Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
"Vì sao ngươi, lại muốn đi theo ta ra đây?" Phồn Tinh nghiêng đầu nhìn Từ Thụy Khanh.
Tiểu Hoa Hoa, càng ngày càng không ngoan.
Sau khi tức giận hai ngày, lại bắt đầu dính lấy cô.
"Hết mực, vừa lúc thuận đường nên đi cùng nàng." Từ Thụy Khanh mặt không đổi sắc nói.
Đây là tiểu nương tử sẽ cùng hắn ở một đời, nếu nhất thời vô ý bị kẻ ăn chơi trác táng nào đó bắt cóc, hắn phải đi đâu tìm nương tử? Dù sao ôn sách cũng ôn đến không sai biệt lắm rồi, đi ra ngoài một chút cũng tốt.
Không phải cô không muốn nghe lời cùng hắn ở nhà sao?
Vậy thì hắn đi theo cô để ở cùng nhau, vẫn tốt đẹp.
Thực tế là, thừa tướng đại nhân tương lai hai ngày qua làm chút giấc mộng khó có thể miêu ta, người trong mộng đều là tiểu nương tử nhà mình. Sau khi tỉnh lại, phát hiện kỳ thật hắn vẫn đang một mình cô đơn, vì thế tâm lý sinh ra chênh lệch.
Chênh lệch quá lớn, cảm thấy không tốt!
Hắn gắt gao đi theo Phồn Tinh, như vậy phảng phất có thể tìm được cảm giác thân cận trong mộng.
Kết quả không đi cùng thì thôi, một khi đi cùng, liền phát hiện lại có cẩu nam nhân mơ ước Phồn Tinh của hắn!
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki.com/user/Nhatdadiemvu]
Nhìn kẻ bỗng nhiên chạy ra, từng bước đi về phía Phồn Tinh, đầu bị áo ngoài bao lấy, không thấy rõ dung mạo, nhưng ánh mắt lại cực kỳ cố chấp, Từ Thụy Khanh quả thật tính tình đều sắp không kìm nén được.
Này lại là đầu trâu mặt ngựa từ nơi nào phóng ra?
"Vị công tử này, có việc gì sao?" Khi đại công tử sắp tới gần Phồn Tinh, Từ Thụy Khanh tiến lên phía trước một bước, đem người ngăn lại.
Tần Tư Cổ tức khắc thần sắc không tốt: "Ngươi là người phương nào?"
"Các hạ dáng vẻ đáng khinh, đến gương mặt thật cũng không dám lấy ra nhìn người, lại tùy tiện xuất hiện ở trước mắt nương tử ta, đường đột nương tử ta, còn dám hỏi ta là người phương nào, chẳng lẽ không cảm thấy buồn cười sao?"
Dáng vẻ hắn đáng khinh?
Đại công tử quả thật một đòn ngay tim: "Ta, thế tử phủ Tần Quốc Công, Tần Tư Cổ!"
Từ Thụy Khanh quả thật nhịn không được cười lạnh.
"Thì ra là đây là đạo đối nhân xử thế của phủ Tần Quốc Công? Đầu tiên là tam công tử quý phủ đường đột nội tử, nay lại là thế tử ngươi, đều có xu hướng mơ ước phụ nhân đã có gia thất sao?"
Từ Thụy Khanh ngoại trừ phẫn nộ, kỳ thật còn có một tia bất an.
Hiện tại hắn chưa có công danh, nếu đường đường phủ Quốc Công muốn mơ ước tiểu nương tử hắn, chỉ sợ hắn không đủ thực quyền chống đối!
"Ngươi..." Tần Tư Cổ tức giận mắng: "Quả thật có nhục văn nhã! Tại hạ chỉ là cảm thấy vị cô nương này quen mắt mà thôi."
"Lệnh đệ cũng nói như vậy." Từ Thụy Khanh tiếp lời: "Không chỉ có như thế, đăng đồ tử mơ ước dung mạo nội tử, đều nói như vậy."
Tần Tư Cổ: ". . ."
Hắn nói rất có đạo lý, đăng đồ tử xác thật cũng là mở màn như vậy, đại công tử phát hiện mình không có cách nào phản bác.
"Ta..." Đại công tử nhìn tiểu cô nương mặt tròn mắt hạnh, trong đầu trống rỗng, từ trước đến nay có thể khẩu chiến một dàn nho sinh, vậy mà hiện tại lại không biết nên nói gì.
Suy nghĩ duy nhất của hắn, là đặc biệt tán đồng với Tần Tư Bách...
Tiểu cô nương rất đáng yêu, nhưng nam tử luôn mồm tự xưng là phu quân tiểu cô nương lại là hạng người tâm cơ thâm trầm, vô cùng chướng mắt, căn bản không xứng với tiểu cô nương!
"Cô nương, ta có thể..." Đại công tử ngơ ngác nhìn Phồn Tinh, sau đó nói ra một câu kinh hãi thế tục: "Nhìn bả vai của ngươi được không?"
Trên vai Phồn Nhi, có cái bớt nhỏ.
Lời này lọt vào tai Từ Thụy Khanh, sao còn nhẫn nhịn nổi nữa?
Một quyền trực tiếp nện lên mặt Tần Tư Cổ, áo ngoài của đại công tử rơi xuống, thân thể lảo đảo vài bước, ngã ngồi trên mặt đất.
Kinh thành dưới chân thiên tử, phần lớn đều là người làm quan trong triều.
Đại công tử phủ Tần Quốc Công, trước nay luôn là văn thần trẻ tuổi gương mẫu nha!
Hắn khắc kỉ phục lễ, hắn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, hắn cổ hủ chính trực, kết quả hắn...
Thế nhưng bởi vì đùa giỡn tiểu cô nương, bị người ấn trên mặt đất đấm?
Từ Thụy Khanh: Ta, cãi nhau với tam cữu ca, đánh nhau với đại cữu ca, về sau còn có khả năng muốn ấn chết nhị cữu ca...
Hức, ta có phải muốn lạnh hay không?