phải cô nói không làm phiền tôi sao?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì đang định lên tiếng đáp lời, nhưng lúc này cánh cửa sân thượng lại bị gõ.
Tạ Hoằng Văn nghe thấy tiếng gõ thì liền bảo: “Vào đi!”
Một vệ sĩ liền mở cửa bước vào, sau đó đến nói thầm vào tai Tạ Hoằng Văn điều gì đó.
Tạ Hoằng Văn nghe xong thì nhếch miệng cười.
Sau đó, anh lại quay sang nhìn Hứa Nhan Du rồi hỏi: “Muốn đi xem vài thứ hay ho không?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì buông đũa xuống, sau đó mỉm cười rồi đáp lời: “Muốn.”