Trong vườn hoa của biệt thự.
Lý Kha Y tâm trạng buồn bực đi dạo, trong lòng nhớ đến Đàm Vũ Trạch.
Cô ta muốn quay về gặp Đàm Vũ Trạch, cô ta nhớ anh ta lắm rồi.
Nỗi nhớ nhung trong lòng khó mà nguôi ngoai.
Đã vậy, sự giận dữ lại bắt đầu xuất hiện khi Lý Kha Y nghĩ đến Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn.
Cô ta cực kỳ căm ghét và khinh thường Hứa Nhan Du.
Còn đối với Tạ Hoằng Văn, cô ta cảm thấy có chút hận.
Hận vì cô ta tưởng rằng anh đã từng yêu cô ta nhưng bây giờ lại thay lòng đổi dạ.
Lý Kha Y thầm hỏi ông trời, tại sao đàn ông lại dễ thay đổi đến thế chứ?
Càng nghĩ, Lý Kha Y lại càng cảm thấy trong lòng khó chịu.
Nhìn những bông hoa đẹp đẽ trong vườn, nhưng tâm trạng cô ta lại chẳng có cách nào tốt đẹp được hơn.
Thế là cô ta liền rời khỏi vườn hoa, sau đó định đi vào biệt thự nghỉ ngơi.
Chỉ là lúc này có một người vệ sĩ đi ngang qua va vào cô ta, khiến cho cô ta suýt ngã xuống đất.
Tâm trạng Lý Kha Y vốn đã không tốt, cho nên bây giờ bị va phải thì cô ta rất tức giận.
Chỉ là đang định nổi giận với vệ sĩ thì bỗng nhiên, cô ta lại phát hiện dưới đất có một viên thuốc được đựng trong cái túi zip nhỏ, cùng với một tờ giấy nhỏ được gấp lại cẩn thận.
Hai thứ này rõ ràng là do người vệ sĩ kia vừa thả xuống.
Lý Kha Y bèn nhìn người vệ sĩ đó thì liền thấy anh ta đang nhìn cô bằng một ánh mắt khó hiểu, sau đó thì liền bỏ đi.
Lý Kha Y đã cảm nhận được điều gì đó nên liền lén nhìn xung quanh.
Thấy những người làm trong biệt thự đều ở cách đó khá xa và không để ý đến mình, Lý Kha Y mới lén lút nhặt hai thứ kia lên.
Sau đó, cô ta đã nhanh chóng vào biệt thự rồi đi vào phòng của mình, khóa cửa lại.
Tiếp đó, cô ta liền mở tờ giấy nhỏ kia ra thì vô cùng mừng rỡ.
Là Đàm Vũ Trạch gửi thư cho cô ta!
Lý Kha Y say sưa đọc bức thư mà Đàm Vũ Trạch gửi.
[Kha Y yêu dấu, anh nhớ em rất nhiều.
Em đợi anh có lâu lắm không?
Là anh vô dụng, chưa đủ năng lực cứu được em ra ngoài.
Nhưng em đừng lo, anh đã nghĩ ra cách cứu được em rồi.
Anh đã mua chuộc được một vệ sĩ của Tạ Hoằng Văn, để anh ta làm nội gián.
Bây giờ anh bảo anh ta mang đến cho em một viên thuốc, em hãy tìm thời cơ thả viên thuốc này vào đồ uống của Tạ Hoằng Văn.
Viên thuốc này tan trong nước, không màu, không mùi, không vị.
Em chỉ cần cho Tạ Hoằng Văn uống nó thì hắn ta sẽ đau đớn quằn quại, biệt thự của hắn ta cũng sẽ trở nên hỗn loạn.
Đến lúc đó em có thể nhân cơ hội chạy thoát, nội gián sẽ giúp em rời khỏi biệt thự.
Anh biết em lương thiện, bình thường sẽ không hại người khác.
Nhưng em đừng lo, viên thuốc kia chỉ làm Tạ hoằng Văn đau đớn chứ không hại chết hắn ta.
Vì vậy, em hãy vì tương lai của chúng ta mà cho hắn uống, em nhé.
Kha Y, anh yêu em.]
Lý Kha Y đọc được bức thư này thì liền nhìn về phía viên thuốc.
Cô ta không biết rằng cả trong nguyên tác lẫn hiện tại, Đàm Vũ Trạch đều lừa dối cô ta.
Sự thật là khi uống viên thuốc này thì khả năng sống sót là rất thấp, Đàm Vũ Trạch gần như chắc chắn Tạ Hoằng Văn sẽ chết nếu uống viên thuốc này.
Nhưng vì sợ Lý Kha Lương thiện không dám ra tay, cho nên anh ta đã lừa cô rằng uống viên thuốc này chỉ gây ra đau đớn.
Lý Kha Y ở trong nguyên tác vì vậy mới bỏ viên thuốc này vào đồ uống của Tạ Hoằng Văn.
Mà trước khi bỏ, cô ta do dự rất lâu.
Bởi cô ta nghĩ Tạ Hoằng Văn thích mình, cho nên cô ta không nỡ hại anh.
Nhưng hiện tại, Lý Kha Y nghĩ đến những lúc Tạ Hoằng Văn đối xử với mình thì vô cùng uất ức.
Vì vậy, cô ta không hề có chút do dự.
Lý Kha Y còn nóng vội, muốn mau chóng bỏ độc Tạ Hoằng Văn để cô ta có thể trốn đi.
Bởi cô ta cho rằng anh đã thay lòng, cho nên anh có chịu đau thì cô ta cũng không thương tiếc nữa.
Hai ngày sau.
Tạ Hoằng Văn vẫn chưa từ nước ngoài trở về nên Hứa Nhan Du thấy vô cùng buồn chán, cũng vô cùng nhớ anh.
Cô nhắn tin hỏi anh: [Bao giờ anh mới về?]bg-ssp-{height:px}
Tạ Hoằng Văn nhanh chóng nhắn lại: [Mấy ngày nữa.]
Hứa Nhan Du không khỏi hụt hẫng, than thở với anh: [Suốt ngày ở biệt thự, em chán lắm rồi.]
Sau đó, Hứa Nhan Du đắn đo suy nghĩ một lát rồi thử hỏi: [Em có thể ra ngoài được không?]
Hứa Nhan Du cho rằng Tạ Hoằng Văn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô, cho nên có lẽ bây giờ anh chưa thể cho cô ra ngoài.
Nhưng cô vẫn thử hỏi anh, vậy mà không ngờ rằng anh lại nhắn: [Được.]
[Được?] Hứa Nhan Du kinh ngạc mà hỏi: [Anh đồng ý cho em ra ngoài sao?]
[Ừ.
Nhưng phải có vệ sĩ đi theo.]
Hứa Nhan Du thấy được tin nhắn này thì vô cùng vui vẻ, liền gửi hơn chục nhãn dán hình trái tim để cảm ơn Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn nhìn nhãn dán trái tim thì vui vẻ mà mỉm cười.
Sau đó, anh gọi điện cho vệ sĩ ở biệt thự rồi dặn dò: “Hứa Nhan Du muốn đi chơi lúc nào thì mấy người hộ tống cô ấy đi.
Nhớ phải bảo vệ cô ấy thật kỹ, nhưng cũng phải cho cô ấy tự do một chút.
Cô ấy muốn làm gì cũng được, muốn đi đâu cũng được, mấy người chỉ cần bảo vệ an toàn cho cô ấy là được.”
Dặn dò vệ sĩ xong, Tạ Hoằng Văn cúp máy.
Sau đó, anh cho người lái xe đưa mình đến cửa hàng nhẫn của một nhãn hàng nổi tiếng tại nước ngoài.
Trước đó Tạ Hoằng Văn đã đặt một chiếc nhẫn, hôm nay anh tới lấy.
Mà chiếc nhẫn này là nhẫn cầu hôn, anh định tặng nó cho Hứa Nhan Du.
Dù sao hai người cũng sẽ kết hôn, mà những cặp đôi khác trước khi kết hôn thường có bước cầu hôn.
Tạ Hoằng Văn đương nhiên sẽ không cho vợ tương lai của mình thua kém người ta, cho nên anh quyết định phải mua cho cô một chiếc nhẫn thật đẹp, thật đắt.
Đến lúc lấy được chiếc nhẫn rồi, Tạ Hoằng Văn liền trở về khách sạn để thu dọn hành lý, chuẩn bị cho chuyến bay chiều nay.
Vừa rồi anh đã nói với Hứa Nhan Du rằng mấy ngày nữa mới về, nhưng thực ra anh muốn cho Hứa Nhan Du một bất ngờ nên đã nói dối.
Ngay chiều nay thôi, anh sẽ trở về với cô.
Nghĩ đến chuyện sẽ được gặp cô, trong lòng anh vô cùng vui vẻ.
Trong lúc đó, Hứa Nhan Du lại đang chuẩn bị đồ để chiều nay ra ngoài.
Cô muốn đến trung tâm thương mại.
Đến buổi chiều.
Một nhóm vệ sĩ đã đến hộ tống Hứa Nhan Du đi, mà trưởng nhóm vệ sĩ ấy chính là anh vệ sĩ điển trai lần trước cho cô mượn điện thoại.
Ngồi trên xe, Hứa Nhan Du nói chuyện khá nhiều với anh vệ sĩ điển trai ấy.
Đến lúc đến trung tâm thương mại, cô rất thoải mái để các vệ sĩ đi theo mình.
Mặc dù có rất nhiều người nhìn ngó về phía cô, nhưng cô cũng chẳng để tâm mà rất tự nhiên để mấy anh vệ sĩ xách đồ.
Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn đã ra sân bay để đi về nước.
Hứa Nhan Du ở trung tâm thương mại thì mua sắm hết thứ này đến thứ khác.
Đến lúc mua sắm xong thì đã gần năm giờ chiều, cô liền bảo tài xế đưa mình đi mua một bó hoa cúc và một túi hoa quả, sau đó thì lái xe đến nghĩa trang.
Cô muốn đi thăm mộ Tô Tấn Bằng.
Nhóm vệ sĩ đã nghe lời dặn của Tạ Hoằng Văn nên đương nhiên không can thiệp hay cấm cản chuyện cô muốn đi đâu.
Tài xế cũng nhanh chóng chở cô tới nghĩa trang - nơi chôn cất Tô Tấn Bằng.
Tới lúc đến nghĩa trang, Hứa Nhan Du không cho mấy vệ sĩ đi cạnh mình mà bảo họ cách xa mình một đoạn.
Sau đó, cô liền nhờ hệ thống chỉ đường, dẫn mình đến trước mộ của Tô Tấn Bằng.
Đến trước mộ của Tô Tấn Bằng rồi, cô liền đặt hoa và quả xuống rồi thắp hương cho anh ấy.
Thắp hương xong rồi, Hứa Nhan Du lại ngồi trầm tư một lúc.
Thế rồi không biết qua bao lâu, Hứa Nhan Du lại nhìn vào bức ảnh của Tô Tấn Bằng ở trên mộ, sau đó tâm sự với anh ấy: “Tô Tấn Bằng à, kiếp này anh thật khổ.
Tô Thấm Di đã hại chết anh, mà Hoằng Văn thì đã giết chết cô ta rồi.”
“Cô ta đã bị báo ứng, nhưng em không biết anh cảm thấy thế nào.
Anh cảm thấy vui khi người hại mình nhận quả báo, hay là thấy đau lòng vì em gái mình bị giết chết đây?”
Hứa Nhan Du thở dài, sau đó lại nói: “Tô Thấm Di không xứng làm em gái anh, cô ta không xứng có được tình thương từ anh.
Kiếp này cô ta đã hại anh, nhưng kiếp sau cô ta không còn cơ hội nữa.”
“Kiếp sau, em sẽ là em gái của anh rồi.”
Hứa Nhan Du nói: “Thật ra em cũng chẳng có nhiều tình cảm anh em lắm đối với anh.
Nhưng em cảm thấy mối quan hệ giữa chúng ta khá hòa hợp.
Vì vậy, hôm nay em mới đến đây thăm anh.”
Nói đến đây, Hứa Nhan Du từ từ đứng dậy, sau đó nói với Tô Tấn Bằng ở trên bức ảnh: “Tạm biệt, kiếp sau gặp lại.”.