Editor: Gấu Lam
Chỉ cần là người thường, đều phải chết.
Hạ Thanh Đường khiếp sợ, thất thần nhìn Nhiếp Gia lạnh băng vô tình trên đài diễn thuyết, bên tai là tiếng kêu kinh hoảng tuyệt vọng của đám người thường.
Cô nhìn đầu ngón tay Nhiếp Gia vừa nhấc, đao đi săn dính máu trên mặt đất giống như được trao sinh mệnh đâm về phía trước, chuẩn xác tước đoạt tính mệnh, nó xuyên qua đám người, mỗi nơi nó đi qua lập tức có máu. Không đến một phút, toàn bộ quảng trường trừ bỏ Thẩm Tô và Hạ Thanh Đường cùng một vài năng lực giả khác, không còn tiếng hít thở nào khác.
Quảng trường lớn như vậy, một khung cảnh máu chảy đầm đìa.
"Nhiếp Gia......" Trên mặt Hạ Thanh Đường không còn chút máu, máu dâng lên mu bàn chân, càng dâng càng cao.
Nhiếp Gia bước lên xác người, thanh âm lạnh băng tiều tụy nhưng giữa mày vẫn ngập tràn sát khí, lời nói hung ác truyền khắp cả nước: "Lúc trước tôi vì Thời Kham mới ra tay cứu cái mạng ti tiện không có miếng giá trụ nào của mấy người, sớm biết như thế, tôi nên để những quả pháo hạt nhân đó của ốc đảo san bằng quốc gia này thành bình địa! Thời Kham trăm cay ngàn đắng bảo vệ hoà bình, nếu các người đã không quý trọng vậy thì chết hết đi. Cuộc chiến kế tiếp tôi sẽ không đụng tới năng lực giả, nhưng nếu có năng lực giả nào không biết tốt xấu, vì những người đó mà chống lại tôi, tôi sẽ giết hết!"
"Nhiếp Gia, nếu trưởng phòng còn sống, tuyệt đối không muốn nhìn thấy anh biến thành như bây giờ!" Hạ Thanh Đường hô.
" Anh ấy còn sống sao?" Tròng mắt Nhiếp Gia sắc bén chiếu thẳng Hạ Thanh Đường.
" Tôi biết trưởng phòng chết đối với anh mà nói là vô tận thống khổ, nhưng tôi cũng vậy! Chị của tôi cũng hy sinh, so với bất kì ai thì tôi là người có thể lý giải cảm thụ của anh." Trong mắt Hạ Thanh Đường đều là nước mắt, cô đứng trong vũng máu nhìn Nhiếp Gia, bi thương nói: "Hiện tại Kiều Uyên đã chết, những phần tử cuồng quấy ở quảng trường cũng bị anh giết, dừng ở đây đi, đừng hại đến những người vô tội."
Nhiếp Gia trầm mặc một hồi, nhàn nhạt nói: " Tôi biết, tôi vẫn luôn biết Thời Kham không thích tôi như vậy, nhưng tôi đã sớm trở thành thế này rồi."
Hạ Thanh Đường có chút không rõ nguyên do, nhưng vẫn muốn tận lực ổn định Nhiếp Gia, cô còn muốn nói cái gì nữa, lại thấy Nhiếp Gia nhẹ nhàng nâng tay, ngăn cô lại: "Trung giáo, cô là bộ hạ của Thời Kham nên tôi sẽ không thương tổn cô, cho nên sau này tốt nhất cô đừng suất lĩnh bộ đội tới đối phó tôi."
Nói xong câu đó Nhiếp Gia bỗng chốc biến mất, Hạ Thanh Đường và Thẩm Tô nhìn nhau, thấy khủng hoảng trong mắt của họ. Bọn họ là bạn bè Nhiếp Gia, trừ bỏ Thời Kham bọn họ chính là người hiểu Nhiếp Gia nhất, Nhiếp Gia thực lực cường hãn cỡ nào bọn họ cũng hiểu, nếu cậu thật sự có ý đồ tập kích toàn nhân loại, Thời trưởng không còn, ai có thể ngăn cậu chứ?
Sau khi Nhiếp Gia biến mất ở Thanh Hải môn cũng không lập tức tập kích địa phương tiếp theo, mà đột nhiên mất hút. Nhưng hành động ở quảng trường của cậu đã khiến cho cả nước khủng hoảng —— hoặc là nói, người thường cả nước khủng hoảng.
Đối với quân đội mà nói cũng là một thảm hoạ, Hạ Thanh Đường sốt ruột cứu người, cũng không nghe Nhiếp Gia cảnh cáo mà đứng ngoài cuộc, lập tức cùng quan quân cao cấp may mắn còn sống suốt đêm mở họp, thương lượng đối sách.
"Chúng ta căn bản không có biện pháp ngăn cản Nhiếp Gia." Một quan quân kiêm năng lực giả cao giai vẻ mặt mỏi mệt nói.
Lời hắn nói nhanh chóng khiến cho những người khác nghi ngờ: " Anh có ý gì? Anh muốn đứng ngoài cuộc sao? Muốn ở Đông Hải ngạn nhìn Nhiếp Gia tàn sát tứ phương phải không!"
"Bằng không thì sao? Vũ khí của nhân loại chẳng là gì với cậu ta, muốn ngăn cản Nhiếp Gia chỉ càng khiến năng lực giả người trước ngã xuống, người sau tiến lên đi chịu chết, dựa vào cái gì! Người thường là người, năng lực giả chúng ta không phải người sao!"
"Chiến tranh không phải thành lập trên sự hy sinh sao? Bảo hộ kẻ yếu, là chức trách của kẻ mạnh!"
" Tôi không gánh nổi chức trách này, trận này tôi không đánh, tôi sợ chết, tôi còn phải phụ trách tánh mạng mấy vạn năng lực giả dưới trướng, cho nên tôi lựa chọn rời đi." Người nọ đứng lên, tháo quân hàm trên vai ném lên bàn, thật sự rời đi.
"Chung Hành! Chung Hành!" Một thiếu tướng thấy hắn kêu không trở lại, tức muốn hộc máu đá ngã cái ghế, miệng vỡ: " Đồ nhát gan! Đjt, lúc trước nếu không phải Thời Kham mang Nhiếp Gia về, giờ sẽ không có chuyện này!"
Tống Noãn Dương nguyên bản đang trầm tư, nghe thấy lời này, ánh mắt bất thiện ngẩng đầu nhìn lại, " Ông còn có mặt mũi nói? Các vị đang ngồi ở đây, lúc trước không ít lần cùng Kiều Uyên giở trò, muốn mượn sự phẫn nộ của dân chúng kéo tổng thống Hạ Điềm xuống đài, tổng thống và Thời trưởng rốt cuộc là ai làm hại bây giờ vẫn chưa biết, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Nhiếp Gia giết Kiều Uyên đầu tiên, một đám các người cũng đừng hòng chạy. Nói đến cùng Nhiếp Gia muốn giết nhiều người như vậy, đơn giản là bởi vì không biết đến tột cùng ai mới là đầu sỏ gây tội, vậy thà oan uổng chứ không tha ai. Không bằng ông đi ra ngoài nói với Nhiếp Gia là ông làm, ông chết ròi, nói không chừng Nhiếp Gia sẽ không tiếp tục lạm sát người vô tội nữa."
Thiếu tướng kia bị một thượng úy chỉ vào cái mũi trào phúng một hồi, giận đến đau tin, nhưng Thẩm Tô ngồi ở bên cạnh Tống Noãn Dương, Thẩm Tô chính là chiến lực mạnh nhất trong tương lai có thể chống lại Nhiếp Gia, hiện tại không có ai dám đắc tội hắn, quan hệ giữa hắn và Tống Noãn Dương mọi người đều biết, lúc này thiếu tướng kia chỉ có thể nuốt cục tức này.
" Tôi không hề dính líu gì đến cáu chết của Thời Kham, cậu đừng nói bậy."Khí thế của Thiếu tướng bị diệt, thông minh trở về chỗ ngồi.
"Thượng úy Tống, cậu có thể khống chế Nhiếp Gia không? Hoặc là, sửa lại ký ức của cậu ta với Thời trưởng?" Có người hỏi.
Tống Noãn Dương không vui liếc nhìn đối phương một cái, đứng lên nói: " Nhờ các vị, Nhiếp Gia đã thức tỉnh năng lực mới, anh ấy đã cướp năng lực của tôi. Bây giờ tôi không khác gì người thường, ta cũng không muốn Nhiếp Gia giết nhiều người như vậy, nhưng anh không có khả năng nghe tôi, cho nên tôi cũng không thể ra sức."
Phòng họp tức khắc ồ lên.
"Cái gì gọi là cướp năng lực của em?" Thẩm Tô giật mình kéo hắn lại bên người, "Em không sao chứ? Có bị thương không? Sao không nói với anh một tiếng!"
"Không có việc gì, Nhiếp Gia sẽ không làm hại em." Tống Noãn Dương thở dài nói.
"Nhiếp Gia có năng lực có thể hủy diệt năng lực giả, hay là cướp đi, cậu ta có thể tự dùng à?" Hạ Thanh Đường nghe ra mấu chốt cũng là vấn đề trí mạng nhất.
Tâm mọi người đều treo lên, Tống Noãn Dương nói: " Anh ấy có thể dùng chúng."
" Vậy còn đánh gì nữa!" Một quan quân năng lực giả rốt cuộc không chịu nổi nữa, xé quân hàm của mình, kịch liệt nói: "Các vị, nếu Nhiếp Gia đã buông lời rằng sẽ không thương tổn năng lực giả, vậy trận chiến này tôi cũng không tham dự. Phàm là chúng ta có hy vọng thắng, tôi cũng sẽ không mặc kệ mọi người, nhưng đối phương là Nhiếp Gia, dù chúng ta là năng lực giả cũng không thể nào, các người tự cầu phúc đi."
Năng lực giả làm quan quân không chiếm đa số, lúc này một người lại một người rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Tô và Hạ Thanh Đường.
"Hạ trung giáo, thiếu tá Thẩm, hai người đều là bạn Nhiếp Gia, nhất định phải nghĩ biện pháp!" Giờ chỉ còn nóng nảy, trước mắt là cáu chết, mọi người đều vội vàng cầu xin.
"Nghĩ cách? Nghĩ cách gì?" Hạ Thanh Đường hít sâu một hơi, rốt cuộc nhịn không được phẫn nộ cùng bi thương nơi đáy lòng, đấm một quyền khiến bàn dài hội nghĩ tan tành, "Con mẹ nó giờ mấy người mới biết sợ, các người đám bạo dân bên ngoà giết thân nhân duy nhất của tôi giết trưởng quan tôi kính trọng nhất, giờ lại bảo tôi nghĩ cách? Nếu không phải sợ sẽ phạm di nguyện của chị, khi Nhiếp Gia giết mấy người có lẽ tôi sẽ ở bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi đấy! Cứu đám ích kỷ đê tiện như mấy người làm gì!"
Hạ Thanh Đường rống lên một đám người không ai dám nói lời nào, cô cũng nhịn không được ghé vào trên bàn khóc thật lớn.
Trách nhiệm nặng nề đè ở trên vai, cùng thống khổ mất đi người thân, đều làm cô không thở nổi.
"Thiếu tá!!" Một bộ đội đặc chủng biểu tình hoảng loạn vọt vào phòng họp, đứng ở trước mặt Thẩm Tô nói: "Nhiếp Gia xuất hiện ở quân khu bộ đội, cậu ta giết Ninh Lãng......"
"Không xong, anh ấy khẳng định muốn cướp năng lực của Ninh Lãng!" Tống Noãn Dương lập tức phản ứng lại.
"Bản thân Nhiếp Gia đã có năng lực sát thương với quy mô mớn, anh ấy đoạt năng lực của Ninh Lãng làm gì?" Thẩm Tô trầm ngâm một tiếng.
" Cậu ta, chẳng lẽ cậu ta có thể xé nát trái đất sao?" Có người nơm nớp lo sợ nói.
"Nhiếp Gia anh ấy thật sự điên rồi, nhất định phải giết sạch mọi người chôn chung với Thời trưởng phải không!" Thẩm Tô âm thầm cắn răng.
Tống Noãn Dương nhìn hắn, biểu tình tràn ngập ủ rũ, " Anh ấy không phải giận chó đánh mèo. Anh ấy chỉ là...... Không muốn sống nữa."
Trước khi mất đi năng lực, Tống Noãn Dương đã nhìn thấy nội tâm Nhiếp Gia vỡ nát. Nhiếp Gia muốn đại khai sát giới, có giận chó đánh mèo đấy, nhưng anh ấy càng muốn làm đầy trị số Nhân Cách Phạm Tội, kết thúc luân hồi, trở lại thế giới hiện thực báo thù.
Anh ấy thống khổ giãy giụa lâu như vậy, cuối cùng vẫn từ bỏ hy vọng, bao gồm cả Thời Kham.
Tiếng nói của Tống Noãn Dương khàn khàn, trong mắt chứa một tầng nước mắt mỏng: "Thẩm ca, nếu anh phát hiện Nhiếp Gia, thì mang em đi tìm anh ấy, em có lời nói với anh ấy. Vạn nhất không thể ngăn cản anh ấy, thì anh hãy giết em đi."
" Em đang nói cái gì?" Thẩm Tô sờ sờ gương mặt hắn.
Tống Noãn Dương nói: " Nếu em chết thế giới này sẽ tới hồi kết, Nhiếp Gia sẽ có hy vọng sống sót."
Hắn không thể hiểu được, Thẩm Tô nghe xong trong lòng chỉ có khủng hoảng không biết từ đâu. Hắn không có đáp ứng Tống Noãn Dương, hắn sao có thể đáp ứng.
Nhiếp Gia ở trong quân khu nhu phù dung sớm nở tối tàn, sau khi lấy năng lực và tánh mạng của Ninh Lãng lại biến mất lần nữa, khi cậu xuất hiện, cậu qua như Tống Noãn Dương nói bắt đầu giết từng cao tầng trong quân đội, nhưng không hề đụng đến năng lực giả, ranh giới rõ ràng như thế làm người thường ở Tây Hải ngạn càng thêm sợ hãi.
Người này thật sự không chút để bụng đến trăm triệu nhân số, một hai phải giết sạch người thường sao!
Mặc dù cậu ta vì cái chết của Thời trưởng nên bị chọc giận...... Nhưng lúc trước người ở trên phố biểu tình chỉ là một bộ phận rất ít, đem bọn chúng giết là được rồi, sao người vô tội cũng phải chịu liên lụy?!
Nhiếp Gia mang đến tận thế, một nơi sinh sống to lớn như trái đất, năng lực giả cấp thoáng một cái đã thuấn di trước mặt, tránh ở đâu cũng vô dụng.
Vô số người thông qua tin thời sự và internet đăng lên danh sách những người lúc trước tham dự biểu tình đòi hạ bệ tổng thống Hạ Điềm, hy vọng Nhiếp Gia có thể nhìn thấy.
Giết bọn họ đi, giết bọn họ là đủ rồi.
Đừng giết chúng tôi, chúng tôi vô tội mà.