Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
Từ Thụy Khanh ngàn tính vạn tính cũng không tính đến, chờ hắn khoa khảo trở về...
Tiểu nương tử vốn đã bưu hãn, nay thân thế lại càng bưu hãn hơn.
Đăng đồ tử lúc trước, trở thành đại cữu tử.
Hắn vốn dĩ cảm thấy mình đầy bụng tài học, sau khi thi đậu công danh, cũng đủ xứng đôi với tiểu nương tử. Kết quả đột nhiên nhảy ra phủ Tần Quốc Công, nhà cao cửa rộng, quả thật bôi đen luôn hai mắt hắn!
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki.com/user/Nhatdadiemvu]
Trong phủ Tần Quốc Công.
Mộc lão tam thở dài thật sâu: "Sự tình chính là như ta vừa nói, nữ nhi lúc trước thân thể ốm yếu, năm lần bảy lượt phát sốt, cơ hồ tiêu hết tài sản ta tích lũy. Trong tay ta không có bạc, nghĩ kinh thành xa xôi ngàn dặm, lại vì lòng riêng quấy phá, nên rõ ràng biết được nàng có lẽ là nữ nhi nhà quý nhân ở kinh thành, cũng không dẫn nàng đi tìm người thân."
"Nàng có chút ngốc, là do di chứng lúc trước phát sốt lưu lại. Nếu các ngươi ghét bỏ, thì cứ coi như trước nay chưa từng gặp hai cha con chúng ta, chúng ta tuyệt không trèo cao."
Mộc lão tam biết mình nói vậy cũng chỉ là người si nói mộng.
Nhìn xem gia đình phủ Quốc Công coi trọng nữ nhi đến mức này, bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ Phồn Tinh.
Quả nhiên, lời ông còn chưa dứt, Tần Quốc Công phu nhân liền phản bác: "Sao có thể ghét bỏ? Nữ nhi ta hoài thai mười tháng sinh hạ, cho dù nàng biến thành bộ dáng gì, ta đều không ghét bỏ!"
Mộc lão tam cùng vợ chồng Tần Quốc Công ở trong phòng khách thương nghị.
Phồn Tinh ngồi ngoài hoa viên, cùng đại công tử mắt to trừng mắt nhỏ.
Đại công tử cảm thấy mình chợt biến thành tang thương, vừa thấy tiểu cô nương trước mắt, liền không nhịn được xúc động đến tuyến lệ tung hành. Nhìn nhìn, lại phải xoa xoa hốc mắt.
"Phồn Tinh..." Đại công tử lần nữa muốn nói, nước mắt liền rưng rưng, khóc đến không kiềm chế được.
Không ai biết, loại cảm giác lão phụ thân trong lòng hắn.
Hắn thật sự là vừa vui vừa buồn, khó có thể khắc chế.
Đại lão thấy hắn khóc đến quá đáng thương, cuối cùng cũng vươn tay tới, vỗ vỗ bờ vai hắn: "Đừng khóc..."
Tuy rằng bả vai đại công tử đau đến muốn mạng, chắc chắn đã bầm một khối xanh tím. Nhưng trong lòng lại như được ủi phẳng, cảm động không thôi.
Muội muội đang đau lòng hắn!
Nhưng thật ra Phồn Tinh nghĩ là, khóc chít chít, quá phiền.
So với Trường An công chúa, còn phiền hơn.
Phồn Tinh và Mộc lão tam tạm thời ở lại phủ Tần Quốc Công, về phần Tần Phồn Nhi giả mạo, hoàn toàn không được phép nhảy nhót ra. Cho nên đại lão liền thất vọng: "Nhị Cẩu, ta cho rằng, nàng ta sẽ gây sự."
Sưu Thần Hào đã lười sửa lại lời cô, mắc công lại ảnh hưởng đến danh hiệu Sưu Thần Hào vĩ đại của nó.
Nó cũng lười nghi ngờ có phải cô lại đọc lén tiểu thuyết của nó hay không, ngươi nhìn chỉ số thông minh chỉ mỗi hai điểm, trong miệng có thể nhảy ra được hai chữ "gây sự", liền biết chắc chắn là cô đọc trộm sách của nó!
Không gây sự, không có cơ hội ra tay đánh.
Có chút mất mát, nhưng không sao, phủ Tần Quốc Công có thật nhiều đầu bếp, làm Phồn Tinh nháy mắt liền đem điểm mất mát này vứt ra sau đầu.
Từ trên xuống dưới phủ Tần Quốc Công, đương nhiên không ai để Tần Phồn Nhi giả ra nhảy nhót!
Tuy rằng có vài thứ còn chưa tra rõ, vì tránh bứt dây động rừng, tạm thời vẫn để Tần Phồn Nhi giả làm đích nữ phủ Tần Quốc Công. Nhưng thực tế ả đã sớm bị giam lỏng.
Tần Tư Cổ ở trước mặt Phồn Tinh khóc chít chít, nhưng thân là người thừa kế thế gia đại tộc, thủ đoạn dơ bẩn, sao hắn có thể không biết?
Hắn không chơi thủ đoạn, là bởi vì văn nhân thanh cao.
Nhưng đối mặt người cố tình thương tổn trân bảo của mình, lại còn không biết xấu hổ, tu hú chiếm tổ người khác...
Tính tình hắn không tốt như vậy!
Hắn hận không thể xẻo sống ả ta!
Tần Tư Cổ cố ý cho người vào cung dò hỏi vài biện pháp tra tấn, gom lại thành một danh sách, để người trong phủ mỗi ngày dùng cho Tần Phồn Nhi.