Chương
Edit+Beta: Soda Chanh
Kể từ sau nụ hôn kia, những cơn đau của Phồn Tinh chưa từng bị gián đoạn.
Đau, mỗi giờ mỗi phút đều đau!
Đặc biệt là vào cái thời điểm, chỉ cần hơi nghĩ một chút đến Tiểu Hoa Hoa Thích Hà, là đau nhất!
Thời điểm ban đầu, Thích Hà mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm cân nhắc về chuyện hôn lễ, nên không cảm thấy có chuyện gì.
Thẳng đến lúc, Phồn Tinh đau đến mức chịu không nổi nữa, chính là cái thời điểm khi mà Thích Hà đang trong thư phòng, lên máy tính chọn lựa áo cưới, cô đột nhiên bước vào thư phòng, ôm chặt lấy eo Thích Hà, rầm rì nói cô khó chịu.
"Thích Hà.. Ta đau.."
Giống có người đang dùng dao bổ lên trái tim của cô vậy.
Từng nhát từng nhát mà xẻo xuống dưới, đau đến chết đi sống lại.
Lại giống như có người đang dùng dầu sôi hắt ở trên đầu quả tim của cô.
Chờ cho sức nóng đó làm trái tim cô phồng rộp lên một mảng lớn thì dùng kim đâm bể nát.
Cô đau quá!
Hơn nữa, trong đầu vẫn luôn lặp đi lặp lại một câu nói, thích sẽ chết!
Thích Thích Hà, cho nên chỉ có thể chết đi!
Chính là, cô cũng không biết câu này rốt cuộc là có ý tứ gì, là cô thích Tiểu Hoa Hoa sao?
Thích là cái gì?
Cô không biết, cái gì cũng không biết!
Cô chỉ là cảm thấy có Tiểu Hoa Hoa ở bên người rất vui vẻ, chỉ là cảm thấy Tiểu Hoa Hoa đặc biệt đặc biệt đáng yêu, so với những người khác còn đáng yêu hơn.
Cô muốn nuôi Tiểu Hoa Hoa, nuôi dưỡng hắn thật tốt, không để cho bất luận kẻ nào bắt nạt hắn.
Chỉ là cảm giác khi Tiểu Hoa Hoa đến rất gần rất gần, sẽ không có bài xích. Thời điểm ôm ấp hôn hít gì đó, đều rất thoải mái.
"Đau? Chỗ nào đau cơ?"
Thích Hà nghe ra ngữ khí bên trong lời nói của Phồn Tinh rất suy yếu, tức khắc cả người đều sốt ruột hết cả lên.
Tỉ mỉ kiểm tra Phồn Tinh từ trên xuống dưới rồi một lần, cũng không có nhìn thấy trên người cô có bất luận miệng vết thương nào.
Phồn Tinh chỉ chỉ vào vị trí trái tim: "Nơi này.. Đau!"
Tiểu ngốc tử từ nhỏ đến đều lớn chịu không ít các vết thương, còn nhớ rõ có một lần, cô vì muốn ăn cá nên thời điểm mổ cá vô tình làm dao lệch về một bên, cắt phải mu bàn tay của mình, vẽ ra một miệng vết thương tầm mười centimet.
Cô lúc ấy đều có thể mặt không đổi sắc, cũng không có hô qua một tiếng đau nào.
Hiện tại vậy mà lại đau đến sắc mặt trắng bệch, thanh âm nói chuyện run rẩy, đến tột cùng là đã đau đến tình trạng nào vậy chứ?
"Tôi đưa cậu đi bệnh viện!" Thích Hà bế bổng người lên, vội vã chạy ra bên ngoài.
Có phải sinh bệnh hay không?
Là bệnh tim sao?
Trên đường Thích Hà chạy tới bệnh viện, vẫn luôn ở miên man suy nghĩ những điều này.
Nhưng khi kiểm tra tổng quát hết một lượt ở bệnh viện, vậy mà lại không thể kiểm tra ra bất luận chuyện gì khác thường, nhưng tiểu ngốc tử lại giống như ngày càng đau vậy, trên trán đều là mồ hôi, từng giọt từng giọt mà rơi xuống.
Thời điểm Thích Hà ôm cô, mồ hôi của cô rơi xuống tẩm ướt cả cánh tay của hắn.
Thích Hà thậm chí còn gấp đến độ muốn khóc.
"Bác sĩ, dụng cụ kiểm tra của các ngươi có phải có vấn đề hay không? Ngươi nhìn xem, cô ấy đã đau thành như vậy rồi, sao có thể kiểm tra ra không có vấn đề gì được chứ?" Thích Hà nói chuyện đều mang theo tiếng nức nở.
Trong lòng hắn hiện tại thực hoảng hốt.
Bác sĩ có chút khó xử: "Vị tiên sinh này, xác xác thật thật là kiểm tra không ra bất luận vấn đề gì. Dụng cụ của bệnh viện mỗi ngày đều sẽ được tiến hành kiểm tra, sẽ không để tồn tại bất luận khả năng xuất hiện trục trặc nào cả."
Hải thành là thành phố có trình độ phát triển số một cả nước, đây cũng là một trong những bệnh viện hàng đầu nơi này.
Sau khi Thích Hà để Phồn Tinh nằm viện mấy ngày, vẫn không phát hiện ra bất luận biện pháp giải quyết nào, chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện mà xuất viện trở về.
"Tiểu ngốc tử, em còn đau không?"
Phồn Tinh nhìn bộ dáng thực tiều tụy của Thích Hà, có chút đau lòng cho Tiểu Hoa Hoa của cô.
Tiểu Hoa Hoa nhìn, so với trước đây giống như đã vất vả rất nhiều, sớm biết như thế liền không nói cho hắn biết.
".. Không đau."
Thích Hà tức giận đến bật cười.
Duỗi tay nhéo nhéo cái mũi của Phồn Tinh, "Em cái đứa nhỏ ngốc này, vậy mà lại còn học được nói dối.." Nếu như thật sự không đau mà nói, vậy sao khi nói chuyện, cô lại run rẩy cái gì đây chứ?
Tiểu ngốc tử, vậy mà cũng biết sợ hãi hắn lo lắng.
Hiểu chuyện, trưởng thành.
Nhưng hắn, vì cái gì lại.. muốn khóc như vậy đây?
Hắn hy vọng tiểu ngốc tử của hắn vẫn giống như trước kia, không tim không phổi, hắn không muốn nhìn thấy cô đau một chút nào.
Chuyên ngành của Thích Hà chính là học y, tuy rằng sau khi tốt nghiệp cũng không có dùng đến một chút kiến thức y học nào, nhưng vào thời điểm vẫn còn ở trường học, hắn cũng kết giao không ít nhân mạch thuộc lĩnh vực này.
Hắn không biết chứng bệnh của tiểu ngốc tử là bởi vì cái gì mà đến, chỉ có thể gửi hy vọng vào những người khác.
Còn về chuyện hôn lễ, đành tạm hoãn lại vô thời hạn.
Có đôi khi, có rất nhiều chuyện chính là như vậy, người tính không bằng trời tính, khi bạn cho rằng bạn đã tính toán tốt hết thảy mọi chuyện trong tương lai của mình, nhưng rồi bất thình lình một cái lại xảy ra biến cố, là đã có thể đủ để thay đổi hết thảy mọi thứ.
Chương : Tiểu thanh mai, có chút mãnh ()
Edit+Beta: Soda Chanh
"Thích Hà."
Phồn Tinh vươn tay ra, chọc chọc vào lưng Thích Hà.
Thích Hà bởi vì sợ hãi Phồn Tinh rồi sẽ có một ngủ luôn không dậy nữa, vì thế đã an bài cho Phồn Tinh ở trong phòng mình. Thật ra, mỗi buổi tối hắn căn bản đều không ngủ được, cứ cách mỗi một đoạn thời gian, lại phải cảm thụ một chút hô hấp của Phồn Tinh.
Xác nhận, cô còn sống.
Nhân mạch trong nước, hắn đều đã dùng hết rồi.
Cho dù là những ngôi sao sáng trong giới y học nước nhà, cũng không tra ra được bất cứ vấn đề gì, bọn họ đều khuyên hắn nên đưa cô ra nước ngoài thử xem. Còn mấy người có quan hệ đặc biệt tốt với hắn, thậm chí còn nói thẳng, bảo hắn tốt nhất không cần ôm quá nhiều hy vọng.
Bởi vì căn bệnh khó chữa trị nhất trên đời này, chính là căn bản không tìm thấy được ngọn nguồn bệnh.
Đúng bệnh, mới có thể bốc thuốc.
Không tìm thấy nguyên nhân, liền vô pháp chữa trị.
Gen con người tương đối kỳ lạ, chẳng sợ chỉ là hơi cải biến một chút thôi, đã có thể tạo thành những tổn thương thật lớn cho cơ thể. Có lẽ, chứng bệnh của Phồn Tinh, chính là một căn bệnh nào đó mới xuất hiện mà nhân loại vẫn chưa phát hiện ra được.
Thích Hà cảm thấy mình hoàn toàn không có biện pháp nào để có thể tiếp thu loại khả năng này.
Dựa vào cái gì?
Trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn người, dựa vào cái gì mà cái loại chuyện này lại rới xuống trên người tiểu ngốc tử của hắn chứ?
Hắn không nghĩ tiếp thu, cũng không muốn tiếp thu.
Hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, đưa người mang ra nước ngoài thì đưa ra nước ngoài thôi, bất luận là như thế nào, chỉ cần có một phần vạn khả năng, hắn đều sẽ không từ bỏ Phồn Tinh.
"Tiểu Hoa Hoa.." Phồn Tinh lại nhẹ nhàng chọc chọc eo của Thích Hà.
"Ngươi có phải hay không, đang khóc?"
Cô có thể nghe thấy thanh âm.
Tiểu Hoa Hoa, mỗi buổi tối, giống như đều luôn khóc.
Quả nhiên hắn thực yếu ớt, quả nhiên cần phải che chở thật tốt.
".. Tôi không có." Thích Hà phá lệ quật cường mà phản bác. Nhưng trên thực tế, lại không dám quay người lại, lộ ra khuôn mặt loang lổ nước mắt của mình.
"Ah."
Phồn Tinh cũng không muốn khăng khăng mà chọc thủng Thích Hà.
Tiểu Hoa Hoa vẫn luôn rất sĩ diện, vẫn là không nên chọc thủng hắn.
Có người bạn đã giới thiệu cho hắn một chuyên gia cấp cao trong lĩnh vực tim mạch ở nước ngoài, sau khi đã xác định tốt thời gian, Thích Hà lập tức chạy vội qua.
Trong thâm tâm Thích Hà kỳ thật vẫn là mong ngóng một tia may mắn --
Vạn nhất đâu?
Vạn nhất nếu như đối phương có biện pháp cứu tiểu ngốc tử đâu?
Nhưng mà, hiện thực vẫn là không chút do dự mà cho hắn ăn một cái tát.
Không có.
"Thích tiên sinh, loại tình huống này, ta chưa từng gặp qua. Ta tuy rằng rất có hứng thú nghiên cứu, nhưng mà trước mắt, ta cũng không có năng lực trị liệu căn bệnh này. Có khả năng ngài phải chờ thêm mấy năm nữa, chờ đến sau này khi y học phát triển hơn, nói không chừng sẽ có biện pháp."
Thích Hà cố gắng chống đỡ gương mặt tươi cười nói câu cảm tạ với người ta.
Xoay người rời khỏi bệnh viện, thời điểm ngồi trên bậc cầu thang dài, liền bắt đầu khóc.
Đôi tay che lại mặt, nước mắt xuyên qua khe hở giữa các ngón tay mà rơi xuống.
Lại chờ thêm mấy năm nữa, chờ đến khi y học phát triển hơn, vậy là phải đến chờ tới khi nào a?
Tiểu ngốc tử mỗi ngày đều đau như vậy.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể giúp đỡ một chút nào.
Không một ai có thẻ hiểu được, hắn đến tột cùng là có bao nhiêu thống khổ!
Hơn nữa hắn thực sợ hãi.
Loại tình huống này cứ tiếp tục như thế, hắn cũng không biết kết cục cuối cùng mà Phồn Tinh phải đối mặt là cái gì nữa.
Là chết sao?
Hay là càng ngày càng đau, sống không bằng chết?
Chờ đến sau khi khóc đủ rồi, hắn mới trở lại khách sạn.
Phồn Tinh nằm ở trên giường, mày gắt gao nhăn lại, cũng chỉ có vào thời điểm đi ngủ, thống khổ mà cô phải chịu đựng mới có thể giảm bớt đi một ít. Nhưng mà thời gian cô có thể ngủ mỗi ngày, cũng không nhiều.
"Tiểu ngốc tử, tôi sẽ mang em đi khắp nơi ăn cái gì đó, có được không?" Thích Hà chờ Phồn Tinh tỉnh lại, hỏi.
Hắn đã hoàn toàn bó tay không biện pháp nào nữa rồi.
Các chuyên gia đỉnh cấp trong lĩnh vực tim mạch trong và ngoài nước toàn bộ đều đã gặp qua, tất cả đều nói không có biện pháp nào.
Nếu cứ tiếp tục chạy đi các bệnh viện khác, cũng sẽ chỉ là tốn công vô ích mà thôi.
Tiểu ngốc tử từ nhỏ đã thích ăn vặt linh tinh, hắn sẽ mang cô đi khắp mọi nơi để ăn, khiến cô vui vẻ hơn chút.
Còn đi đâu.. Đến nơi rồi tính tiếp.
Đây chính là bất đắc dĩ phải thỏa hiệp.
Chương
Edit+Beta: Soda Chanh
Thích Hà đã mang theo Phồn Tinh sinh sống ở nước ngoài được nửa tháng, sau khi đi ăn vài thứ, tình huống của Phồn Tinh rốt cuộc cũng đạt đến tình huống xấu nhất trong suy đoán của Thích Hà.
Cô đau đến mức ngay cả hô hấp cũng khó khăn, càng đừng nói đến chuyện đi khắp nơi ăn gì cả.
Sưu Thần Hào vẫn luôn bàng quan, nay lại cảm thấy càng ngày càng khó chịu.
Nó nghĩ, nó hẳn đã biết, tiểu thư Ngân Phồn Tinh vì cái gì lại chuyển biến xấu nhanh chóng như vậy rồi.
Bởi vì cô đã thích Thích Hà, khi ở bên hắn, cô thật sự rất vui sướng.
Mà càng là vui sướng, thì lại phải chịu sự phản phệ của nguyền rủa càng lớn.
Cô sẽ, càng đau!
"Thích Hà.. Ta đau quá.." Cô vẫn cứ như lúc còn nhỏ vậy, nghiêng đầu, một bộ dáng ngốc ngốc manh manh.
Đau đến mức trong ánh mắt đều chứa đầy nước mắt, nằm ở trong lòng Thích Hà, tay nhỏ gắt gao nắm chặt lấy quần áo của hắn.
Thích Hà muốn khóc, lại cố gắng nghẹn trở về, chính là căn bản vẫn không khắc chế nổi chính mình.
"Tôi sẽ thổi thổi cho em.. Sau đó Phồn Tinh liền sẽ không đau nữa.."
Tiểu Hoa Hoa lại khóc.
Đầu quả tim Phồn Tinh cũng tê rần theo.
Không phải là loại đau đớn như kim chân mà cô đã trải qua trong thời gian dài trước đây, mà là loại chua xót tê rần, khiến cô cảm thấy đặc biệt không vui.
"Ta giống như.."
Trái tim dường như đã ý thức được Phồn Tinh muốn nói điều gì, bất chợt mà trở nên đau nhói, phảng phất giống như bị sét đánh lửa đốt, so với loại đau đớn tê tê ngọt ngọt trước kia còn muốn đau đớn hơn!
"Vui.."
Sau khi đau đến mức tận cùng, bắt đầu có máu tươi ào ạt từ trong miệng Phồn Tinh trào ra ngoài.
Sặc lại ở trong cổ họng cô, khiến cô phát ra những âm thành khò khè, nói không nên lời.
"Vui.. vẻ.."
Từ trong lỗ mũi, dòng máu đỏ thắm cũng bắt đầu cuồn cuộn không ngừng mà trào ra ngoài.
Máu!
Tất cả đều là máu!
Thích Hà muốn duỗi tay lau sạch chúng đi, chính là sau khi đã lau đi lau lại, tất cả vẫn đều là máu!
Lau không sạch, căn bản là không lau sạch hết chúng được!
"Phồn Tinh! Vân Phồn Tinh!" Thích Hà cảm thấy tay của chính mình đều run rẩy.
Hắn hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ, hắn nên làm cái gì đây? Hắn còn có thể làm cái gì?
Có ai có thể nói cho hắn biết hay không?
Có người nào có thể giúp hắn, giúp hắn giữ tiểu ngốc tử của hắn lại hay không?
Tính cách của Phồn Tinh vẫn luôn rất quật cường, mặc dù trong cổ họng, trong miệng, trong lỗ mũi tất cả đều là máu, nhưng cô vẫn muốn nói cho hết lời nói dang dở của mình..
"Vui.. vẻ.. thích.."
Chính là đến cuối cùng, lời mà cô liều mạng muốn nói ra, cũng không thể nói được một cách hoàn chỉnh.
Cái cơn đau đớn trực tiếp kia, cùng máu tươi ào ạt mà ra chặn ở trong cổ họng, khiến cô căn bản không thể nói được câu hoàn chỉnh.
Cô muốn nói, Phồn Tinh thích Thích Hà.
Thích Tiểu Hoa Hoa Thích Hà.
Cho dù, thích người khác sẽ chết, cô cũng thích.
Cái tên 'Thích Hà' còn chưa thể nói xong, tay Phồn Tinh liền hoàn toàn rơi xuống, mắt hạnh mượt mà ngơ ngác mà trừng lớn, căn bản là không muốn khép lại.
Phảng phất như không cam lòng.
Cô thích Tiểu Hoa Hoa, thích ở bên Tiểu Hoa Hoa.
Đều chưa kịp nói cho Tiểu Hoa Hoa biết..
"Phồn Tinh!"
Phồn Tinh, Phồn Tinh, Phồn Tinh của ta..
Thích Hà một lần lại một lần kêu tên Phồn Tinh, nhưng tất cả đều không có được bất luận một lời đáp trả nào.
Tiểu ngốc tử của hắn, đi rồi!
Mang theo cả người đầy máu mà đi rồi, thời điểm đi còn đặc biệt thống khổ.
Hắn biết rất rõ ràng, cô muốn nói cái gì.
Cô hẳn là muốn nói với hắn, cô giống như.. Thích Thích Hà..
Thích Hà ôm Phồn Tinh, ngồi liệt ở trên tấm thảm lót sàn ở khách sạn, khóc như một đứa trẻ.
Cả đời này của hắn, lần đầu tiên khóc lóc khổ sở đến như vậy, là khi mẹ hắn qua đời. Lại khóc khổ sở như vậy thêm một lần nữa, là khi Phồn Tinh rời đi.
Tiểu ngốc tử của hắn!
Bị người ta cướp đi mất rồi.
Hắn thậm chí còn không tìm thấy bất luận nguyên nhân nào, thậm chí đã dùng hết sức lực của bản thân, cũng không có cách nào giữ lại cô!
Hắn không thể giữ nổi cô.
Cuối cùng vẫn là khách sạn cảm thấy không thích hợp, mạnh mẽ phá cửa mà đi vào, mới phát hiện ra vị khách nhân nữ trong hai vị khách nhân, không biết đã chết khi nào.
Ngay sau đó, liền chạy nhanh đi báo nguy.
Trải qua một phen điều tra, cảnh sát đã bài trừ được hiềm nghi Thích Hà giết người, đồng thời xin viện trợ điều trị tâm lý cho Thích Hà.
Rốt cuộc, trạng thái hiện giờ của hắn xác xác thật thật là rất không tốt.
Người yêu mất đi có khả năng là đả kích quá lớn đối với hắn, thế nên hắn mới tự phong bế thế giới của mình lại, không muốn giao lưu với thế giới bên ngoài..
(tấu chương xong)