Thời điểm Thanh Lương cốc bị đệ tử Hắc Thủy Bảo mặc áo bào tím tầng tầng vây chặt, đó là một đêm mưa tầm tã không ngừng.
Quỷ mưa hất tung cỏ cây, gió tanh át loạn mây, một cây đuốc gỗ thông bị nước mưa đánh cho chập chờn không thôi, một đoàn người lớn che kín trầm mặc đem Thanh Lương cốc bao vây.
Khối bia đá Từ hành Chi từng ngồi bên trên, ban ngày uống rượu đã bị vỡ thành hai nửa, triệt để sụp xuống.
Bảo chủ Hắc Thủy Bảo sắc mặt âm trầm như quỷ, lớn tiếng quát lên: "Đem Ôn Tuyết Trần giao ra đây!"
Trong cốc, Ôn Tuyết Trần nhíu lông mày, do hỏi đệ tử bên người: "Sư phụ vẫn chưa thể xuất quan?"
Phù Diêu quân một tháng trước bế quan, tìm hiểu tu hành, dự định thăng lên đến Kim Đan đại viên mãn, lại thử hóa thành thân thể Nguyên Anh.
Thanh Tĩnh quân sau khi đi về cõi tiên, tam môn còn lại tuy rằng trên miệng không nói, nhưng tiên quân các môn đều không hẹn mà cùng tăng nhanh tiến trình tu luyện.
Phàm là tu luyện tiên môn, một cần thiên tư linh thông, hai cần tĩnh tâm trừng thần, ba cần lãnh tình lãnh dục, nếu như muốn có thành tựu, thực không phải chuyện dễ, có mấy người đốt hương cầu khấn, một thân đệm hương bố gia, ăn chay đọc kinh, dốc cả một đời lại cũng chỉ có thể rơi vào thân một phàm thai gầy trơ xương, mà trong số đệ tử tứ môn, chỉ nửa người có thể thành công Luyện Khí, lại chỉ nửa người kết thành Kim Đan, đạt đến thân thể Nguyên Anh đã là giỏi nhất, những năm gần đây chân chính tìm hiểu đắc đạo, chỉ có một mình Minh Chiếu quân của Đan Dương phong, mà Minh Chiếu quân cũng phải lưu lại nhân gian đến ba trăm năm, có thể thấy được tu hành khó cỡ nào.
Chiến tranh Chinh Thú qua đi, ma đạo cúi đầu, tứ hải thanh yến, lại có quân trường Thanh Tĩnh quân trẻ tuổi chống đỡ, cho nên đông gia đối với việc tu luyện đều không hẹn mà cùng có chút thư giãn.
Ai cũng không ngờ, ngôi sao mới xuất hiện mang nhiều kỳ vọng kia lại ngã xuống nhanh đến như vậy. (Jeje: Nói cay nghiệt chút thì, chính tam môn góp phần giúp Cửu Chi Đăng thành công đánh đổ tứ môn chứ đâu. Mang tiếng tứ môn mà cứ hễ có chuyện toàn một mình Phong Lăng sơn gánh team, các quân trường khác ngoại trừ thương tiếc, thở dài, nghi ngờ, phẫn hận, vân vân... các loại sắc thái biểu cảm ra thì chẳng thấy lên sàn mấy lần. Thậm chí lúc Thanh Tĩnh quân bị Tạp La đoạt xá ở trên sàn đấu định giết Hành Chi, hay lúc Hành Chi bị Nghiễm Phủ quân áp giải, tam môn đều chỉ có chung suy nghĩ "chuyện nhà người ta mình không tiện quản", ngoại trừ đám Chu Bắc Nam cùng các đệ tử ra có quân trường nào thật sự quan tâm Hành Chi. Nếu lúc đó chỉ cần có một vị quân trường đứng ra nói thay cho Hành Chi thôi thì có lẽ câu chuyện đã không có kết cục thương tâm thế này)
Cây cổ thụ chống đỡ này vừa đi, tâm gian nan khổ luyện của các nhà khác cũng dồn dập mà lên. Ba tháng trước, chi chủ Ứng Thiên Xuyên Chu Vân Liệt thành công đem tu vi nâng lên đến Kim Đan cấp bảy, mà tiến trình tu luyên bây giờ của Phù Diêu quân đang khẩn trương, hơi có sai lầm liền đổ sông đổ biển.
Ôn Tuyết Trần không tin ma đạo vào lúc này chọc ra chuyện sẽ là trùng hợp, thế nhưng, Thanh Lương cốc bị bao vây, việc này lớn, một mực né tránh đối với thanh danh Thanh Lương cốc bất lợi.
Hắn bấm chặt vòng âm dương trên cổ tay, nói: "Mở cửa."
Cửa cốc mở ra, Ôn Tuyết Trần được đệ tử theo hầu đẩy ra.
Bảo chủ Hắc Thủy Bảo giương mắt nhìn thấy thanh niên thanh tú ốm yếu, trong tóc lẫn màu trắng, cười lạnh một tiếng: "Ngươi chính là Ôn Tuyết Trần?"
Bên trong tiếng mưa, âm thanh Ôn Tuyết Trần vẫn khó nén cao ngạo: "Ngươi đến tìm ta, cũng không biết ta là ai?"
Bảo chủ cười lạnh không ngừng: "Thanh Lương cốc Ôn Tuyết Trần, đối với người phi đạo ghét cay ghét đắng tận xương, ai không biết danh hiệu này của ngươi? Nhưng ma đạo cùng tứ môn đã hòa hảo mấy năm, con ta đến Thanh Lương cốc, là đến tặng quà cưới, ngươi vì sao phải hại tính mạng của nó?"
Ôn Tuyết Trần nhíu lông mày: "Ta khi nào hại tính mạng của gã, lại vì sao phải hại?"
"Con ta đến đây tặng lễ, sau khi rời khỏi Thanh Lương cốc của ngươi không lâu thì độc chết, mà hai tên đệ tử đi theo đến đều là bằng chứng phụ, không phải ngươi, thì ai là người hãm hại?" Bảo chủ nói tới chuyện này chính là tim đau nhức, hận không thể đem mỗi một từ sống sờ sờ mà cắn chảy ra máu, "Ôn Tuyết Trần, thủ đoạn độc ác này của ngươi quả thật là danh bất hư truyền a!"
Mi tâm Ôn Tuyết Trần càng khóa chặt: "Ta làm việc này, đối với Thanh Lương có nửa phần chỗ tốt nào?"
Bảo chủ Hắc Thủy Bảo từ trước đến giờ chỉ nghe danh tiếng Ôn Tuyết Trần đối với người phi đạo tuyệt đối không nương tình, bây giờ nghe hắn nói như vậy, chỉ xem hắn là có ý định đẩy đưa, giả vờ đại nghĩa, trong lòng càng như dầu rán, quát lên một tiếng lớn: "Bớt mẹ nó ở đây hư tình giả ý! Ngươi hại chết con ta, ta muốn ngươi để mạng lại đền!"
Ôn Tuyết Trần thấy gã đã là táo bạo không chịu nổi, mắt đầy tinh lực, không muốn chọc giận gã, liền lựa chọn hơi lui một bước, nói: "... Việc này vẫn chưa rõ ràng, chúng ta ở đây nói suông, cũng không phân biệt được thị phi, không bằng thỉnh bảo chủ vào cốc, chúng ta chậm rãi thảo luận rõ ràng."
"'Chậm rãi'?" Bảo chủ Hắc Thủy Bảo gỡ bỏ khóe miệng, dữ tợn nói, "Không biết cái ngươi gọi là 'chậm', là vì muốn đem sự tình 'thảo luận rõ ràng', hay vẫn là muốn kéo dài thời gian, đợi mời đến tam môn khác, ỷ mạnh mà đi, buộc Hắc Thủy Bảo nho nhỏ này của ta đi vào khuôn phép?"
Dứt lời, gã giương tay một cái, một đệ tử Thanh Lương cốc mặc quần áo xanh đứng ở phía sau bị gã lảo đảo đẩy tới.
Sắc mặt Ôn Tuyết Trần biến đổi.
Sau khi biết người ma đạo vây cốc, hắn mơ hồ cảm thấy có chút không tầm thường, trước tiên ở trong phòng đem đèn bật lên, vừa vặn Chu Bắc Nam cùng Khúc Trì đều không ở trong phòng, hắn liền phái ra một đệ tử bản lĩnh ngự kiếm khá giỏi, bảo hắn từ sau cốc đi tới Đan Dương phong gần Thanh Lương cốc nhất truyền tin, báo cho Khúc Trì việc này, bảo hắn rảnh rỗi liền tới trong cốc một chuyến.
Nhưng đệ tử truyền tin này rõ ràng đi chính là mật đạo thông ra ngoài của Thanh Lương cốc...
Không đợi hắn hiểu rõ đầu đuôi trong đó, bảo chủ Hắc Thủy Bảo liền phát ra một tiếng cười quái dị: "Ngươi một mặt cùng ta kéo dài thời gian, một mặt phái đệ tử đi mật báo. Ôn Tuyết Trần, ngươi thủ đoạn cao cường a."
Hai tên đệ tử ma đạo áp giải tiểu đệ tử thừa cơ vặt chặt cánh tay của hắn, nhấc chân hướng đầu gối của hắn đạp một cái.
Thân thể tiểu đệ tử chóng váng, hai mắt của hắn bị nước mưa giội rửa đến không mở ra được, tóc buộc lên bị rối tung xõa xuống, nhưng hắn vẫn giống như một gốc cây bạch dương đứng thẳng tại chỗ như cũ, cũng không nhúc nhích.
Hai tên đệ tử ma đạo giam giữ hắn tự giác bị nhục nhã, hai người đều là thể tu, từng người rút quyền phát lực, hướng dưới sườn hắn đâm hai quyền.
Chi nghe thấy tiếng xướng vang kèn kẹt hai cái, đệ tử trẻ kia đã trắng bệch mặt, khom người xuống, đau đến cơ hồ muốn đem hàm răng cắn nát.
Nhưng hắn vẫn không quỷ.
Bảo chủ Hắc Thủy Bảo mắt thấy chỉ một tên đệ tử Thanh Lương cốc nho nhỏ này đã làm tan biến nhuệ khí của mình, nén giận trừng hai tên đệ tử ma đại, bọn họ nhất thời rùng mình, càng thêm tức giận, một tên trong đó bay lên một cước, đạp vào cẳng chân trái của hắn, đem xương cốc một cước kia đứt đoạn, kẻ còn lại thì kiềm chế cánh tay của hắn, ép hắn quỳ xuống.
Dưới chân tiểu đệ tử là một mảnh bùn đất tơi xốp, sau khi bị nước mưa ngâm đã thành một vũng bùn, hắn nếu như quỳ xuống, đường nhiên đầu cũng hướng xuống dưới, một thân một mặt bùn mất hết mặt mũi Thanh Lương cốc.
Ai ngờ, tiểu đệ tử sau khi hung hăng phát ra một tiếng gầm lên, lại đem đùi phải mạnh mẽ xen vào bên trong lầy lội, thuận thế đem thân thể kiên quyết đứng thẳng hướng lên cao!
Trong tiếng xương gãy giòn vang, hắn lớn tiếng hô to: "Thanh Lương cốc tuyệt không quỳ yêu tà!"
"Ha, có đúng không?"
Bảo chủ Hắc Thủy Bảo cười lạnh một tiếng, mũi kiếm bên hông ra khỏi vỏ, hóa thành một đường bạch quang cô đọng.
Nhuệ phong lướt qua, đầu lâu bay lên, đem quả đầu tóc tai rối bù kia lăn xuống bên trong một mảnh mưa bùn ẩm ướt.
... Sự chống cự của hắn đã kết thúc.
Cách một màn mưa, vòng âm dương cầm trên tay của Ôn Tuyết Trần suýt nữa bị vặn gãy.
Một tay hắn phản lại, luân bàn bát quái bay ra, ở giữa không trung cọ sát ra vô số đốm lửa, ép thẳng tới trước mặt bảo chủ Hắc Thủy Bảo.
Người bảo chủ kia cũng không tầm thường, dương kiếm liền chặn, luân bàn cắt ra một mảnh hạt mưa, cùng thân kiếm ma sát trên diện rộng, ánh sáng đỏ sậm nhỏ vịn kẹp giữa mưa bụi đồng loạt sôi nổi ánh lên trên mặt bảo chủ Hắc Thủy Bảo: "Ngươi giết đệ tử Thanh Lương cốc của ta, ta muốn ngươi——"
Bảo chủ Hắc Thủy Bảo lại vào lúc này nặn ra một nụ cười nham hiểm.
Tiếng va chạm của kiếm phảng phất tựa một loại tín hiệu nào đó, âm thanh của Ôn Tuyết Trần, bị tiếng hò hét đột nhiên nổi lên tứ phương nuốt chửng không còn!
Bốn phía Tahnh Lương cốc vang lên sùng sục, chấn động đến mức Ôn Tuyết Trần tâm thần loạn, khởi động linh lực, vòng qua chiếu tứ phương, bên trong màn mưa mông lung, cảm giác được mấy ngàn khuôn mặt âm lãnh ướt nhẹp!
Các nhánh của ma đạo, quy mô có lớn có nhỏ, Hắc Thủy Bảo bất quá chỉ ngàn ngươi, coi như đem toàn bộ lực lượng của bảo đến tấn công, cũng không thể có thế lực khổng lồ như vậy!
Trong giây lát, Ôn Tuyết Trần hiểu rõ.
Bọn họ là có chuẩn bị mà đến!
Hắn giương giọng hét lớn: "Đại trận phong cốc, lên——"
Lời còn chưa dứt, ánh trăng vạn trượng sáng xanh liền tự thân thiêu lên, linh lực truyền vào bên trong mặt đất, trong khoảng khắc, những hàng chữ của phong cốc chi trận kéo dài trăm năm hiện ra hoa văn trên mặt đất, sóc quang mãnh liệt, mạch lưu ngang dọc, bát phương chân trời, chiếu rọi như tuyết, khắp nơi bên trong lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết của đệ tử ma đạo.
"Bạch Vân Du, điểm ba mươi sáu trụ dẫn hồn hương, mang năm trăm đệ tử hướng đông, kết Quần Dương Trận!"
"Vâng!"
"Tô Thanh, phía Tây, Quần Dương Trận!"
"Vâng!"
"Cửa Nam ta đến trấn thủ, phía Bắc, Phùng Ly, bảo vệ cho ta!"
"Vâng!"
"Tam trận chỉnh tề hợp lại, vòng qua nội bộ, hình thành Cự Hồn Đại Trận, các ngươi hiểu chưa?!"
Ôn Tuyết Trần liên tiếp phát ra bốn đạo mệnh lệnh, các đệ tử được gọi tên, từng người lĩnh mệnh mà đi, các đệ tử còn lại ai vào chỗ náy, trong lúc bày trận an phòng, chỉ còn lại Ôn Tuyết Trần cắn răng khởi động linh lực, duy trì toàn bộ đại trận phong cốc vận chuyển.
Chốc lát, hắn quay đầu đối với đệ tử theo hầu phía sau của hắn nói: "Lại đây."
Hắn há miệng nói chút gì, nhưng tiếng mưa rơi huyên náo, binh khí đan xen, đệ tử theo hầu không thể nghe rõ: "... Ôn sư huynh, ngài nói cái gì?!"
"Trở về!" Ôn Tuyết Trần lên giọng, "Cùng Huyền muội nói, bảo nàng nghe tiếng binh đao chớ lo lắng, ở nhà an giấc, đừng chạy ra chịu mưa, ta rất nhanh liền trở lại cùng nàng!"
Đệ tử theo hầu nhìn xung quanh một phen, phát hiện nơi này chỉ có hơn mười người đệ tử, không khỏi lo lắng nói: "Ôn sư huynh, nhưng ngài chỉ có mấy người này ở đây..."
"Ta không ngại!"
Đệ tử theo hầu kia sắc mặt trắng bệch, quay đầu nhìn thấy Lục Ngự Cửu tối nay phòng thủ cửa Nam, liền lớn tiếng quát lên: "Lục Ngự Cửu, chăm sóc tốt Ôn sư huynh! Co nghe thấy không?!:
Lục Ngự Cửu cắn răng nắm chặt cán kiếm: "Dạ!"
Chu Huyền ở trong tẩm điện cách xa cốc nghe thấy âm thanh bên ngoài, liền thả xuống cuốn sách trong tay, một thân một mình đốt đèn phù yêu chậm rãi đi đến trước cửa, xa xa nhìn thấy mấy trăm đệ tử trầm mặc kết thành đoàn, đều đâu vào đấy phân công nhau hướng ba bên chạy đi.
Nàng nhíu lông mày, nhưng cũng không đi quấy rầy những đệ tử tự thành đội hình này.
Nàng mới vừa thuận phía dưới mái nhà trước điện đi ra hai bước, liền nghe thấy một thanh âm qune thuộc chỉ huy nói: "Lưu Tử Tự, mang hai trăm đệ tử đi cửa Nam, Ôn sư huynh ở nơi đó!"
Dặn dò xong, hắn liền vội vã tìm đến tẩm điện của Ôn Tuyết Trần, giương mắt nhìn thấy Chu Huyền đứng ở hành lang, hắn biến sắc, vài bước đuổi ra tiến lên: "Ôn phu nhân..."
Không kịp nghe hắn động viên, Chu Huyền liền cắt ngang: "Không cần nhiều lời, nói mau, xảy ra chuyện gì?"
Đệ tử kia như thế như vậy nói qua một phen sau, sắc mặt Chu Huyền chợt biến.
Nhận ra được thần sắc Chu Huyền biến hóa, đệ tử theo hầu lập tức động viên thêm: "Ôn sư huynh sợ chính là phu nhân sốt ruột, ngài mau mau trở lại an giấc, linh lực của sư huynh cao cường, nghĩ đến nhất định ứng phó được."
Hắn biết Ôn phu nhân lúc trước ở trên Thiên Bảng cũng được xếp vào danh hào, dù cho hiện nay đang mang thai, chính mình muốn ngăn cản nàng cũng là châu chấu đá xe.
Mà thân thể này của Ôn phu nhân lại bất tiện, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc...
Thời điểm hắn e sợ Chu Huyền kích động, Chu Huyền càng vỗ nhẹ bờ vai hắn mấy lần, lấy đó an ủi: "Chớ kinh hoảng. Trần ca muốn ta cẩn thận chờ hắn, ta chờ là được."
Mặt mày Chu Huyền dịu dàng như nguyệt quang, cho dù bên trong có lo lắng bao nhiêu đi nữa, hai mắt như trăng lười liềm nhẹ nhàng nhắm lại, cũng đem vẻ u sầu đều nhốt vào bên trong: "Đi giúp Trần ca đi. Đi thôi. Nói cho hắn biết, ta và a Vọng đều tốt, ở chỗ này chờ hắn trở về."
Đệ tử theo hầu đỏ rực viền mắt, đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên nghe được phía Nam mơ hồ truyền đến vài tiếng tan nát cõi lòng: "Ôn sư huynh! Ôn sư huynh!!!"
... Cũng không ai biết Ôn Tuyết Trần thời điểm nào phát tác bệnh tim.
Có lẽ tại thời điểm hắn rời khỏi Lục Ngự Cửu, dẫn dắt hơn mười đệ tử ứng đối chính diện tấn công đệ tử Hắc Thủy Bảo.
Có lẽ tại thời điểm tên trận như thoi đưa hướng hắn kéo tới, hắn bị ép phân thần đỡ đòn.
Có lẽ sớm hơn một chút, sớm tại thời điểm hắn nhìn thấy đầu lâu của đệ tử truyền tin kia bay ra, tâm mạch của hắn đã bất ổn.
Cũng không ai biết hắn khi nào đột nhiên ngã xuống, lại như cũng không ai biết, đại trận trong cốc cần nhờ một người chống đỡ, phải tiêu hao nhiều ít linh lực, đối với một người bị bệnh tim nghiêm trọng như Ôn Tuyết Trần mà nói, là áp lực bao lớn.
—— Phong Cốc Đại Trận một khi khởi động, liền cần phải có người không ngừng cuồn cuộn truyền vào linh lực. Ma đạo đột nhiên đột kích, Phù Diêu quân bế quan, các đệ tử không kịp vào vị trí, hắn chỉ có thể hợp lại ra một cái mạng treo lên trận này, đảm bảo các đệ tử thuận lợi kết trận đối địch.
Nhưng mà, mệnh hắn như dây đàn, chung quy vẫn không chịu nổi gánh nặng, rào rào gãy vỡ.
Bên ngoài cốc trăm trượng, Cửu Chi Đăng cầm một cái ô giấy dầu, thanh túc như lưu vân đứng giữa không trung, quần áo dính nước mưa không ẩm ướt, dáng người sơ sơ như thanh tuyết, cúi người nhìn huyết hỏa bay ngang chiến trường kia, không biết đang suy nghĩ gì.
Bảo chủ Hắc Thủy Bảo đứng ở bên người y, cong lưng xuống, khắp nơi đều là cảm kích rõ ràng: "Đa tạ tôn chủ, giúp ta báo mối huyết hải thâm cừu này!"
Cửu Chi Đăng liếc mắt nhìn gã, lạnh nhạt trả lời: "Không cần khách khí. Bảo chủ vừa hồi tâm chuyển ý, quyết ý trung tâm với ma đạo, mối thù này ta nhất định sẽ giúp ngươi báo."
Bảo chủ lặng lẽ đánh giá y, thử dò xét nói: "Không biết cái chết của con ta, sẽ hay không ảnh hưởng đến quan hệ giữa tôn chủ cùng tứ môn chính đạo, dù sao ngài..."
"Ta sớm có dự định phản công." Cửu Chi Đăng chỉnh lý cửa tay áo của mình, lạnh nhạt nói, "Chỉ là không ngờ Thanh Lương cốc động thủ trước, vậy ma đạo chúng ta cũng không cần khách khí."
Nói đến đây, y trấn định nhìn về phía hai mắt bảo chủ Hắc Thủy Bảo, bình tĩnh nói: "Cái chết của Ngũ Tương, với ma đạo mà nói là sỉ nhục, cũng là vinh quang vô thượng. Sẽ có một ngày, sử sách viết, ghi chép lịch sử của ma đạo, con trai ngươi chắc chắn là công thần, được ghi tên bên trên.
Lời này của Cửu Chi Đăng khiến bảo chủ không nhịn được cúi xuống rơi lệ: "Tôn chủ..."
Lúc này, đệ tử phía trước mang theo một thân loang lổ vết kiếm ngự kiếm báo lại, thời điểm quỳ lạy, trong thanh âm khó nén hưng phần: "Bẩm tôn chủ! Thanh Lương cốc Ôn Tuyết Trần chết rồi! Hắn chết rồi!"
Cưu Chỉ Đăng hơi ngạc nhiên: "Ai?"
Bên trong ánh mắt đệ tử kia tất cả đều là vui sướng: "Tôn chủ, là Ôn Tuyết Trần a!"
Y lặp lại: "... Ôn Tuyết Trần chết rồi?"
"Dạ!" Đệ tử truyền tin nói, "Hình như do thời gian dài khởi động pháp lực, bệnh tim phát tác, không chịu nổi gánh nặng..."
... Nói cách khác, hắn là sống sờ sờ bị mệt chết.
Đệ tử truyền tin tiếp tục nói: "Đệ tử Thanh Lương cốc trông coi cửa Nam đã loạn trận tuyến, bị chúng ta trực tiếp tấn công tới, hiện tại các đệ tử đang cùng người Thanh Lương cốc cướp đoạt thi thể của hắn!"
Bảo chủ Hắc Thủy Bảo vui vẻ, bật thốt lên: "Đoạt lại! Hắn là hung thủ giết con ta..."
Nói đến đây, gã mới phát hiện nơi này căn bản không có chỗ trống cho chính mình xen vào, sợ hãi nhìn chằm chằm Cửu Chi Đăng.
Cửu Chi Đăng lúc này mới từ trong tin tức người kia chết đi hồi phục tinh thần lại, nắm quyền tâm, lạnh lùng nói: "Cướp! Không tiếc bất cứ giá nào! Ai nếu có thể đoạt lại thi thể Ôn Tuyết Trần, ta có trọng thưởng cho hắn!"
Vì thi thể của Ôn Tuyết Trần, hai bên đều điên rồi.
Đệ tử song phương ngã xuống càng ngày càng nhiều, rất nhiều đệ tử giết đỏ cả mắt, đạp ngời ngã ở trên mặt đất xông lên phía trước.
Nhưng mà, cái chết của Ôn Tuyết Trần đối với các đệ tử Thanh Lương cốc xung kích quá lớn, giống như lôi đình đánh trúng người, đau đớn không chịu nổi, càng lúc càng thất thủ.
Cái gì trận pháp, cái gì phòng ngự, bọn họ hết thảy đều quên mất.
Trong đó điên đến lợi hại nhất chính là Lục Ngự Cửu, cậu gần như cuồng bạo khởi động sức mạnh quỷ tu, điều khiển đệ tử ma đạo đã chết lung lay đứng lên, hương phía sau lưng đám người ma đạo như tre già măng mọc đâm đao.
Thậm chí không có ai chú ý tới cậu, tất cả mọi người đang phát rồ, ánh đao cùng kiếm ảnh lượn vòng giảo động tại một chỗ, đem cửa Nam nho nhỏ này chen lấn sụp xuống.
Cuối cùng, một gã đệ tử ma đạo áo bào tím nằm trên đất, trong số đông đảo thi hài tìm được một cái cổ tay mang vòng âm dương, vô cùng vui vẻ đem hắn lôi ra, cõng trên lưng, lảo đảo ngự kiếm mà di.
Lục Ngự Cửu cơ hồ trừng mắt sắp nứt, đem linh lực quỷ tu lăng không ngưng tụ thnah một cái xương tay, điên cuồng bắt lấy đệ tử ma đạo thoát thân bỏ chạy kia, nhưng ngón tay chỉ kịp kéo xuống một phần vạt áo của Ôn Tuyết Trần.
Lục Ngự Cửu đau đến sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng kêu gọi: "Ôn sư huynh!"
Trong phúc chốc, cậu nghe phía sau truyền đến thanh âm của một cô gái: "Đệ tử Thanh Lương cốc nghe lệnh! Kết trận!"
Đệ tử theo hầu mặt chảy đầy lệ nóng, đi phía sau Chu Huyền, thảm thanh kêu: "Ôn phu nhân!!"
Chu Huyền tay cầm trường thương nàng đã hồi lâu chưa từng cầm lại, mặt không hề cảm xúc, thanh thanh như đao: "Kết trận!"
Bạo mưa tầm tã, đem dung nhan của nàng tẩy thành màu trắng bệch không còn chút huyết ý: "Đệ tử cổng Nam! Kết Quần Dương Trận, cùng với trận pháp ba bên còn lại kết hợp! Cản địch phía ngoài!"
Nữ tử nhu nhược lúc này liền nước mắt cũng không kịp lưu, chỉ đoạn thanh quát lên: "Thanh Lương cốc này là Thanh Lương cốc của hắn, ta muốn vì hắn bảo vệ! Các ngươi đều phải vì hắn bảo vệ! Đều nhớ kỹ cho ta, Thanh Lương cốc chỉ có người chết, không có người đầu hàng!!"
Thi thể Ôn Tuyết Trần tuy cướp được vào tay, nhưng bảo chủ Hắc Thủy Bảo bên kia vẫn không cam tâm.
Nhìn người chết sắc môi tím đỏ, sắc mặt như tờ giấy, gã thấp giọng oán giận nói: "Trên dưới một trăm mạng đệ tử ma đạo, chỉ đổi được một bộ thi thể, đây cũng quá thiệt thòi!"
Cửu Chi Đăng giơ tay, chậm rãi mơn trớn từng sợi từng sợi tóc bạc một bên tóc mai của thi thể kia, trong thần sắc mơ hồ có chút hoài niệm.
Người này chưa bao giờ đem chính mình để vào trong mắt, dưới cái nhìn của hắn, mình đại khái là một điểm ô uế cực lớn của tứ môn, dù cho nhiễm phải đều cảm nhận được dơ bẩn này.
... Nhưng mà, hắn hiện tại có thể như thế nào đây.
Hắn còn có thể quát lớn chính mình, để cho mình cút ngay sao?
Nghĩ như vậy, Cửu Chi Đăng rũ thấp con ngươi, tự nhủ: "Trên dưới một trăm đệ tử ma đạo, có thể đổi được một Ôn Tuyết Trần, quá đáng giá."
"Đem Thanh Lương cốc khóa lại, không cho bất luận người nào ra vào." Sau đó, Cửu Chi Đăng phân phó nói, "Đem Ôn Tuyết Trần giao cho ta. Ta sẽ đem hắn giao cho người am hiểu luyện thi nhất bên trong tổng đàn, luyện thành tỉnh thi."
Bảo chủ Hắc Thủy Bảo lúc trước chỉ cho rằng Cửu Chi Đăng là vì thù riêng mới miễn cưỡng muốn các đệ tử cướp đoạt khối thi thể này, nhưng sau khi nghe đến bốn từ "luyện thành tỉnh thi", gã mơ hồ hiểu rõ ra: "Ngài..."
Cửu Chi Đăng hời hợt nói: "Hắn là trận tu, đối với đại trận phong sơn của tứ môn đều thuộc nằm lòng. Nếu như có thể hắn thu về cho ta dùng..." Y nhìn về phía bảo chủ,
»