Mạnh Trọng Quang đem rượu nếp than bánh trôi ôm vào trong ngực giữ ấm, tay trái quý trọng mà che chở, tay phải thì lại dùng một cây mây dày đặc kết thành dù.
Trái phải trời đều mưa đến gấp gáp, người chung quanh nóng lòng chạy lung tung, chỉ lo chính mình, không có tâm tư duỗi cổ ra xem người bên cạnh có gì quái lạ.
Xem bộ dáng mưa mù mịt hôm nay, Mạnh Trọng Quang chắc chắn Từ Hành Chi không ở trong nhà, sẽ mang dù ra đón mình. Đến lúc đó, chính mình chỉ cần xa xa nhìn thấy sư huynh liền lập tức thu dù lại, xối ướt một chút, ấn theo tính tình sư huynh tất nhiên rất đau lòng, đợi sau khi cùng nhau che một cái dù trở về, hắn liền có thể nhân cơ hội muốn gì đòi nấy, đối với sư huynh...
Nghĩ đến đây, Mạnh Trọng Quang đột nhiên nhìn thấy hai bóng người xông tới trước mặt, một người trong đó không bung dù, đi lại lảo đảo, cực kỳ giống sư huynh, tên còn lại đi theo phía sau, nhìn thân hình mơ hồ cũng có chút quen mắt.
Đầu quả tim Mạnh Trọng Quang giật một cái, nơi nào còn nhớ được tiểu tâm tư của chính mình, cướp đến tiến lên, thấy được người tựa như say, cả người ướt đẫm quả thật là Từ Hành Chi, sắc mặt chợt biến, thân thủ đem người vòng vào trong ngực, đem toàn bộ dù che trên đỉnh đầu của hắn: "Sư huynh, làm sao vậy?"
Từ Hành Chi một đường đi tới tâm lý chẳng khác nào dầu sôi lửa bỏng, hiện tại trông thấy Mạnh Trọng Quang liền lập tức phát lực kéo lấy ống tay áo của hắn, khó nhọc nói: "Trọng Quang, cùng ta trở lại... Về Phong Lăng! Phong Lăng xảy ra vấn đề rồi!"
Ánh mắt Mạnh Trọng Quang ngưng lại, phản tay nắm chặt cổ tay của hắn, ôn thanh nói: "Chuyện bao lớn, đáng giá sư huynh không bung dù liền chạy ra ngoài? Đi, chúng ta về nhà, chờ trở về nhà, ta nghe sư huynh chậm rãi kể."
Tạp Tứ ở một bên xen mồm: "Vấn nên mau chóng đi tới Phong Lăng thì hơn. Ta lúc trước đã nghe lời đồn, Nghiễm Phủ quân bắn tiếng, nói đệ tử Phong Lăng có một ngày, cho phép bỏ đi chạy trốn, muốn làm gì cũng được; sau một ngày, người ở lại cùng Phong Lăng tồn vong một thể, thủ sơn đến khi..."
Mạnh Trọng Quang bỗng nhiên quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Tạp Tứ, mắt oai lệ như quỷ.
Tạp Tứ ngẩn ra, trong lòng mơ hồ đoán được chút gì, ngậm miệng không nói nữa.
Từ Hành Chi chưa chú ý tới thần sắc khác thường của hai người này, hắn sợ Mạnh Trọng Quang không rõ tình hình, liền cố nén mùi máu tanh tựa chướng khi xông lên từ cổ họng, cố giải thích: "Cửu Chi Đăng y mang ma đạo công kích tứ môn, Thanh Lương cốc cùng Ứng Thiên Xuyên đều bại... Bắc Nam còn có Tiểu Huyền Nhi, bọn họ..."
Mạnh Trọng Quang vỗ về phía sau lưng hắn, đem linh lực từ từ truyền vào, đè ép dương khí dâng trào tán loạn trong cơ thể Từ Hành Chi.
Nhưng mà đối với sự cấp thiết của hắn, Mạnh Trọng Quang cũng không chính diện đáp lại: "... Sư huynh, chúng ta về nhà trước."
Từ Hành Chi: "..."
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy chính mình rõ ràng bắt được tay người trước mắt, nhưng lại phảng phất như bắt lấy một nắm không khí, trong tay đều là trống rỗng.
Vì vậy hắn buông tay ra, thẳng tắp nhìn Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang bị hắn nhìn đến có chút bất an. Từ Hành Chi ánh mắt lại như vật hữu hình, đem hắn đâm đến cả người phát sốt.
"... Ngươi biết?"
Từ thái độ nhìn trái nhìn phải của Mạnh Trọng Quang mà nói đã quá rõ ràng cho suy đoán của Từ Hành Chi, nhưng người có lúc tiện đến kỳ lạ, cho dù biết có tường Nam vắt ngang (), hắn vẫn ôm may mắn mạnh mẽ đâm vào: "Mạnh Trọng Quang, ngươi sớm biết?"
() Tường nam vắt ngang: Ý nói biết rõ phía trước là chướng ngại, nhưng vẫn cố chấp đâm đầu vào.
Các loại hành vi kỳ lạ trong nửa tháng này từng cái một hiện lên trong lòng Từ Hành Chi.
—— Mạnh Trọng Quang đột nhiên mua sân nhà ở đây, như thể hoàn toàn chắc chắn xác định Nghiễm Phủ quân sẽ không trở lại truy bắt bọn họ.
—— Phàm là mỗi lần mình từ bên ngoài trở về, Mạnh Trọng Quang đều bóng gió mà hỏi mình, có nghe đến tin tức gì hay không.
... Còn có sinh nhật Tuyết Trần ngày ấy...
Những hoài nghi đó tựa tơ nhện, ở trong lòng Từ Hành Chi từng sợi một dệt thành cạm bẫy, khiến hắn không thở nổi.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Mạnh Trọng Quang rất nhẹ mà nói: "Ừ."
—— Cạm bẫy đột nhiên phô thiên cái đi bao trùm xuống, con nhện nấp ở chỗ tối chui ra, ở trong trái tim Từ Hành Chi mạnh mẽ táp rớt một miếng thịt.
Bên trong màn mưa đầy trời, Từ Hành Chi một quyền đấm thẳng vào mặt Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang không hề phòng bị, ngã về sau mấy bước, té lộn mèo một cái ngã xuống mặt đường lầy lội trải rộng.
Dù đằng kết từ lòng bàn tay hắn trong nháy mắt bị đánh thu hồi khép lại, rượu nếp than bánh trôi nguyên bản dùng giấy bát chứa, đang yên đang lành chườm tại ngực cũng lật theo, vỡ nát ở trên người Mạnh Trọng Quang gây ra mấy vết bỏng.
Mạnh Trọng Quang dùng ngón tay cái ấn xuống khóe môi thấm máu, tầng máu mỏng manh kia rất nhanh liền bị nước mưa hòa tan, nhưng hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm nơi kia rất lâu.
... Dù cho hắn từng phạm qua tội lỗi hoang đường buồn cười cỡ nào, sư huynh cũng chưa từng cam lòng động đến nửa ngón tay cái của hắn.
Nếu là dĩ vãng, Từ Hành Chi cho dù đâm đâm gáy của hắn, cũng có thể làm hắn phiền muộn áng chừng hơn nửa ngày, cho nên một quyền ấp xuống này, Mạnh Trọng Quang hoàn toàn bối rối.
"Ngươi sớm biết, vì sao không nói cho ta?!" Từ Hành Chi tức giận đến cả ngời phát run, trước mắt bóng đen chớp loạn.
Hắn từ vừa nãy đã khống chế chính mình, chớ để giận chó đánh mèo, bằng không hắn tất nhiên sẽ đối với Tạp Tứ là người ma đạo cũng không bỏ qua cho.
Nhưng Từ Hành Chi dù thế nào cũng không nghĩ ra, người hắn vẫn luôn tín nhiệm cư nhiên sẽ che giấu hắn như vậy.
Tiểu Đăng cũng vậy, Trọng Quang cũng vậy...
Mạnh Trọng Quang giãy dụa từ bùn đất đứng lên, một đôi mắt trừng trừng đóng ở trên mặt Từ Hành Chi: "Nói cho sư huynh có thể làm gì? Sư huynh đi cứu sao? Một mình sư huynh cứu được tứ môn sao?"
Từ Hành Chi đột nhiên biến sắc: "Mạnh Trọng Quang? Ngươi ——"
Mạnh Trọng Quang mang theo nửa người bùn đất ướt đẫm li ti mà bò lên, hai mắt giăng đầy tơ máu: "Ta nói cho sư huynh, sư huynh cũng sẽ giống như bây giờ, dùng chính bản thân, đi chống lại toàn bộ ma đạo! Sư huynh có thể chiếm được lợi ích gì?"
"Lợi ích?" Từ Hành Chi cảm thấy đầu cùng trong lòng đau đến sắp nổ tung, "Ta xuất thân Phong Lăng, Phong Lăng với ta có ân sâu đại đức! Ngươi ở nơi này cùng ta bàn luận lợi ích?!"
Mạnh trọng Quang: "Cho dù có ân tình gì, tại thời điểm bọn họ muốn giết sư huynh cũng nên xóa bỏ hết, sư huynh căn bản không nợ Phong Lăng điều gì! Chung ta đang trải qua bình yên tự tại, hà tất đi quản bọn họ? Tứ môn tự có số trời mệnh, nếu như thật muốn vong, một mình sư huynh sao có thể ngăn được!"
"Ta cút mẹ nó tự có số trời!" Từ Hành Chi quát ầm, "Họ Mạnh, ngươi cò cùng ta đi hay không?"
Câu trả lời hắn được đến chỉ có trầm mặc cùng tiếng mưa rơi đầy trời.
Từ Hành Chi không tốn nhiều nước miếng thêm nữa, đảo qua một vòng hai con mắt sáng làm người kinh tâm trên mặt Mạnh Trọng Quang, liền kiên quyết xoay người, tiếng gió dưới chân dần tập hợp.
Nhưng thời điểm hắn sắp thả người rời đi, một cái tay từ sau ôn nhu kéo lại góc áo của hắn, khiếp tiếng nói: "Sư huynh..."
Từ Hành Chi cho rằng Mạnh Trọng Quang đã nghĩ thông suốt, phút chốc vui vẻ, quay người nói: "Trọng..."
Mạnh Trọng Quang chỉ tay điểm vào xương tỳ bà bả vai phải của hắn.
Thi đấu Thiên bảng một năm trước, xương tỳ bà vai phải của Từ Hành Chi bị linh lực xỏ xuyên qua, nuôi hồi lâu mới khỏi hắn, lúc này bị Mạnh Trọng Quang cho thêm một đòn, Từ Hành Chi lập tức đau đớn không chịu nổi mà mềm nhũn ra, bị Mạnh Trọng Quang bắt lấy tay trái, mạnh mẽ đè ngã bên trong màn trời đầy mưa.
Từ hành Chi tựa như dã thú bị nhốt liều chết giãy dụa, nước bẩn sặc vào trong miệng còn mơ hồ không rõ mà rít gào: "Mạnh Trọng Quang! Con mẹ nó ngươi làm gì?! Buông ta ra!"
Ngày xưa cùng Từ Hành Chi đùa giỡn, Mạnh Trọng Quang chưa từng một lần nặng tay, nhưng mà lần này hắn ra tay rất nặng, cơ hồ dùng lực đạo bẻ gãy cánh tay Từ Hành Chi mạnh mẽ chế trụ hắn.
Hai mắt Từ Hành Chi đỏ chót: "Ngươi buông ta ra!! Ta phải đi cứu Bắc Nam!!"
"Hắn cứu ngươi sao?" Mạnh Trọng Quang phẫn nộ mà đau lòng ngăn chặn Từ Hành Chi gần như phát điên, "Ngày ấy nếu không phải ta trở về núi, ai tới cứu sư huynh? Khúc Trì sao? Ôn Tuyết Trần Chu Bắc Nam sao? Bọn họ cũng chỉ trơ mắt mà nhìn!! Tất cả mọi người trơ mắt mà nhìn!"
Từ Hành Chi căn bản không muốn đi nghe Mạnh Trọng Quang đến tột cùng nói cái gì, đầu ở bên trong nước bùn, lạnh lùng nói: "Còn có Tiểu Huyền Nhi! Tiểu Huyền Nhi còn đang mang bầu, nàng từ nhỏ cùng Chu Bắc Nam được nuông chiều từ bé lớn lên, nơi nào chịu nỗi khổ sở trong Man Hoang! ... Còn có Tuyết Trần, hắn nào có thẻ chịu được Tiểu Huyền Nhi rơi vào trong tay ma đạo? Ta phải đi giúp hắn, ta phải đi ——"
Mạnh Trọng Quang bật thốt quát lên: "Ngươi còn đi đâu?! Ôn Tuyết Trần không còn! Thanh Lương cốc cũng mất rồi!"
Từ Hành Chi bỗng nhiên đình chỉ giãy dụa.
Nước mưa tưới vào sau lưng Từ Hành Chi, phảng phất tưới vào một cái động rỗng ruột, trống trơn.
Nhận ra được dị thường trầm mặc của Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang lạnh cả tim, hơi kinh hoảng ngẩng đầu nhìn về phái Tạp Tứ.
Tạp Tứ cau mày lắc lắc đầu.
—— Để tránh Từ Hành Chi chịu kích thích quá lớn, Tạp Tứ chỉ nói Ứng Thiên Xuyên hàng ma đạo, vẫn chưa minh xác báo cho hắn việc Thanh Lương cốc bị phong cốc tàn sát.
"... Tuyết Trần làm sao vậy?" Một hồi lâu sau, Từ Hành Chi đưa lưng về phía hắn, lẩm bẩm đặt câu hỏi, "... Cái gì gọi là 'Thanh Lương cốc cũng mất rồi' ?"
Hắn gian nan chuyển động đầu nhìn về phía Tạp Tứ. Lông mi hắn bị nước bùn nhiễm bẩn, mở to mắt liền đau nhức, nhưng hắn vẫn mang theo cái liếc mắt đầy nước này, ách thanh hướng Tạp Tứ tìm chứng cớ: "... Không còn?"
... Không dối gạt được.
Tạp Tứ đành phải nói thật: "Lúc ta biết được tin tức, chạy đi Thanh Lương cốc, đã là chuyện mấy ngày sau... Nơi đó tinh lực chưa tiêu tan, đầy trời đều là lân viêm quỷ hỏa... Ta nghe người ta nói, Ôn Tuyết Trần thời điểm ma đạo công cốc, vì duy trì đại trận phong cốc, bệnh tim phát tác, đợi đến khi các đệ tử phát hiện dị thường, đã chậm. Thi thể của hắn bị ma đạo cướp đi, hắn..."
Lời của hắn bị một miệng máu tuôn ra của Từ Hành Chi miễn cưỡng cắt ngang.
Thời điểm cỗ ấm áp kia bắn tung tóe, Mạnh Trọng Quang bị dọa sửng sốt, tim đau nhức tay chân luống cuống đem Từ Hành Chi ôm vào bên trong lòng ngực: "Sư huynh!! Sư huynh ——"
Từ Hành Chi không nghe thấy Mạnh Trọng Quang đang nói cái gì.
Lỗ tai hắn đều là tiếng mưa gió, chỉ có âm thanh Ôn Tuyết Trần tầng tầng lớp lớp bao quanh.
—— "Phong Lăng Từ Hành Chi ở đâu?"
—— "Ai, ta đây này."
—— "Ồ? Có đúng không> Hành Chi hiện tại thực sự không sợ trời sợ đất a."
—— "... Biến thành con sâu ném lên mặt hắn, ngươi liền có thể thắng."
—— "Ôn Bạch Mao ngươi bớt hại ta a."
—— "Ta là muốn giúp ngươi nhớ lâu chút. Người phi đạo quyết không thể dễ dàng xem nhẹ mà chung sống, điểm này ngươi nhớ kỹ."
Tựa như ma chướng thì thầm, Từ hành Chi hoảng hoảng hốt hốt nghĩ, lần trước thời điểm đi Ứng Thiên Xuyên mừng sinh nhật Bắc Nam, hắn vì cái gì, mới tránh Ôn Tuyết Trần không gặp đây.
Trên đường không có mấy người, tiếng mưa rơi trống không, Từ Hành Chi khóe môi vẫn chưa sặc ra được bọt máu cởi xuống cái ôm của Mạnh Trọng Quang. Tay trái của hắn thẫn thờ buông xuống, móng tay năm ngón đều muốn rơi xuống tới đây, hắn lại vô tri vô giác, chỉ mở hờ phân nửa hai mắt, mơ hồ nghĩ tâm sự của chính mình.
Đem Từ Hành Chi mang về tiểu viện, thay hắn vận công chữa thương, lại đem thương thế ngón tay không còn ra hình dáng của hắn tỉ mỉ băng bó lại, Mạnh Trọng Quang mới một thân mang theo bùn, đi ra phòng ngủ.
Tạp Tứ ngồi ở trên một cái ghế gỗ, thấy hắn đi ra, liền hỏi: "Hành Chi như thế nào?"
"Ngươi tới đây đến tột cùng là muốn làm gì?" Trong thanh âm Mạnh Trọng Quang giống như tiến vào hầm băng, lạnh đến mức đâm người, "Ngươi chẳng lẽ không biết, nếu như đem việc này nói cho sư huynh, sư huynh dù rơi mất một cái mạng cũng phải quay về?"
"Ta biết." Tạp Tứ nói, "Nhưng ta nghĩ đến hai người các ngươi cùng tiến cùng lui. Hai người các ngươi đều có tu vi Nguyên Anh, nếu như cùng Cửu Chi Đăng đối kháng..."
Không còn Từ Hành Chi bên người, Mạnh Trọng Quang không bao giờ che giấu phong mang nham hiểm trong mắt: "Đối kháng? Lời này ngược lại buồn cười, ngươi là người trong ma đạo, ngàn dặm xa xôi tìm tới, nhất ý đem sư huynh kéo vào bên trong vũng nước đục này, lại là vì muốn cùng chủ nhân ma đạo các ngươi đối kháng?"
Vị thanh niên từ trước đến giờ công tử bột không ra hình dạng hiếm thấy thu lại thần sắc ngả ngớn, không giận không buồn, tay vỗ cán kiếm bên hông: "... Ta sau khi trở lại tổng đàn, cùng vị chủ nhân ma đạo này nói qua mới biết, ta cùng với y, nhận thức với ma đạo bất đồng khác hẳn."
Dứt lời, hắn có chút tự giễu cười một cái: "Ta tự biết ma đạo chính là bàng môn tà đạo. Bàng môn cùng chính đạo so sánh, như mặt trời cùng mặt trăng, ánh sáng cùng bóng tối, tương hỗ soi sáng, đều không thể thiếu. Song dùng bản chất ma đạo mà nói, chủ ý đổ dầu vào lửa, điên mê nhân tâm, tồn tại thì còn có thể, nhưng vạn lần không thể thống lĩnh đạo học... Nhưng Cửu Chi Đăng không nghĩ như vậy. Ta cùng y tâm niệm trái ngược, lời không hợp ý, cũng chỉ có thể tìm Hành Chi, hy vọng y có thể nghe Hành Chi một chút. Hành Chi hắn..."
Mạnh Trọng Quang nghe tới không kiên nhẫn, cắt ngang hắn: " 'Hành Chi' ngươi muốn kêu là được sao?"
Hắn đứng dậy: "Sư huynh sẽ không đi khuyên. Ta cũng không đồng ý sư huynh lại liên lụy việc tứ môn."
Tạp Tứ than một tiếng: "... Cũng được. Nhưng tính tình Hành Chi so với ngươi ta càng hiểu hơn, chớ có cưỡng cầu hắn, bằng không..."
"Có cưỡng cầu hay không, liên quan gì đến ngươi?" Mạnh Trọng Quang cứng rắn nói, "Mời về."
Dứt lời, hắn đi vào cửa, thay Từ Hành Chi chải chuốt lại kinh mạch một lần nữa.
Thời điểm hắn cầm theo ấm nước đi ra, Tạp Tứ đã ly khai.
Mạnh Trọng Quang nhìn nhà chính trống rỗng, trong lòng một trận buồn bực khôn kể.
... Đáng chết.
Đợi hắn đun xong một lò nước, đem ấm nước rót đầy, để vào bên trong phòng ngủ, sắc trời đã hơi rõ ràng, Từ Hành Chi cũng tỉnh lại.
Hắn nằm ở trên giường, tay chân đều bị dây leo cột lại, nhìn qua mệt mỏi vô cùng.
Nghe tiếng bước chân, Từ Hành Chi mở mắt ra, ánh mắt rất nhạt ở trên mặt Mạnh Trọng Quang chuyển một vòng, lại lười biếng mà nhìn về phía hắn.
Mắt thấy sắc môi trắng như tờ giấy, trong lòng Mạnh Trọng Quang đau đớn vô cùng: "Sư huynh..."
Từ Hành Chi không nói lời nào.
Mạnh Trọng Quang đem ấm nước thả xuống, ngồi trên mép giường, nhẹ giọng khuyên lơn: "Đan Dương phong cùng Phong Lăng sơn vẫn còn, thì sẽ còn hợp tung kháng địch, sư huynh ương ngạnh phải về làm chi?"
Từ Hành Chi nhắm hai mắt lại.
Mạnh Trọng Quang sờ hai má hơi sưng lên của chính mình, tâm lý càng hoảng rồi.
Sư huynh trước đây chưa từng đánh hắn, cũng chưa từng xa cách hắn như vậy...
Chẳng lẽ... Tứ môn đối với sư huynh quan trọng như vậy sao?
Hắn lẽ nào đã làm sai sao?
Mạnh Trọng Quang bất an thân thủ, nỗ lực đi xoa mặt Từ Hành Chi: "Sư..."
Từ Hành Chi đem mặt xoay sang phía khác, tránh đi đầu ngón tay của hắn.
Mạnh Trọng Quang siết tay, cuối cùng không còn dám cưỡng ép thân cận hắn, không thể làm gì khác hơn yên lặng lui ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi ở ngoài phòng ngủ xoay chuyển mấy vòng, trong mắt hắn đột nhiên sáng ngời, bung dù, bên trong tiếng mưa rơi tí tách tàn phề lần thứ hai ra cửa.
Giằng co một đêm, quán nhỏ bán rượu nếp than hôm qua lại đem tấm bạt che hàng dỡ lấy bày ra.
Chủ quán thấy vị khách cuối cùng đến thăm đêm qua lại tới nữa, liền cười thay hắn múc một bát lớn thơm lừng: "Công tử, rượu nếp than uống ngon không?"
Mạnh Trọng Quang miễn cưỡng đẩy lên khuôn mặt tươi cười: "Thê tử ta thích ăn."
Tuy rằng không biết có thể lấy lòng sư huynh hay không, song chung quy chút ít vẫn còn hơn không đi.
Mạnh Trọng Quang một lần nữa trở lại bên trong khu nhà nhỏ, chưa tiến vào phòng ngủ liền giương giọng hô: "Sư huynh, ta mua rượu nếp than, ngươi có muốn hay không..."
Hắn đẩy mành ra, trên giường vốn có sư huynh nằm nay đã trống rỗng, dây leo nguyên bản trói buộc hắn tứ tán đứt ở bên giường.
Mạnh trọng Quang nhất thời phát lạnh, bát giấy trong tay rơi xuống đất: "... Sư huynh?"