Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa sợ là không biết...
Có thể làm đại lão mắc mưu, cũng chỉ có Tiểu Hoa Hoa cô nuôi.
Những người khác muốn cùng đại lão chơi trò như vậy, sợ là đại lão sẽ như đạn pháo, nhảy vọt qua đem người đè trên mặt đất, sau đó lấy tư thế bão tố mà nện nắm đấm cho chết tại chỗ!
"Ngọc tiểu thư, gặp được em, là may mắn duy nhất trong đời anh."
Tạ Trản rời khỏi phòng nghỉ, còn đứng lẳng lặng ở cửa một lúc lâu, thấp giọng nỉ non.
Đời này chuyện bất hạnh quá nhiều, nhiều đến chính hắn cũng không nhớ hết được.
Nhưng thật tốt, cuối cùng hắn đã gặp được một may mắn...
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki.com/user/Nhatdadiemvu]
Ba tháng từ hai mươi người chọn ra bảy người, cũng không cạnh tranh kịch liệt như sáu tháng trước.
Ba tháng này chủ yếu là dùng hình thức phát sóng trực tiếp, để khán giả nhìn thấy mị lực của những thí sinh nam đoàn.
Tỷ như nói, có vài người trong sinh hoạt hằng ngày tương đối bừa bộn, có vài người lại có thói quen ở sạch sẽ, đây cũng là một điểm đáng yêu, có vài người trên sân khấu nhìn mị lực mười phần, kỳ thật bên ngoài lại rất cao lãnh...
Sáu tháng trước, khán giả theo đuổi chính là thực lực.
Nói cách khác, chỉ cần có thực lực, là có thể đủ để khán giả ưu ái. Mỗi người bọn họ, chỉ cần thực lực trượt xuống, liền sẽ bị thay thế.
Nhưng ba tháng này, làm khán giả thành fan dựa trên tính cách và nhân phẩm của thí sinh.
Loại yêu thích này, mới là tương đối vững chắc!
Tổ tiết mục sắp xếp cho những thí sinh nam đoàn đi trải nghiệm công viên giải trí, sắp xếp bọn họ đi thực hiện các loại chức nghiệp, để bọn họ đi viện phúc lợi đưa tình thương ấm áp.
Tạ Trản đối với các hình thức phát sóng trực tiếp này, có chút không thể hòa hợp.
Trước đây khi hắn còn nhỏ chưa từng được đi công viên giải trí, Tạ Như Nhân không có tâm như vậy. Chờ hắn mười lăm mười sáu tuổi có thể kiếm tiền, biết kiếm ra tiền không dễ dàng, cũng sẽ không chơi loại trò chơi xa xỉ này.
Vì vậy đột nhiên tới công viên giải trí, hắn liền có vẻ bó tay bó chân.
Đặc biệt là nhìn đến toàn công viên đều là những người mẹ trẻ tuổi đang nắm tay con mình, sắc mặt Tạ Trản trong nháy mắt trở nên rất khó coi.
Trùng hợp ngay lúc này, có một đứa nhỏ trong tay cầm cây kem chạy va vào Tạ Trản.
Đổi thành những thí sinh khác trong đoàn, đều sẽ phản ứng tương đối thông minh.
Khi mẹ đứa nhỏ xin lỗi, đều sẽ mỉm cười nói không sao, thậm chí còn muốn bày ra sự thiện lương tốt tính của mình, thích những em bé nhỏ tuổi.
Nhưng dưới màn ảnh phát sóng trực tiếp, Tạ Trản lại biểu lộ ra...
Sắc mặt làm cho người ta sợ hãi!
Hắn vẫn luôn cắn chặt răng giống như đang khắc chế gì đó, dáng vẻ kia, quả thật chẳng khác nào người ta vừa phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ với hắn.
[Mẹ kiếp, không đến mức đó chứ? Còn không phải chỉ là va vào hắn một chút thôi sao, sắc mặt dọa người như vậy, cứ như muốn ăn thịt người ta, dọa trẻ con nhà người ta khóc luôn rồi.]
Đây chính là phát sóng trực tiếp, không trải qua bất kỳ cắt nối biên tập gì.
Khán giả đều cảm thấy thật không thể tưởng tượng, tính tình này quá kém!
[Đâu chỉ là dọa khóc trẻ con! Nhìn xem đến mẹ của đứa bé, nước mắt đều sắp rơi luôn rồi.]
[Nói thật, tôi cảm thấy Tạ Trản có khuynh hướng bạo lực cực kỳ nghiêm trọng...]
.......
Tất cả mọi người đều cảm thấy, Tạ Trản là bị va vào một chút, làm bẩn quần áo, cho nên sắc mặt hắn mới kém.
Nhưng trên thực tế, không phải như vậy.
Hắn chỉ là... nhìn không quen cảnh mẫu từ tử hiếu mà thôi.
Trước kia lúc hắn còn nhỏ, rất hay để tâm chuyện vụn vặt, đi trên đường nhìn thấy những đứa trẻ nắm tay mẹ chúng.
Trong lòng hắn tựa như cất giấu ma quỷ, luôn không ngừng rít gào...
Dựa vào cái gì? Vì cái gì?