Editor: Gấu Lam
"Lập tức đi tìm Hạo Nhiên, tối hôm nay nó còn ở bổn gia, người khẳng định vẫn ở Tần Thành, cần phải tìm nó trước Lâm Tiện." Thời Nghệ Viện hấp tấp gọi một cuộc điện thoại, tận lực phân phó tóm lược: "Tìm được người rồi trước tiên báo cho tôi, đừng nói cho ba tôi biết."
Tắt điện thoại, Thời Nghệ Viện đứng ở đại sảnh hỗn độn, nhịn không được lảo đảo hai bước, ngã ở trên sô pha, trên mặt tái nhợt vô cùng.
Đêm nay ai cũng không yên ổn, bao gồm cả Nhiếp Gia.
Rạng sáng hai giờ đồng hồ, Nhiếp Gia mất ngủ, cậu đứng ở trong phòng hai tay chống cửa kính nhìn dòng xe cộ lũ lượt dưới lầu, trong mắt ánh mỹ lệ quang mang, mặt vô biểu tình, an an tĩnh tĩnh không biết suy nghĩ cái gì.
"Nhiếp tiên sinh, ngài không ngủ được sao?" Diệp Anh xong xuôi mọi chuyện đã trở về, nhìn thấy Nhiếp Gia đứng ngoài, đi qua nhỏ giọng thăm hỏi một câu.
Nhiếp Gia không quay đầu, bóng dáng thoạt nhìn nặng nề tâm sự.
"Người tìm được rồi?" Nhiếp Gia hờ hững mở miệng nói.
Diệp Anh gật đầu nói: "Đúng vậy, Lâm Hạo Nhiên cũng không trốn tránh, đã thông tri nơi hắn ở cho Lâm Tiện. Thời lão đích xác như ngài dự kiến, cực kì tức giận, ở tiệc mừng thọ của lão động tay chân tương đương với khiêu chiến quyền uy của lão, Lâm Hạo Nhiên hết hy vọng rồi."
Nhiếp Gia không nói nữa, nhìn dòng xe cộ dưới lầu xuất thần.
Diệp Anh cũng không muốn quấy rầy cậu, vừa định tay chân nhẹ nhàng lui xuống, xoay người lại nhìn thấy rượu vang đỏ ngã trên bàn nhỏ, đã rỗng.
"Ngài Nhiếp, ngài có tâm sự không?" Diệp Anh mạc danh cảm thấy bất an.
Bộ dáng Nhiếp Gia thoạt nhìn cũng không như uống say, nhưng hơi thở càng thêm âm trầm so với ngày thường, tựa hồ đang đứng bên bờ vực bùng nổ.
Tháp một tiếng, đầu ngón tay Nhiếp Gia nhẹ nhàng một gõ trên khung cửa.
" Cảm thấy thật khó nhẫn." Nhiếp Gia nói. . Ngôn Tình Ngược
Diệp Anh sửng sốt, " Lão thái thái nơi đó......"
"Tôi biết, cho nên mới nhịn." Nhiếp Gia biểu tình bất biến, "Nhưng Thời Kham nói với tôi rằng, ý nghĩa của sinh mệnh chính là sự hoà hợp giữa quan hệ cùng cảm tình, tôi không hiểu lắm, nhưng nếu anh ấy nguyện ý vì lão thái thái nên nhẫn nại, tôi cũng nguyện ý vì anh ấy nuốt xuống cơn giận này. Nhưng vẫn cảm thấy khó nhịn."
Diệp Anh lẳng lặng nói: "Ngài lý giải sai rồi. Ông chủ cũng không phải vì lão thái thái nên nhẫn nại, mà vì lão thái thái đang cố gắng giữ gìn bình yên của Thời gia, hai người vốn không giống nhau."
Nhiếp Gia cau mày xoay người, "Nghĩa là thế nào?"
"Ngài nên tự mình lý giải." Diệp Anh lấy chai rượu rỗng, nhẹ giọng nói: "Đã khuya rồi, ngài nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Nhiếp Gia mờ mịt vô giác, cậu cúi đầu nhìn nhìn đôi tay của mình, tựa hồ như có thể nhìn thấy vết máu hung lệ trong kẽ móng tay. Đôi tay cậu đã từng dính đầy máu tươi, cũng đã cứu vô số người, hiện tại vẫn dính đầy máu tươi, nhưng giết người còn nhiều hơn cứu người.
Nhiếp Gia đã không còn nhớ đoạn thời gian cậu làm du săn giả tự do cùng các chiến hữu ở quân đội vào sinh ra tử.
Hoàn toàn không còn nhớ nữa.
Nhiếp Gia cả đêm không ngủ, trời sáng trưng, không chờ Thời Kham tỉnh đã tự mình đến công ty trước, điện cho Hàn Mạn Ni, bảo cô tới công ty một chuyến.
Thẩm Tư Vũ cũng không bị gì, tối hôm qua Thập Lí đã ném hắn về nhà. Sáng hôm nay vừa tỉnh, đã bị Thập Lí kéo đến công ty.
Đêm qua Thẩm Tư Vũ bị Thời Kham đánh hôn mê, hắn biết mình đã làm hỏng việc, lại nhìn thấy Thập Lí chạy thẳng đến Thế Gia Media, lập tức hiểu không chỉ đã gây rắc rối, còn bị gông cổ đến trước Nhiếp tổng.
Dọc theo đường đi Thẩm Tư Vũ đổ mồ hôi như tắm, liền gọi điện cho Lâm Hạo Nhiên, nhưng không ai bắt máy cả, đành phải tắt máy.
Thẩm Tư Vũ tức khắc tâm như tro tàn.
Thập Lí chuyển tay lái, thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy bộ dáng sắc mặt tái nhợt của Thẩm Tư Vũ, xuy một tiếng cười lạnh: "Lâm Hạo Nhiên hiện tại còn khó bảo toàn, cậu trông cậy hắn sẽ cứu cậu sao?"
"Tôi, tôi cũng là bị ép......"
Thẩm Tư Vũ vội vàng giải thích, bị thô thanh thô khí của Thập Lí đánh gãy: "Có gì thì tới trước mặt của ngài Nhiếp rồi nói sau, tôi không rảnh nghe cậu nói lung tung."
Thẩm Tư Vũ tâm hoảng ý loạn, không chú ý tới đôi tay của mình đang phát run.
Tới Thế Gia Media, vào văn phòng tổng tài nhìn thấy Hàn Mạn Ni đứng ở một bên, khẩn trương đẩy đẩy mắt kính trên mũi, biểu tình có chút vô thố cùng mờ mịt.
Nhiếp Gia đang vội vàng xử lý văn kiện, trong văn phòng im ắng, chỉ có thanh âm xoát xoát kí tên.
"Ngài Nhiếp." Thập Lí mang Thẩm Tư Vũ tiến vào, đem người đẩy lên phía trước.
Diệp Anh ngồi ở trên sô pha uống trà, vẫy vẫy Thập Lí, một ly trà cho hắn.
Nhiếp Gia ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Tư Vũ, căn bản không có ý hưng sư vấn tội hắn, đột nhiên cậu đặt bút ký tên lên bàn, nhìn Hàn Mạn Ni cả giận nói: " Cô làm ăn cái gì thế không biết? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, hiện tại tôi cực kỳ thiếu thời gian, bảo cô phải tiết kiệm hết thảy thời gian nắm chặt mọi lượt quay của diễn viên, vì sao diễn viên chính lại rời khỏi đoàn phim? Hắn làm chậm tiến độ thì sao!"
Hàn Mạn Ni bị Nhiếp Gia rống đến run lên, trước đó hoàn toàn không nghĩ tới Nhiếp tổng sẽ vì một diễn viên xin nghỉ mà nổi giận như vậy, vội nói ngay, "Thực xin lỗi Nhiếp tổng, Thẩm Tư Vũ nói có việc muốn xin nghỉ hai ngày, tôi cũng không nghĩ nhiều nên đã đồng ý, ta không phải cố ý muốn chậm trễ tiến độ."
"Trước khi khởi quay tôi rõ ràng đã nói với cô thời gian rất khan hiếm, cấm diễn viên rời tổ!" Nhiếp Gia thịnh nộ, "Tôi thưởng thức tài hoa của cô, mọi công việc đều giao cho cô xử lý, nếu cô đem lời nói của tôi vào tai này ra tai kia, vậy thu thập đồ đạc biến ngay cho tôi!"
Hốc mắt của Hàn Mạn Ni nháy mắt chảy đầy nước mắt, đối với bộ điện ảnh này cô đã trả giá tinh lực cùng tâm huyết khó có thể tưởng tượng, mắt thấy sắp kết thúc công tác, ai lại biết sẽ bởi vì việc nhỏ như thế mà thất bại trong gang tấc, "Nhiếp tổng, tôi thật sự không phải cố ý, một tháng nay mỗi ngày tôi chỉ ngủ ba bốn tiếng, hiện tại tôi đi rồi, hết thảy nỗ lực đều uổng phí, xin ngài hãy cho tôi một cơ hội nữa."
Nhiếp Gia nhìn ra được trong mắt Hàn Mạn Ni gấp gáp cầu xin, trong lòng cậu hiểu rõ, Hàn Mạn Ni đích xác không liên quan đến việc này.
Thập Lí khẽ meo meo ghé vào bên tai Diệp Anh nói: " Ngài Nhiếp còn đáng sợ hơn chị nữa."
Diệp Anh nghe không nói, chỉ là đấm hắn năm bốn cái.
Nhiếp Gia không đáp lại thỉnh cầu của Hàn Mạn Ni, dựa về sau, dùng bút ký tên như có như không gõ gõ mặt bàn, tầm mắt lạnh băng dừng ở trên người Thẩm Tư Vũ, "Còn cậu......"
Thẩm Tư Vũ đã sớm cứng ngắt đứng tại chỗ không biết làm sao, hắn nghe thấy Nhiếp Gia chuyển đến mình chân không khỏi mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, khi ngẩng đầu đã rơi lệ đầy mặt, "Thực xin lỗi Nhiếp tổng...... Là Lâm tổng bức tôi, tôi cũng không có cách nào......"
"Tại thời điểm mấu chốt như này, tôi đem toàn bộ tài nguyên tốt nhất của công ty cho cậu, cậu tưởng là vì cái gì? Cậu lớn lên ưa nhìn? Hay kỹ thuật diễn tốt? Công ty có rất nhiều nghệ sĩ sớm đã thành danh hơn nữa diện mạo kỹ thuật diễn đều hơn xa, bọn họ còn có thể đem lại fans cùng doanh thu phòng vé nhất định cho tôi, cậu có thể đem lại cho tôi cái gì?" Trong thanh âm của Nhiếp Gia không có phẫn nổ như đối với Hàn Mạn Ni, chỉ có lạnh lẽo âm trầm dưới vực sâu.
Thẩm Tư Vũ nhất thời câm miệng, không biết trả lời như thế nào.
"Biết vì sao tôi chọn cậu không?" Nhiếp Gia hỏi.
Thẩm Tư Vũ mờ mịt lắc lắc đầu. Bên trong công ty đều đang truyền rằng hắn có thể lấy được nhân vật này, là bởi vì hắn khá giống Nhiếp tổng, nói không chừng là thân thích của Nhiếp tổng. Không ít người tin tưởng suy đoán như thế tới nịnh bợ Thẩm Tư Vũ, cho rằng hắn thật sự là thân thích của Nhiếp tổng.
Chỉ có Thẩm Tư Vũ biết, hắn cùng Nhiếp tổng đừng nói là một câu, l sợ là ánh mắt cũng không có tương giao một lần.
Vì sao cơ hội tốt như vậy lại rơi trên đầu mình, hắn thật không biết.
"Đó là bởi vì tôi cố ý đề bạt cậu, thế mà, cậu lại vong ân phụ nghĩa, hợp với Lâm Hạo Nhiên hạ dược người yêu tôi, tính kế anh ấy." Nhiếp Gia nhàn nhạt nói, lập tức Thẩm Tư Vũ đỏ hốc mắt.
Hàn Mạn Ni khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, cô rốt cuộc đã hiểu, Nhiếp tổng vì sao sẽ bởi vì diễn viên xin nghỉ lại tức giận với cô như vậy.
Thật sự quá rồi, cô bị chửi cũng không oan.
"Nhiếp tổng, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi. Tôi không phải cố ý, là Lâm tổng bức bách tôi, hắn có thân phận gì hẳn ngài cũng biết, nếu tôi không làm theo......" Thẩm Tư Vũ quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết.
Nhiếp Gia không lưu tình chút nào nói, "Hắn bức cậu cái gì? Cậu gặp khó khăn sao không nói với Hàn đạo, sản xuất, hoặc nói với tôi?"
"Tôi, tôi chỉ là......" Trước mắt Thẩm Tư Vũ hoa cả lên, hoảng sợ khiến tầm mắt mơ hồ.
"Bởi vì cậu thấy người sang bắt quàng làm họ, cho rằng đây là cơ hội tốt, trước khi Lâm Hạo Nhiên tìm được cậu thì Thời Nghệ Viện đã tìm thấy cậu trước. Cậu là nghệ sĩ hợp đồng mà Thế Gia ký, không để bụng đến mặt mũi công ty mình, tự tiện cùng người khác bàn bạc tìm tôn kim chủ cho chính cậu, đây cũng là người khác uy hiếp sao?" Nhiếp Gia bình tĩnh chất vấn.
Thẩm Tư Vũ đổ mồ hôi như mưa, tựa hồ bị Nhiếp Gia hung hăng đá rồi uy hiếp, quỳ cũng không quỳ được, mồ hôi lạnh ròng ròng ngã ngồi trên mặt đất.
"Thay người, trong vòng nửa tháng bổ sung hết mọi cảnh diễn của nam , có làm được hay không?" Nhiếp Gia chuyển bút trong tay, như không để ý hỏi Hàn Mạn Ni.
Hàn Mạn Ni còn đang khiếp sợ, nhất thời sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, biết đây là cơ hội thứ hai của cô, lập tức gật đầu: "Làm được! Hôm nay phải tìm người thay thế rồi theo tôi về đoàn phim."
"Bảo Đồng Hải vào." Nhiếp Gia dùng nội tuyến phân phó thư ký một tiếng.
Thực mau anh cả của thế gia Đồng Hải, người có nhân khí cao nhất được thư ký dẫn vào l, hắn nhìn thoáng qua Thẩm Tư Vũ ngồi bệt dưới đất, cung kính nói: "Nhiếp tổng."
"Hôm nay cậu bảo trợ lý dọn dẹp một chút, theo Hàn Mạn Ni tiến tổ. Trong một tháng thông cáo khác đều đẩy hết, công ty sẽ bồi thường tương ứng cho cậu, thù lao đóng phim trả gấp đôi, cậu còn có yêu cầu khác không?" Nhiếp Gia hỏi.
Chuyện này đêm qua Nhiếp Gia đã cho thư qua bàn bạc với Đồng Hải, nếu ngay từ đầu không nhằm vào Thẩm Tư Vũ, Nhiếp Gia cũng không nhất định sẽ đưa nhân vật cho Đồng Hải. Nhưng Đồng Hải trước đó từng xem qua kịch bản, hắn rất vừa ý, lấy giá trị con người ngàn vạn hiện tại của hắn, thậm chí nguyện ý không cần thù lao, đáng tiếc bị Nhiếp Gia pass. Bởi vì Đồng Hải quá nổi, một diễn viên đang hồng diễn một nhân vật nào đó sẽ tạo cho người xem một cảm giác an tâm.
Hiện tại tình huống bất đồng, không có thời gian tìm diễn viên mới, chỉ có Đồng Hải đã đọc kịch bản, điều kiện Đồng Hải cũng ổn, Nhiếp Gia không còn thời gian nữa cũng chỉ có thể cho hắn diễn. Hơn nữa Nhiếp Gia bỗng nhiên cảm thấy, cho một diễn viên đang hồng diễn một nhân vật tùy thời sẽ chết, tựa hồ cũng rất xuất kỳ bất ý(?).
(?): hành động bất ngờ ngoài dự liệu.
"Không có, cảm ơn ngài Nhiếp tổng." Sau khi chân chính được tổng tài giải quyết dứt khoát, Đồng Hải lúc này mới lộ ra vui sướng tươi cười.
"Nhiếp tổng! Cảnh diễn của tôi sắp xong rồi, nếu đổi tôi đi sẽ gia tăng thời gian và tiền bạc của ngài, tôi biết sai rồi, ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa, về sau tôi không bao giờ dám làm!" Thẩm Tư Vũ phản ứng lại, vội vàng đem lợi và hại nói ra, cầu tình cho mình.
Hợp đồng của hắn ở Thế Gia còn năm nữa, nếu đánh mất nhân vật này, vậy hắn tiêu rồi!
Nhiếp Gia không vui, " Cậu cho rằng tôi thiên vị cậu cỡ nào? Thiếu cậu thì không được sao?"
Mặt Thẩm Tư Vũ đỏ lên, thở phì phò hối hận, rơi nước mắt.
Trợ lý của Đồng Hải mắt lạnh nhìn Thẩm Tư Vũ khóc lóc thảm thiết, trong lòng không biết sảng khoái bao nhiêu, khi trước lấy được nhân vật này thì không để Đồng ca bọn họ vào mắt, mỗi ngày tuyên truyền mình là thân thích của Nhiếp tổng, hiện tại hắn xui xẻo, thật xứng đáng! Hắn nhất định phải đem chuyện này lan truyền cả công ty.
"Được rồi, các cậu nắm chặt thời gian trở về đoàn phim đi." Nhiếp Gia nói với Đồng Hải cùng Hàn Mạn Ni, xong lại nhìn Thẩm Tư Vũ: " Cậu thì cút ngay cho tôi."