Edit + Beta: soda chanh
Sau khi Vân Tiếu Hòe đi công tác nước ngoài trở về, liền hung hăng mà giáo huấn Tạ Tuệ Tú một phen.
"Bà nhìn lại cách ăn mặc của nó đi kìa, chẳng lẽ bà không đặt mua quần áo giúp cho con nó hay trang điểm nó một chút nào hay sao?"
Lúc Vân Tiếu Hòe nhìn thấy Phồn Tinh, trong lòng là một trận kinh hỉ. Đứa nhỏ này rõ ràng là song bào thai với Gia Duyệt, nhưng lại không nghĩ tới, sau khi trưởng thành, khí chất so với Gia Duyệt quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Hắn cũng là một thằng đàn ông, cho nên đương nhiên biết đàn ông sẽ thích loại phụ nữ như thế nào.
Gia Duyệt thích hợp để cưới về nhà quánh xuyến chuyện gia đình, nhưng mà sở thích của tuyệt đại đa số nam nhân, đều sẽ là cái dạng giống với Phồn Tinh này - nho nhỏ đáng thương giống như dây tơ hồng.
"Trang điểm cái gì mà trang điểm? Cứ mỗi lần nhìn thấy nó, tôi liền......"
"Bà có thể nhìn xa hơn một chút nữa được không?"
Cũng không biết Vân Tiếu Hòe đã giáo huấn Tạ Tuệ Tú như thế nào, nhưng từ lúc đấy trở về sau, Tạ Tuệ Tú vậy mà lại thật sự đảm đương hết tất cả trách nhiệm của một người mẹ đối với Phồn Tinh , nào là giúp cô đặt mua một tủ đầy những bộ quần áo xinh đẹp này, lại còn thuận tiện mời lão sư lễ nghi tới để dạy dỗ cô nữa chứ.
Lão đại nhìn quần áo trong ngăn tủ, cảm giác quái quái.
Đẹp thì có đẹp, nhưng mà cô cũng không phải rất thích.
Vì cái gì tất cả đều là trắng bệch đến trắng bệch, nếu không thì cũng là loại váy màu giống như nước trong nấu cải trắng vậy?
Cô trước nay chính là thích hoa hoa xanh xanh, thích màu sắc sặc sỡ, mỗi lần nhìn lên đều cảm thấy tâm tình tốt đẹp hơn.
"Gia Duyệt, đây là em gái cậu hả?" Vân Gia Duyệt mang theo một đám thiếu nam thiếu nữ về nhà mở party, Phồn Tinh lại ở trong phòng bếp trộm ăn kem ly bảy màu, lúc từ phòng bếp ra ngoài liền nhìn thấy một đám người.
Thiếu nữ ăn mặc một bộ váy trắng, đôi con ngươi mênh mông mang theo chút mờ mịt, nhìn như là một đóa tiểu bạch hoa chậm rãi lay động trong gió. Trên người lộ ra khí chất đơn thuần thiện lương một cách tự nhiên, khiến cho người khác không tự chủ được mà đã đem tầm mắt dừng ở trên người của cô.
Không ít nam sinh phía sau Vân Gia Duyệt đều đột nhiên mà lộ ra hai mắt tỏa sáng.
Ngụy Tử Trác bất động thanh sắc mà nhìn thoáng qua Phồn Tinh.
Lớn lên thật là, càng ngày càng linh động như nước.
Nam sinh tiếp cận gần với Vân Gia Duyệt nhất thì có hai người, một người là Ngụy Tử Trác, một người khác thì gọi là Văn Nhân Nho. Người được Vân Tiếu Hòe chấm làm con rể cũng chỉ giao động giữa hai người này, Ngụy Tử Trác với Gia Duyệt là thanh mai trúc mã, cảm tình khắc sâu. Còn về Văn Nhân Nho mà nói, lại là điều kiện gia đình tương đối ưu việt, thậm chí còn tốt hơn so với Ngụy gia.
Vào lúc Văn Nhân Nho nhìn thấy Ngụy Tử Trác trộm liếc mắt nhìn, trong lòng cười lạnh.
Xem ra có một số người, tâm tư cũng không đơn thuần đâu.
Kỳ thật hắn cũng không có bao nhiêu thích Vân Gia Duyệt, chẳng qua là nữ nhân này cho tới nay lại là người hợp với khẩu vị của hắn nhất, ngoài ra hiển nhiên còn là vì cô ta có khuynh hướng nghiêng về Ngụy Tử Trác nhiều hơn. Mà Văn Nhân Nho hắn, đã muốn cái gì, hiếm khi lại không thể chiếm được. Vân Gia Duyệt dám bơ hắn, cho nên dù làm thế nào hắn cũng phải chinh phục được cô ta!
Phồn Tinh chỉ liếc mắt nhìn những người này một cái, chả thèm chào hỏi gì đã chậm rì rì mà trở về phòng.
Ăn nhiều kem, sẽ đau dạ dày.
Thích Hà chưa từng dạy qua.
"Cô em gái này của cậu, hình như cũng rất có cá tính nha." Có người nói với Vân Gia Duyệt.
Không phải châm chọc, mà lại còn mang theo một chút thưởng thức.
Trong lòng Vân Gia Duyệt ngay tức khắc cứng lại, có chút không vui.
Có cá tính cái quái gì chứ? Cô ta thuần túy chính là bị thiểu năng trí tuệ, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế có được hay không?
"Gia Duyệt, em gái của cậu đã có bạn trai chưa? Cậu xem hai chúng ta thân nhau như vậy, cá câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu tôi mà trở thành em rể của cậu, bảo đảm sẽ không khi dễ em gái cậu......"
Thấy một người ồn ào, ngay sau đó liền có càng ngày càng nhiều người bắt đầu ồn ào.
Vân Gia Duyệt thiếu chút nữa mà tức giận đến trợn trắng mắt.
Những người này là bị cái quái gì vậy?
Lúc trước một đám đều vây quanh ở bên người cô ta mà xum xoe, thực hiển nhiên là rất có hảo cảm với cô ta. Hiện tại lại quay đầu, đã vậy còn mơ ước cái đứa ngốc kia nữa chứ, là mắt mù sao?
Trong lòng Vân Gia Duyệt đầy buồn bực.
Từ trước đến nay đều chỉ có người khác làm nền cho cô ta, làm gì có ai mà dám đi đến đoạt nổi bật của cô ta đâu chứ?
"Gia Duyệt, đó là em gái song bào thai của cậu phải không? Lễ trưởng thành của cậu cũng sắp tới rồi, đến lúc đó sẽ tổ chức chung với em gái luôn sao?"
Vân Gia Duyệt lập tức phản bác lại, "Đương nhiên không phải!"
Cô ta mới là tiểu công chúa duy nhất của Vân gia, còn nó chẳng qua chỉ là một đứa ngốc mà thôi.
Có tư cách gì mà dám đòi tổ chức lễ trưởng thành chung với cô ta chứ?
Cô ta phản bác quá mức nhanh chóng, tâm tình lại quá mức không vui, cho nên biểu tình trên mặt tựa hồ như có chút dữ tợn.
------------
Ước một cái, hy vọng phiếu đề cử ngày mai có thể nhiều hơn ~~~
( tấu chương xong )