Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

chương 126: săn giết thế giới (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Gấu Lam

"Nếu Hoa Quốc xuất hiện năng lực giả cấp , vậy Nhiếp Gia càng không thể chết." Trên mặt Hạ Thanh Đường hoàn toàn vô biểu tình nói.

Trong lòng cô nổi từng gợn sóng, ngẩng đầu nhìn Thời Kham một cái, hắn còn đang lẳng lặng ngủ gật không biết có nghe thấy cái tin tức kinh người này hay không.

" Tôi cũng nghĩ như vậy, thượng úy Tống đã dần có thể khống chế tâm trí của người khác, nếu thượng úy Tống đạt tới cấp , nói vậy hoàn toàn có thể khống chế Nhiếp Gia. Chiến lực cường đại như vậy, nếu chết đi thực sự đáng tiếc. Nếu Nhiếp Gia có thể để Hoa Quốc sở dụng, thu phục ốc đảo cũng chỉ là vấn đề thời gian."

Đa số người nghĩ giống Hạ Thanh Đường, cũng có số ít người đồng ý kiến với Thẩm Tô.

"Năng lực giả tiến giai không hề có quy luật, thượng úy Tống mới đạt cấp hai năm, chờ hắn thăng lên cấp không biết năm nào tháng nào, trong lúc này một khi Nhiếp Gia thoát ly khống chế hậu quả không dám tưởng tượng!"

"Năng lực giả cấp , ông bỏ được sao?" Có người nhắc nhở nói: "Chúng ta đã mất đi Khổng Phỉ."

Khổng Phỉ.

Hắn chết như thế nào, chỉ sợ đời này Thẩm Tô cũng không quên được. Hắn thảm thiết hy sinh, hiện tại cao tầng các khu trực thuộc lại muốn bảo vệ hung thủ.

Thẩm Tô không khỏi nghĩ tới lúc trước Nhiếp Gia nói câu kia, "Các người vì chính phủ mà chiến, nhưng ai sẽ chiến đấu vì các người?"

"Nguyên thủ Hoàng Càng của ốc đảo đã chết, hiện giờ ốc đảo do Ninh Lãng cầm quyền. Ninh Lãng kia điên chẳng khác gì Nhiếp Gia, hắn đã độc bá ốc đảo càng không có khả năng quay về. Hoàng Càng có lẽ do Ninh Lãng giết, vạn nhất hắn ngầm liên thủ với nước Mỹ, vậy hậu quả khó lường, bây giờ chúng ta rất cần Nhiếp Gia." Thần sắc Hạ Thanh Đường có chút bất thiện nhìn Thẩm Tô: "Thiếu tá Thẩm, anh đánh với Nhiếp Gia một trận, tựa hồ đã che giấu rất nhiều chi tiết."

Nhiếp Gia có khả năng là năng lực giả cấp , Thẩm Tô có cùng thuộc tính cùng cấp bậc giống cậu một khi giao thủ, biến hóa rất nhỏ cũng có thể cảm nhận được, nhưng tận tám ngày sau Thẩm Tô mới hỏi ở đại hội, khó nói người này có tâm tư muốn báo thù riêng hay không.

"Sống chết của Nhiếp Gia, không bằng mọi người xem cái này xong hẳn quyết định." Thẩm Tô phân phó phó thủ chiếu hình ảnh của máy theo dõi ở sở cải tạo, hình ảnh xuất hiện rất nhiều kiếm băng, ba gã năng lực giả vây công Nhiếp Gia, hai bên đều đổ máu, không ngừng giao phong ai cũng không chiếm được tiện nghi.

Nhưng Nhiếp Gia chỉ có một người, hơn nữa trung khu thần kinh còn chôn chip tín hiệu, vì vậy bị hạn chế năng lực, hiện tại cậu chẳng qua là một người thường, ba gã năng lực giả cấp lại không cách nào hoàn toàn áp chế cậu!

"Nhiếp Gia trong tưởng tượng của các người còn nguy hiểm hơn nhiều." Thẩm Tô hờ hững nói.

Sân thể dục đã hoàn toàn bị hủy, khắp nơi đều là hố do kiếm băng tạc xuyên, năng lực giả hệ băng tựa hồ đã kiệt sức, đôi tay đặt lên đầu gối há mồm thở dốc, vết máu loang lổ trên người đều do Nhiếp Gia dùng kiếm băng chém bị thương.

Nhiếp Gia đứng ở trên mặt băng, máu chảy trên người như chú(?), lại không giống năng lực giả hệ băng kia thở như trâu, thậm chí có chút khí định thần nhàn. Cậu hơi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua người thứ hai hạ một đầy gối ngồi cách đó không xa, rõ ràng đứng ở trên mặt băng, Nhiếp Gia lại cảm thấy toàn thân đau đớn giống như bị lửa đốt. Mặt của cậu chưa từng hiển lộ thống khổ, nhanh chóng xác nhận năng lực của địch nhân.

(?): trong "phù chú"

Một kích phát, một khống chế. Năng lực giả khống chế, có thể thao túng năm giác quan của địch nhân, chỉ một ánh mắt, khiến cho Nhiếp Gia cảm thấy thống khổ bất kham như bị đặt trong dung nham.

Tới người thứ ba, Nhiếp Gia chếch đi tầm mắt, người nọ đang đứng ở dưới hành lang, vẫn luôn lẳng lặng quan sát trận chiến, hắn không hề xuất thủ, Nhiếp Gia cũng không thể hiểu hết năng lực của hắn là gì.

"Mày có vẻ mạnh hơn tao tưởng nhiều, thừa nhận thống khổ bị thiêu đốt cư nhiên có thể phản ứng nhanh như vậy." Năng lực giả hệ băng lau máu trên khóe miệng, oán hận nhìn Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia lui về sau một bước, một thanh kiếm băng bén nhọn bỗng chốc đâm lên ngay nơi cậu bước.

Một kích thất bại hoàn toàn nằm trong dự kiến, năng lực giả hệ băng quay đầu lại hô với người thứ ba trong hành lang: "Nhìn thấu chưa? Thế nào?"

Người nọ chậm rãi đi tới, trong giọng nói bình đạm còn mang theo một tia khinh thường, nhìn Nhiếp Gia nói: " Cậu ta bất quá cũng chỉ có thế, không phải đối thủ của chúng ta."

Năng lực giả hệ băng an tâm, sau đó cười tà, "Nhiếp Gia, mày rất mau, nhưng nếu đứng bất động, mày đoán trong vòng một phút tao có thể đâm mày bao nhiêu cái?"

Nhiếp Gia nhíu nhíu mày, nghe ý tứ này của hắn, tựa hồ người thứ ba muốn động thủ.

"Cậu cũng là năng lực giả khống chế, cậu khống chế...... thời gian?" Nhiếp Gia nhạy bén từ trong lời nói của đối phương nhận ra manh mối.

Tiếng nói của cậu vừa dứt, ba người đối diện đều hơi kinh ngạc, nhướng mày, không biết là nói người này thông minh hay là khủng bố nữa.

"Nếu mày biết rồi, vậy chắc mày cũng hiểu mày không sống qua hôm nay đâu." Năng lực giả thời gian cắn răng một cái, trong nháy mắt ồn ào náo động Trường An.

Trong chớp mắt, ngay khi Nhiếp Gia phục hồi tinh thần, trái tim đã bị một cây băng trùy xuyên qua.

Mọi người trong phòng hội nghị khiếp sợ nhìn một màn này, Hạ Thanh Đường đập lên bàn đột nhiên đứng lên, giật mình lại phẫn nộ, cô quay đầu giận trừng Thẩm Tô, "Thiếu tá Thẩm, ai cho phép cậu tự chủ trương?! Nhiếp Gia nếu chết đi, cậu......"

Thời Kham rốt cuộc hoàn toàn bị đánh thức, hắn cầm lấy quân mũ, trước mắt lộ ra lưỡi đao sáng ngời, hắn tùy tiện nhìn thoáng qua trên màn ảnh, phản ứng còn lớn hơn Hạ Thanh Đường, loảng xoảng ngã từ trên ghế l xuống.

"Trưởng phòng!" Hạ Thanh Đường rời vị trí muốn đi đỡ hắn.

Thời Kham ấn cái bàn đứng lên, lười biếng và mệt mỏi đều rút đi, lúc này hắn nhìn không chớp mắt hình ảnh Nhiếp Gia bị thương nặng, tuy rằng không nói một lời, nhưng cả người tựa hồ bị chọc giận, một cổ uy áp khiếp người toả ra, làm người rùng mình đến nổi thở cũng thật cẩn thận.

"Trung giáo, lập tức chuẩn bị trực thăng, đến tạo doanh." Hô hấp của Thời Kham thô nặng, lúc xoay người rời đi sắc mặt âm trầm có chút đáng sợ, hắn liếc mắt Thẩm Tô, ánh mắt kia giống như ác quỷ hung mãnh.

" Vâng." Hạ Thanh Đường lập tức theo hắn rời phòng họp.

Thẩm Tô không nghĩ tới Thời Kham sẽ phản ứng lớn như vậy, đến khi phục hồi tinh thần tóc mái đều đã bị mồ hôi lạnh lầm ướt nhẹp.

"Thiếu tá Thẩm, lần này cậu giấu giếm tình báo, tự chủ trương phái người vây giết Nhiếp Gia, là ai cho cậu quyền lực đó!" Một thượng giáo phẫn nộ hướng Thẩm Tô rít gào.

"Nhiếp Gia không dễ dàng chết như vậy." Hai tay Thẩm Tô giao nhau che ở trước mắt, hắn gắt gao nhìn chằm chằm nhìn Nhiếp Gia gần như đã chết, không khỏi nhớ lại khi đó ở sân bay Nhiếp Gia trúng Đạn Xuyên Giáp, sức mạnh của băng trùy yếu hơn đạn nhiều, Nhiếp Gia bị Đạn Xuyên Giáp bắn trúng cũng chưa chết, sao một cây băng trùy......

Nhưng hiện tại năng lực của Nhiếp Gia bị hạn chế, một khi thúc giục năng lực, có khả năng bị phòng khống chế phán định quá mức nguy hiểm, kíp nổ chip tín hiệu.

Có lẽ cậu ta thật sự sẽ chết.

Thẩm Tô âm thầm nắm chặt hai tay, hắn đích xác hy vọng Nhiếp Gia có thể chết ở sở cải tạo!

Cảm giác sinh mệnh lực nhanh chóng xói mòn Nhiếp Gia cũng không xa lạ, sự tuyệt vọng vô lực thống khổ, trước khi Thời Kham đến cậu đã trải nghiệm vô số lần.

Nhiếp Gia nuốt vào một ngụm máu, sau đó lảo đảo hai bước, cuối cùng duy trì không được quỳ một gối.

"Hưởng thụ sự thống khổ này đi, đây là trừng phạt mày đáng nhận." Ba người đình chỉ phát động năng lực, không hẹn mà cùng tiến lên phía trước hai bước, nhìn thủ lĩnh phái cá mập khơi mào chiến tranh chủng tộc chết ở trước mặt bọn họ, thật sự là đại khoái nhân tâm!

Nhiếp Gia thở hổn hển, mỗi một lần hô hấp đều phun một búng máu, đôi tay cậu nắm lấy băng trùy xuyên thấu thân thể đột nhiên dùng sức rút ra, thống khổ tựa như sắp chết cơ hồ khiến cậu đánh mất lý trí.

" Tụi bây không phải phạm nhân ở đây, là Thẩm Tô kêu tụi bây tới giết tao sao?" Sau khi nhổ băng trùy miệng vết thương của Nhiếp Gia nhanh chóng khép lại, chỉ là cả người cậu đều là máu, ba người căn bản không có chú ý tới miệng vết thương của Nhiếp Gia trong thời gian ngắn ngủi đã khỏi hẳn.

Ở cảnh nội Hoa Quốc, người muốn giết cậu nhiều không đếm xuể, nhưng người dám làm hơn nữa có năng lực an bài người vào đây, cũng chỉ có Thẩm Tô.

"Hắn tựa hồ không nói cho chúng mày tình hình thực tế, chết rồi cũng đừng oán tao, muốn trách thì trách Thẩm Tô bảo tụi bây đi tìm chết." Nhiếp Gia đứng lên, hai mắt xán lạn phủ kín sát khí.

Ba người không hẹn mà cùng nhíu mày, nhìn Nhiếp Gia giơ tay vòng sau cổ, sau đó đầu ngón tay lóe lên ánh sáng xanh tím của chip tín hiệu.

Trong nháy mắt, thế giới tinh thần của ba người cơ hồ trời sụp đất nứt!

"Sao có thể......" Năng lực giả thời gian hoảng sợ lui về sau một bước, nếu chip tín hiệu bị cưỡng chế lấy ra sẽ phá hư trung khu thần kinh, người bất tử cũng phế, Nhiếp Gia sao có thể còn đứng ở chỗ này!

"Nếu không phải vì chờ Thời Kham, chúng bât thật cho rằng tao bị thứ này hạn chế sao!" Nhiếp Gia nghiến từng chữ, mỗi một chữ mang theo phẫn nộ ngập trời và hung ác, hung hăng bóp nát chip tín hiệu, đứng ở kia giống như thanh kiếm băng lạnh giá, trong khoảnh khắc phải nhuốm máu.

Chuông cảnh báo của sở cải tạo vang lên, vô số cảnh ngục ghìm súng đứng ở xa nhắm bắn Nhiếp Gia, năng lực của cậu đã không chịu hạn chế nữa, phía trên lập tức thông báo xuống dưới thấy người liền nổ súng!

Vô số người cố ý chuẩn bị súng D lựa thời cơ đánh lén Nhiếp Gia, Nhiếp Gia chỉ lười biếng nghiêng đầu tránh né, kích phát kim nhỏ, tiếng nổ mạnh hết đợt này đến đợt khác, trong nháy mắt những cây súng nổ tung.

"Chạy mau!" Năng lực giả hệ băng ấn đôi tay trên mặt đất hô to, một tường băng thật lớn đột ngột mọc từ mặt đất lên ngăn cản Nhiếp Gia.

Hắn vốn định kéo dài một chút thời gian, toan đứng dậy tính bỏ chạy cùng hai người khác, vừa quay đầu lại nhìn thấy Nhiếp Gia đang bóp hai người cổ kia, điện quang đùng đùng gần trong gang tấc, lá gan của năng lực giả hệ băng cơ hồ như muốn nổ banh chành ngã trên mặt đất, đại não không cách nào tiến hành tự hỏi nữa.

Nhiếp Gia không phải năng lực giả khống chế kim loại sao? Vì sao trên người cậu ta không có một vết thương nào? Vì sao cậu ta có thể phóng thích dòng điện......? Vì sao trong nháy mắt cậu ta có thể vọt từ nơi này đến nơi khác, nhanh đến nổi năng lực giả thời gian cũng phản ứng không kịp?

Sắc mặt của mọi người trong phòng hội nghị và năng lực giả hệ băng cũng không khác gì nhau.

Ánh mắt Thẩm Tô âm trầm nói: "Như mọi người chứng kiến, sau khi Nhiếp Gia thức tỉnh những năng lực khác, hệ số nguy hiểm của cậu ta đã khác, mọi người còn cảm thấy có thể khống chế cậu ta sao?"

Tốc công đội của sở cải tạo nhanh chóng bao vây sân thể dục nhưng vẫn không ngăn được Nhiếp Gia, trong nháy mắt, ba người chết ngay tại chỗ.

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ thật lớn mạnh, theo đó một làn sóng xung kích đập tường băng đổ ầm ầm. Một chiếc xe việt dã lao ra từ ánh lửa, trượt một vòng cung thật lớn trên sân thể dục, hay nói đúng hơn là mặt băng.

Nhiếp Gia hờ hững nhìn chiếc xe việt dã đột nhiên xuất hiên.

An Nguyên nhô đầu ra ngoài cửa xe, khi nhìn thấy Nhiếp Gia trong mắt đều là kinh hỉ cùng kích động, "Lão đại anh không sao chứ! Em dẫn người tới cứu anh đây!"

An Nguyên đánh tay lái lái lại chỗ Nhiếp Gia, kích động đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, "Lão đại mau lên xe."

Không đợi Nhiếp Gia phản ứng, An Nguyên tự mình nhảy xuống giống như con chó bự liều mạng phe phẩy cái đuôi ủn Nhiếp Gia lên xe.

Nhiếp Gia đợi lâu như vậy chỉ chờ được một cuộc ám sát, không biết chính phủ Hoa Quốc có tính toán gì không, cũng không biết Thời Kham ở đâu, thô bạo trong lòng câuh quay cuồng không thôi sớm đã cực kỳ thất vọng, liền theo An Nguyên lên xe, tính là rời nơi này trước sau đó nghĩ biện pháp khác tìm Thời Kham.

Đội đặc công đội ở sở cải tạo nào dễ dàng thả bọn họ rời đi, dẫn đầu ra lệnh một tiếng, vô số người vây giết bọn họ.

Tiếng gầm rú của trực thăng từ xa đến gần, Nhiếp Gia quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy ngay cửa có một nòng súng đen dài, phía trước xe việt dã xuất hiện một vòng sáng màu tím thật lớn, có lẽ phe mình có năng lực giả không gian, chỉ cần vào vòng sáng thì có thể trở lại căn cứ, Nhiếp Gia cũng không quản nữa.

Nhiếp Gia dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nghe thấy âm thanh to lớn.Viên đạn bắn thủng cửa sổi, trúng vai phải của An Nguyên!

An Nguyên kêu một tiếng đau đớn, những vẫn cố nắm chặt tay lái, dưới chân dẫm chân ga, toics độ của xe việt dã lập tức đạt đến đỉnh điểm, lao nhanh về phía vòng sáng.

Nhiếp Gia mới vừa bình ổn lửa giận lại lần nữa bị châm ngòi, cậu nắm chặt tat, đang muốn bóp nát trực thăng, lại thấy tay súng bắn tỉa buông súng, lộ ra đôi mắt đen nhánh cậu ngày đêm tơ tưởng.

"Thời Kham......" Nhiếp Gia vươn tay, còn chưa kịp nói cái gì, xe việt dã liền vọt vào trong vòng sáng biến mất.

Thời Kham cau mày, một đầu tóc đen kiệt ngạo khó thuần bị gió thổi tung bay hỗn loạn, hắn thất thần nhìn phương hướng Nhiếp Gia rời đi, thật lâu sau, mới đè nặng trong lửa giận trong cổ họng, nói: " Hạ cánh."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio