Chồi non nảy mầm, gió lạnh bên cửa sổ, ngày xuân tại ma đạo tổng đàn so với những địa phương khác cũng không hề kém cỏi mảy may.
Cửu Chi Đăng ngồi bên cửa sổ, thân mang trang phục Phong Lăng, dây cột tóc trắng theo gió lay động.
Y cầm bút vùi đầu, viết viết ngừng ngừng, tựa hồ dự định viết một phong thư dài.
Ngoài cửa sổ mây bay tập tễnh, một ngọn gió thổi qua, đem giấy viết thư y vừa mới viết xong mở đầu thổi bay, thổi hướng về phía ngọn cây ngoài cửa sổ.
Cửu Chi Đăng cau mày, đang muốn đứng lên, lại nghe bên ngoài truyền đến một đạo âm thanh giòn tan sáng sủa, lười biếng tùy theo vang lên: "Thân gửi huynh trưởng Hành Chi, từ biệt mấy ngày, tâm niệm vô cùng. Thư huynh trưởng gửi, ta ngày đêm đọc. Chữ chữ câu câu, ghi khắc trái tim, hôm qua còn có chữ viết đi vào giấc mộng..." (Jeje: Đèn Chín cũng sến súa có thua gì Lõa Thể đâu, chẳng qua không mặt dày được như ai kia =]]])
Cửu Chi Đăng vui sướng lại hoảng loạn mà đứng dậy, thậm chí không bỏ được tốn nhiều bước đi đến mở cửa, lập tức đem cửa sổ mở ra hết cỡ.
Từ Hành Chi tìm được một cây du cao cạnh cửa sổ, vui vẻ thoải mái mà ngồi nằm trên đó, tay phải gối đầu, lục lạc lục giác trên cổ tay theo gió vang vọng, một tay kia thì cầm giấy viết thư, rành mạch đọc ra.
Hai gò má thanh lãnh của Cửu Chi Đăng nổi lên sắc nhàn nhạt: "Sư huynh, ngươi... Đừng đọc."
Từ Hành Chi đem giấy viết thư gấp lại, kẹp giữa đầu ngón tay, từ trên cây nhanh nhẹn nhảy xuống, chân dài vừa nhấc liền lướt qua bệ cửa sổ, cười nói: "Sư huynh lại tìm đến ngươi đòi rượu uống đây."
Cửu Chi Đăng tiếp nhận giấy viết thư trong tay hắn: "Sư huynh tùy thời tới, ta tùy thời xin đợi."
Từ cửa sổ chui vào, Từ Hành Chi dựa lưng vào bên cửa sổ, nhìn chung quanh: "Không cần phải nói, rượu chỗ ngươi cũng thực không tồi."
Cửu Chi Đăng giơ tay thay Từ Hành Chi phủi đi hoa rơi trên đầu: "Sư huynh muốn cái gì, bất cứ lúc nào đến là được rồi. Chỉ cần tiểu Đăng có, chỉ cần sư huynh muốn, tiểu Đăng liền nhất định đưa cho sư huynh."
Dứt lời, đuôi ngón tay của y có vẻ như mạn bất kinh tâm lướt qua lệ chí câu người trước mắt của Từ Hành Chi.
Cửu Chi Đăng từ trước đến giờ lãnh tình hàn mặt, khắc kỷ thủ lễ, cho dù cùng y có tiếp xúc như vậy, Từ Hành Chi cũng sẽ không cảm thấy động cơ của y không tinh khiết.
Sau khi làm qua động tác này, Cửu Chi Đăng quay người hướng ra phía ngoài, kêu: "Lục Vân Hạc."
Lục Vân Hạc đẩy cửa mà vào, sau khi nhìn thấy Từ Hành Chi, hai con mắt sắc vốn lạnh lẽo càng thêm hạ xuống, nhưng vẫn bình tĩnh dưới sự ra hiệu của Cửu Chi Đăng theo lễ tiết hạ bái: "Thuộc hạ bái kiến Từ sư huynh."
Từ Hành Chi tuy rằng không ưa hành động kèm hai bên Thạch Bình Phong đến Phong Lăng sơn cưỡng ép đem Cửu Chi Đăng tiếp hồi ma đạo lúc trước của hắn, nhưng vì mặt mũi Cửu Chi Đăng, vẫn là thần sắc như thường mà cùng hắn hỏi thăm một chút, cũng thoải mái cười nói: "Thời điểm ta chuồn vào đây nhìn thấy Tạp Tứ. Thế nhưng tuyệt đối đừng nói cho hắn biết ta đến a, bằng không hắn lại đến lôi kéo ta so kiếm thuật nửa ngày."
Lục Vân Hạc sau khi đáp lời liền tâm lĩnh thần hội lui ra, một hồi lâu sau ôm một vò rượu ngon tiến vào, lại khép cửa rời đi.
Cửu Chi Đăng dùng nước thanh mai đun sôi lò rượu, thay Từ Hành Chi đem cốc nhỏ dọn xong, lại giơ bầu thay hắn rót rượu đã hâm nóng. Nước rượu trong vắt rót vào chén, đến mặt chén liền ngừng, dịch rượu vừa vặn thấp hơn miệng chén một đường, nhìn vui tai vui mắt cực kì.
Từ Hành Chi một ngụm ngậm chén, ngửa cổ uống cạn, liền buông miệng ra, khéo léo thả chén rượu xuống tay, tiện đà đối với Cửu Chi Đăng trào ra một nụ cười sơ lãng.
Vẻn vẹn nhìn một loạt động tác của hắn, trong mắt Cửu Chi Đăng liền sinh ra vô hạn nhu tình, tiến lại gần rót đầy chén rượu của Từ Hành Chi: "Sư huynh tại sao không mang Mạnh sư đệ theo."
Vừa nhắc tới Mạnh Trọng Quang, Từ Hành Chi liền cảm thấy buồn cười.
Gần đây khe núi Nam Sơn nháo việc thi quỷ, Từ Hành Chi muốn mài giũa hắn, liền thay hắn hướng Nghiễm Phủ quân tấu thỉnh, việc tiêu diệt thi quỷ lần này, để Mạnh Trọng Quang mang vài tên đệ t Phong Lăng xuất hành xử lý.
Thực lực Mạnh Trọng Quang dù vô dụng, có những thiên tài địa bảo đó ôn dưỡng, tu vi Kim Đan cấp ba cũng đã bên trên phần lớn đệ tử Phong Lăng, hắn lại là đệ tử Thanh Tĩnh quân chính thức thu nhận, cho dù suốt ngày đi theo phía sau mình làm nũng có thể xảy ra chuyện gì?
Hôm qua nhãi con kia trước khi đi lưu luyến không rời, dặn dò mấy trăm lần, kêu chính mình không được thừa dịp hắn không ở thời cơ đến tìm Cửu Chi Đăng, nếu bị hắn phát hiện, chính mình liền đẹp mặt.
... Một tên nhãi ranh, còn có thể làm gì mình?
Bất quá thông báo vẫn nên làm, hắn hôm nay trước khi ra cửa hướng Mạnh Trọng Quang gửi linh hàm, nói cho hắn biết muốn đi tổng đàn ma đạo uống rượu, hiện tại hắn hẳn không sai biệt lắm đã nhận được tin.
... Khá lắm, bản lĩnh lớn ra, dám uy hiếp ta.
Ngươi ngược lại nhìn xe ta có nghe hay không a.
Nghĩ đến dáng dấp tức giận đến nhe răng trợn mắt của hắn, Từ Hành Chi tâm tình thật tốt liền uống một hơi, thuận miệng nói: "Hắn bận lắm."
Cửu Chi Đăng nhìn chăm chú vào đôi mắt Từ Hành Chi: "Sư huynh cùng Thanh Tĩnh quân nói qua việc ngươi cùng hắn định kết thành đạo lữ song tu chưa?"
Từ Hành Chi sờ sờ cái mũi, híp mắt cười khẽ: "Ngươi đừng nói cho Trọng Quang a... Lần thi đấu Thiên bảng này, ta nếu có thể tiếp tục đứng đầu, thời điểm đoạt giải liền sẽ tuyên bố, Mạnh Trọng Quang chính là đạo lữ của Từ Hành Chi ta, ta muốn chính thức cùng hắn ký kết nhân duyên."
Dứt lời, hắn cầm chén cùng Cửu Chi Đăng chạm nhẹ: "Sớm ăn mừng một chút."
Dịch rượu lay động, vài giọt rượu trong chén Từ Hành Chi bắn tóe vào trong chén Cửu Chi Đăng, làm cho đường rượu trong ly y nguyên bản vừa vặn đến miệng chén liền trào ra ngoài.
Hầu kết Cửu Chi Đăng hung hăng lăn lộn một phen, đem chén đặt xuống, lấy ra khăn gấm, chậm rãi rửa tay, trong thanh âm nghe không ra hỉ nộ gì: "Sư huynh ngược lại thật sự lớn gan. Đệ tử tứ môn sợ rằng đều sẽ bị sư huynh dọa tới."
Từ Hành Chi vui vẻ nói: "Ta chính là muốn nhìn bộ dạng miệng không đóng lại được của họ. Đặc biệt là Bắc Nam, ngẫm lại gương mặt kia của hắn ta liền cao hứng."
"Sư huynh cao hứng thì tốt."
Từ Hành Chi tự mình dùng bầu rượu rót đầy rượu cho chính mình: "Còn phải nói, lần trước Tuyết Trần làm lễ cưới thật là náo nhiệt, ta nhìn đỏ mắt thật sự, ngày khác ta cũng phải làm một hồi như vậy."
Cửu Chi Đăng chỉ cảm thấy gan mình đau nhức, y kinh ngạc chính mình càng còn có thể dưới sự đau nhức ấy nói ra lời: "Sư huynh nếu cùng nữ tử kết thân, thông cáo tứ hải, tất nhiên là điều chắc chắn. Thế nhưng cùng đạo hữu đồng tính trở thành đạo lữ, đều nên lẳng lặng mà làm... Còn gióng trống khua chiêng, mời tiệc khách mời, đạo môn chưa bao giờ có tiền lệ này."
Từ Hành Chi không quan tâm chút nào: "Vậy liền để ta tới làm ra cái tiền lệ này a."
Hôm nay uống rượu đến đặc biệt say lòng người chút, chưa tới một canh giờ, trên mặt Cửu Chi Đăng cùng Từ Hành Chi đều đã mang theo hương say nhàn nhạt.
Từ Hành Chi híp mắt nhìn sắc trời bên ngoài.
Cửu Chi Đăng hỏi: "Sư huynh phải đi về sao?"
Từ Hành Chi đứng dậy: "Không sai biệt lắm."
Từ Hành Chi đứng dậy: "Không sai biệt lắm."
Thân ảnh ma mị của Lục Vân Hạc lần thứ hai xuất hiện ở cửa, trong lòng ôm ấp một vò rượu, sau khi để xuống, lại lần nữa im lặng không lên tiếng mà quay người đi ra ngoài.
Từ Hành Chi hỏi: "Hắn vẫn luôn buồn tẻ như thế sao?"
Cửu Chi Đăng thanh bằng nói: "Nói ít một chút cũng tốt."
Từ Hành Chi: "... Hắn dám bắt nạt ngươi không?"
Cửu Chi Đăng nói: "Ta đã là thân thể Nguyên Anh, bên trong tổng đàn này có ai dám bắt nạt ta đâu?"
Nói, Cửu Chi Đăng đem vò rượu nhỏ bế lên, đưa cho Từ Hành Chi: "Gửi sư phụ chút rượu."
Từ Hành Chi duỗi cánh tay đi đón, mà thời điểm bốn tay giao hợp, Cửu Chi Đăng thế nhưng không buông ra.
Y đem đôi mắt hẹp dài mở ra chút, trong mắt tựa như có sương mù rượu lượn lờ, ẩn hàm thủy quang, đem vẻ bọc bên ngoài từ trước đến giờ lãnh đạm của y hở ra một khe hở nhỏ.
Từ Hành Chi cho rằng y uống say rồi, cười giỡn nói: "Làm sao, không nỡ cho à."
Cửu Chi Đăng nhẹ giọng nói: "Sư huynh hôn ta một chút thôi."
Từ Hành Chi vui vẻ, rút một tay ra đẩy lên trán của y: "Thật sự say rồi?"
Cửu Chi Đăng đem vò rượu đưa tới, sương mù mịt mờ trong mắt thoáng tản đi, thần sắc mông lung cũng quay về thanh minh.
Y tiến lui tự nhiên mà trả lời: "... Phảng phất có hơi say."
Cửu Chi Đăng đem Từ Hành Chi đưa ra khỏi cửa, hai người sóng vai đi ra trăm thước, một đường nói chút chuyện phiếm.
Từ Hành Chi hỏi y: "Lần này thi đấu Thiên bảng tại Phong Lăng,. Ngươi có đến không?"
Cửu Chi Đăng tinh tế suy nghĩ một phen: "Công việc trong đạo bề bộn, rất khó nói. Mà đi hay không đi, ta đều sẽ phái người thông báo sư huynh một tiếng."
"Phái người thông báo làm chi?" Từ Hành Chi đại đại liệt liệt triển khai cánh tay thon dài, nắm ở vai Cửu Chi Đăng, "Đem lá thư ngươi chưa viết xong đó viết cho xong, lại sai người đưa tới đi. Ta với người viết thư vài lần, ngươi mỗi lần hồi âm đều là cái gì nha, văn chương kiểu cách, khách khí, gộp lại cũng không bằng văn phong ngươi viết hôm nay."
Cửu Chi Đăng cúi đầu: "Vâng."
Từ Hành Chi lấy "Nhàn Bút" gõ gõ nhẹ lên trán của y: "Vâng cái gì mà vâng? Mỗi lần đều đáp đến có thứ tự, lần trước độ lôi kiếp ngược lại âm thầm. Lời ta cùng ngươi đã nói ngươi đều quăng ở sau đầu đúng hay không? Nếu không phải ta nhìn thấy mây độ kiếp, cũng không biết ngươi tự ý độ Nguyên Anh kiếp. Ta tới tìm ngươi, ngươi còn bố trí kết giới, không cho bất luận người nào tiến vào?"
Cửu Chi Đăng nhẹ giọng đáp: "Ta không muốn để cho sư huynh bị thương."
Từ Hành Chi sau khi dạy bảo y một câu sau, chung quy vẫn mềm lòng, đưa tay sờ sờ sau gáy y: "Cũng may là gắng vượt qua, cũng không uổng ta ở dưới chân núi trông coi ngươi một đêm."
Cửu Chi Đăng bỗng nhiên ngẩng đầu: "Sư huynh, đêm đó..."
Từ Hành Chi chẳng hề để ý gãi gãi hai gò má: "... Nha, chưa nói cho ngươi a. Đêm đó ta vẫn luôn đứng ở dưới chân núi."
Cửu Chi Đăng cổ họng phát nghẹn: "Sư huynh..."
Từ Hành Chi nói: "Ta ở Phong Lăng, nghĩ ngươi đang chịu tội, làm thế nào cũng không ngủ được, chẳng bằng đến địa phương cách ngươi gần chút, còn có thể cầu an lòng."
Lại rảnh tán gẫu qua hai câu, Từ Hành Chi mới rời đi.
Cửu Chi Đăng từ thời điểm Từ Hành Chi nói ra câu "Trông coi ngươi một đêm", ngực liền toan trướng nhảy bắn đến lợi hại, cho dù quay lại trong phòng, một lần nữa ngồi trên thư án kia, trái kim kia vẫn tựa như con thỏ giãy giụa trong chảo dầu.
Năm từ này có cái gì đặc biệt đâu, nhưng tâm y chính là bị năm từ này rạch xuống máu me đầm đìa chằng chịt như kênh rạch, lại vui vẻ chịu đựng.
Y càng muốn từ bỏ Từ Hành Chi, lại càng phát si mê với mỗi một lời nói một hành động của hắn, nhất cử nhất động.
Đại khái bởi vì nhập ma, y hiện tại nếu nhìn sư huynh lâu, liền không nhịn được muốn đem sư huynh nuốt ăn vào bụng, nhìn khuôn mặt kiêu ngạo kia ở dưới thân mình lộ ra biểu tình kinh hãi cùng hưởng thụ.
Tại tiệc rượu vừa rồi, Cửu Chi Đăng nhịn xuống xúc động xé nát túi da quân tử khắc kỷ tinh khiết thiện lương này của chính mình.
... Nhưng mà y còn có thể nhẫn nại bao lâu đây?
Y nghĩ như vậy, đem quyển sách xanh trắng ở dưới bàn lôi ra.
Bên trong đều là thư tín Cửu Chi Đăng viết cho Từ Hành Chi, từng lá từng lá, gộp thành một quyển, nếu mở ra xem, bên trong tất cả đều là nội dung khiến người mặt đỏ tim đập.
Những thư trong sách này, bao quát tín hàm y viết hôm nay, y chưa bao giờ gửi đi, cũng không có ý định gửi đi, y sẽ chỉ ở ban đêm tình cờ lấy ra lật xem.
Đây là bí mật tối tăm âm u của nội tâm Cửu Chi Đăng, sẽ không nói với bất kỳ người nào.
Lục Vân Hạc vào lúc này đẩy cửa vào.
Cửu Chi Đăng che đi quyển sách trong tay, lại cũng không có ý định ngẩng đầu nhìn hắn: "Chuyện gì?"
Lục Vân Hạc đứng ở nơi đó, toàn bộ giống như một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ: "Vừa nãy xem ngài đang cùng Từ Hành Chi uống rượu, liền không thể báo cho ngài... Hắc Thủy Bảo phản."
Cửu Chi Đăng môi mỏng hơi mím, cũng không ngẩng đầu: "Trấn áp."
"Đối với bất mãn của mọi người, ngài ngoại trừ 'Trấn áp', 'Động viên' ra, còn có mệnh lệnh nào khác không?" Bên trong lời nói của Lục Vân Hạc mang theo trào phúng, "... Ngài quá rõ ràng bọn họ muốn cái gì đi."
Cửu Chi Đăng nói thẳng: "Bọn họ muốn ta không cho được, cũng không muốn cho."
Lục Vân Hạc nói: "Vậy các môn ma đạo ngài muốn 'trấn áp' còn nhiều lắm. Bọn họ sẽ không tiếp nhận một tôn chủ đã có thân thể Nguyên Anh, lại không suy tính mở rộng bản đồ ma đạo, cũng không chịu vì cái chết của tướng quân Tạp La năm xưa hướng chính đạo thực thi trả thù. Đặc biệt là... Y còn lớn lên trong tiên môn."
Nói đến chỗ này, trong giọng nói của hắn càng nhiều hơn mấy phần ngạo mạn làm người phiền chán: "... Cả gan hỏi ngài một câu, tâm ngài, đến tột cùng hướng về ma đạo, hay hướng về Phong Lăng?" (Jeje: Ủa hồi trước ai là người dùng mọi thủ đoạn bắt ép con người ta về? Tới lúc bị vả mặt lại nói chuyện đạo lý như thể ma đạo vì Đèn Chín mà chịu ủy khuất ấy =.=")
Cửu Chi Đăng không muốn cùng hắn tranh dài ngắn nhiều lời, lặp lại mệnh lệnh của chính mình một lần nữa: "Trấn áp Hắc Thủy Bảo. Không quản sinh tử, mang bảo chủ Hắc Thủy Bảo tới gặp ta. Nghe hiểu được ta nói gì không?"
Lục Vân Hạc cười cười một tiếng, ôm quyền cáo từ.
Thời điểm khép cửa, trong mắt hắn ẩn có tàn khốc, mãi đến tận khi hai con mắt hắn dán về chỗ Từ Hành Chi vừa mới rời đi, mới chậm rãi mà kéo lên một nụ cười gằn ý tứ sâu xa.
... Không vội, cứ từ từ đi.
Đợi Lục Vân Hạc đi rồi, Cửu Chi Đăng từ dưới bàn nâng lên một xấp giấy khác.
Trong đó chứa lượng lớn tín hàm, những thư tín đó tám chín phần mười đến từ mỗi chi trong ma đạo, từ nửa năm trước bắt đầu liền tựa như tuyết rơi hướng y bay tới. Bề ngoài tín hàm đều là chúc mừng y thành công đạt được thân thể Nguyên Anh, nhưng lời trong lời ngoài, đều là thỉnh cầu y chỉnh đốn ma đạo, tấn công tứ môn.
(Jeje: Lâu lắm rồi mới cmt dài như vậy, mọi người thông cảm nhé. Nếu ai cảm thấy khó chịu thì lướt nhanh qua không cần đọc đâu.
ĐMM!!! Lúc con người ta bị đem đi làm chất tử bên tiên môn thì éo một đứa nào đứng ra ngăn cản, sau đó thì cưỡng ép bắt về cũng không hỏi ý nguyện đối phương! Tới khi Đèn Chín đạt được thân thể Nguyên Anh thì đòi người ta tấn công tứ môn giành địa bàn cho ma đạo! Lại còn nghi ngờ Đèn Chín vì ẻm lớn lên trong tiên môn, trong khi Đèn Chín ban đầu có tự nguyện chạy tới tiên môn đâu, rõ ràng là bị ép mà! Ủa giờ sống sao cho mấy người vừa lòng?! Hay phải lập bàn thờ lạy từ dưới lone lạy lên cúng thêm dĩa gà thắp ba cây nhang mới chịu?!
Còn việc tấn công tứ môn, nói thẳng ra cho dù không phải Đèn Chín làm tôn chủ mà là bất kỳ ai khác thì cái việc này nó vẫn bullshit vcl ra! Tự dưng khi không đi đánh nhau, bị ngu à?! Nếu bảo nâng dần địa vị ma đạo lên ngang bằng với tiên môn nghe còn lọt tai, chứ kêu đi chiếm đất tiên môn thì ôi thôi bộ chỉ có tụi bây biết đánh người người ta không đánh lại được chắc?!!! Chưa kể Đèn Chín thân thể Nguyên Anh, nhưng nguyên cái ma đạo cũng có mình ẻm là Nguyên Anh, trong khi tứ môn có Thanh Tĩnh quân đã gần đến Hóa Thần, bản thân Từ Hành Chi cũng là Nguyên Anh, chọi không cần nhìn cũng biết bên nào thắng!
Tuy rằng sau này Đèn Chín vẫn chiếm được tiên môn, nhưng t thề nếu không phải do may mắn + thời cơ thích hợp thì cái việc này nó ảo diệu bất khả thi vcl! Vậy mà mấy ông ma đạo cứ nhặng xị như con nít đòi quà, làm như ngay ngày mai Đèn Chín không dẫn quân đi đánh tiên đạo thì ẻm là tội đồ của toàn ma đạo vậy! Ôi ngộ nghĩnh nhỉ lạ lone nhỉ?! Hèn chi hồi trước ma đạo thua tiên môn là đúng rồi, đầu óc cỡ này không thua mới là lạ!
Chuyên mục mắng xả tới đây là hết, các bạn tiếp tục xem truyện đi nha ^^)
Tất cả những thứ này, đều bởi vì y đã là thân thể Nguyên Anh.
Bên trong ma đạo từng có một Nguyên Anh lão tổ, là thúc thúc Tạp La sát phạt thị huyết của y.
Tạp La đối với tứ môn mà nói, là sát thần khát huyết ăn thịt cuồng đồ, nhưng với ma đạo mà nói, lại là anh hùng hào kiệt bất hạnh ngã xuống.
Mà hiện tại, tân Tạp La xuất hiện, nhưng y cư nhiên không nghĩ tới việc hướng tứ môn thực thi trả thù, sao có thể có khả năng? Này sao có thể được?
—— Năm đó, y bị đưa tới tứ môn, tứ môn nghi ngờ y, cho rằng y chắc chắn có mưu đồ khác.
—— Hiện tại, y trở lại ma đạo, ma đạo đồng dạng nghi ngờ y, cho rằng y chắc chắn có mưu đồ khác.
Cửu Chi Đăng mỏi mệt ngã vào trên ghế dựa, thê lương vừa buồn cười vừa nghĩ: Cửu Chi Đăng ta rốt cuộc sinh ra có mấy trái tim, có thể tùy người giày xéo đây.
Thời điểm Từ Hành Chi trở lại Phong Lăng sơn, không có gì bất ngờ bị Nghiễm Phủ quân chặn lại.
Hắn thậm chí hoài nghi thời điểm Nghiễm Phủ quân xử lý sự vụ trong phái, "kéo đầu Từ Hành Chi về" là một trong những nhiệm vụ trọng yếu cần hoàn thành.
Quỳ gối tại cửa điện Thanh Trúc, trên mặt Nghiễm Phủ quân hắc khí lượn lờ, không để ý đệ tử lui tới chú ý, lớn tiếng mắng: "Ngươi lại chạy đi đâu, thành ra một thân xấu xa mùi rượu này?!"
Từ Hành Chi sờ mũi một cái: "Ngài đã nói, ta đây đầy người đều là mùi rượu, ta nếu nói đi nghe thủy bộ đạo tràng bên dưới núi dạy học, ngài tin sao?"
Bàn tay Nghiễm Phủ quân dừng một chút ở trên đỉnh đầu của hắn: "Còn dám tranh luận!"
Từ Hành Chi đã dự đoán được kế tiếp hắn sẽ nói cái gì.
Nghiễm Phủ quân lạnh lùng nói: "Cút về chép sách!"
Từ Hành Chi đúng lúc lộ ra biểu tình kinh ngạc cùng khổ não: "Sư thúc..."
Quả nhiên, nhìn hắn một mặt khí khổ, thần sắc Nghiễm Phủ quân mới hòa hoãn chút: "Không thương lượng. Hôm nay đi chép 《 Phong Lăng sử lục 》, ba lần. Sáng sớm ngày mai giao cho ta."
Từ Hành Chi nhận mệnh thấp đầu, hỏi: "... Sư phụ đâu?"
"Sư huynh thân thể không khỏe, đang ở trong điện nghỉ ngơi." Đề cập đến Thanh Tĩnh quân, khuôn mặt bền chắc như thép của Nghiễm Phủ quân mới có chút buông lỏng, "Đừng nghĩ tới việc để sư huynh tới nói đỡ cho ngươi."
Từ Hành Chi khẽ cau mày: "Sư phụ từ lần trước sau khi xuất quan, trên người giống như thật không tốt, bệnh tật, không phải là tẩu hỏa nhập ma đi."
Nghiễm Phủ quân phủ nhận: "Sư huynh không phải người không biết đúng mực... Ngươi nếu thật biết quan tâm thuần hiếu, liền quan tâm chuyện trong phái nhiều hơn, thay sư huynh phân ưu, không nên..."
"... Khê Vân."
Nghiễm Phủ quân nghe tiếng dừng lại răn dạy, quay đầu nhìn lại.
Thanh Tĩnh quân đứng ở trên bậc thang, khoác áo mà đứng, sắc môi hơi trắng, gió thổi tay áo phồng, hoa văn quần áo hỗn loạn, nhượng Từ Hành Chi sinh ra một loại ảo giác y không có xương không thịt, lúc nào cũng có thể theo gió bay đi.
Thanh Tĩnh quân ôn nhuyễn nói: "Ta bảo Hành Chi đi ra ngoài mua rượu. Ngươi không được trách phạt hắn."
Nghiễm Phủ quân: "... Sư huynh, hắn tự nhận đi ra ngoài uống rượu."
Thanh Tĩnh quân tỉnh tỉnh mà a một tiếng, đem ánh mắt hướng về Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi có chút ủy khuất dùng ánh mắt biểu thị, sư phụ, ngươi ra đã chậm, hai ta không đối diện khẩu cung a.
Thanh Tĩnh quân củng sống mũi, con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng xoay chuyển hai lần, tiếp tục cưỡng ép biện giải: "... Hắn thay ta đi ra ngoài mua rượu, uống hai ngụm, cũng không gây trở ngại đi."
Nghiễm Phủ quân: "Sư huynh, quy củ Phong Lăng như vậy, quyết không thể bởi vì Từ Hành Chi hắn mà thoái nhượng! Để cho hắn chép 《 Phong Lăng sử lục 》ba lần, đã là khoan dung rất lớn rồi!"
Thanh Tĩnh quân cùng Nghiễm Phủ quân cò kè mặc cả: "Nếu không, một lần đi?"
Nghiễm Phủ quân lớn tiếng: "Không được!"
Thanh Tĩnh quân mềm giọng nói: "... Khê Vân."
Nghiễm Phủ quân: "..."
Thanh Tĩnh quân thanh thản hai mắt nhìn chăm chú Nghiễm Phủ quân: "... Khê Vân."
Nghiễm Phủ quân đỡ trán chốc lát, vội vã phất tay áo, từ trên người Thanh Tĩnh quân dời tầm mắt đi chỗ khác: "Một lần liền một lần thôi. Coi như xem ở trên mặt mũi sư huynh."
Thanh Tĩnh quân ở sau lưng Nghiễm Phủ quân đối với Từ Hành Chi nghịch ngợm trừng mắt nhìn.
Nghiễm Phủ quân đưa lưng về phía y, tất nhiên không biết sư huynh làm hắn nát tâm hiện tại đang làm những gì.
Hắn hãy còn căn dặn Từ Hành Chi nói: "Lần này thi đấu Thiên bảng tại Phong Lăng chúng ta, sự vụ phức tạp, không phải trường hợp cá biệt, làm thủ đồ Phong Lăng, bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ ngươi đều phải hiệp trợ với ta, an bài thỏa đáng, ngàn vạn không thể lại ra ngoài lêu lổng, ngươi rõ chưa?"
Tác giả có lời muốn nói:
Nghiễm Phủ quân:... Không có thương lượng!
Thanh Tĩnh quân (rũ
»