Thời ba của Hạ Văn Xuyên còn chưởng quản Hạ Thị, tập đoàn này còn mấy đại cổ đông khác. Nhưng cũng bởi vì có đám người ham tiền, sợ chết này cản chân cản tay, cho nên rất nhiều quyết sách chiến lược phát triển công ty đều bị cản trở, không thực hiện được.
Về sau, Hạ Văn Xuyên thượng vị, tổn hao mấy năm tâm tư, trong bóng tối dùng không ít thủ đoạn, cuối cùng cũng đá được mấy lão già bảo thủ ấy ra ngoài, hoàn toàn thu hồi được toàn bộ cổ quyền.
Bây giờ, Hạ Thị nghiễm nhiên trở thành một núi một hổ độc tôn. Anh muốn làm bất kỳ chuyện gì không ai có thể ngăn cản.
Người duy nhất có thể ghìm anh lại hiện tại đang nằm hôn mê bất tỉnh tại bệnh viện. Mấy ngày nay chỉ cần đến công ty, Hạ Văn Xuyên sẽ lập tức triệu tập quản lý cao tầng đến họp, vì việc chuẩn bị thâu tóm Sở Thị.
Vì hành động này quả thực quá điên cuồng, những người biết tình hình thực tế, trong lòng đều cảm thấy lo lắng.
Cho tới nay, Hạ thị luôn coi Sở thị là đối thủ một mất một còn, những cuộc đấu lớn nhỏ xảy ra liên tục, trên tất cả mọi lịch vực, tất nhiên nhân viên tập mãi thành quen, chỉ có điều vạn lần không nghĩ đến, coi người ta là đối thủ sống chết không đội trời chung chưa đủ, Hạ Văn Xuyên thậm chí còn muốn nuốt chửng cả tập đoàn nhà họ Sở.
“Cá nhân tôi cho rằng, ra tay từ chỗ Triệu Hưng là tốt nhất. Ông ta có được % cổ phần Sở Thị, hơn nữa quan hệ với Sở Tuấn An rất bình thường, rõ ràng không phục khi Sở Tuấn An ngồi vào ghế Tổng giám đốc điều hành.”
Phương Cần nói, đem tư liệu về Triệu Hưng phát cho mỗi người một bản, nói: “Chúng ta trước tiên xem thử có thể hành động từ Triệu Hưng không.”
Hạ Văn Xuyên một tay cầm một nửa điếu thuốc đang hút dở, một tay khác cầm tập tư liệu, rũ mắt nhìn kỹ, vừa đọc vừa hút thuốc. Hạ Miên Miên hận không thể đoạt điếu thuốc trên tay anh vứt đi.
Những ngày gần đây anh hút rất nhiều, dường như lúc nào cũng cầm điếu thuốc cháy dở trên tay, họp cũng hút, ngồi suy nghĩ cũng hút, lúc ngẩn người cũng hút. Đơn giản tưởng tượng chính là chẳng khác gì một cái tẩu thuốc.
“Triệu Hưng?”
Hạ Văn Xuyên nhìn tài liệu, cười lạnh thành tiếng, ngẩng đầu nhìn Phương Cần,
“Có phải lão ta có sở thích đánh bạc?”
Phương Cần gật đầu: “Đúng vậy.”
Hạ VĂn Xuyên buông tài liệu xuống, gõ gõ mặt bàn nói:
“Vậy thì tạo một ván bài cho lão ta cược cho thỏa thích.”
Tất cả mọi người: …
Thấy toàn bộ phòng họp sửng sốt nhìn mình, Hạ Văn Xuyên chỉ cười lạnh, âm lãnh nói:
“Dùng thứ hắn thích để bẫy chết hắn, hiệu quả không phải càng hiệu quả, ly kỳ hơn sao?”
Hạ Miên Miên ngồi trên sofa cách đó không xa, nghe anh nói xong, bất đắc dĩ lau mặt, nghĩ thầm:
“Anh hai, anh có biết không, bộ dạng này của anh quả thực chính là dáng điệu của một tên trùm phản diện đại gian, đại ác.”
Sau bữa cơm trưa, toàn thể các lãnh đạo cao tầng trong công ty tiếp tục cuộc họp đến hơn giờ chiều, Hạ văn Xuyên mới khoát tay cho đám giải án. Mặc dù cuối cùng cũng chốt được phương án hành động, nhưng có rất nhiều giai đoạn chuẩn bị cần sắp xếp, triển khai gấp.
Hạ văn Xuyên vuốt vuốt mi tâm, đi đến gần cửa sổ sát đất, miệng ngậm một điếu thuốc khác, một tay chống lên tường pha lê, cúi đầu nhìn khung cảnh bên ngoài. Sau đó anh rút di động từ trong túi áo ra gọi cho dì Liên.
“Miên Miên sao rồi?” Anh ngậm điếu thuốc, giọng nói có chút mệt mỏi.
“Bác sĩ vừa qua khám, giờ hộ lý đang massage phần lưng và chân tay cho con bé, cánh tay bị bó thạch cao thì không được động đậy, còn lại vẫn vậy?”
“Ừm.”
Hạ Văn Xuyên thở dài một tiếng. Dì Liên nói:
“Văn Xuyên, đừng gấp gáp quá. Bác sỹ Mạc cũng đã nói rồi thân thể Miên Miên phục hồi rất tốt, nói không chừng sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”
“Vâng.” Hạ Văn Xuyên lại đáp một tiếng, nói: “Tan làm cháu sẽ qua.”
Cúp điện thoại, Hạ Văn Xuyên đứng trước tường kính ngẩn người, miệng vẫn phì phèo khói thuốc, rót cuộc tàn thuốc dày cũng rơi xuống. Hạ Văn Xuyên bỏ điếu thuốc xuống, đi đến gần bàn làm việc, dúi vào gạt tàn, tiên tay đinh rút một cây khác.
Hạ Miên Miên vừa bực vừa đau lòng, lập tức chạy lại ngăn cản anh. Cô theo bản năng duỗi tay nắm lấy cổ tay Hạ Văn Xuyên, nhưng mà trạng thái tồn tại hiện giờ của cô chẳng khác nào không khí, căn bản chẳng thể làm được gì cả.
Động tác cầm điếu thuốc của Hạ Văn Xuyên thoáng dừng lại, anh cảm thấy dường như vừa có một trận gió đảo qua vị trí anh đứng, hơi lạnh căm căm phất qua rất nhanh… nhưng mà trong phòng rõ ràng bật máy sưởi, vô cùng ấm áp, sao lại xuất hiện ảo giác kỳ lạ này?
Không chờ anh kịp suy nghĩ sâu xa, Phương Cần gõ cửa tiến vào:
“Hạ tổng, Chu tiểu thư có việc tìm anh.”
Hạ Văn Xuyên dựa vào mép bàn, quanh thân nháy mắt chuyển về trạng thái lạnh lẽo, băng lãnh, quay người hờ hững đáp:
“Cô ta có chuyện gì?”
Phương Cần lắc đầu: “Cô ấy không nói rõ.”
Nghĩ một lát, Hạ Văn Xuyên nói: “Để cô ta vào đi.”
Phương Cần gật gật đầu, đi ra. Một lát sau, Chu Khả Nhi bình thản tiến vào, cầm theo một túi văn kiện trong tay. Từ sau tai nạn xe đó, đây là lầ đầu tiên Hạ Miên Miên gặp lại Chu Khả Nhi, cô ấy xem ra gầy đi một chút, tinh thần cũng không được tốt lắm.
Thiết nghĩ chuyện lần này cũng có ảnh hưởng ít nhiều đến cô ấy. Cũng không phải Chu Khả Nhi không đến bệnh viện thăm Miên Miên, mà là cô ấy bị Hạ Văn Xuyên cho thẳng vào blacklist, cấm không được tiếp cận cô.
Hạ Văn Xuyên trước nay vẫn là người luôn bao che khuyết điểm, anh thấy Hạ Miên Miên sở dĩ gặp tai nạn ngoài ý muốn này, phần lớn nguyên do chính là xuất phát từ Chu Khả Nhi.
Nhìn hai người thân thiết nhất với mình đi đến tình cảnh hiện tại, Miên Miên thực sự đau lòng, nhưng cô của bây giờ ngoại trừ đứng ngoài nhìn tất cả mọi chuyện thì chẳng làm được gì cả.
“Có việc gì?”
Thần sắc Hạ Văn Xuyên chẳng có chút kiên nhẫn nào, bày ra thái độ vô cùng bài xích nói. Chu Khả Nhi có vẻ chẳng sợ anh, tiến lên mấy bước, mặt đối mặt anh, vững vàng nói:
“Mấy ngày nay tôi sửa sang vài thứ muốn đưa cho Miên Miên, anh không cho tôi thăm con bé, vậy chuyển giúp tôi chút đồ này cho cô ấy thì vẫn được chứ?”
Hạ Văn Xuyên nhàn nhạt liếc nhìn túi đồ trong tay cô ấy, cười lạnh nói:
“Nhờ hồng phúc của cô, đến giờ cô ấy còn chưa tỉnh kìa.”
Chu Khả Nhi rũ mắt, che đi cảm xúc khổ sở đang cuộn trào trong lòng, thấp giọng nói:
“Yên tâm cô bé nhất định sẽ tỉnh lại, có thể trước khi cô nhóc tỉnh tôi đã phải rời khỏi đây rồi. Vì vậy hi vọng anh giúp tôi đưa vật này giao cho Miên Miên.”
Hạ Văn Xuyên không đón lấy túi văn kiện kia, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Cô định đi đâu?”
Chu Khả Nhi lắc đầ, biểu thị không muốn trả lời, chỉ nói:
“Trước khi Miên Miên tỉnh lại, anh có thể đừng xem qua túi đồ này được không?”
“Nếu tôi không đồng ý?”
Hạ Văn Xuyên hỏi lại. Chu Khả Nhi nhíu mày, có chút không phục, nhưng lại chẳng có biện pháp gì, đành nói:
“Vậy tùy anh.”
Cô tiện tay cầm tập văn kiện để lên bàn trà, liền xoay người định rời đi. Hạ Văn Xuyên cất giọng hỏi cô:
“Chờ chút?”
Chu Khả Nhi quay lại nhìn anh. Hạ Văn Xuyên nghĩ ngợi, nói: “Cô vẫn đang ở bên Sở Tuấn An?”
Chu Khả Nhi kỳ quái nhìn anh, hỏi: “Có liên quan gì đến anh?”
Hạ Văn Xuyên gật đầu nói:
“Có chút quan hệ, tôi chuẩn bị thu mua Sở thị, đến lúc đó cô sẽ giúp hắn ta à?”
Chu Khả Nhi ngẩn ra, lập tức trừng lớn mắt, tiến lên hai bước, cau mày nói:
“Hạ Văn Xuyên, anh điên rồi? Dù với thế lực hiện tại của Hạ thị, anh cũng chưa chắc có thể nuốt được Sở thị. Rõ ràng anh đang đi tìm chết.”
Hạ Văn Xuyên cười lạnh: “Nói đi, cô giúp hay không giúp?”
Chu Khả Nhi thở sâu, nói:
“Hiện tại quan hệ giữa hai nhà Chu, Hạ vẫn đang là đồng minh. Nếu có giúp chúng tôi đương nhiên sẽ đứng về phía đối tác chiến lược của mình.”
Hạ Văn Xuyên thỏa mãn gật đầu. Chu Khả Nhi nghĩ nghĩ nói:
“Nếu như Miên Miên tỉnh lại, chắc chắn con bé sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng như hiện tại của anh đâu.”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, cười nhạo nói:
“Chuyện của chúng tôi không cần cô ở giữa khua tay múa chân.”
“Được thôi.”
Chu Khả Nhi thở dài: “Vậy hẹn gặp lại.”
Chu Khả Nhi dứt khoát rời đi. Hạ Miên Miên đứng bên cạnh Hạ Văn Xuyên, nhìn theo bóng lưng Chu Khả Nhi, lòng thắt lại, cũng không biết cô ấy định đi đâu, về sau có thể liên lạc hay không, nhưng mà nhìn thái độ quyết liệt của Hạ Văn Xuyên, có lẽ hai người sau này rất khó gặp măt.
Chờ Chu Khả Nhi biến mất tại khúc cua thang máy, Hạ Văn Xuyên mới đứng thẳng dậy, đi đến trước khay trà xoay người cầm túi văn kiện kia lên. Ước chừng trọng lượng, độ dày, có vẻ bên trong có không ít thứ.
Hạ Văn Xuyên căn bản chẳng quan tâm Chu Khả Nhi nói gì, cô ta càng nói không thể xem, anh càng phải xem xem. Hạ Miên Miên nhìn anh mở túi văn kiện ra, vội vàng tiến tới ngó thử, rất nhanh phát hiện bên trong chồng văn kiện dày cộp đó là các giấy tờ tặng cho tài sản, bất động sản, cổ phần,…
Hạ Miên Miên thất thần, Chu Khả Nhi cho cô những cái này để làm gì?
Giống như đang để lại di chúc, Hạ Miên Miên cảm thấy bất an, hai hàng mày nhíu chặt lại. Có lẽ Hạ Văn Xuyên cũng cảm thấy kỳ quái, lật qua lật lại hồi lâu, mới nhét đống văn kiện, giấy tờ vào túi, tiện tay ném vào ngăn kéo, nghĩ nghĩ một hồi anh lại lấy ra, quyết định mang về nhà.
Sau khi tan làm, Hạ Văn Xuyên lái xe về thẳng biệt thự bên hồ.
Từ sau khi Hạ Miên Miên nằm viện, anh cơ hồ đều ăn uống tại viện, chưa trở về nhà lần nào.
Dì Liên chuẩn bị sẵn quần áo cho anh, nhưng vẫn còn một số đồ dùng cần thiết muốn mang theo, vì vậy thuận tiện về nhà lấy, đồng thời mang xấp giấy tờ tài liệu Chu Khả Nhi đưa về nhà.
Thời điểm đổ giày, anh liếc mắt nhìn giỏ đựng chìa khóa xe, trên chiếc khóa ô tô anh hay dùng trèo một mặt dây không quá đắt tiền, nhưng thủ pháp tinh xảo, đẹp mắt. Đó chính là món quà mà Miên Miên đi du lịch về, lúc ấy cô bé không nói là tặng anh, nhưng Hạ Văn Xuyên ngang ngược bức ép, giành lấy, từ đó đến giờ vẫn luôn treo trên chìa khóa xe.
Hạ Văn Xuyên lẳng lặng nhìn mặt dây, chỉ cảm thấy trái tim như bị xẻo thành nhiều mảnh, đau đến không thở nổi.
Anh gắt gao nhíu chặt lông mày, cơn đau dứt ruột gan này, gần đây anh thường xuyên gặp phải, chỉ cần không cẩn thận nhớ đến thời gian bên cô, trái tim lập tức truyền đến từng đợt từng đợt co rút. Mỗi một phút giây cô ngủ say, anh đều cảm thấy nhớ cô đến kiệt quệ, cô độc đến phát điên.
Cảm xúc ấy cứ tích dần tích dần theo ngày tháng đến một điểm giới hạn nhất định, Hạ Văn Xuyên không chịu đựng nổi hít sâu một hơi, cuối cùng rốt cục cũng nén xuống cơn đau thắt, giơ tay đập mạnh lên tủ giày.
Cú đập này nhìn chung chẳng thể xoa dịu tâm tình khó chịu của anh, thế là Hạ Văn Xuyên cắn răng, hung hăng đạp mấy phát.
Hạ Miên Miên đứng cạnh cửa, che miệng, lòng đau như dao cắt. Hạ Văn Xuyên giống như một con mãnh thú bị nhốt, tức hổn hển, lại không thể làm gì được, anh muốn phát điên, muốn giải tỏa mớ cảm xúc ngột ngạt, đau đớn này, tất cả những đồ vật trong tâm với đều bị anh nện xuống mặt đất.
Hạ Miên Miên muốn chạy qua ôm chặt lấy anh, dỗ dành anh, nhưng cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đá nát cửa tủ giày. Chờ đến khi thấm mệt,phát tiết đủ rồi, anh mới chậm rãi dựa vào tường từ từ trượt xuống.
Anh ngửa đầu, hai mắt nhắm lại, khóe mắt ửng đỏ, một vệt nước dài lặng lẽ lăn xuống. Anh đang khóc sao?
“Anh, em ở đâu. Em vẫn luôn ở bên cạnh anh.Đừng khóc. Văn Xuyên đừng khóc.”
Hạ Miên Miên khóc nấc lên nhưng không ai nghe được. Hạ Văn Xuyên ngồi trên mặt đất hồi lâu mới lau mặt đứng dậy, lên lầu tắm rửa, thay quần áo khác, đến khi đi ra lại quay về dáng vẻ một Hạ tổng cay nghiệt lạnh lùng. Anh không đến bệnh viện mà gọi điện cho Phương Cần:
“Nhốt Bạch Mộng Lam và Tần Đông ở đâu?”
Phương Cần: “Tôi cho thủ hạ của ông chủ Giang canh giữ.”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày: “Trong thành phố?”
Phương Cần: “Không phải ở ngoại ô.”
“Ừ.”
Hạ Văn Xuyên nói tiếp: “Cho người đến đón tôi.”
Cúp điện thoại, chờ không đến nửa giờ, Phương Cần lái xe tới, Hạ Văn Xuyên không để anh ta vào nhà, mà chờ sẵn ở phòng khách, xe vưa đến anh trực tiếp lên xe.
“Chỉ giam giữ đúng không?”
Hạ Văn Xuyên nói. “Vâng, không hề động đến họ, tất cả đều chờ anh an bài. Nhưng mà hiện tại phía cảnh sát cũng đang tìm Tần Đông, chúng ta có nên giao nộp thằng nhóc đó không?”
Hạ Văn Xuyên móc bao thuốc trong túi áo ra, lấy một cây, sau đó mở hé cửa kính, hút một hơi mới nhàn nhạt đáp;
“Không. Nếu giao cho đám cảnh sát đó, cùng lắm cũng chỉ ngồi tù mấy năm, như thế lợi cho thằng nhãi đó quá rồi.”
Phương Cần: …
Hạ Miên Miên: …
Rõ ràng đã đồng ý với cô, sẽ không gây ra những hành vi phạm pháp, nhưng giờ lại không giữ lời.
Phương Cần có vẻ như không quá quen thuộc đường nơi nà, cho nên phải mở bà đồ hướng dẫn, xe từ nội thành đi thẳng lên cao tốc. Đi hết cao tốc, rẽ trái rồi rẽ phải, rời quốc lệ, lại tiến vào mấy con đường nhỏ vùng ngoại ô.
Đến khi sắc trời lờ mờ, hai bên đường những ánh đền leo lét từ nhà dân rọi ra ngoài, Phương Cần dựng xe, gọi một cuộc điện thoại. Không bao lâu sau có người chạy ra dẫn đường cho bọn họ. Nơi giam giữ Bạch Mộng Lam và Tần Đông là một tòa nhà ba tầng tương đối cũ kỹ.
Hai người không bị tách riêng, mà nhốt cùng một phòng, trên thân buộc dây thừng, miệng bị nhét một chiếc rẻ lớn. Bị nhốt nhiều ngày như vậy, hai người đều chẳng còn hình người, mặt mày hốc hác, đầu tóc rối bù.
Thanh niên dẫn đường lên tiếng:
“Sợ họ nhao nhao kêu gào cho nên trừ lúc ăn cơm mới bỏ ra, còn bình thường đều bịt miệng lại.”
Hạ Văn Xuyên cười lạnh nói:
“Tốt.”
Hạ Miên Miên đi theo lên, vừa thấy Bạch Mộng Lam cũng giật mình, trước kia cô ta luôn váy trắng thướt tha, tiên khí mười phần, hiện tại quần áo lấm lem rách rưới, tóc tai bẩn thỉu, khuôn mặt vàng vọt, nhếch nhác không thể tả.
Tần Đông bị trói bên cạnh cũng tơi tả không kém, gầy đến mức thoạt nhìn tưởng một bộ xương khô. Hạ Văn Xuyên vừa xuất hiện, Bạch Mộng Lam đang cúi đầu, đột nhiên giãy dụa, hai mắt trợn lớn, tròng mắt như muốn rớt ra đến nơi, miệng điên cuồng phát ra mất tiếng “Ô ô a a” vô nghĩa.
Hạ Văn Xuyên nheo mắt, nhìn Bạch Mộng Lam và Tần Đông một lượt cuối cùng đi về hướng Bạch Mộng Lam kéo miếng vải bố trên miệng cô ta xuống, lạnh nhạt hỏi:
“Sao? Muốn nói gì?”
Bạch Mộng Lam thở sâu một hơi, khó khăn nói:
“Hạ Văn Xuyên thả tôi ra, nếu để Sở Tuấn An biết, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”
Hạ Văn Xuyên cười lạnh
“Có lẽ cô còn chưa hiểu tình trạng của bản thân hiện tại thì phải, bây giờ tôi không có ý định buông tha ai cả.”
Bạch Mộng Lam ngẩn ra, lập tức ngơ ngác lắc đầu:
“Không thể. Anh lừa tôi. Tuấn An chắc chắn sẽ đến cứu tôi, nhất định sẽ đến cứu tôi.”
Hạ Văn Xuyên cười khẽ, kéo chiếc ghế nhựa bên cạnh ngồi xuống, nói:
"Cô biết vì sao tôi tới đây không? Chính là vì muốn nhìn bộ dạng thảm bại của lũ các người. Nhưng mà… xem ra còn chưa đủ thảm cho lắm."
Nói rồi anh rút di động trong túi ra, tìm kiếm một lúc.
"Hạ Văn Xuyên đến cùng anh muốn gì, anh tự ý bắt giữ chúng tôi như thế này là phạm pháp!"
"Cô sai khiến Tần Đông lái xe đâm người thì không phạm pháp?"
Hạ Văn Xuyên bình tĩnh nói, rốt cuộc cũng tìm được số điện thoại của người liên hệ, lập tức gọi cú điện thoại:
"Lão Giang là tôi." Đầu dây bên kia thanh âm sang sảng của lão Giang vang lên:
"Tiểu Hạ, rốt cuộc cũng nhớ đến anh Giang của chú rồi sao? Có việc gì? Anh sai mấy tên thủ hạ qua chỗ Tiểu Phương làm được việc chứ?"
"Ừm hôm nay tôi đến xử lý việc này đây."
Hạ Văn Xuyên nói.
"Có gì cần hỗ trợ cậu cứ sai bọn nó làm, việc thủ tiêu vài ba con tép bản thân cậu không cần động thủ. Anh đã giao đàn em cho cậu, thì cứ tùy cậu quyết."
Ông chủ Giang nói. "Không cần gϊếŧ chết!"
Hạ Văn Xuyên nói.
"Anh thường xuyên chạy qua Đông Nam Á, có thuận tiện đem theo chút hành lý không?"
Hạ Văn Xuyên không nói cụ thể là thứ gì nhưng ông chủ Giang lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy có thủ đoạn tra tấn nào chưa nhìn qua. Vừa nghe đã haha cười đáp:
"Không vấn đề, cứ để anh lo."
Cúp điện thoại, tâm tình Hạ Văn Xuyên tốt lên rất nhiều, mỉm cười nói với Bạch Mộng Lam:
“Nhìn đi, ta không chỉ không làm khó cô, còn muốn đưa hai người ra nước ngoài, có phải hai người nên cảm ơn tôi hay không?”
“Hạ Văn Xuyên anh không phải con người. Rõ ràng anh muốn bán chúng tôi đi. Đồ [email protected] thú.”
Bạch Mộng Lam giãy dụa, muốn lao đến đánh Hạ Văn XUyên. Nhưng mà không đợi Hạ Văn Xuyên động thủ, đám thuộc hạ của lão Giang đã tiến lên đá mạnh Bạch Mông Lam một cái, đập người vào vách nhà:
“Ngoan ngoãn chút đi.”
Hạ Văn Xuyên châm lửa, hút một điếu, nhẹ nhàng nói:
“So với những gì cô làm với Miên Miên, tôi cho là đối đãi với cô như thế vẫn là quá nhẹ nhàng. Bằng không tôi đã chặt cô làm tám khúc, vất cho chó ăn. Đáng tiếc tôi đã hứa với Miên Miên sẽ trở thành một người tốt.”
Hạ Văn Xuyên liên tục hút mấy hơi thuốc, mới cười lạnh nói tiếp:
“Không phải cô không thể không dính lấy đàn ông hay sao? Vậy đưa phật đưa đến tận tây, tôi đã cẩn thận cho tên bên cạnh hộ tống cô đó. Sao cô hẳn rất vui mới đúng?”
Sắc mặt Bạch Mông Lam tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy, miệng thì thào lẩm bẩm:
“Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Sao anh có thể làm thế với tôi? Tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
So với một Bạch Mông Lam cuồng loạn, Tần Đông bên cạnh có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều, hệt như một kẻ đã chết. Hạ Văn Xuyên chẳng chút đoái hoài đến hai kẻ xuẩn ngốc kia nữa, đứng lên dụi tàn thuốc vào gạt tàn đặt trên bàn, quay người đi ra ngoài. Phương Cần đi theo sau lưng anh, nhỏ giọng nói:
“Phải xử lý Tần Đông thế nào?”
Hạ Văn Xuyên ngẩng đầu âm trầm nhìn màn đêm đen đặc:
“Để ông chủ Giang đem đi cùng Bạch Mộng Lam đi.”