Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái

chương 56: chương 56

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Hạ Văn Xuyên về nhà, về phòng tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ mới đi lên lầu ba.

Hiện tại buổi tối anh sẽ lên ngủ cùng Hạ Miên Miên.

Vừa mở cửa, ánh đèn màu cam ấm áp nhu hòa tràn ra, trên giường lớn một cô gái nhỏ nhắn đang nằm gác chân lên gối, yên tĩnh lướt điện thoại.

Anh đi đến, cúi đầu hôn lên trán cô, đem bảo bối nhỏ kéo vào lồng ngực.

Hạ Miên Miên quay đầu nhìn anh cười nói:

“Anh đã về rồi, muộn thế.

Em chờ anh mà sắp ngủ gật rồi nè.”

Hạ Văn Xuyên nhoẻn miệng cười, thuận thế hôn lên miệng cô, rồi một cơn mưa hôn nồng nàn trút xuống.

Chờ anh buông mình ra, Hạ Miên Miên mới thở phì phò nói:

“Nhanh đi ngủ.” Hạ Văn Xuyên cố tình xuyên tạc lời cô, nói:

“Không nhịn được nữa rồi à?”

Hạ Miên Miên đã quen thói cợt nhả này của anh, ngẩng đầu ném cho anh một cái lườm nảy lửa, lạnh lùng vén chăn chui vào trước.

Hạ Văn Xuyên cởϊ áσ khoác mỏng trên người, tiện tay ném xuống cuối giường, ở trần, đi theo cô vào chăn.

“Đừng đắp chăn vội.”

Hạ Văn Xuyên nói, lấy chân hất chăn ra.

“Tại sao?”

Hạ Miên Miên kéo chăn lại, ngăn anh đá văng ra

“Cho dù có máy sưởi, nhưng không đắp chăn sẽ dễ cảm lạnh lắm.”

“Đắp sớm lại bẩn mất.”

Hạ Văn Xuyên lời đầy ý tứ, nháy mắt nói.

Hạ Miên Miên:...!

“Hôm nay em kết thúc kì thi rồi đúng không?”

Hạ Văn Xuyên hỏi, “Vậy nên chúc mừng một chút.”

“Đã chúc mừng xong rồi nha.”

Hạ Miên Miên nháy mắt lại: “Tối nay đã làm một nồi lẩu chúc mừng rồi.”

Hạ Văn Xuyên nói thầm vào tai cô, giọng anh từ tính, thu hút, hơi thở ấm áp mơn trớn vành tai nhạy cảm của Hạ Miên Miên:

“Chúc mừng lần nữa trên giường.”

“Không cần, em chúc mừng xong rồi… ô… ngô…”

Kết thúc một cái hôn sâu, Hạ Văn Xuyên quỳ trên giường, vươn tay mở tủ đầu giường, lấy ra vài túi bαo ƈαo sυ , nói:

“Đắp chăn cũng được, dùng cái này.”

Hạ Miên Miên thở sâu, nói: “Thật ra, chỉ cần chúng ta không làm, chăn đệm sẽ không bị bẩn.”

Hạ Văn Xuyên cúi đầu cắn môi cô, bá đạo nói:

“Em chỉ có thể chọn đắp hoặc không đắp, không thể chọn không làm.”

Hạ Miên Miên: …

“Sao anh lấy một lúc mấy túi ra vậy?”

Hạ Miên Miên nhìn đống chăn mỏng bên cạnh gối, bất đắc dĩ hỏi.

“Tiện tay, anh còn sợ ít.”

Hạ Văn Xuyên nhướn lông mày.

“Cất hai cái đi!”

“Chờ chút nữa nói sau.”

Nhưng chờ đến khi gã ác ma này chân chính xuất kích, Hạ Miên Miên đã không còn đủ tỉnh táo để kì kèo nữa rồi, cả người cô chìm chìm nổi nổi y hệt một con cá bị vớt từ dưới nước lên, để mặc cho người trên thân xử lý.

“Thể lực em kém quá rồi.”

Hạ Văn Xuyên ôm thân thể ướt đẫm mồ hôi của Hạ Miên Miên vào phòng tắm, buồn cười phê bình.

Hạ Miên Miên tựa vào ngực anh, để mặc thủ phạm hút kiệt sức cô tùy ý làm sạch thân thể mình, tức giận nói:

“Tại sao trên phương diện này em phải có thể lực tốt làm gì? Đã nói một đêm chỉ được làm đến lần, nhưng lần nào anh cũng nuốt lời hết.”

“Ừm.

Nhưng hai lần không đủ.”

Hạ Văn Xuyên mặt dày, vô sỉ thừa nhận mình thất hứa.

Hạ Miên Miên: … Hạ Miên Miên ngoài miệng phê phán anh làm quá nhiều lần, kết quả đang tắm nước nóng yên lành, ai đó lại thần tốc tấn công khiến cô ngay cả khí lực để cằn nhằn cũng không còn.

Cả người mềm nhũn bị ôm trở lại về giường, Hạ Miên Miên vừa đặt lưng xuống liền muốn ngủ, Hạ Văn Xuyên vất chăn ga bẩn xuống sàn, lại lấy một bộ ga mới trong tủ ra trải xuống.

Dù thay bộ mới nhưng nệm vẫn ướt dính, chẳng biết phải làm thế nào.

“Mỗi lần giặt chăn mền, dì Liên lại nói em hư.”

Hạ Miên Miên nhỏ giọng phàn nàn.

Hạ Văn Xuyên lấy máy sấy, sấy tóc cho cô, nói:

“Lần sau để dì ấy trực tiếp nói với anh.”

“Dì Liên không có quản quản được anh, dì chỉ dám quản em thôi.”

“Ừm.

vậy anh đi nói với dì ấy, không cần quản em nữa.”

“Không thích.

Em muốn được dì quản.”

Hạ Văn Xuyên: …

Một lát sau, sấy khô tóc xong Hạ Miên Miên nhỏ giọng cảm ơn anh, sau đó vén chăn nhanh chóng chui vào trong ổ đi ngủ.

Cô không nhìn đồng hồ, chỉ lơ mơ đoán chắc đã rất muộn rồi.

Trước khi đi ngủ, Hạ Miên Miên chợt nhớ đến chuyện gì đó, mông lung nói:

“Lúc ăn cơm tối, dì nhỏ đến đây.”

Hạ Văn Xuyên hôn lên trán cô, đáp: “Ừm.”

“Dì Liên có nói đến chuyện đấu thầu, dì nhỏ có vẻ rất hứng thú, chẳng lẽ dì ấy định làm kinh doanh sao?”

Hạ Miên Miên nghi ngờ nói.

Hạ Văn Xuyên cười lạnh:

“Dì ấy khẳng định không có hứng thú với kinh doanh nhưng có người lại có hứng thú.”

Hạ Miên Miên chớp chớp mắt, hỏi: “Ai cơ?”

Hạ Văn Xuyên không trả lời, ôm cô nói: “Nhanh ngủ đi, muộn rồi.”

“Nhưng hôm nay anh vẫn chưa làm chuyện đó đâu, em đang chờ đó.”

Giọng Hạ Miên Miên bắt đầu ngái ngủ, có chút đáng yêu, nũng nịu.

Hạ Văn Xuyên ngẩn ra, lập tức dịu dàng mỉm cười, thấp giọng thì thầm bên tai cô:

“Anh yêu em, bảo bối.

Giờ ngủ được chưa?”

Hạ Miên Miên gật đầu: “Em cũng yêu anh.

Ngủ ngon.”

Nói xong liền nhắm mắt lại, chưa đến phút đã ngủ say.

Hạ Văn Xuyên nhìn cô gái đang say giấc trong lòng, nhịn không được hôn lên má cô một cái mới hài lòng nhắm mắt.

Hôm sau kỳ nghỉ đông của Hạ Miên Miên chính thức bắt đầu, đương nhiên cô có thể tự do ngủ thẳng đến khi tự tỉnh.

Lúc rời giường là giữa trưa, xuống lầu đã thấy Tàn Nguyệt đang gói sủi cảo với dì Liên.

Hạ Miên Miên lên tiếng chào “Dì nhỏ”.

Trong lòng thoáng nghi hoặc, có một thời gian dì nhỏ cực kỳ xa cách với nhà cô, liên tiếp một thời gian dài không ghé qua, giờ lại liên tục đến thăm nhà.

Rốt cục chuyện gì đây? CHẳng lẽ lại muốn đến gặp dì Liên mượn hàng hiệu?

Trong lòng cô mặc dù nghi hoặc nhưng ngoài miệng không hỏi, lễ phép chào dì xong, liền chạy qua hỗ trợ.

“Chắc con đói lắm rồi đúng không? Muốn ăn gì không? Ở đây có ít sủi cảo đã gói xong rồi, dì nấu cho con ăn nhé?”

Dì Liên hỏi.

“Dạ.”

Hạ Miên Miên ngáp dài một cái, vẫn cảm thấy uể oải, muốn ngủ thêm.

Tối qua thực sự quá kịch liệt, đến giờ người cô vẫn còn lờ đờ không có sức:

“Dì, anh con ra ngoài rồi ạ?”

“Ừ.

Mới đi xong.”

Dì Liên nói, bưng khay sủi cảo đã gói xong đến bên bếp, ngẫm nghĩ một lát, quay đầu nhắc nhở: “Anh con dặn dì nhắc con ở nhà chơi gì đều được, nhưng tuyệt đối không được vào thư phòng, mấy ngày nay cậu chủ có dự án quan trọng, các văn kiện mật đều để hết trong phòng.”

Động tác nặn bánh của Tần Nguyệt thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh đã tiếp tục việc đang dở tay.

Hạ Miên Miên có chút khó chịu, bĩu môi nói:

“Con đã tuổi rồi, đâu phải trẻ con tuổi nữa mà nghịch ngợm lung tung đồ của anh ấy chứ.”

“Thì cậu ấy thuận miệng căn dặn thôi mà.

Con nghe là được.

Đừng đến gần thư phòng là xong.”

“Thư phòng anh ấy đến cả một cuốn tiểu thuyết còn chẳng có.

Nhàm chán chết được, con chẳng thèm vào đó luôn.”

Hôm đó Tần Nguyệt nán lại Hạ gia rất lâu, đến tận khi Hạ Miên Miên làm một giấc ngủ trưa đã đời đi xuống mới không thấy dì nhỏ đâu nữa.

Dì Liên ngồi ở phòng khách cắn hạt dưa xem phim cung đấu, thấy cô đi xuống, liền vẫy tay gọi cô lại ngồi cùng.

Hạ Miên Miên ngồi xuống, cầm một nắm hạt dưa vừa cắn vừa nói:

"Dàn diễn viên bộ này đẹp thật.

À đây là bộ cung đấu mới ra phải không dì? Nghe đồn đang rất hot?" Hạ Miên Miên nhìn quanh nhà, nhàn nhạt hỏi:

“Dì nhỏ về rồi ạ?”

Dì Liên gật đầu, bốc một nắm hạt dưa, như thể chẳng chút để ý trả lời:

“Đi rất vội vàng.

Lúc con đang ngủ trưa.

Dì vừa vào tolet một lát đi ra, cô ấy đã tất tả nói có việc, sau đó nhanh chóng rời đi.”

Hạ Miên Miên nhíu mày:

“Dì Liên, có phải dì và anh trai con đang mưu đồ kế hoạch bí mật gì không?” Dì Liên đắc ý nhìn cô, mỉm cười: “Con đoán xem?”

Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ, nói:

“Con đoán việc này có liên quan đến tập văn kiện quan trọng trong thư phòng anh con.

Trước giờ ở nhà mình, dì chẳng bao giờ nhắc đến công việc của anh hai, lần này lại canh đúng thời điểm dì nhỏ đến nói đề tài này.”

“Còn ám chỉ rõ ràng như thế, gì mà thư phòng có tập văn kiện quan trọng, dặn con không được nghịch ngợm linh tinh.

Con giống người hay táy máy đồ của người khác lắm sao? Lời này % nói cho dì nhỏ nghe.”

Dì Liên che miệng cười, vui vẻ hồi lâu, mới đắc ý dạt dào đáp:

“Kỹ thuật diễn của dì thế nào? Đỉnh không?”

Hạ Miên Miên cắn hạt dưa, miễn cưỡng nói:

“Cũng ổn đó, nhưng không đủ tự nhiên, tuy vậy vẫn lừa được dì nhỏ.”

“Chỉ cần lừa cô ấy là được, vốn dĩ là diễn cho cô ấy xem mà, không nói trước với con là sợ con không giấu được.”

“Con…”

Hạ Miên Miên thở dài, cắn một hạt dưa nữa, ngẫm lại, tò mò hỏi:

“Nhưng vì sao ạ? Tại sao dì nhỏ lại đến nhà chúng ta trộm hồ sơ dự án đó? Dì ấy cần cái đó làm gì?”

Dì Liên nhún vai:

“Dì cũng không biết, Văn Xuyên dặn dì làm vậy, nên dò làm theo thôi, cũng không hỏi nhiều.

Mà có hỏi dì cũng đâu có hiểu.”

“Dạ.”

Hạ Miên Miên nghĩ thầm, tốt nhất chờ ông anh về hỏi rõ ràng.

Một lát sau, hai người đã quên đi chủ đề về Tần Nguyệt mà chuyện tâm xem bộ phim cung đấu đang chiếu trên tivi.

Hai ngày sau Hạ Miên Miên cuối cùng cũng không có cơ hội hỏi Hạ Văn Xuyên nguyên nhân Tần Nguyệt trộm văn kiện.

Bởi vì gần đây công ty bề bộn công việc, anh còn bận triển khai một số dự án trọng điểm, không có thời gian về nhà.

Hạ Miên Miên cả ngày ăn không ngồi rồi, không cùng dì Liên nghiên cứu mỹ thực thì sẽ ngồi cắn hạt dưa xem phim cung đấu.

Đến khi công việc của Hạ Văn Xuyên xong xuôi, dự án đấu thầu lớn kia cũng đã có kết quả, Hạ Thị và Sở Thị đều bị loại.

Bên trúng thầu là một doanh nghiệp liên doanh nước ngoài.

Hạ Miên Miên từ chỗ Chu Khả Nhi mà biết được tin tức này.

Nghe xong cả người ngây ngốc, Hạ Văn Xuyên lao tâm khổ tứ, vất vả lâu như thế, vậy mà lại thành may áo cưới cho người khác.

Điều an ủi duy nhất chính là Sở Thị cũng bại trận này.

“Sở Thị không chỉ không trúng thầu mà còn gặp rắc rối to nữa cơ.”

Chu Khả Nhi đắc ý nói, giọng điệu không giấu nổi sự hả hê.

“Rắc rối to?”

Hạ Miên Miên hỏi.

“Anh trai tốt của em tố cáo họ, nói là ở phiên mở thầu trước, Sở Thị phái người đến Hạ Thị ăn cắp văn kiện mật liên quan đến đấu thầu.”

Hạ Miên Miên thoáng chốc hiểu rõ tiền căn hậu quả.

“Cho nên, dì nhỏ nhà em chính là tay trong kia? Nhưng vì sao? Sao dì ấy lại quen với nhà họ Sở?”

Chu Khả Nhi đáp:

“Bởi vì Tần Nguyệt quen Bạch Mộng Lam.

Hai người vừa gặp đã thân, chẳng mấy đã thành bạn tốt.

Nhưng mà ả Bạch Mộng Lam này đúng là sống an ổn không muốn, cứ thích lao đầu vào chỗ chết.

Chuyện lần này cô ta tự chủ trương.”

“Thậm chí còn không nói với Sở Tuấn An một câu, trực tiếp liên hệ với cấp dưới của anh ta, đem đống văn kiện trộm được kia phân phó người Sở Thị sử dụng trong phiên đấu thầu.

Kết quả trúng bẫy của anh trai em.”

Chu Kha Nhi thở dài tổng kết:

“Thiên đường có lối không ai đến, Địa ngục không cửa Bạch Liên Hoa cứ phải lao đầu vào.

Đúng là tự tìm chết.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio