Mặc dù Hạ Văn Xuyên đã gần nhưng không có vẻ gì là già cả, đường nét tuấn tú cộng thêm khí chất lạnh nhạt càng khiến anh trông càng khó đoán tuổi. Trong mắt Hạ Miên Miên, Hạ Văn Xuyên đẹp trai tới mức không ngôn từ nào có thể diễn tả, tuyệt đối không dính dáng tới cái danh xưng “chú” được.
Ngạc nhiên qua đi, Hạ Miên Miên tức gì nổi giận, mày cau lại, không vui nói:
“Anh gọi ai là chú thế hả! Anh hai tôi đẹp trai hơn anh nhiều!”
“Anh hai của em?”
Hai mắt anh chàng xỏ lỗ tai trợn tròng, hết nhìn Hạ Miên Miên rồi lại nhìn sang Hạ Văn Xuyên, hồi lâu sau mới đáp:
“Chẳng phải hôm đó em nói là bạn trai em sao?”
Phản ứng của Hạ Miên Miên cũng rất nhanh, trả lời:
“Ai quy định không thể gọi bạn trai là anh hai? Hơn nữa, anh cũng kỳ lạ lắm, chúng tôi quen anh đấy à? Vừa gặp đã gọi người ra là chú? Có biết lễ phép là gì không thế?!”
Anh chàng xỏ lỗ tai:...
Đột nhiên bị gọi là chú, bản thân Hạ Văn Xuyên cũng có phần không phản ứng kịp. Anh chưa từng nghĩ đến việc ghép tên mình với cái danh xưng quỷ quái đó, tự thấy mình vẫn còn trẻ, dẻo dai khỏe mạnh, không ngờ lại bị một thằng đàn ông kém mình chẳng bao nhiêu gọi là chú.
Nghĩ tới đây đã thấy sai sai rồi.
Hạ Văn Xuyên chưa bao giờ là người tốt tính, lòng trả thù mạnh vô cùng, nhưng ngồi ở vị trí cao đã lâu khiến anh quen dần quen với việc kín đáo.
Ở trước mặt người khác tất nhiên anh sẽ không làm căng thẳng, nhưng sau đó nhất định khiến đối phương biết mùi ăn miếng trả miếng.
Hai năm trở lại đây tính cách anh cũng đã thu liễm lại ít nhiều, bởi vì bên cạnh có thêm một tiểu khả ái, chỉ cần nhìn cô thôi cũng thấy tâm tình trở nên mềm mại ngọt ngào. Từ sau khi ba mẹ qua đời, nhiều năm trôi qua như thế, Hạ Văn Xuyên đã sớm quên mất cảm giác được người ta che chở.
Bị suy nghĩ của chính mình lay động, trong nhất thời Hạ Văn Xuyên chẳng nhớ đến chuyện nổi giận, trong tay là cốc trà hoa quả mát lạnh Hạ Miên Miên vừa nhét vào, anh được cô gái nhỏ đang nổi giận đùng đùng kéo ra khỏi cửa hàng.
Ra đến nơi anh cùng không quên quay đầu lại, để lại cho cậu nam sinh viên kia một ánh mắt nham hiểm. Ra đến đường lớn, Hạ Miên Miên vẫn chưa hết bực, nhưng dù giận vẫn luôn miệng an ủi anh, đúng là đáng yêu chết đi được.
“Loại người này sao mà đáng ghét thế không biết, chúng ta đừng chấp làm gì, anh sao mà giống mấy ông già bụng phệ đó được?! Nhìn anh còn trẻ hơn anh ta! Hừ, cầu trời khấn phất sau này khỏi phải chạm mặt.”
Hạ Miên Miên cắm ống hút, nước trà mát lạnh thấm xuống tận ruột gan làm cơn giận cũng nguôi ngoai một phần. Hạ Văn Xuyên cũng uống thử, nhưng vừa nếm được vị trà anh đã lập tức tỏ vẻ ghét bỏ, quá ngọt.
“Em không phát hiện ra sao? Cậu ta đang muốn bắt chuyện thôi.”
Hạ Văn Xuyên nói. Hạ Miên Miên ngẩn ra, nghiêng đầu suy nghĩ, lại không cho là đúng:
“Đó mà là thái độ bắt chuyện hả? Anh mà không nhắc em còn tưởng anh ta muốn gây thù chuốc oán!”
Hai người đi dưới bóng cây, Hạ Văn Xuyên vươn tay ra kéo cô vào lòng, khẽ hôn lên môi cô, giọng như than thở:
“Để em ở đây một mình anh không yên tâm chút nào.”
Còn chưa vào học chính thức mà đã có người nhìn bảo bối của anh như hổ rình mồi rồi, xem ra thuê hai nữ vệ sĩ vẫn chưa đủ, phải thêm hai người nữa mới được.
Dù Hạ Văn Xuyên có dùng đủ mọi biến pháp để kéo dài thời gian, nhưng bên công ty có chuyện quan trọng, anh không thể không về. Hạ Miên Miên tiễn anh lên xe, vừa cười vừa vẫy tay tạm biệt anh, còn không quên căn dặn cuối tuần nhất định phải tới.
Nhưng bóng xe vừa khuất, vành mắt cô đã đỏ hoe.
Dì Liên đứng sau lưng cô, nhìn vẻ mặt muốn khóc nhưng lại cố nén nước mắt như thế không khỏi đau lòng,
“Đừng buồn, còn có dì Liên đây mà. Vả lại, chuyện chọn trường là do chính con quyết định, con phải kiên cường lên, không phải anh hai con nói biết đâu chừng sẽ bắt con về hay sao.”
Hạ Miên Miên lau nước mắt, cười gật đầu:
“Con biết mà, con chỉ không nỡ thôi, mấy ngày tới sẽ không được gặp anh ấy.”
Hạ Văn Xuyên ngồi xe rời biệt thự, nhưng xe không đi lên cao tốc mà quay lại nội thành, đến tận gần cửa tây trường Hạ Miên Miên mới dừng lại.
Hạ Miên Miên đã thay âu phục, nho nhã lịch sự lại không mất vẻ đẹp trai, lúc bước xuống xe thấy mắt mình hơi to, liền tiện tay lấy cái kính râm trong hộc xe đeo lên, khí thế lập tức lan xa thêm mét rưỡi.
Anh không vào trường, cũng không phải tới mua trà sữa mà đi thẳng vào con hẻm nhỏ sau cửa hàng.
Cậu sinh viên gọi anh là chú ở tiệm trà sữa hôm trước bị Hạ Văn Xuyên sai hai tên vệ sĩ chặn lại trong ngõ, đang run lẩy bẩy ngồi nép mình vào góc trường.
Hạ Văn Xuyên đi tới, hai vệ sĩ kính cẩn nhường đường.
“Các anh... các anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo... các anh, đánh... đánh người là phạm pháp đấy! Tôi sẽ báo cảnh sát, bắt hết các anh!”
Anh chàng nào đã gặp phải chuyện thế này bao giờ, chỉ còn kém nước tè cả ra quần, nhủ thầm nếu biết trước đã không ra ngoài một mình.
“Ai nói muốn đánh cậu?”
Hạ Văn Xuyên buồn cười hỏi.
“Không... không đánh, thì bắt tôi làm gì?”
Cậu chàng kinh ngạc vô cùng, ban nãy còn tưởng mình gặp qủy! Hạ Văn Xuyên cởϊ áσ khoác ngoài ra ném cho vệ sĩ, bên trong chỉ mặc áo phông trắng ngắn tay, qua lớp vải cũng có thể nhìn thấy dáng người cường tráng rắn chắc của anh.
“Tôi không đánh cậu, tìm cậu tới nói chuyện chút thôi.”
Hạ Văn Xuyên tiến lên hai bước, nhẹ nhàng xách cậu ta đứng lên,
“Chẳng phải cậu tự xưng mình tuổi trẻ, gọi tôi bằng chú sao? Tôi cũng suy nghĩ hai ngày trời, vẫn cảm thấy không phục, thế này đi, hai chúng ta đánh một trận, nếu cậu thằng, tôi đành miền cường làm chú cậu vậy.”
Cậu sinh viên:...
Đã qua hai ngày rồi, chính cậu ta còn quên tuột, thế mà người này vẫn ghim thù. Chẳng qua hôm đó cậu ta bị sắc đẹp làm cho mờ mắt mới nhất thời rớt não, lanh mồm lạnh miệng gọi chú, nào ngờ người này còn có đám tay chân!
Nhầm, là vệ sĩ! Bọn họ xách cậu như xách con gà con, nhẹ như bẫng ném cậu vào cái hẻm cụt này. Giờ còn nói muốn đánh nhau, người đàn ông trước mặt mùi nào ra múi đó, mình thì chỉ có các xác rách, chạy m cũng phải thở hụt cả hơi, sao mà thắng cho nổi?
“Tôi... tôi đánh không lại.”
Cậu chàng quả quyết nhận thua. Hạ Văn Xuyên cười lạnh, ánh mắt sắc bén, nói:
“Nếu biết đánh không lại, vậy cậu lấy đâu ra cái gan bắt chuyện với bạn gái tôi trước mặt tôi, còn gọi tôi là chú cơ à???”
Cậu sinh viên:...
“Đại ca, tôi sao rồi, anh thả tôi đi được không?”
Câu ta hết lời van xin. “Khỏi, trận hôm nay không đánh không được.”
Bằng không đi rồi anh cũng không hả giận được, dám lân la làm quen bảo bối của anh ngay trước mặt anh cơ đấy, đúng là chán sống! Cậu sinh viên biết kiếp nạn này khó tránh, cắn răng ra quyết định:
“Đánh xong thì sẽ bỏ qua cho tôi chứ?”
“Đương nhiên.”
“Thế thì đánh đi!”
Máu liều xộc lên não, cậu ta hét lớn. Nhưng chỉ mới hai phút, cậu ta đã dúi dụi ở góc tường, ôm mặt khóc,
“Huhuhu, rơi răng mất rồi! Đau quá! Huhuhu!!”
Hạ Văn Xuyên nhận lại áo khoác, từ tốn mặc vào, cỏ vẻ chỉ cần đòn đã knock out đối thủ nên anh còn chẳng tốn một giọt mồ hôi. Anh lấy điện thoại ra, ngồi xuống trước mặt nam sinh viên đó, hỏi:
“Cậu tên gì?”
Cậu chàng vẫn ôm mặt khóc bù lu bù loa, chiếc răng bị rụng khiến tiếng nói chuyện càng khó nghe:
“Cổ Thiên.”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày:
“Cổ Thiên Lạc.”
Cậu ta xù lông:
“Cổ Thiên, không có Lạc.”
Hạ Văn Xuyên gật gù,
“Nhìn bộ dạng cậu bây giờ thôi cũng thấy không vui nổi, đưa di động đây, chúng ta thêm bạn bè.”
Cổ Thiên:...
Người đàn ông này bị bệnh tâm thần hả???
Chỉ vì một cái xưng hô mà ghi hận hai ngày trời, còn đánh gãy răng cậu, thế mà bây giờ lại đòi kết bạn? Người điên năm nào cũng có, nhưng năm nay nhiều bất thường! Chẳng lẽ kết bạn là để khi nào cảm thấy khó chịu sẽ đến đánh cậu sao, rồi lại rụng thêm cái răng nữa mất!
Cậu có nổi bao nhiêu cái răng chứ!!!
“Tôi... tôi không muốn.”
Cậu bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ chết khϊếp. Hạ Văn Xuyên nheo mắt lại,
“Không muốn gì cơ?”
Cả người Cổ Thiên run lên, vội vàng lấy điện thoại ra. Hạ Văn Xuyên thêm Wechat cậu ta xong, làm thêm mấy thao tác nữa rồi trả lại điện thoại, nói:
“Cầm tiền này đi làm lại răng đi nhé.”
Cổ Thiên nhìn thông báo nhận chuyển khoản: vạn.
Cổ Thiên:...
Dù cậu có làm cái răng vàng cũng chưa tới vạn đâu! Người này đúng là điên rồi?! Vừa đánh gãy răng rồi lại cho cậu tiền đi trồng răng giả, lúc trước không đánh gãy là được mà? Hàng thật mới là tốt nhất!
“Không... không cần nhiều vậy đâu!”
Lưỡi cậu líu cả lại.
“Số còn lại coi như tiền boa.”
Hạ Văn Xuyên nhìn đồng hồ, rồi nói tiếp:
“Vợ tôi tên Hạ Miên Miên, ngành kinh tế. Nếu cậu không có việc gì thì đi lan truyền một tin, nói đôi tượng của cô ấy là một người rất đáng gờm, hiểu không?”
Cổ Thiên gật đầu như giã tỏi, “Tôi hiểu rồi.”
“Còn nữa, cậu để ý giúp tôi, nếu có ai muốn theo đuổi cô ấy thì báo cho tôi, biết chưa?”
Cổ Thiên tiếp tục gật liên hồi:
“Tôi biết rồi.”
Lúc này Hạ Văn Xuyên mới hài lòng, vỗ đầu cậu ta mấy cái rồi đứng lên:
“Chàng trai không tệ, rất có tiền đồ.”
Nói xong, anh dẫn theo hai vệ sĩ rời đi. Cổ Thiên che miệng, nhìn số tiền trong điện thoại mình, ngó đi ngó lại như xác định, hồi lâu sau mới thở phào, tâm tình phức tạp vô cùng. Hạ Văn Xuyên trở lại trụ sở chính, Hạ Miên Miên cũng bắt đầu cuộc sống đại học của mình.