Edit: socola sữa
Beta: soda chanh
"Tiểu ngốc tử, ta không có người thân." Thích Hà nghẹn ngào nói.
Có cũng như không có.
Ban đầu hắn vốn là đối với tình thân còn có chút chờ mong nhưng từ hôm nay trở đi, đã triệt để không còn chờ mong gì nữa. Thật giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình hắn, không còn bất cứ người nào ở lại với hắn cả.
Phồn Tinh chẳng qua là chỉ ôm hắn.
Nghe theo lời Sưu Thần Hào khô cằn mà nói ra một câu: "Còn có ta."
Sưu Thần Hào im lặng cứng họng, nó là một thần vật không cảm nhận được tâm tình, tại sao lại có thể học được cách nói lời tâm tình như thế này chứ?
Chỉ là ba chữ đơn giản, lại giống như trời hạn gặp mưa, chậm rãi hòa tan trong nội tâm của Thích Hà.
Kỳ thật nó cũng chỉ là một câu nói không có quá nhiều sức mạnh, chẳng qua là đối với một người đã triệt để tuyệt vọng, luôn hy vọng có thể giữ lại một chỗ dựa mà nói, là đủ rồi.
Ban đầu vốn đang lạnh lẽo đến tận xương.
Hiện tại, có lẽ đã khá hơn một chút
Thích Hà cuối cùng ý thức được, hình như mình vẫn còn đang vùi đầu vào bên cạnh tiểu bánh chưng nhỏ trước ngực của tiểu ngốc tử, vì vậy mặt lập tức đỏ bừng.
Lời mà tiểu ngốc tử kia mới vừa nói lúc nãy có ý gì?
Hắn biết ngay mà, cô chắc đã thầm mến hắn lâu rồi!
Đm! Cô thầm mến hắn, vậy mà lúc trước còn ném hắn vào sông! Lại còn vẽ con rùa lên mặt hắn! Còn buộc hắn làm châu chấu chiên giòn cho cô nữa chứ!
Thích Hà quả thực là muốn quỳ!
Đây là việc mà một nữ hán tử làm với người mình thích ư?
Quên đi, dựa vào việc chỉ số thông mình của cô không bằng người bình thường, hắn liền miễn cưỡng tha thứ cho cô vậy.
"Ngươi vẫn còn khó chịu sao?" Phồn Tinh buông Thích Hà ra, đôi mắt hạnh hắc bạnh phân minh nhìn hắn, hiếu kỳ hỏi.
Hẳn đã không còn khó chịu nữa, cô cảm nhận được tâm tình của hắn đã thay đổi rồi.
"Ngươi đói bụng sao?" Lão đại lại hỏi.
Thích Hà có chút ngạc nhiên.
Như thế nào, ý của tiểu ngốc tử này là định làm cho hắn ăn sao? (Sữa: Ngươi đừng tưởng bở)
Thật đúng là nếu không nói ra, hắn hình như thật sự có chút đói bụng!
Dù sao sau khi Thích Mộc Vũ đi, từ giữa trưa mãi cho đến buổi tối hắn cũng không có ăn cái gì.
"Ừ." Thích Hà quyết định cho Phồn Tinh một cái cơ hội xum xoe hắn.
Kết quả đợi cả buổi, cũng chỉ đợi được Phồn Tinh vươn tay ra, chọc chọc bên hông hắn, nháy nháy con mắt nói: "Ta cũng đói bụng."
Đặc biệt đúng tình hợp lý!
Đặc biệt đương nhiên!
Liền phảng phất như đang nói, thật là trùng hợp nha, ta cũng đói bụng, đi làm cơm đi a.
Thích Hà: . Ta mẹ nó, mới vừa rồi không phải hắn đã tự mình đa tình đi?
Thích Hà tức giận đến mức hoàn toàn không có tâm tình nấu mì, hắn vừa cảm thấy tiểu ngốc tử này nhất định là thầm mến hắn, lại còn thầm mến hắn đến muốn chết muốn sống, hiện tại cũng đã bắt đầu hoài nghi phần cảm tình này có phải thật hay không.
"Đi thôi, mang ngươi đi ăn khuya."
Hai người đi ra cửa, Phồn Tinh thình lình vươn tay ra, sờ lên vết bàn tay trên mặt Thích Hà, "Là ai bắt nạt ngươi?" Là ai dám bắt nạt Tiểu Hoa Hoa mà cô cất công nuôi dưỡng?
Thời điểm cô tức giận, đều không cam lòng đánh hắn, cùng lắm chỉ là vẽ con rùa nhỏ lên mặt hắn mà thôi. Kết quả, Tiểu Hoa Hoa lại bị những người khác đánh.
Trong lòng Phồn Tinh dần dâng lên một cỗ lửa giận!
Nhíu mày, tức giận.
Đáy mắt thậm chí còn có một tia huyết quang xẹt qua.
Nhưng đầu đau một cái, tia huyết quang kia lại hoàn toàn bị áp chế xuống.
"Không có việc gì, chuyện cũng đã qua, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ đòi lại tất cả." Thích Hà ý tứ hàm xúc mà nói.
Nhưng mà, Thích Hà lại chưa từng nghĩ đến, lão đại mà đi đòi nợ.. Vĩnh viễn đều không loại thuyết pháp sớm muộn có một ngày này!
Lão đại đòi nợ, đều là "cải lương không bằng bạo lực"!
Vậy mà hết lần này tới lần khác có không ít người vận khí không tốt.
Mặc dù đã biết Phồn Tinh đòi nợ theo kiểu "cải lương không bằng bạo lực" nhưng lại luôn có một số người cứ thích đâm đầu vào--
Ngay tại lúc Phồn Tinh đang vùi đầu chiến đấu với đồ nướng BBQ thì có một giọng nói truyền đến, "Thích Hà."
Trong tương lai, lão đại sẽ hoàn toàn đi trên con đường trở thành nhân vật phản diện..
Sưu Thần Hào vẫn cho rằng, lão đại tới là để cứu vớt Thích Hà, nhưng trên thực tế, Thích Hà mới là người tới cứu rỗi lão đại.
(tấu chương xong)