Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
Giản Hân Hân muốn thứ nữ kia ở Quỳnh Lâm Yến mượn cơ hội tiếp cận Từ Thụy Khanh, sau đó đổ tội Từ Thụy Khanh khinh bạc ả ta. Đến lúc đó, cho dù bệ hạ nể mặt anh tài không gϊếŧ hắn, nhưng một kẻ bại hoại không phân rõ trường hợp như vậy, sau này cũng không được trọng dụng!
Cũng đừng trách ả không từ thủ đoạn, hại cả đời cô nương người ta.
Vạn tiểu thư kia, chính là tự nguyện nha!
Đặc biệt là khi gặp được vị tân khoa Trạng Nguyên Từ Thụy Khanh, lòng còn tràn đầy vui mừng. Phảng phất như đã có thể tưởng tượng ra, sau này mình và vị Trạng Nguyên anh tuấn tiêu sái kia cùng nhau sinh con dưỡng cái.
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki.com/user/Nhatdadiemvu]
Quỳnh Lâm Yến.
Từ Thụy Khanh không cùng những nho sinh khác hàn huyên, mà là ngồi một mình dưới tán cây, hơi hơi cong môi, nhìn mảnh y phục lộ ra phía trên nhánh cây.
Cho dù Tần Tư Cổ ngăn cản hắn, không cho hắn gặp Phồn Tinh thì thế nào?
Cũng không phải vẫn bị hắn tìm được cơ hội sao?
Ngay khi Từ Thụy Khanh đang chậm rãi gõ ngón tay lên bàn đá, vẻ mặt vô cùng thích ý, thì trước mắt thình lình xuất hiện một nữ tử thướt tha lượn lờ...
"Từ Trạng Nguyên." Vạn Khả Viện nhìn thấy Trạng Nguyên phong quang tễ nguyệt như Từ Thụy Khanh, liền cố thu liễm biểu cảm của mình.
Phong quang tễ nguyệt: phong cảnh tươi đẹp sau cơn mưa.
"Có việc?" Nụ cười trên mặt Từ Thụy Khanh nhạt xuống.
"Ta có một chuyện muốn cùng Từ Trạng Nguyên thương lượng. Việc này liên quan đến tiền đồ ngày sau của Từ Trạng Nguyên, mong Từ Trạng Nguyên sau khi nghe ta nói xong, suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định."
Ngày ấy ả nhìn thấy Trạng Nguyên trẻ tuổi cưỡi ngựa trên phố, cũng đã kìm nén không được suy nghĩ trong lòng. Cho nên Giản Hân Hân vừa tìm ả thương nghị, ả không hề nghĩ ngợi đã lập tức đáp ứng.
Nhưng nếu có thể giai ngẫu thiên thành, ai nguyện ý làm một đôi oán ngẫu?
Cho nên dù đã đáp ứng Giản Hân Hân, trong lòng ả vẫn có tính toán riêng.
"Có người muốn chặt đứt thanh vân lộ của Từ Trạng Nguyên, nếu như Từ Trạng Nguyên nguyện ý cưới ta, ta có thể..." không hành sự theo kế hoạch.
"Ta không muốn." Từ Thụy Khanh dứt khoát kiên quyết cự tuyệt.
Lời nói của Vạn tiểu thư cứng ngắc trong cổ họng, dáng vẻ thất thố hỏi: "Từ Trạng Nguyên, ngươi có biết ngươi vừa cự tuyệt cái gì không?" Ngươi cự tuyệt chính là thanh vân lộ tốt đẹp ngày sau!
"Ngươi không lo lắng..."
Từ Thụy Khanh cười nhạo: "Lo lắng cái gì? Lo lắng ngươi thẹn quá hóa giận, vu oan hãm hại ta sao? Giả chính là giả, vĩnh viễn cũng không thể trở thành thật, việc ta không làm, cho dù bị vu oan, cũng không thể thua trên đầu ta, không phải sao?"
Vạn Khả Viện vừa xấu hổ lại tức giận.
Hốc mắt đỏ lên nói với Từ Thụy Khanh: "Từ Trạng Nguyên cần gì phải nói đến khó nghe như vậy? Ta cũng chỉ là nữ tử yếu đuối, muốn vì bản thân tìm một con đường sống mà thôi. Ngươi có biết trong nhà ta mẹ cả có bao nhiêu độc ác không, ta cũng chỉ hy vọng gả cho một phu quân tốt thôi mà!"
Vu oan hãm hại cái?
Ả... ả không phải đang cho hắn cơ hội lựa chọn sao?
Chỉ cần hắn nguyện ý, ả có thể không làm theo lời Giản Hân Hân.
Từ Thụy Khanh lạnh nhạt: "Trong nhà ngươi mẹ cả độc ác, ngươi hy vọng gả phu quân tốt, thì dựa vào cái gì mà muốn ta cam tâm tình nguyện trở thành phu quân ngươi? Ngươi thê thảm, ngươi sống bất đắc dĩ, cho nên ta liền phải bị bắt buộc thông cảm cho ngươi? Làm gì có loại đạo lý này!"
"Ngươi..." Vạn Khả Viện tức giận đến giậm chân.
Nhưng muốn ả từ bỏ Trạng Nguyên ngàn dặm mới tìm được một người như hắn, là không có khả năng!
Hắn, đã là hôn phu tốt nhất mà ả có thể nhìn thấy!
Cho dù bị hắn ghét bỏ, vậy cũng tốt hơn bị mẹ cả gả cho loại người hạ tam lạm khác!
Hạ tam lạm: người thấp hèn, đê tiện.
Tình cảm phu thê, chờ sau khi kết hôn, vẫn có thể chậm rãi bồi dưỡng.
"Nếu đã như vậy, thì Từ Trạng Nguyên cũng đừng trách ta..." Vạn Khả Viện nói.
Vừa nói xong liền lớn tiếng la hoảng lên.
Vạn tiểu thư: Cưới ta! Ta có thể cho ngươi thanh vân lộ!
Từ Thụy Khanh: Ừmmm...
Phồn-đại-lão-Tinh: Không nghe lời ta, ta có thể đưa ngươi đi hoàng tuyền lộ.
Từ Thụy Khanh: Nghe! Bảo đảm nghe!