Editor: Gấu Lam
Đạn Xuyên Giáp quá mạnh, trong quá trình phóng sinh ra lực xoay tròn rất lớn, một khi bắn trúng sẽ biến nội tạng nháy mắt thành bãi máu.
Nhiếp Gia nhất thời thất thần nên bị bắn trúng, lực đạo của đạn pháo khiến cả người cậu bay mấy chục mét, hung hăng đập vào cửa xe, không biết sống chết. Máu trào ra trong không khí ngưng tụ thành một chuỗi giọt máu bay theo quỹ đạo, có mấy giọt máu bay tới trước mặt An Nguyên, bắn trên mặt hắn.
An Nguyên ngây dại, hắn thở từng hơi, đồng tử chậm rãi mở to giống như bị phá hủy thế giới, hoảng sợ kêu lên.
"Lão đại! Lão đại!!" An Nguyên phi qua, nước mắt điên cuồng trào ra phiêu tán trong không khí, nhưng khi hắn tới rồi lại sợ hãi cực kỳ, nhìn Nhiếp Gia huyết nhục mơ hồ, chạm cũng không dám chạm vào cậu, chỉ có thể bất lực nghẹn ngào khóc rống lên.
Những người khác cũng lần lượt sửng sốt, sau đó mới hoảng sợ ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Tô và Khổng Phỉ lăng không đứng chung một chỗ, cũng không nghĩ tới, sẽ dễ dàng đắc thủ như vậy.
Thẩm Tô quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, ẩn trong bóng tối trên cao ốc, là tay súng bắn tỉa của bọn họ, kỳ thật chuẩn bị một tay súng bắn tỉa đó, Thẩm Tô nguyên bản tính chờ Nhiếp Gia hao hết thể lực đặng đánh úp, không nghĩ tới bỗng đắc thủ.
Nhiếp Gia vừa chết, hòn đá đè nặng trong lòng Thẩm Tô rơi xuống đất.
"Thiếu tá, Nhiếp Gia đã chết?" Một người trẻ tuổi tóc đen từ ven đường chạy ra, ngửa đầu hỏi.
"Đã chết." Thẩm Tô cùng Khổng Phỉ đáp xuống mặt đất.
Người trẻ tuổi kia như trút được gánh nặng chớp chớp mắt, trạng thái không trọng lực tức khắc khôi phục bình thường, người và xe đều nện trên mặt đất. Nhiếp Gia đã chết, hai vị thiếu tá giải quyết đám lâu la còn lại quả thực dễ như trở bàn tay.
"Tao giết mày!" Hai mắt An Nguyên đỏ đậm quay đầu lại, cừu hận trừng mắt nhìn bọn họ, lòng bàn tay toát ra một ngọn lửa nóng cháy.
"Không đúng, hắn không chết!" Khổng Phỉ bỗng nhiên kinh ngạc hô một tiếng, đột nhiên phất tay, năm ngón tay vẽ ra mấy trận gió quét tới An Nguyên.
Khổng Phỉ phát ra đao giá sắc bén vù vù bay trong không khí, ngọn lửa của An Nguyên nháy mắt bị triệt, nhưng Nhiếp Gia rõ ràng đã tắt thở lại đứng phía sau An Nguyên, một tay ấn bả vai An Nguyên, tất cả mọi người ở đây kinh ngạc, mở to hai mắt, chớp cũng không chớp, lại không ai thấy rõ Nhiếp Gia mang An Nguyên biến mất thế nào, bỗng xuất hiện ở nơi cách xa m.
Trận gió vừa nãy Khổng Phỉ phóng ra khiến nơi bọn họ vừa mới đứng tính cả chiếc xe đều bị xé nát.
"Sao có thể!" Thẩm Tô khiếp sợ không thôi, tiểu đội của Nhiếp Gia vốn không có năng lực giả chữa trị! Cậu ăn một súng, hẳn phải mất mạng rồi!
Nhiếp Gia không để ý đến An Nguyên, càng không quan tâm Thẩm Tô cùng Khổng Phỉ, chỉ buông quần áo của An Nguyên, quay đầu nhìn về phía toà cao ốc trong bóng đêm, giống như phát hiện cái gì. Dưới chân vừa giẫm, biến mất chỉ lưu lại tàn ảnh hướng về cao ốc đó.
"Hỏng rồi, cậu ta đang tìm Tạ Phong!" Khổng Phỉ lập tức phản ứng lại, lập tức cùng Thẩm Tô chạy tới nơi, gấp đến độ đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Năng lực giả hệ gió có thể ngự phong phi hành, đặc biệt là Khổng Phỉ đã cấp năm, tốc độ cũng gần với thuấn di, nhưng chậm hơn.
Khi hắn đuổi tới, nhìn thấy Nhiếp Gia đứng ở trên sân thượng, một chân dẫm lên ngực của một người đàn ông, mặt cậu vô biểu tình thưởng thức Súng Xuyên Giáp, sau đó đặt họng súng để ở giữa mày Tạ Phong.
Thân thể Tạ Phong đột nhiên cứng đờ.
Khổng Phỉ rống giận: "Dừng tay!"
Phanh một tiếng, Nhiếp Gia bóp cò súng, dưới chân chỉ còn lại một thi thể không đầu cùng với một bãi máu.
"Nhiếp Gia Dt mẹ mày!"Đồng tử Khổng Phỉ nứt toạc, thái dương nổi lên gân xanh.
Nhiếp Gia nạp đạn, ghìm súng nhắm ngay Khổng Phỉ, lại bóp cò.
Ngọn khói lửa từ họng súng chiếu sáng ánh mắt lạnh nhạt của cậu, đôi mắt mông lung hoàn toàn không tập trung.
Viên đạn bỗng chốc xoay ở giữa không trung xoay rồi bắn về phía hắc ám vô biên vô tận, Thẩm Tô tới chậm một bước, nhìn thi thể trên mặt đất trong lòng tự nhiên cũng là tràn ngập phẫn nộ, đồng thời hắn cũng khiếp sợ nhìn Nhiếp Gia lông tóc vô thương...... Thậm chí có chút sợ hãi.
Kia chính là Đạn Xuyên Giáp, dù có là năng lực giả chữa trị cấp năm cũng vô lực xoay chuyển trời đất, đặc biệt là Nhiếp Gia bị bắn xuyên ngực ở khoảng cách rất gần, trái tim vốn nên bị viên đạn xé nát thành từng mảnh tử vong tại chỗ. Nghĩ đến vừa rồi chính mình hoàn toàn bị áp chế, Thẩm Tô có một dự cảm không tốt...... Chẳng lẽ Nhiếp Gia vừa mới thăng cấp sao?
Xưa nay chưa từng có năng lực giả cấp , lẽ nào sẽ thức tỉnh loại năng lực thứ hai sao?
Nếu thật như thế, vậy không xong!
Khổng Phỉ không nghĩ nhiều như vậy, lúc này rốt cuộc nhịn không được chỉ muốn giết Nhiếp Gia, phất tay, một cơn lốc đánh úp lại, Nhiếp Gia lại một lần nữa biến mất tại chỗ.
Phía sau con đường bốc lên từng ngọn lửa, đám người An Nguyên và thủ hạ của Thẩm Tô đã khai chiến.
Thẩm Tô nói với Khổng Phỉ: "Sự tình không đơn giản, cậu đừng xúc động."
Dứt lời hai người nhanh chóng trở lại chiến trường, chỉ nhìn thấy Nhiếp Gia đứng ở trên nóc xe, trong tay nắm chặt cổ người trẻ tuổi vừa rồi điều khiển trọng lực, người đã chết, Nhiếp Gia buông tay, ném thi thể ném trở về mặt đất.
Hô hấp của Thẩm Tô dồn dập, "Anh ta đang giết những ai thương tổn anh ta sao?"
Hắn vừa dứt lời, tầm mắt tràn ngập ác ý của Nhiếp Gia liền dừng ở trên người Khổng Phỉ.
Nhóm bộ đội đặc chủng đuổi tới, không ngừng bắn Nhiếp Gia, họng súng bắn liên tục không ngừng tạo nên bãi chiến trường hỗn độn, Thẩm Tô âm thầm trợ lực, nhưng viên đạn không gây hại gì đến Nhiếp Gia, không phải nửa đường chếch đi thì tự quay về người bắn súng.
An Nguyên nắm chặt năm ngón tay, hỏa trụ tận trời đột ngột mọc lên từ mặt đất như muốn thiêu hủy hết tất cả, Khổng Phỉ bất chấp tất cả, nhanh chóng khống chế hỏa thế miễn cho thiêu chết các thuộc hạ, bọn họ tuy rằng đều là người thường không có năng lực, nhưng cũng là chiến lực mà quốc gia tỉ mỉ bồi dưỡng, không thể hy sinh vô ích được.
"Mọi người lập tức lui lại!" Thẩm Tô hạ mệnh lệnh.
Hắn nhấc những chiếc xe chung quanh dời ra xa chiến trường, tạo thời gian để cấp dưới chạy thoát, đồng thời cũng dùng thanh sắt cuốn thành lưỡi dao sắc bén phóng về bọn người Nhiếp Gia cùng An Nguyên.
Đám người An Nguyên vội vàng phòng ngự, nhưng đối mặt với sức mạnh của Thẩm Tô không cách nào chống được, có mấy người bị đóng đinh chết ngay tại chỗ.
Nhiếp Gia không hốt hoảng chút nào nhảy xuống xe hạ một đầu gối, đầu ngón tay phóng ra một luồng điện, sau đó trong lòng bàn tay cậu xuất hiện một đám mây trắng sáng lạnh lẽo, giống như đang nắm giữ tia chớp sấm sét cực lớn. Cùng với âm thanh chói tai của dòng điện lưu, Nhiếp Gia ấn tay xuống mặt đất, điện quang đột nhiên bổ về phía trước, hai nguồn năng lượng cực lớn va chạm nhau, chiếu sáng nửa bầu trời.
Chỉ trong chớp mắt, trăm dặm phía trước đều biến thành một mảnh đất khô cằn.
Thẩm Tô sững sờ, đây là năng lực thứ tư Nhiếp Gia hiển lộ...... Đến tột cùng thì......
"Mày......" Khổng Phỉ sặc ra một búng máu, gian nan nuốt hai cái, hắn nhìn đôi mắt lạnh băng của Nhiếp Gia gần trong gan tấc, hoàn toàn không cảm giác được lồng ngực đau đớn, trong lòng chỉ có sợ hãi vô biên.
Thẩm Tô nghe thấy thanh âm của Khổng Phỉ không đúng, lấy lại tinh thần phát hiện Nhiếp Gia cũng không thấy, hắn quay đầu, liền thấy Nhiếp Gia đứng ở trước người Khổng Phỉ, chọc thủng ngực Khổng Phỉ, trong tay còn nắm chặt trái tim của hắn.
"Đến phiên cậu." Nhiếp Gia bóp nát trái tim của Khổng Phỉ, nghiêng đầu nhìn Thẩm Tô.
Trong lòng Thẩm Tô chấn động, lập tức lui về sau mấy bước kéo dài khoảng cách, lúc này adrenalin đang tiết ra điên cuồng, mồ hôi sau cổ đổ như tắm, cảnh giác lại sợ hãi nhìn Nhiếp Gia.