Từ tòa án đi ra, Hạ Miên Miên có chút buồn bã, mặc dù sớm biết sẽ có kết quả này, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nghĩ đến việc Bạch Mông Lam đã làm, cô không khỏi tức giận. Chu Khả Nhi đứng bên cạnh cũng thoáng hụt hẫng, nhỏ giọng phàn nàn nói:
“Anh của em sao còn chưa kết liễu cô ta thế, bây giờ nhìn thấy ả ta chị thực sự chán ghét đến mức buồn nôn.”
Hạ Miên Miên nghiêng đầu nhìn cô ấy nói:
“Tùy tiện gϊếŧ chết người là phạm pháp, anh trai em là người làm ăn chân chính. Không làm mấy trò giang hồ đó.”
Chu Khả Nhi trừng mắt:
“Nếu anh hai của em là người làm ăn đứng đắn, vậy thì tất cả người làm ăn trong thiên hạ này đều là người thánh thiện hết rồi.”
Hạ Miên Miên: …
“Mục tiêu của anh em là lật đổ Sở thị, chứ không phải Bạch Mông Lam, cho nên mới không sốt ruột đi trừng trị ả ta.” Chu Khả Nhi nhàn nhạt nói. Hạ Miên Miên nhìn cô ấy, hỏi:
“Kẻ thù của anh em là Sở thị, chị lại vô cùng để ý đến Sở Tuấn An, vậy chị và anh hai em có khi nào sẽ trở mặt thành thù không?”
Chu Khả Nhi buồn cười nhìn cô nhóc bên cạnh:
“Có phải em yêu của chị đang rất lo lắng không? Vậy nếu như chị với lão anh trai em bất hòa, em sẽ đứng về phía ai?”
Hạ Miên Miên buồn cười nhìn cô ấy:
“Chị nói chuyện hài hước gì thế? Em đương nhiên phải đứng về phía anh trai em rồi.”
Chu Khả Nhi vỗ trán, đáp:
“Được rồi cứ coi như chị tự rước nhục đi.”
Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ nói:
“Mặc dù em đứng về phía anh ấy nhưng vẫn bí mật làm bạn tốt của chị, tuy nhiên em tuyệt đối không làm tay trong trộm văn kiện đâu nha.”
Chu Khả Nhi cười khúc khích, ôm lấy bả vai Hạ Miên Miên, nói:
“Em suy nghĩ nhiều rồi, ngốc ạ. Chị và anh em trước nay vẫn luôn là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi. Kỳ thực mục tiêu của chị rất đơn giản, khiến Sở Tuấn An không còn gì cả. Nếu anh ấy muốn Đông Sơn tái khởi, đương nhiên không thể không tiếp nhận sự trợ giúp của chị, cứ thế, chị có thể dễ dàng nắm chặt anh ấy trong tay.”
Hạ Miên Miên: …
Chu Khả Nhi nói: “Chị em có tiền, có năng lực, quan trọng nhất, chính là chị còn có cái này nha…”
Nói rồi cô ấy vỗ nhẹ lên bụng mình
“Có cột nhục của anh ấy, trừ khi anh ta điên rồi, không thì chẳng có lý nào bằng lòng buông bỏ tất thảy, đi chọn cô ả thần kinh khiếm khuyết Bạch Mộng Lam.”
Hạ Miên Miên nghe đến từ “cốt nhục” da đầu tê dại, não cũng muốn nổ tung, hoảng hốt che miệng, nhỏ giọng nói:
“Chị… chị kiềm chế chút đi. Cốt nhục gì chứ? Đây chẳng phải chỉ là một lời nói dối hay sao? Một, hai tháng chị còn có thể giả vờ được, chờ đến , tháng chị lấy đâu ra đứa bé thật để đối phó với anh ta?”
“Em sao mà còn lo lắng hơn cả người trong cuộc là chị vậy? Chị còn chưa hoảng, em đã khẩn trương như cháy nhà rồi? Chị đã đi đến bước này, đương nhiên có đối sách.”
Hạ Miên Miên chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói:
“Có phải chị định trước lừa anh ta, sau đó tìm cơ hội gạo nấu thành cơm?”
Chu Khả Nhi lắc đầu:
“Đừng đoán mò lung tung, chờ đến khi kế hoạch thành công, chị sẽ nói hết cho em.”
Hạ Miên Miên: ….
Hạ Văn Xuyên và luật sư đúng lúc này từ trong tòa án bước ra, giương mắt liền thấy hai cô gái đứng một góc nhỏ giọng trò chuyện, dường như vô cùng vui vẻ. Hạ Văn Xuyên thực sự không muốn cô bé con nhà mình qua lại với con cáo thành tinh như Chu Khả Nhi.
Trực giác nói cho anh biết, con người Chu Khả Nhi có chút tà môn tốt nhất để Miên Miên nhà anh càng ít dính dáng đến cô ta càng tốt.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, dường như Miên Miên của anh vô cùng thích Chu Khả Nhi. Hạ Văn Xuyên kết thúc câu chuyện đang nói dở với luật sư, đi về phía Hạ Miên Miên. Chu Khả Nhi thấy anh ta đi tới, lập tức tươi cười, phấn khởi nói:
“Ai da, chúc mừng. Chúc mừng Hạ tổng thắng kiện. Lại còn thắng rất đậm.”
Hạ Văn Xuyên lành lạnh liếc nhìn cô ta một cái, cười lạnh nói:
“Cô còn rảnh rỗi ở đây nói chuyện phiếm? Người trong lòng đang gặp phiền toái kìa, giờ cô hẳn phải thừa lúc vắng mà vào mới đúng.”
Nói xong, anh đi đến bên cạnh Hạ Miên Miên, kéo bàn tay nhỏ lành lạnh của cô, cho vào trong túi áo khoác của mình. Hạ Miên Miên híp mắt cười, để mặc anh muốn làm gì thì làm, một tay còn lại thân mật ôm lấy cánh tay anh. Chu Khả Nhi cười nói:
“Cảm ơn đã nhắc nhở. Tôi cũng đang tính thế.”
Hạ Miên Miên nhìn Chu Khả Nhi, lại ngẩng đầu nhìn Hạ Văn Xuyên:
“Rốt cuộc hai người đang làm cái gì mà bí hiểm vậy?”
Trước mặt Chu Khả Nhi, Hạ Văn Xuyên cũng chẳng tị hiềm gì, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, dịu dàng nói:
“Đói chưa? Anh đưa em đi ăn gì đó nhé?”
Hạ Miên Miên không chú ý một chút đã bị anh kéo đi, hờn dỗi nói: “Em không đói bụng.”
Hạ Văn Xuyên cười:
“Thế cùng về công ty đã, chờ anh làm nốt mấy việc rồi cùng về nhà.”
Hạ Miên Miên ôn tồn đáp:
“Vâng.” Chu Khả Nhi đứng bên cạnh trợn trắng mắt:
“Mẹ nó, hai người có phải quên mất còn một cô gái xinh đẹp FA đang đứng đây? Chua chết mất! Ngưng thả thính lẫn nhau được không, mù mắt chó của chị đây rồi.”
Hạ Văn Xuyên nhìn cũng không thèm nhìn cô ấy, ôm Hạ Miên Miên xoay người rời đi. Cả người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ ghét bỏ nồng nặc. Hạ Miên Miên bị anh nửa ôm nửa kéo đi, chỉ có thể miễn cưỡng phất phất tay với Chu Khả Nhi.
Chu Khả Nhi: …
Câu “Người trong lòng đang gặp phiền toái” của Hạ Văn Xuyên đương nhiên có lý do của nó, không có lửa làm sao có khói. Vụ việc này nổ ra, các cổ đông chắc chắn sẽ không tùy tiện bỏ qua, nhất định sẽ bắt Sở Tuấn An đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Nếu như lời giải trình không thể khiến các cổ đông hài lòng, có thể chiếc ghế tổng giám đốc hiện tại cũng chẳng giữ được. Sở thị mặc dù cây lớn, rễ sâu, nhưng lại là một tập đoàn do nhiều cổ đông thành lập nên, không duy ngã độc tôn như Hạ thị.
Sở thị có mấy vị địa cổ đông thực lực không nhỏ, tuy cùng là người nhà họ Sở cho nên về việc đối ngoại của công ty vô cùng đoàn kết, đồng lòng, nhưng điều kiện tiên quyết là người được trao quyền điều hành Sở thị - hiện tại là Sở Tuấn An không được phạm sai lầm quá lớn, ảnh hưởng lớn đến công ty.
Bây giờ, Sở Tuấn An không chỉ dùng người không thích đáng, còn bị một ả đàn bà vô danh tiểu tốt nào đó ở bên cạnh múa chân múa tay, nhúng tay vào công việc của công ty, cuối cùng còn khiến danh dự của cả tập đoàn Sở Thị bị ảnh hưởng.
Mức độ vụ án kinh tế lần này thực sự quá nghiệm trọng, mà kẻ gián tiếp gây ra tất cả - Sở Tuấn An trong mắt các đại cổ đông chẳng khác nào một tên hôn quân nhu nhược bị nữ sắc làm u mê, ngu muội.
Nếu một ngày nào đó Sở Tuấn An bị ả đàn bà kia nắm mũi dắt đi, mọi chuyện đều răm rắp nghe theo ả ta, vậy cái tập đoàn này cũng xong đời.
Các cổ đông đều vì túi tiền của mình mà nghiêm túc suy nghĩ, cân nhắc, cho nên hiển nhiên ai cũng muốn đứng lên bảo vệ lợi ích của bản thân.
Sau khi thua kiện, Sở Tuấn An lập tức bị đám đại cổ đông “mời” tới, nói dễ nghe một chút là mở cuộc họp hội đồng cổ đông, nói trắng ra chính là đi giải trình. Các cổ đông mặc dù bình thường không quản việc công ty, nhưng mỗi người đều là chú, bác, cô, dì của Sở Tuấn An.
Chất vấn câu nào đều vô cùng không nể nang, lực sát thương con hơn cả mưa bom bão đạn, âm mưu quỷ kế ngoài thương trường.
“Người phụ nữ kia rốt cuộc là được cái tích sự gì?”
“Cháu giải quyết cô ta thế nào? Nói đi?”
“Cái gì dự định kết hôn? Cháu định dẫn sói vào nhà, để cô ta cùng quản lý công ty hay sao? Hồ đồ!”
“Mới mở thầu đã nghĩ đến việc đi ăn trộm tài liệu của đối thủ, dạng phụ nữ mưu mô này rõ ràng là kiểu tâm địa bất chính.”
“Con tốt nhất có thể cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, bằng không…”
“Chúng ta quả thực đã cân nhắc thận trọng việc bổ nhiệm tổng giám đốc thay thế con.”
…
Hàng trăm câu chất vấn liên tiếp nện xuống đầu Sở Tuấn An, anh có chút hoảng hốt:
“Mọi người đừng lo lắng, cháu đã chia tay với cô ấy rồi.”
“Chia tay? Thật sao? Hay là chỉ để lừa gạt chúng tôi để thao túng quyền hành?”
“Các bác, các chú sẽ quan sát con thêm một thời gian nữa, nếu như phát hiện con lừa gạt mọi người…”
Các cổ đông thể hiện rõ ràng thái độ không tín nhiệm anh. Cũng không thể trách bọn họ được, trước đó mới cho Bạch Mộng Lam nhúng tay vào sự vụ Sở thị, mà giờ đùng một cái nói đã chia tay, nghe thế nào cũng cảm thấy là bịa chuyện cho qua. Sở Tuấn An lau trán thở dài, biện giải:
“Việc Bạch Mộng Lam nhúng tay vào công việc của Sở thị, cháu trước đó hoàn toàn không biết gì cả, gần đây tình cảm giữa chúng cháu xảy ra chút vấn đề. tháng trước đã chia tay với cô ấy, mọi người có thể cho người điều tra thực hư chuyện này. Hơn nữa có thể sắp tới đây cháu sẽ kết hôn với Chu Khả Nhi.”
Sau khi Sở Tuấn An thốt ra những lời này toàn thể phòng họp đều trầm mặc.
“Chu thi - Chu Khả Nhi?”
Có người hơi nghi ngờ lên tiếng. Sở Tuấn An thở sâu nói: “Là cô ấy.”
Mặc dù anh không yêu Chu Khả Nhi, nhưng hiện tại cô ấy đang mang trong mình đứa bé của anh, anh chắc chắn sẽ chịu trách nghiệm với cô đến cùng, nhưng mà ở thời điểm này nhắc đến Chu Khả Nhi, quả nhiên ít nhiều có tác dụng ổn định quân tâm.
Đám cổ đông: …
Bước ra khỏi phòng họp, sau lưng Sở Tuấn An ướt đẫm mồ hôi, mấy năm nay anh luôn ngồi vững vị trí này, vì vậy kém chút đã quên, đám người kia hoàn toàn có quyền quyết định quyền lực trong tay anh. Vừa rồi quả thực nguy hiểm.
Từ khi nhận chức đến nay, tính ra đây là lần chật vật nhất trong sự nghiệp của anh ta.
Nghĩ như vậy, Sở Tuấn An không khỏi cảm thấy khó chịu, người con gái anh yêu thương nhất, lại trở thành vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời anh ta, mà người phụ nữ anh luôn bài xích lại là người cứu vớt anh, thực sự quá châm chọc.
Trở lại phòng làm việc của mình, Sở Tuấn An mệt mỏi nửa nằm nửa ngồi trên sofa, nhắm mắt dưỡng thần một hồi, mới lấy điện thoại di động ra mở Wechat, Bạch Mộng Lam đã gửi cho anh + tin nhắn, anh do dự một lát, cuối cùng vẫn không mở ra.
Ngón cái trượt đến cái tên Chu Khả Nhi, anh thuận tay ấn vào. Tin cuối cùng hai người nhắn cho nhau là tuần trước, anh và cô hẹn nhau cùng đến bệnh viện kiểm tra. Sau đó hai người cùng đến bệnh viện, kết quả cô quả thực đã mang thai.
Nhìn kết quả kiểm tra tâm tình anh khi đó vô cùng phức tạp, đến tận bây giờ Sở Tuấn An vẫn còn nhớ vô cùng kỹ cảm xúc khi ấy.
Cho đến nay anh luôn tin rằng mình yêu Bạch Mộng Lam, dù Bạch Mộng Lam có rất nhiều động thái khó hiểu, kỳ quái nhưng anh vẫn tâm vô, bàng vụ, một lòng một dạ yêu thương, che chở cô. Anh vẫn cho là mình và cô ấy sẽ nắm tay nhau đến đầu bạc răng long.
Nhưng càng ngày giữa họ càng xảy ra nhiều vết nứt, những cuộc cãi lộn cứ liên tiếp xảy ra, khiến sự kiên định ban đầu của anh bắt đầu dao động. Phải hình dung thế nhỉ?
Cảm giác khoảnh khắc anh biết được Chu Khả Nhi mang thai? Biết rõ cô ấy sẽ là một cái gông xiềng khác, nhưng anh vẫn bất giác thở phào, có lẽ bởi vì anh đang tự thuyết phục mình: Đến lúc anh phải buông tay Bạch Mộng Lan rồi.
Nhưng mà biểu hiện hờ hững của Chu Khả Nhi không giống như những gì cô ấy vẫn nói, dường như cô không thực sự thích anh. Sau khi xác định được mình đã mang thai, cô cũng chẳng đến tìm anh, ngay cả tin nhắn cũng không gửi.
Sở Tuấn An nhíu mày, nghĩ nghĩ, gõ xuống ô chat: “Buổi tối cùng đi ăn cơm nhé?”
Tin nhắn gửi tới, Chu Khả Nhi mãi không trả lời. Ngón tay Sở Tuấn An khẽ dừng lại trên profile cá nhân của Chu Khả Nhi. Ma xui quỷ khiến anh nhấn vào vòng bạn bè của cô, sau đó lập tức bị những bức ảnh nội dung khoe của giới siêu giàu đập thẳng vào mắt.
Du thuyền, máy bay tư nhân, khu biệt thự tư nhân, siêu xe, đồng hồ đeo tay hàng hiệu…
Bàn tay cầm điện thoại của anh thoáng run, anh nhớ đến lần gặp mặt ăn cơm ngày trước, lúc đó anh còn muốn mua chuộc cô, để cô đi giải thích với Bạch Mộng Lam. Lúc ấy Chu Khả Nhi vô cùng thẳng thắn, trực tiếp quăng xuống một câu:
“Nói không chừng so với anh tôi còn có tiền hơn đó.”
Bây giờ nhìn vòng bạn bè của cô, quả thực giá trị bản thân của cô gái này không tầm thường chút nào. Sờ Tuấn An ngây ra một lúc, nghĩ thầm, mình thế mà còn cân nhắc, suy tư xem có nên cưới Chu Khả Nhi hay không, nói không chừng việc Chu Khả Nhi chịu gả cho anh, còn là gả thấp?
Xem một lượt các bạn bè của cô, đầu óc anh có chút mông lung, đúng lúc này Chu Khả Nhi nhắn tin đến;
“Được. Đột nhiên muốn ăn xiên nướng. Tôi phát hiện có một quán ăn ven đường rất ngon. Chúng ta cùng đi nhé.”
Sở Tuấn An im lặng, thở nhẹ, nhắn lại:
“Em đang mang thai, chớ ăn những đồ kia, không hợp vệ sinh.”
Chu Khả Nhi rất nhanh đã nhắn lại:
“Vậy được rồi, ngày mai tôi sẽ đi nạo thai, quăng cái trong bụng đi.”
Sở Tuấn An: …