Quà sinh nhật tuổi của Hạ Miên Miên là hai tờ giấy đăng ký kết hôn.
Một giây Hạ Văn Xuyên cũng không muốn đợi thêm, cô vừa đủ tuổi kết hôn là anh đã kéo cô tới cục dân chính lĩnh chứng. Vì tên hai người ở trong cùng một sổ hộ khẩu, nên trước khi kết hôn cũng phải vất vả mấy khen mới tách khẩu được.
Sau khi nhận được giấy kết hôn, Hạ Văn Xuyên đắc chí vô cùng, việc anh làm đầu tiên chính là công khai trên vòng bạn bè, để tất cả anh em quen biết thân sơ đều biết. Đám bạn hữu thấy thế vây xem rất nhiệt tình, liên tục thăm hỏi bao giờ tổ chức để còn chuẩn bị sớm tiền mừng.
Nhưng Hạ Văn Xuyên chỉ trả lời duy nhất một câu: Chưa định ngày. Không phải anh không muốn tổ chức mà là Hạ Miên Miên vẫn chưa chịu gật đầu đồng ý. Đăng ký trước thì được, nhưng hôn lễ thì ít nhất cũng phải chờ cô tốt nghiệp đại học đã.
Mà một lần chờ này, là chờ suốt hai năm. Năm Hạ Miên Miên ra trường, Hạ Văn Xuyên vì cổ mà cử hành một hôn lễ hết sức hoành tráng, tiền tiêu không biết bao nhiêu cho đủ, xa hoa vô cùng.
Nguyên văn lời của Hạ Văn Xuyên là thế này: Ngoài trừ nhiều tiền, hình như anh cũng không có ưu điểm gì cả.
Sau khi kết hôn, hai người trải qua cuộc sống lứa đôi ân ái ngọt ngào hai năm, thì bất ngờ, Hạ Miên Miên mang thai. Mặc dù đứa trẻ này không nằm trong kế hoạch của cả hai, nhưng nếu đã tới thì là duyên, cả nhà ai nấy đều vui mừng.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện sắp được ôm cậu chủ nhỏ, dì Liên đã vui tới mức không ngủ được, sau này ra quảng trường khiêu vũ cũng không phải ghen tị người khác có cháu bế nữa, chẳng mấy chốc là nhà mình cũng có tiểu bảo bối rồi.
Nghĩ thế, dì Liên lập tức vào vai một người cuồng mua sắm, không có việc gì sẽ tự mình lái xe đi dạo phố, lúc về là tay xách nách mang bao la đồ trẻ em, còn phải là loại tốt nhất trên thị trường.
Dì Liên đã ở lại Hạ gia nhiều năm, không con không cái, bà đã sớm coi đây là nhà mình. Hai đứa bé cũng hiếu thuận, bình thường còn đưa bà không ít tiền tiêu vặt, ngoại trừ lúc đánh mạt chược với mấy bà bạn già thì hầu như chẳng có việc gì để dì dùng đến tiền.
Cứ thế nhiều năm dành dụm lại được kha khá, trong mắt những người khác, dì cũng được coi là dư dả. Trong ví có tiền, lại còn là mua cho bảo bối nhỏ, dì chi không tiếc gì. Hạ Văn Xuyên cũng chờ mong háo hức không kém, mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải kề bên bụng Hạ Miên Miên nói mấy câu.
Hạ Miên Miên không biết làm gì khác hơn ngoài việc nói mới anh, con mới mấy tháng, nó nghe không hiểu anh nói gì đâu! Dù nghe không hiểu nhưng cũng khiến ông bố tương lai nào đó vui vẻ vô cùng, việc nói nhiều nhất chính là:
“Con ngoan, con là con gái đúng không? Ba thích con gái lắm, tốt nhất là một thiên thần nhỏ lớn lên giống hệt mẹ con.”
Hạ Miên Miên:...
Liên quan tới giới tính của đứa bé, dù cả hai đều hiếu kỳ nhưng vẫn thống nhất với nhau là sẽ không kiểm tra. Dù là con trai hay con gái, cứ sinh ra rồi khắc biết.
Vì chào đón bé con sắp ra đời, Hạ Văn Xuyên cho sửa lại biệt thự hai lần, sắp xếp thêm một phòng cho trẻ con, một phòng cho bảo mẫu, chuyển cả phòng của dì Liên lên lầu hai để bà tiện bề chăm sóc.
Nhìn thế giới nhỏ ngập tràn thú nhồi bông, ba người lớn trong nhà càng thêm chờ mong sự ra đời của đứa trẻ. Trước khi mang thai, đối với chuyện sinh con này, Hạ Miên Miên vẫn hơi sợ.
Sau khi kết hôn cô đã thương lượng với Hạ Văn Xuyên, đừng sinh con sớm quá, chờ mấy năm nữa rồi tính tiếp.
Việc gì Hạ Văn Xuyên cũng chiều theo cô, tất nhiên không ý kiến gì.
Nhưng từ sau khi biết việc mình mang thai, Hạ Miên Miên không còn sợ hãi chút nào, trong lòng chỉ còn lại tình yêu thương của người mẹ, nhìn gì cũng thấy đáng yêu, dễ cảm động, chưa nói tới những đứa bé tay chân ngắn tũn, ngay cả đến động vật nhỏ dắt theo đàn con cũng làm tim cô như muốn tan ra.
Nói tóm lại chính là, vừa hạnh phúc lại vừa thỏa mãn. Bé con trong bụng rất ngoan, từ khi mang thai đến khi bụng lớn hẳn, Hạ Miên Miên không có phản ứng gì quá lớn, không chỉ thế còn được dì Liên bổi bổ mỗi ngày, da dẻ cô càng lúc càng mượt mà nhưng trông lại không có cảm giác bị phì.
Mỗi lần đi khám thai Hạ Văn Xuyên cũng sẽ theo cùng, còn tham gia không ít khóa nuôi dạy trẻ con, chăm hơn cả Hạ Miên Miên.
Vì là thai đầu nên anh cẩn thận từng li từng tí. Bác sĩ nói mấy tháng đầu không thể chung phòng, Hạ Văn Xuyên cũng quán triệt đến cùng, có đôi khi kìm nén khó chịu cũng nhất định không làm phiền đến Hạ Miên Miên, chỉ nhân lúc tắm giải quyết qua loa, cuộc sống có thể nói là thanh tâm quả dục.
Bụng Hạ Miên Miên mỗi lúc một lớn, rảnh rỗi tay chân quá lâu làm cô thấy buồn bực, thế là quyết định thay đổi cách thức trêu chọc anh. Hạ Văn Xuyên thấy bụng cô to cùng không dám đụng mạnh, nhưng ỡm ờ làm một lần xong bắt được niềm vui thích kỳ lạ bên trong, kích động niềm đam mê bí ẩn nào đó trỗi dậy.
Nhưng anh cũng không dám đòi hỏi nhiều, chỉ dám trông mong Hạ Miên Miên hạ lệnh, chỉ cần cô muốn, anh đảm bảo sẽ ngoan ngoãn hầu hạ cô, lúc này mới dám tranh thủ cơ hội cho mình.
Đến khi đủ tháng, hai ba mẹ tiêu chuẩn nào đó đều cho là mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, còn theo lời khuyên của Mạc Nhất Uy, nhập viện sớm, vào một phòng VIP chờ sinh.
Nhưng đến đêm đó, Hạ Văn Xuyên vẫn hoảng đến mức không làm được việc gì, dù Hạ Miên Miên luôn miệng cam đoan mình sẽ không sao, nhưng cả người anh vẫn run rẩy không thôi.
Lúc đưa cô tới phòng sinh, Hạ Văn Xuyên đột nhiên nhớ tới tai nạn xe hai năm trước, sự cố đó để lại trong lòng anh bóng ma tâm lý quá lớn, thỉnh thoảng mơ tới thôi cũng làm anh bừng tỉnh giữa đêm.
Lúc này thấy cô sắp bị đẩy đi, toàn thân Hạ Văn Xuyên cứng ngắc, chân nặng như đeo chì, bị Mạc Nhất Úy ấn xuống ghế ngồi, anh chỉ còn biết bất động như một pho tượng. Cũng may là Hạ Miên Miên sinh nở thuận lợi, sau bốn tiếng, một bé trai bình an ra đời, mẹ tròn con vuông.
Dì Liên vui đến mức bật khóc, Hạ Văn Xuyên cuối cùng cũng thở phào, cũng thôi run rẩy, cứ như chính anh mới là người vừa vượt qua một kiếp sinh tử. Có bé con, Hạ gia càng thêm náo nhiệt, mấy người lớn ngày nào cũng vây quanh bé.
Trước kia Hạ Văn Xuyên còn đến công ty xem xét qua loa, giờ thì cả ngày ở nhà bế con chăm vợ, bận rộn đến mức trời đất quay cuồng. Mặc dù anh mong con gái, nhưng dù sao mới là đứa thứ nhất mà, trai gái anh đều yêu. Vui nhất chắc là dì Liên, cả ngày ôm bé con không rời tay, trừ lúc đứa bé đói bụng đòi mẹ.
Tên của bé con là Hạ Tử Phàm, ngoại hình di truyền từ ba nhiều hơn, ngũ quan tinh xảo, đẹp trai sáng sủa, là một bé con rất tuấn tú, trí thông minh cũng thừa hưởng từ ba, lanh lợi nổi bật, thậm chí còn có chút gian xảo, quả thực là đúc khuôn từ ba bé ra.
Lên hai tuổi, Hạ Tử Phàm đi nhà trẻ, chẳng mấy chốc đã trở thành cậu bé nổi tiếng nhất trong lớp. Mỗi ngày đi học về bé đều kể với mẹ, hôm nay có những ai lén nhét đồ ăn vặt vào cặp bé.
“Huyên Huyên nói bạn ấy là vợ con.” Chưa đủ tuổi, giọng Hạ Tử Phàm vẫn còn bập bẹ.
Hạ Miên Miên:
...
“Phàm Phàm có biết vợ là ai không?”
Hạ Tử Phàm tròn mặt nhìn mẹ, ngạc nhiên nói:
“Mẹ, mẹ không biết vợ là gì sao? Ngày nào ba cũng gọi mẹ là vợ mà?”
Hạ Miên Miên:...
Trai đẹp gen họ Chúc rất tốt bụng giải thích: “Vợ chính là người đỡ mình đó.”
Hạ Miên Miên trợn mắt há mồm, không biết kết luận này từ đâu ra, hỏi lại:
“Sao lại người giúp đỡ vậy con?”
“Chẳng phải ba cũng như thế sao? Vợ ơi lấy quần áo cho anh, vợ ơi lấy cho anh quả táo, vợ ơi gãi ngứa giúp anh với, vợ ơi dỗ anh ngủ đi...”
Hạ Tử Phàm miệng mồm lanh lợi, còn giơ bàn tay mập mạp lên làm động tác bóp bóp để ví dụ. Hạ Miên Miên nghe xong lập tức trầm tư, hình như nói thế cũng không sai? Hạ Tử Phàm đáp:
“Nhưng con không muốn Huyên Huyên làm vợ đâu.”
Hạ Miên Miên buồn cười hỏi lại: “Tại sao thế?”
Hạ Tử Phàm tỏ vẻ phiền nào:
“Hôm nay bánh quy Huyên Huyên mang tới hơi cay, con không ăn được, con thích Hàm Hàm hơn cơ, socola hôm qua cậu ấy cầm theo ngon lắm.”
Hạ Miên Miên:...
Hóa ra quà vặt của ai ngon hơn thì người đó là vợ con hả! Tuyển vợ theo tiêu chuẩn này có phải hơi tùy tiện không??? Không đúng, con mới là đứa bé chưa lên ba, tuyển vợ cái gì???
“Phàm Phàm, mọi người đều là bạn cả, không phải vợ đâu.”
Hạ Miên Miên định uốn nắn lại suy nghĩ cho con. Hạ Tử Phàm lại thở dài:
“Con cũng không muốn có vợ, nhưng ngày nào các bạn ấy cũng đòi làm vợ con, cô giáo cũng hết cách.”
Hay lắm, Hạ Miên Miên cũng hết cách rồi! Trận chiến tranh giành vị trí vợ của Hạ Tử Phàm tiếp tục diễn ra khốc liệt cho đến năm tuổi thì kết thúc, không phải bằng việc bé con đã chọn được vợ, bé không cần vợ, bé muốn có em gái cơ!
Năm Hạ Tử Phàm tròn tuổi, Hạ Miên Miên sinh bé thứ hai, là con gái. Hạ Văn Xuyên cuối cùng cũng được như nguyện, vui như một đứa trẻ, còn chuẩn bị cả xấp bao lì xì, gặp ai cũng phát. Thậm chỉ tiệc ngày của con gái còn được tổ chức rất long trọng, có thể nói là trước nay chưa từng thấy.