Editor: Gấu Lam
Một câu ban ngày tuyên dâm trực tiếp đem Mạnh Khiêm cũng mắng vào.
Mạnh Khiêm tức giận mà nhăn lại mi, "Anh có ý tứ gì!"
Bất quá là anh họ Giang Dương, lại không phải anh em ruột, Mạnh Khiêm từ lúc bắt đầu cũng không đem Giang Hách để vào mắt, rốt cuộc công tác của Giang Hách đều phải trông cậy vào Giang Dương, không đề cập tới thân phận anh họ Giang Dương, ai sẽ làm việc với hắn.
Nhưng Giang Hách mắng xong, chọc giận Mạnh Khiêm, Giang Dương không những không có sinh khí ngược lại còn nắm tay Mạnh Khiêm trấn an cậu, để cậu nguôi giận, cực lực chịu đựng Giang Hách vô lễ.
"Tần Diệc Nhiên đem anh khai trừ rồi, này tôi biết." Giang Dương nhàn nhạt nói: "Cố ta lấy về chủ quyền Tần thị, khẳng định vô pháp chịu đựng có người Giang gia ở dưới mí mắt cổ ( cô ấy)."
Giang Hách hừ lạnh một tiếng nằm liệt trên sô pha, hắn dùng ngón tay sờ sờ khóe miệng ứ thanh, đau đớn làm hắn tức muốn hộc máu mà dựng thẳng lông mày, "Cậu nếu biết liền nhanh giải quyết cho anh, bằng không thì ở công ty Giang thị an bài chức vị không sai biệt lắm so với bên kia cũng được."
Mạnh Khiêm tức tới cười ngược, da mặt Giang Hách thật đúng là đủ dày, hắn tưởng Giang thị là cái gì? Muốn làm CEO Giang thị, hắn có năng lực này sao?
"Tính là tôi an bài cho anh, anh cảm thấy cha sẽ đồng ý sao?" Giang Dương mơ hồ có chút không kiên nhẫn.
Giang Hách ngắn ngủi mà trầm mặc xuống, hắn trong lòng biết rõ ràng nếu là ở Giang thị, mặc kệ là tổng công ty hay là công ty con Kỳ Hạ, Giang Dương phàm là cho hắn địa vị cao Giang Triệu Lân tuyệt đối sẽ tức ra bệnh tim, nếu không lúc trước hắn cũng không đến mức chạy thật xa tới Tần thị làm CEO. truyện đam mỹ
"Vậy khôi phục chức vị ở Tần thị cho tôi, quản cái danh gì chỉ cần có thể chia hoa hồng. Lấy cổ phần Tần thị trong tay cậu, đây không phải việc khó đi?" Giang Hách duỗi dài cánh tay không ngừng túm tờ khăn giấy xoa xoa vết máu trên mặt, đau đến nhe răng trợn mắt.
Hắn dùng bực bội tới che dấu sốt ruột trong lòng. Vốn dĩ ngày hôm qua cũng nghĩ đến tìm Giang Dương, nhưng mới ra Giang trạch không bao lâu đã bị bắt, nói thật hắn không biết người bắt mình là ai, lúc ấy hắn bị đánh bất tỉnh tỉnh lại thì bị che mắt, đối phương cũng không cùng hắn giao lưu, ẩn ẩn còn có thể cảm giác được bên người còn có tiếng kêu rên khác, hiển nhiên không chỉ một mình hắn bị bắt. Sau lại cứ như vậy qua một buổi tối, hắn bị người dùng gậy gộc đánh một trận, sau đó được thả.
Toàn bộ Nguyệt Thành ai không biết quan hệ giữa Giang Hách hắn cùng Giang Dương, ai dám bắt hắn chứ? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có người sòng bạc......
Giang Hách cực kỳ cần tiền, cứ việc hắn là chi thứ Giang gia, nhưng Giang Dương cùng Giang Triệu Lân cũng sẽ không cho hắn tiền, hắn tuyệt đối không thể ném mất cái chén vàng này, nếu không mệnh cũng không còn.
"Tần thị tay tôi chen không lọt." Giang Dương không chút do dự liền cự tuyệt đề nghị của Giang Hách, "Anh biết Tần Diệc Nhiên vì cái gì có thể một lần nữa lấy về chủ quyền sao?"
Ánh mắt Giang Hách lạnh lùng mà trừng mắt hắn: "Tôi không có hứng thú biết."
Giang Dương ném bút máy nện ở trên bàn, hờ hững nói: "Là Hoắc tiên sinh giúp cô ta, Hoắc tiên sinh thu mua toàn bộ cổ phần không ràng buộc của Tần thị vượt qua % đưa tặng cho Tần Diệc Nhiên, không chỉ có giúp cổ lấy về chủ quyền Tần thị, thậm chí giúp chú tư Cố Tuyết Doanh nhận thầu công trình Lộc cảng Điền Hải, đây là có ý gì còn cần tôi nói rõ với anh sao?"
Giang Hách dù không hiểu thương trường, nhưng hắn biết Giang Dương rất kiêng kị Hoắc Thanh, rốt cuộc đó là nhân vật Giang Dương phải dựa vào. Tần thị có Hoắc Thanh nhúng tay, Giang Hách liền biết Giang Dương tuyệt đối sẽ không giúp mình.
"Vậy cậu có ý tứ gì?" Giang Hách một phen ném khăn giấy dính đầy vết máu, "Này cũng không được, kia cũng không được, Giang Dương, mày cũng
đừng đem tao bức nóng nảy, nếu không chuyện mười hai năm trước tao trực tiếp thọc đến bên truyền thông, to xem mày ở Nguyệt Thành còn làm người như thế nào! Muốn chết, thì tất cả cùng chết!"
Giang Dương mày căng thẳng, hắn đương nhiên biết đạo lý đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc này.
"Chuyện mười hai năm trước là sao?" Mạnh Khiêm nhận thấy được một tia manh mối hỏi.
"Nha, cậu còn không biết vị hôn phu của cậu đã làm chuyện xấu xa gì đâu?" Giang Hách cười to.
"Giang Hách!" Giang Dương quát lớn nói.
Giang Hách sớm đã tức muốn hộc máu, nào còn nguyện ý nghe Giang Dương chỉ huy, thao thao bất tuyệt mà đem gièm pha mười hai năm trước nói hết, coi như là tự thuật một lần nhắc nhở Giang Dương chuyện này bán cho truyền thông sẽ có hậu quả nghiêm trọng ra sao, "Mười hai năm trước vì đem Yến Tô đuổi ra nước ngoài, Giang Dương không tiếc đem tay mình đánh gãy diễn ra một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, cậu cho rằng Yến Tô người ta một bác sĩbtrong sạch vì cái gì về nước một hai phải đòi chỉnh chết Giang Dương? Còn không phải bởi vì Giang Dương gọi người ở quán bar thiếu chút nữa luân phiên chết cậu ta à! Giang Dương, những cái ảnh chụp đó tao vẫn còn lưu trữ đây, mày nếu là không muốn để ngoại giới biết chuyện này......"
"Anh muốn thế nào?" Mạnh Khiêm đánh gãy hắn, không những không có khiếp sợ, ngược lại còn bình tĩnh ý đồ xử lý.
Câuh phản ứng thực nhanh chóng, Giang Hách mới vừa nói xong Mạnh Khiêm liền ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, cậu cùng Giang Dương nhất tổn câu tổn(?), tuyệt đối không thể vì chuyện này ảnh hưởng đến Giang Dương.
(?): có họa cùng chịu
"Xem ra cậu là một người thông minh, cậu không đơn thuần giống như biểu hiện ngày thường nhỉ." Giang Hách trào phúng hai tiếng tiếp tục nói: "Giang Dương hiện tại không thể an bài chức vị cho tao, như vậy không bằng chúng ta dùng biện pháp nhất lao vĩnh dật (?). Tao muốn một trăm triệu."
(?): Làm một mẻ khỏe suốt đời.
"Anh thật đúng là công phu sư tử ngoạm." Mạnh Khiêm nắm chặt nắm tay.
Giang Hách buông tay nói: "Các người đến rõ ràng, chuyện này nếu là cho hấp thụ ánh sáng, Giang Dương tổn thất đâu chỉ một trăm triệu chứ. Tiền tới tay, tao liền biến mất, tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện, lời cỡ nào."
Giang Dương trầm mặc mà hít sâu một lát, kiềm nén lửa giận nói: "Không thành vấn đề."
Giang Hách vui mừng quá đỗi, Giang Dương hứa hẹn ngày mai liền đưa tiền sau đó không kiên nhẫn mà đem người đuổi đi.
Mạnh Khiêm một tay ấn ở trên bàn làm việc sốt ruột nói: "Giang Hách cái loại này người chính là cái động không đáy, tiền vừa đến tay hắn phàm là nếm đến ngon ngọt liền sẽ không ngừng quay đầu lại tới áp chế anh tiếp tục duỗi tay đòi tiền anh, hắn sớm muộn gì cũng sẽ kéo suy sụp anh!"
"Anh biết, nhưng còn có biện pháp khác sao? Năm đó thật là anh đã làm sai chuyện, anh hẳn là vì thế trả giá đại giới." Giang Dương trấn an mà vỗ vỗ tay Mạnh Khiêm.
Hắn thoạt nhìn có chút tinh thần sa sút, Mạnh Khiêm đau lòng cực kỳ, cắn răng trầm mặc một hồi, bỗng nhiên tàn nhẫn nói: "Không bằng khiến cho hắn giống như Yến Du biến mất mãi mãi, dù sao giết một cũng là giết, giết hai cũng là giết. Vụ án của Yến Du không phải đã tìm người chịu tội thay sao, hiện tại lại tìm người chịu tội thay thì tốt rồi."
"Có thể liên lụy đến em không?" Giang Dương ngoài miệng lo lắng mà nói, nhưng hành động cũng không có ngăn lại Mạnh Khiêm.
"Sẽ không. Nhiều năm như vậy cảnh sát vẫn luôn muốn đem anh Phương đưa vào trong ngục giam, không phải cũng không có biện pháp sao." Mạnh Khiêm cười cười gọi một cú điện thoại.
Bọn họ cũng không chú ý tới phía trên góc trái máy tính của Giang Dương có ánh sáng nho nhỏ màu lục đậm chợt lóe qua.
Nhiếp Gia nửa nằm ở trên giường, trên đùi đặt máy tính, cậu nhàng ở trên bàn phím đánh hai cái, đình chỉ nghe lén cũng nhanh chóng thanh trừ dấu vết xâm nhập máy tính của Giang Dương.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước xôn xao, Hoắc Thanh đang tắm rửa, Nhiếp Gia sớm đã không còn lệ khí đầy bụng lúc đầu, chỉ là nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng đem máy tính khép lại ném tới một bên.
Mạnh Khiêm cùng Giang Dương là trung tâm thế giới này, đại biểu cho chính phái cùng chính nghĩa tuyệt đối.
Giang Dương khi thiếu niên phạm sai lầm về tình cảm có thể tha thứ, chính là đến hôm nay, hắn cảm thấy chính mình trả giá đại giới chỉ trả cho đồng lõa Giang Hách một trăm triệu thù lao thôi? Còn có Mạnh Khiêm, giết người phảng phất bình thường giống như ăn cơm, không hề nhân tính, đây gọi là chính nghĩa sao!
Hai người kia không khỏi quá buồn cười.
Thế giới này là một chuỗi số liệu hư cấu, là Tổ Công Tố định ra, Tổ Công Tố vẫn luôn liều mạng muốn định tội cho cậu, nhưng bọn họ bày ra ra lý niệm chính nghĩa này Nhiếp Gia thấy vô cùng ngu xuẩn!
【 Nhiếp tiên sinh, Mạnh Khiêm đã thông tri Phương Nghiên đêm nay sẽ giết Giang Hách. 】 Hệ thống ra tiếng nhắc nhở nói.
"Đã biết." Nhiếp Gia nhàn nhạt lên tiếng.
【 Hắn đối với ngài đã vô dụng rồi sao? 】 Hệ thống hỏi.
"Tác dụng hắn tồn tại đã thể hiện xong rồi, bất quá đã chết thì vẫn có chút tác dụng. Tôi thật ra không muốn đẩy tay phía sau màn đâu, hắn có thể sống sót hay không, liền xem tạo hóa của mình vậy." Nhiếp Gia khẽ cười nói.
Hệ thống ha ha mà cười gượng một tiếng, trưởng phòng bảo nó tới phụ trợ Nhiếp tiên sinh, chính là hiển nhiên Nhiếp tiên sinh tự mình có thể thu phục hết thảy, nó hoàn toàn không có chỗ sử dụng đến......
"Đang cùng ai nói chuyện?" Hoắc Thanh xoa tóc từ toilet đi ra.
Hệ thống yên lặng nhấc tay.
Nhiếp Gia ngẩng đầu, nhịn không được ngẩn người. Hoắc Thanh trên người ướt đẫm chỉ ở bên hông vây quanh một cái khăn tắm, bọt nước trên ngực liên tiếp lăn xuống theo khe rãnh cơ bụng gian cùng tuyến nhân ngư tiến vào khăn tắm, hiện ra trước Nhiếp Gia khối thân thể tuyệt đẹp gọi là "Hấp dẫn trí mạng ".
"Không có......" Nhiếp Gia lẩm bẩm nói.
Hoắc Thanh câu môi một chút, đi qua đem khăn lông ném cho Nhiếp Gia, ở ở trên đầu chó(?) của cậu xoa nhẹ một phen, "Giúp tôi lau tóc."
(?): Tác giả ghi vậy á, không phải mị.
Nhiếp Gia nhìn trên vai lưng rộng lớn tinh tráng của Hoắc Thanh có vài vết cào, trên mặt tức khắc không dấu vết mà hơi hơi nóng lên, cậu thấp thấp ừ một tiếng, giống con cún bự (?) lung tung lau đầu tóc cho Hoắc Thanh.
(?): Vưn, vẫn là tác giả á.
Tác giả có lời muốn nói: Tích -- chó độc thân văn!