Hạ Miên Miên đã quyết định tiếp quản Phi Hoa, dành mấy ngày ở nhà nghiên cứu tài liệu rồi mới đến công ty xem xét tình hình. Mặc dù bị thu mua, nhưng về cơ bản công ty vẫn đang vận hành bình thường, nhân sự cũng không có ai lớn lối cả, ngoan ngoãn chờ lãnh đạo mới tới để định ra phương án phát triển tiếp theo. Mà Hạ Miên Miên chính là vị lãnh đạo mới đó.
Cô thấy áp lực này lớn quá. Ngày đó tới còn thêm cái đuôi lớn Hạ Văn Xuyên theo sau, lần đầu tiên Hạ Miên Miên đảm đương vị trí quản lý, vẫn cần phải có anh để thêm can đảm. Quản lý trước đó của Phi Hoa là Cao Thiên, lúc nghe tin bà chủ Hạ tổng sắp tới thị sát công ty, vì để giữ nguyên cái ghế đang ngồi, ông còn điều động hai trăm người đến tiếp đón.
Không chỉ thuê người đến dọn dẹp tân trang văn phòng, lão còn đích thân dẫn một dàn trai xinh gái đẹp của nhà trồng ra tận cổng đón lãnh đạo. Nếu không phải thấy hơi khoa trường, lão thậm chí còn định trải thảm đỏ rồi cho nhóm minh tinh xếp hàng hô khẩu hiệu nữa đấy.
Xe dừng dưới chân tòa cao ốc văn phòng, Hạ Miên Miên nhìn hàng người đang chờ ở trước tòa nhà thì có chút bỡ ngỡ:
“Chắc đây không phải là đang nghênh đón chúng ta chứ?”
Hạ Văn Xuyên vòng qua người cô ngó ra bên ngoài, khẽ cười
“Chắc vậy rồi, phô trương quá.
Hạ Miên Miên:...
Lúng túng chết mất! Bên trong tòa nhà này còn có văn phòng của nhiều công ty khác, người ra người vào tấp nập, thấy cảnh tượng lạ không khỏi ghé mắt nhìn.
“Làm sao bây giờ, em không muốn qua đó lắm.”
Hạ Miên Miên xấu hổ tới mức da gà nổi hết cả lên.
Hạ Văn Xuyên nhìn cô, cười:
“Mới chuyện nhỏ thế này mà em đã không ứng phó được, sao có thể điều hành một công ty?”
Hạ Miên Miên:...
Cuối cùng vẫn là Hạ Văn Xuyên xuống xe trước, rồi vòng sang bên kia mở cửa x echo Hạ Miên Miên.
Không hổ là người đã nhìn quen sóng gió thương trường, một chút xấu hổ thế này đối với Hạ Văn Xuyên còn chẳng bằng vết muỗi cắn, mà vũ khí lợi hại nhất của anh chính là khuôn mặt lạnh lùng như băng vạn năm kia. Tòa núi băng vừa xuất hiện đã ngay lập tức trấn áp khí thế toàn trường.
Tố chất tâm lý của Hạ Miên Miên không tốt được như anh, đi được một đoạn đã thành Hạ Văn Xuyên sải bước phía trước, Hạ Miên Miên cun cún theo sau. Không để lãnh đạo phải chờ lâu, quản lý Cao đã chạy vội đến đón, vừa khom người vừa vươn tay về phía Hạ Văn Xuyên:
“Hoan nghênh Hạ tổng hạ cố tới thăm, tôi là Cao hiên, hiện tại đang đảm nhiệm việc quản lý công ty. "
Xem qua tư liệu thì có thể thấy Cao Thiên là một người hiền lành, nhưng đào sâu mới rõ mặc dù mặt mũi tên này béo tròn như con quay, nhưng việc yêu thích nhất chính là chơi trò quy tắc ngầm với mấy cô nàng mới nổi, công ty có không ít diễn viên đã bị hắn hại đời.
Hạ Văn Xuyên nheo mắt, tránh tay của lão ta rồi nghiêng người nhường lại vị trí cho Hạ Miên Miên, anh nói với quản lý Cao:
“Bị này mới là Hạ tổng, bắt tay thì khỏi, dẫn người vào đi.”
Cao Thiên ngơ ngác nhìn Hạ Miên Miên, quả thực không dám tin vào mắt mình. CM giống trống khua chiêng mua lại Phi Hoa, lão còn tưởng sẽ phải có tác động gì lớn, vậy thì cơ hội cho lão thăng quan phát tài chỉ còn là chuyện trong tầm tay.
Vừa nghe tin đại cổ đông Hạ tổng sẽ tiếp quản công ty, lão còn vui tới mức mất ngủ mấy ngày nay. Nào ngờ, Hạ tổng lại không phải Hạ tổng đó. Con nhóc này nhìn là biết mới tốt nghiệp, ai mà ngờ công ty giải trí lớn thế này lại để một con bé miệng còn hôi sữa quản lý cơ chứ, là do giám đốc CM rộng rãi hay người ta chỉ coi Phi Hoa là đồ chơi?
Ném bừa cho con bé này gϊếŧ thời gian à? Xong đời rồi, đứng nói đến chuyện thăng quan phát tài, sắp tới có khi phải bốc đất mà ăn! Dù trong lòng đã lạnh ngắt nhưng quản lý Cao vẫn khoát tay, đưa dàn nhân viên và minh tinh nhỏ về công ty, Hạ Miên Miên và Hạ Văn Xuyên đi theo sau.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, Hạ Văn Xuyên hỏi cô:
“Em cảm thấy quản lý Cao là người thế nào?”
Hạ Miên Miên suy nghĩ rồi đáp: “Khéo đưa đẩy, khẩu phật tâm xà, là một tay có tâm cơ.”
“Vậy sau này em định thế nào?”
Hạ Văn Xuyên hỏi tiếp. Hạ Miên Miên nhíu mày đáp:
“Em ghét nhất là chuyện lão ta quy tắc ngầm với nhân viên công ty, chờ khi nào em nắm được thóp của lão thì sẽ cho lão biến luôn.”
Hạ Văn Xuyên lắc đầu nói:
“Giờ em là bà chủ ở đây rồi, muốn đuổi việc ăn chỉ cần nói một câu là được, cần gì phải mất công tìm nhược điểm.”
Hạ Miên Miên bừng tỉnh hiểu ra, trong lúc nhất thời cô vẫn chưa quen với thân phận mới của mình. Hạ Văn Xuyên nhìn cô nghĩ sao mà đáng yêu đến thế, giờ chỉ muốn ôm vào lòng nhéo một cái mới thỏa.
Nhưng anh vẫn giữ được chút lý trí, sau này Hạ Miên Miên là bà chủ rồi, phải để ý mặt mũi của tiểu bảo bối. Lên đến nơi, dù Cao quản lý khổ không thể tả, nhưng vẫn đon đả tươi cười mời mọi người vào phòng họp, giới thiệu một lượt với Hạ Miên Miên.
Hạ Miên Miên là sếp tổng mới, được mời lên phát biểu, dù cô đang rất khẩn trương nhưng vẫn dũng cảm đứng lên. Cô đứng trước mặt mọi người, ánh mắt kiên định, tinh thần phấn chấn, đầu tiên là tự giới thiệu bản thân trước, sau đó cũng không bàn luận viển vông hay ảo tượng xo hoa gì cho mọi người, chỉ chắc nịch nói:
“Tôi có tiền, có thể đầu tư, tài nguyên cũng không thiếu, mọi người đi theo tôi, tôi không thể hứa ăn sung mặc sướng nhưng nhất định sẽ không để mọi người chịu đói chịu khổ. Nếu ai thấy tôi đáng tin thì ở lại chúng ta cùng chiến đầu, nếu cảm thấy cơ hội phát triển ở nơi khác tốt hơn, tôi cũng không ép ở lại...”
Hạ Văn Xuyên đừng phía sau, im lặng nhìn bảo bối nhà mình đang thể hiện hào quang trước mặt người khác, trong lòng vừa kiêu ngạo lại vừa không nỡ. Anh chỉ muốn giấu cô trong ngực, cẩn thận che chở cả đời.
Nghĩ thế, biểu cảm trên mặt Hạ Văn Xuyên khẽ biến, nhìn Hạ Miên Miên chững chạc đường hoàng đứng diễn thuyết trước nhiều người, suy nghĩ của anh dần thay đổi...
Cuộc họp ngắn kết thúc, quản lý Cao dẫn hai người đi tham quan công ty, rồi đưa Hạ Miên Miên tới phòng làm việc sắp tới đây:
“Đây là phòng làm việc trước kia của Lưu tổng, trang trí và nội thất vẫn còn khá mới, Hạ tổng xem có cần sửa lại gì không, tôi sẽ cho người đến làm ngay.”
Hạ Miên Miên cảm thấy khá ổn, chỉ là hơi trang nghiêm, không hợp với tuổi của cô lắm.
“Không cần sửa lại.”
Hạ Văn Xuyên lên tiếng. Trước đó Cao Thiên đã nhìn ra, dù trên danh nghĩa Hạ Miên Miên là sếp tổng mới, nhưng người có quyền phát ngôn thực sự là vị Hạ tổng này cơ, lão vội hỏi:
“Hạ tổng cũng thấy không tệ phải không? Lúc đó chúng tôi đã mời nhà thiết kế nổi tiếng nhất thành phố Vân Châu để thi công giám sát đấy ạ, còn cả phong thủy...”
“Quản lý Cao.”
Hạ Văn Xuyên ngắn lời lão, nói:
“Tôi bảo là không cần thay, dù sao cũng không dùng tới.”
“Dạ? Sao lại không dùng, công ty chuyển địa điểm hay sao thế ạ?”
Quản lý Cao khó hiểu nhìn anh, sao lão không nghe ai nói thế? Hạ Văn Xuyên đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, độ cao vẫn còn chấp nhận được, có thể thấy phía đằng xa. Anh quay lại gọi Hạ Miên Miên:
“Em đến đây xem đi.”
Hạ Miên Miên tò mò lại gần, nhìn ra ngoài theo. Quản lý Cao cùng tò mò đi qua. Hạ Văn Xuyên chỉ vào tòa nhà hơn nằm trên con phố nào đó:
“Miên Miên, em có biết tòa nhà kia của ai không?”
Hạ Miên Miên nhíu mày, đoán: “Của anh hả?”
Hạ Văn Xuyên lắc đầu: “Quà anh tặng em lúc tốt nghiệp, cái tờ giấy em ký đó, còn nhớ không?”
“A? Chẳng lẽ anh chuyển cho em rồi?”
“Ừ, anh mới cho người sửa lại ba tầng trên cùng rồi, chuyển Phi Hoa sang đó làm việc đi.”
“Dạ vâng.”
Hai người nói chuyện vô cùng bình tĩnh nhanh chóng, hệt như quà Hạ Văn Xuyên tặng không phải là một tòa cao ốc văn phòng tầng nằm giữa trung tâm thành phố mà là bộ quần áo vậy! Quản lý Cao chỉ đứng cạnh nghe thôi mà đã không thở nổi, thế giới của người có tiền, lão không hiểu nổi.
Nhưng dù sao thì có ông bà chủ giàu đến mức này, lão cũng coi như chọn đúng đường, quản lý Cao khấp khởi mừng thầm. Hạ Văn Xuyên nói dứt lời, thấy quản lý Cao vẫn đứng đó không khỏi cau mày,
“Quản lý Cao, tôi có mấy lời muốn nói riêng với Hạ tổng.”
Cao Thiên hoàn hồn, bối rối cười: “Vâng vâng vâng, tôi ra ngoài ngay đây.”
Hạ Văn Xuyên đi cùng ra đến cửa, chờ quản lý Cao ra ngoài, anh thuận tay khóa trái. Hạ Miên Miên vẫn đứng bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn anh, hỏi:
“Sao thế? Sao bỗng nhiên lại đuổi ông ta ra?”
Hạ Văn Xuyên đi tới phía sau cô, một tay ôm siết lấy eo Hạ Miên Miên, tay kia nâng cằm cô lên, nửa ép nửa buộc cô nghiêng đầu nhận lấy nụ hôn nồng nhiệt của anh. Từ lúc cô đứng phát biểu trước mặt mọi người anh đã muốn làm vậy rồi. Lúc này mới thỏa mong ước, tinh thần càng thêm vui vẻ. Nụ hôn kéo dài đến gần như ngộp thở, Hạ Miên Miên đẩy anh ra, hít thở lấy hơi rồi mới cảnh cáo:
“Anh cũng đừng làm loạn.”
Hạ Văn Xuyên khẽ cười, ngậm lấy môi dưới của cô, nói:
“Đây là văn phòng của người khác, anh không thích, chờ khi nào dọn tới địa bàn của em, chúng ta cùng chơi.”
Hạ Miên Miên:...
“Đổi địa điểm anh cũng không được làm loạn!”
Hạ Miên Miên tức giận nói. “Hừm?”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, “Anh hai dạy em một đạo lý này, lúc từ chối không cần quyết tuyệt như thế đâu.”
Hạ Miên Miên:...
Một ngày nào đó không lâu sau, Hạ Miên Miên được anh đặt trên chiếc bàn làm việc màu trắng rộng rãi, thoải mái đến mức không dừng lại được, hoàn toàn không nhớ ra mình từng cằn nhằn Hạ Văn Xuyên không được làm loạn. Sau khi chuyển đến văn phòng mới, cuộc sống sếp tổng của Hạ Miên Miên chính thức bắt đầu.
Sợ cô không xử lý hết được, Hạ Văn Xuyên còn cử thư ký Phương đã theo mình làm việc cho mình nhiều năm tới chỗ Hạ Miên Miên, nửa để giám sát, nửa là hỗ trợ cô.
Về phần mình, Hạ Văn Xuyên lại không muốn nhúng tay, nếu anh can dự vào, Hạ Miên Miên sẽ bỏ lỡ rất nhiều “vui thú” trong công việc. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, Hạ Văn Xuyên đã bắt đầu hối hận, hình như mình để Hạ Miên Miên tự do quá rồi thì phải?
Công việc mới đến tay, có rất nhiều chỗ Hạ Miên Miên không hiểu, nhưng tính tình cô lại cố chấp, chỗ nào không hiểu nhất định phải tìm tỏi cho bằng được mới thôi, vì thế mà tăng ca về muộn đã trở thành chuyện thường như cơm bữa. Trước khi chuyển trụ sở, quản lý Cao hay nịnh nọt ưa quy tắc ngầm đã bị Hạ Miên Miên khai trừ. Lúc ra đi lão còn chày cối hùng hổ nói, công ty mà giao vào tay Hạ Miên Miên, sớm muộn gì cũng phá sản.
Quản lý mới hơn tuổi, là một nữ cường nhân khéo léo tài giỏi, cũng đã từng lăn lộn nhiều năm trong ngành giải trí, mạng lưới quen biết rất rộng. Trước khi mời được về, Hạ Miên Miên đã phải tìm bà nói chuyện nhiều lần, cuối cùng đáp ứng chuyển cho đối phương % cổ phần mới thành công.
Có cánh tay phải là một người bạn đồng hành tâm huyết, Hạ Miên Miên càng như hổ thêm cánh. Tuyển người mới, đầu tư xây dựng hạng mục, Hạ Miên Miên bận tới mức chân không chạm đất. Phần lớn tâm huyết đổ dồn vào công việc, thời gian ở cạnh Hạ Văn Xuyên càng ít.
Vì việc này mà anh đã không ít lần than thở, dù cô muốn làm nhưng số lượng công việc cũng phải có mức thôi chứ, không làm hết thì chọn thêm quản lý, không phải chuyện quan trọng không cần đích thân ra mặt. Hạ Văn Xuyên sớm đã thấm thía chuyện này.
Hồi mới công tác anh cũng cảm thấy không có mình là không chuyện gì ra hồn, nhưng đến lúc buông lòng ta mới phát hiện, không có anh thì trái đất vẫn quay như thường mà thôi. Nhưng công việc vừa mới vào quỹ đạo khiến cô càng thêm quyết chí, không nghe Hạ Văn Xuyên khuyên, cảm thấy anh chỉ muốn kéo chân mình, lúc đi học cũng thế, giờ cũng thế.
Hôm đó, Hạ Miên Miên tan tầm về nhà đã hơn h đêm, tối nay có tiệc xã giao, cô đi cùng với quản lý, mọi người uống hết mấy vòng rượu. Dì Liên đang đợi cô trong phòng khách, thấy cô về mà toàn thân là mùi cồn, vội xuống bếp nấu canh giải rượu. Hạ Miên Miên lên lầu thay quần áo, rồi đi quanh nhà tìm Hạ Văn Xuyên.
Nhưng qua mấy phòng mà vẫn không thấy đâu, cô thấy lạ liền xuống lầu hỏi dì Liên.
“Anh con đâu rồi ạ? Đi ra ngoài hả gì?”
Dì Liên thở dài:
“Chiều nay dì thấy nó thu dọn hành lý, nói là lên núi mấy hôm.”
Hạ Miên Miên sợ ngây người, lúc lâu sau mới tiếp lời:
“Sao đột nhiên lại chuyển lên núi thế ạ? Anh ấy đâu có nói với con.”
Dì Liên nói:
“Nó muốn nói với con thì con cũng đâu có thời gian. Con bận rộn như thế, đến điện thoại còn không có thời gian nghe, tối cũng về muộn, anh con không muốn cãi nhau với con nên mới lên núi mấy hôm.”
“Nó bỏ lại công việc vì muốn ở bên con nhiều hơn, giờ con lại quay cuồng ở công ty bỏ mặc nó, anh con buồn lắm đấy.”
Hạ Miên Miên:...
Tối đó, Hạ Miên Miên không tài nào ngủ nổi, trời còn chưa sáng đã tự mình lái xe lên núi. Trên đường đi cô đã nghĩ ra đủ những lời để dỗ dành, nhưng nghiêm túc ngẫm lại, trằn trọc cả đêm, cô mới nhận ra bản thân đã sai thật rồi. Công việc có thể mang lại niềm vui, nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, kém xa những hạnh phúc ngọt ngào mà Hạ Văn Xuyên dành cho cô.
Tập đoàn CM lớn như thế, Hạ Văn Xuyên nói mặc kệ là mặc kệ thật, còn cô chẳng qua chỉ là một công ty giải trí mới nho nhỏ, thật sự quan trọng đến vậy sao? Đến cùng là vì cô ỷ rằng Hạ Văn Xuyên sẽ mãi dung túng mình, chiều chuộng mình nên mới không biết sợ như thế.
Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, Hạ Văn Xuyên cũng chỉ là một con người, mà là con người thì cũng có lúc bị tổn thương. Hạ Miên Miên suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định sáng sớm sẽ đi tìm anh. Ban đầu còn định nói lời ngon ngọt, nhưng lúc đến biệt thự rồi, cô bỗng nhiên đổi ý. Dỗ dành người ta thì phải dùng phương pháp người ta thích nhất chứ.
Hạ Văn Xuyên xoay người liền nghe thấy những tiếng sột soạt rất gần, sau đó là thứ gì mềm mại như lông tơ nằm sát bên cạnh anh, cọ qua cọ lại, cọ lên cả ngực anh. Đeo tai mèo trắng, dán mũi đỏ, mặc bộ đồ tình thú bằng lông trắng mềm, Hạ Miên Miên ghé vào lòng anh, cười ngọt ngào vô cùng.
Cái mông nhỏ cũng không kém phần, uốn éo qua lại, cả cái đuôi mèo cũng không ngừng cọ xát vào đùi anh.
Hạ Văn Xuyên:!!!
Hình như còn chê phản ứng của anh chưa đủ mạnh, Hạ Miên Miên nũng nịu kêu lên:
“Meo~~~”
Hạ Văn Xuyên:!!!!!!
Mấy ngày sau đó ở trên núi, Hạ Miên Miên hóa thân thành cô mèo nhỏ của Hạ Văn Xuyên...
Mà anh hai đại nhân nhân từ rộng lượng nào đó, vì thái độ nhận lỗi thành khẩn của cô mèo nhỏ, quyết định tha thứ.
~ Hoàn ~