Nấu ăn, rửa bát, dọn nhà, lại còn giặt cả quần áo?
Tạ Hoằng Văn nghe đến đây thì không khỏi cau mày.
Hứa Nhan Du bảo anh và cô yêu nhau nên mấy công việc kia đều là do anh làm?
Vậy anh là bạn trai, hay là osin của cô vậy?
Tạ Hoằng Văn không vui mà hỏi: “Chẳng lẽ tôi không có tiền thuê người giúp việc sao?”
Hứa Nhan Du liền mỉm cười rồi nói: “Lúc đó anh vẫn chưa có nhiều tiền như bây giờ đâu.”
Nghe vậy, Tạ Hoằng Văn liền nhìn cô chằm chằm, sau đó lại nghi ngờ mà hỏi: “Đến cả tiền thuê người giúp việc mà tôi cũng không có, vậy mà cô còn làm người yêu tôi?”
Chỉ cần nhìn qua cũng biết Hứa Nhan Du là người từ nhỏ đã sống trong giàu sang, nhung lụa.
Xem cách đi đứng, ứng xử, thậm chí là cách ăn uống cũng đủ để khiến Tạ Hoằng Văn biết được cô là một tiểu thư nhà giàu.
Vậy nên nếu anh không có tiền, thì làm sao cô có thể làm người yêu anh chứ?
Tạ Hoằng Văn nghĩ như thế.
Vậy mà không ngờ rằng, Hứa Nhan Du lại ngay lập tức nói với anh: “Đương nhiên em là người yêu anh rồi.
Anh vừa đẹp trai, vừa học giỏi, đối xử với em cũng rất tốt, làm sao em có thể không yêu anh chứ!”
Nghe thấy Hứa Nhan Du nói vậy, Tạ Hoằng Văn có thể cảm nhận được trái tim mình đang không ngừng dao động.
Nhưng bên ngoài, anh vẫn tỏ ra mạnh miệng: “Đẹp trai có thể mài ra mà ăn được sao? Học giỏi với đối xử với cô tốt mà không giàu thì cũng có ích gì chứ.”
“Nhưng mà anh học giỏi lại còn có tài mà.” Hứa Nhan Du liền nói: “Lúc đó chưa kiếm được nhiều tiền, nhưng anh đâu có để em phải khổ ngày nào đâu.
Lúc đó chúng ta đủ ăn đủ chi, cuộc sống rất hạnh phúc đó.”
Tạ Hoằng Văn lại hỏi: “Lúc đó là lúc nào?”
Hứa Nhan Du liền đáp: “Lúc chúng ta tuổi, đang học năm cuối cấp ba đó.”
“Chúng ta tuổi?” Tạ Hoằng Văn bật cười, hỏi Hứa Nhan Du: “Đồ lừa đảo, không phải lúc trước cô nói cô là người yêu tương lai của tôi sao? Sao bây giờ lại biến thành người yêu từ quá khứ rồi? Hơn nữa tôi không có mất trí nhớ, tôi dám chắc tôi năm tuổi chưa từng gặp cô.
Cô không thể lừa tôi một cách chuyên nghiệp hơn được sao?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì liền nhíu mày, lườm Tạ Hoằng Văn rồi bảo: “Em không lừa đảo.”
Tạ Hoằng Văn thấy cô vẫn chối thì định nói thêm gì đó.
Nhưng lúc này, cô lại giận dỗi mà lớn tiếng: “Ăn cơm đi! Em đói rồi!”
Nói rồi, cô liền cầm đũa ăn cơm, không để ý đến Tạ Hoằng Văn nữa.
Tạ Hoằng Văn thấy thái độ cô như vậy thì trên đầu hiện đầu dấu hỏi chấm.
Anh còn chưa tức giận vì cô lừa anh, vậy mà cô lại dám quay ra giận dỗi anh?
Đúng là càng ngày càng to gan.
Mấy hôm nữa, không biết chừng cô còn leo lên đầu anh ngồi luôn ấy chứ.
Mà nghĩ như vậy, Tạ Hoằng Văn cảm thấy bản thân nên răn đe cô rồi.
Chỉ là nên răn đe như thế nào, anh lại chưa nghĩ ra.
Nhốt cô vào phòng tối? Không được.
Không cho cô ăn cơm? Cũng không được.
Anh phải làm gì với cô đây?
Tạ Hoằng Văn nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Thế rồi, anh lại nhớ đến chuyện Hứa Nhan Du nói vừa nãy.
Cô nói anh nấu cơm, rửa bát, dọn nhà, còn giặt quần áo cho cô.
Tạ Hoằng Văn cảm thấy cô đúng là biết ảo tưởng, làm sao anh có thể làm những việc này cho cô chứ.
Nhưng rồi, anh lại thử tưởng tượng đến năm tuổi mình gặp được cô, sau đó yêu cô.
Lúc đó trong tay lại chẳng có gì cả, đương nhiên cũng chẳng có tiền thuê người giúp việc.
Vậy thì mấy công việc nấu nướng, rửa bát, dọn nhà, giặt quần áo sẽ giao cho ai?
Đương nhiên… là giao cho anh rồi.
Anh làm sao nỡ để cô làm việc chứ!
Chính Tạ Hoằng Văn của bây giờ cũng cảm thấy như vậy.
…
Sáng hôm sau.
Sau khi ăn sáng cùng Hứa Nhan Du, Tạ Hoằng Văn liền xuống tầng đi làm.
Lý Kha Y thì đã đợi anh ở phòng khách, thấy anh xuống tầng thì liền chạy ra muốn nói chuyện với anh.
Nhưng anh lại chẳng để ý đến cô ta mà liền đi ra ngoài, cô ta muốn đuổi theo thì lại bị vệ sĩ chặn lại.
Vì thế, cô ta vô cùng tức giận, uất ức.
Đến khoảng mười giờ sáng.
Tạ Hoằng Văn đi đến sòng bài mà anh mới mở vài tháng trước.
Kiểm tra công việc ở sòng bài một lát, anh liền lên xe, bảo tài xế lái xe về biệt thự.
Nhưng lúc xe đi ngang qua một cửa hàng điện thoại, anh lại bảo tài xế dừng lại.
Anh đầu đinh ngồi ở ghế phụ thấy vậy thì liền hỏi: “Ông chủ, ngài cần gì sao?”
Tạ Hoằng Văn bảo: “Anh vào trong mua một chiếc điện thoại, cùng loại với chiếc của tôi đi.”
Anh đầu đinh nghe vậy thì không hỏi gì nữa mà ngay lập tức vào cửa hàng điện thoại, chọn mua một chiếc điện thoại mới tinh.
Nhưng lúc anh ấy đang định mang điện thoại đi, Tạ Hoằng Văn lại xuống xe, sau đó đi vào cửa hàng điện thoại rồi bảo nhân viên cửa hàng: “Đặt chiếc điện thoại vào trong một hộp quà, trang trí hộp quà cẩn thận một chút.”
Tạ Hoằng Văn muốn mang quà về cho Hứa Nhan Du.
Dù sao trong biệt thự rất nhàm chán, anh cảm thấy mua một chiếc điện thoại về cho cô thì cô sẽ vui vẻ hơn.
Nhưng mà…
Tại sao anh lại muốn cô vui vẻ chứ?
Chính Tạ Hoằng Văn cũng không biết tại sao, nhưng anh thật sự muốn thấy cô vui vẻ, muốn thấy cô mỉm cười.
Đến lúc về tới biệt thự.
Tạ Hoằng Văn cầm hộp quà vào biệt thự thì liền nhìn thấy Hứa Nhan Du đang ngồi xem tivi trong phòng khách.
Còn Hứa Nhan Du phát hiện ra anh về thì hai mắt liền sáng lên, cô nhanh chóng đi đến bên cạnh anh rồi tươi cười nói: “Anh về rồi đấy à?”
Tạ Hoằng Văn thấy Hứa Nhan Du như vậy thì tâm tình anh cũng trở nên vui vẻ.
Thế nhưng, anh lại đáp lại cô bằng một chữ cụt ngủn: “Ờ.”
Hứa Nhan Du nghe vậy cũng không để bụng.
Lại phát hiện ra trên tay anh cầm một hộp quà, cô liền hỏi: “Đây là gì vậy?”
Tạ Hoằng Văn liền đi ra ghế sofa rồi ngồi xuống, sau đó đặt hộp quà lên trên bàn rồi bảo: “Tiện đường mua cho cô.”
“Mua cho em?” Hứa Nhan Du ngạc nhiên, khuôn mặt lộ rõ sự vui vẻ mà đi đến bên cạnh Tạ Hoằng Văn rồi hỏi: “Anh mua tặng cho em ý hả?”
Tạ Hoằng Văn thấy phản ứng của Hứa Nhan Du như vậy thì khẽ cong môi cười, nhưng sau đó lại nghiêm mặt lại mà hỏi: “Còn chưa biết bên trong là gì mà cô đã vui vậy hả?”
“Đương nhiên là vui.” Hứa Nhan Du cầm lấy hộp quà, sau đó mỉm cười bảo Tạ Hoằng Văn: “Quà của anh tặng mà.”
Tạ Hoằng Văn nghe đến đây thì đã không kìm được ý cười trong ánh mắt.
Anh đưa tay, bóp lấy cái miệng nhỏ của cô rồi bảo: “Cô đúng là biết nịnh người khác.”
“Nhưng mà tôi không thích nghe nịnh đâu.” Tạ Hoằng Văn dối lòng, sau đó thì liền bảo cô: “Mở quà ra đi.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì gật đầu, sau đó cẩn thận mở hộp quà ra.
Không ngờ rằng khi chiếc hộp được mở ra, cô liền nhìn thấy bên trong đựng một chiếc điện thoại mới tinh, cùng loại với chiếc điện thoại của Tạ Hoằng Văn đang dùng.
Cô không khỏi kinh ngạc, liền quay sang hỏi anh: “Anh tặng em điện thoại?”
Tạ Hoằng Văn gật đầu.
Hứa Nhan Du lại hỏi: “Không phải người trong biệt thự không được dùng điện thoại sao?”
Tạ Hoằng Văn liền nói: “Để đề phòng người làm là nội gián tuồn thông tin hoặc là liền lạc với đối thủ ở bên ngoài, cho nên tôi không cho họ dùng điện thoại.
Còn cô, cô là nội gián sao?”
“Không phải.” Hứa Nhan Du ngay lập tức lắc đầu.
“Nhưng mà anh tin em sao?”
Tạ Hoằng Văn lại bảo: “Tôi đương nhiên là không tin cô.”
Sau đó, anh lại túm lấy cằm cô rồi dọa nạt: “Tôi cho cô điện thoại, nhưng nếu tôi mà phát hiện cô bán đứng tôi thì tôi sẽ nhốt cô lại, cho cô phải chịu khổ, cô biết chưa?”
Tạ Hoằng Văn vừa nói vừa nhìn chằm chằm Hứa Nhan Du.
Nhưng sau khi nói xong, anh lại thấy lo, có phải cô bị anh dọa sợ rồi không?
Không ngờ rằng, cô lại ôm chầm lấy anh rồi nói: “Em nhất định không bao giờ bán đứng hay phản bội anh đâu.
Anh là người em yêu nhất trên đời này mà.”
Nghe thấy vậy, trái tim Tạ Hoằng Văn không ngừng loạn nhịp.
Khóe môi anh khẽ cong lên, ánh mắt anh chưa bao giờ dịu dàng như lúc này.
Trong khi đó, Lý Kha Y đứng ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì lại vô cùng tức giận.
Tạ Hoằng Văn tặng điện thoại cho Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du ôm Tạ Hoằng Văn.
Lý Kha Y cắn chặt môi, sự ghen ghét và đố kỵ hiện lên rõ trong ánh mắt.
Đến buổi chiều.
Nhân lúc Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du đang ở trên tầng, Lý Kha Y liền đi đến chỗ mấy dì giúp việc.
Lý Kha Y quan sát thì thấy Hứa Nhan Du bình thường luôn giữ dáng vẻ “thanh cao” trước mặt người khác.
Cô ta cảm thấy Hứa Nhan Du rất kênh kiệu, đỏng đảnh, cho nên những người làm trong biệt thự chắc chắn chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng với Hứa Nhan Du.
Bây giờ, Lý Kha Y lại đi đến chỗ mấy dì giúp việc, làm bộ thân thiện mà trò chuyện vài câu với mấy dì ấy.
Mấy dì ấy dù có chút không thích Lý Kha Y nhưng vẫn nói chuyện cùng với cô ta.
Mà cô ta thấy vậy thì liền giả vờ tình cờ mà nhắc đến Hứa Nhan Du: “Cái cô Hứa Nhan Du kia hôm nay được Tạ Hoằng Văn tặng cho chiếc điện thoại.
Tôi cảm thấy thật là bất công.
Mọi người đều bị cấm không được dùng điện thoại, vậy mà tại sao Tạ Hoằng Văn lại thiên vị cho cô ta chứ?”