Pháo mừng Sinh Nhật Su
Đến nơi, Tần Khai Dịch gõ cửa: “Sư đệ, có đó không?”
Một lát sau, cửa được mở ra. Thẩm Phi Tiếu nhìn Tần Khai Dịch, vẫn là cái bộ dạng mặt không đổi sắc kia.
“Ngươi chuẩn bị đi, tháng sau cùng ta đi Tiên Thiên Bí Cảnh.” Tần Khai Dịch thấy Thẩm Phi Tiếu ngay cả cửa cũng không cho hắn vào có chút buồn cười. Hắn nói thẳng mục đích mình tới: “Ta đặc biệt đến thông báo cho ngươi một tiếng.”
“Vì cái gì?” Thẩm Phi Tiếu nhìn chằm chằm Tần Khai Dịch: “Vì cái gì ta có thể đi?”
“Ta muốn ngươi đi.” Tần Khai Dịch thản nhiên nói: “Cái này cần có lý do sao?”
“Ta không muốn đi.” Thẩm Phi Tiếu lạnh lùng mở miệng, lời nói làm Tần Khai Dịch thấp thỏm: “Ngươi vì cái gì lại không mang Liễu Linh Nhi theo?”
“Ngươi nên gọi nàng là sư tỷ.” Tần Khai Dịch sửa.
” Ngươi vì cái gì lại không mang Liễu Linh Nhi theo?” Lặp lại câu hỏi, Thẩm Phi Tiếu chán ghét nhìn Tần Khai Dịch. Hắn không thích vị sư huynh trước mắt này.
“Nàng là nữ hài tử.” Tần Khai Dịch mơ hồ cũng hiểu, chắc Thẩm Phi Tiếu đã nghe được cuộc đối thoại của mình với Liễu Linh Nhi, hiểu lầm mục đích mình mang hắn vào … Ngô, kỳ thật cũng không tính là hiểu lầm, trong tiểu thuyết nguyên nhân Tần Thạch đẩy Thẩm Phi Tiếu vào bí cảnh không phải là vì muốn hắn chết trong đó sao: “Ta chỉ đến thông báo với ngươi một tiếng, không có hứng thú nghe ngươi nói nhiều.”
“…” Thẩm Phi Tiếu trầm mặc, một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Nếu ta không muốn đi?”
“Rời khỏi Linh Sơn phái hoặc theo ta vào bí cảnh.” Tần Khai Dịch lạnh lùng mở miệng. Hiện giờ, hắn không thèm để ý đến Thẩm Phi Tiếu nghĩ cái gì: “Tự mình chọn đi.”
Nghe vậy, Thẩm Phi Tiếu cứng người. Hắn trầm mặc thật lâu, mới khàn khàn đáp: “Biết rồi.”
Tần Khai Dịch vừa lòng gật đầu, xoay người rời đi. Hắn cũng biết bây giờ Thẩm Phi Tiếu chắc chắn rất hận hắn, dù sao ý định hại người rõ đến thế cơ mà. Để một đệ tử ngay cả Luyện Khí kỳ cũng không tới tiến vào bí cảnh không phải là muốn hắn đi tìm chết hay sao. Lúc Tần Khai Dịch về động phủ mình, tâm tình cũng cực kỳ không tốt. Hắn nghĩ, sau chuyện này chính là lúc Thẩm Phi Tiếu hiểu được hắn cùng Thẩm Phi Tiếu chính là địch thủ không đội trời chung.
Tới nơi, Tần Khai Dịch bắt đầu nghiên cứu giới chỉ Tử Dương Bội đưa cho. Hắn nghiêm túc dò xét đan dược cùng bí tịch, rốt cục tìm được một quyển nhập môn tu ma |Huyền Binh Quỷ Kinh|. Cẩn thận nhìn phương pháp tu hành, Tần Khai Dịch thở dài. Nếu thật sự phải tu ma, ngay bây giờ hắn phải chuyển toàn bộ linh khí thành ma khí. Nhưng nếu bị người khác phát hiện liền nguy to. Tu chân giới rất kị hiềm ma tu, vì ma tu thường hiếu sát, chỉ cần phát hiện có ma tu nhất định sẽ lọt vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng vì tốc độ tu ma quá kinh người nên có không ít người tiến vào ma đạo.
Hiện tại, Tần Khai Dịch không có hứng thú đi làm cái này. Hắn biết Tử Dương Bội khẳng định sẽ để lại vật phẩm giúp hắn che giấu khí tức. Nhưng giờ chuyện bí cảnh như nước ngập đầu, mất một tháng để tìm hiểu công pháp mình chưa từng gặp qua, không bằng mình đi chuẩn bị một ít vật phẩm thực dụng còn hơn. Tần Khai Dịch nhớ, trong nguyên tác Tần Thạch không có tiến vào bí cảnh. Hiện tại lại bị mạc danh kỳ diệu thay đổi nội dung vở kịch, không biết trong bí cảnh sẽ phát sinh chuyện gì.
Có đôi khi, hiệu ứng hồ điệp thực sự rất đáng sợ.
Đang nghĩ, đột nhiên Tần Khai Dịch bị con tri chu trong suốt hấp dẫn tầm mắt. Hắn lấy nó ra cầm trong tay, sau đó phát hiện … con tri chu này còn sống!
Tri chu: nhện
Toàn thân tri chu màu trắng ngà, lớn chừng bàn tay, vừa chạm vào giống y như ngọc nhưng nhìn kỹ mới có thể phát hiện, con tri chu này biết cử động.
Vật còn sống mà có thể đặt trong giới chỉ, cái này làm Tần Khai Dịch ngớ người. Hắn nhớ không thể đặt vật sống vào giới chỉ mà. Vì bên trong không có không khí, không gian lại không ổn định, nhưng con tri chu trước mắt lại có thể sống sót trong giới chỉ. Tần Khai Dịch chậc chậc lấy làm lạ, Tử Dương Bội thật đúng là kỳ công. Nếu luyện con tri chu này thành linh thú, ít nhất cũng đạt đến tam phẩm. Trong Tu Chân Giới, linh thú ngũ phẩm đã rất hiếm thấy chớ đừng nói đến tam phẩm.
Tần Khai Dịch nghĩ nghĩ, quyết định mang theo tri chu vào bí cảnh. Đồ Tử Dương Bội cho hắn đều mang theo bóng dáng ma tu, nếu bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ làm người hoài nghi. Chỉ có con tri chu trước mắt, cho dù có để trước mặt cũng không làm người khác liên tưởng đến ma giáo này nọ.
Nghĩ vậy, Tần Khai Dịch cắn ngón tay trỏ tích một giọt máu lên mình tri chu, giọt máu nhanh chóng thấm vào trong thân thể tri chu. Tri chu đáng lẽ đanglười biếng, sau khi tích huyết, thân thể ẩn ẩn một tầng hồng quang, hành động cũng trở nên linh hoạt lên.
“Sau này kêu ngươi là tiểu Ngọc.” Tần Khai Dịch thuận miệng nói: “Cùng màu với ngươi.”
Cũng không biết nó có hiểu hay không nhưng sau khi bò ngang bò dọc lại bắt đầu lười biếng. Tần Khai Dịch buồn cười ném nó vào giới chỉ. Thật ra hắn không thích mấy con bò bò này, nhưng vì con tri chu này rất giống ngọc cả người bóng loáng. Không có như tri chu bình thường cả người bao phủ một lớp lông đáng sợ.
Xong chuyện, Tần Khai Dịch bắt đầu thu gom một ít linh dược cần thiết. Hắn biết linh thú trong Tiên Thiên Bí Cảnh khủng bố bao nhiêu. Trong tiểu thuyết, Thẩm Phi Tiếu rất ít khi đụng phải linh thú dù sao cũng có thượng cổ thần thú chồn tía bên người. Những linh thú còn bận tâm chút ít, nhưng bản thân mình lại không như vậy … Là nhân vật phản diện không có bàn tay vàng, áp lực quả thật quá lớn.
Hắn biết sau chuyện bí cảnh lần này thực lực Linh Sơn sẽ mạnh thêm một tầng. Mà Thẩm Phi Tiếu trực tiếp đột phá lên Trúc Cơ kỳ, còn nhân cơ hội cướp lấy không ít bảo vật trong bí cảnh. Tần Khai Dịch cân nhắc thật lâu, quyết định lợi dụng đợt tiến vào bí cảnh lần này trong vòng một năm tiến vào ích cốc. Trong môn phái, tu luyện ma công nguy hiểm quá lớn nhưng trong bí cảnh chắc chắn sẽ đỡ bớt. Tuy trong đó có rất nhiều linh thú hung tàn, nhưng so ra thì đối tượng Tần Khai Dịch cần đề phòng lại chính là con người.
Tần Khai Dịch bắt đầu nhồi nhét đồ vào giới chỉ như đan dược a, bí tịch a. Aiz, đồ trong động phủ cũng không nhiều, những vật cần thiết đều nhét hết rồi. Tần Khai Dịch cũng không có đeo chiếc vòng tay Thanh Hư Tử đưa cho. Người trong môn phái đều quen thuộc, đồ vật bất phàm như vậy đeo lên sẽ khiến cho người khác nghi ngờ. Hơn nữa Thanh Hư Tử cũng đã nói chuyện hắn đi vào bí cảnh là bí mật, khoe khoang cái beep …
Trong một tháng, dù Thanh Hư Tử đã hạ lệnh cấm nhưng có không ít người len lén muốn tiến vào bí cảnh. Trong số này có một ít là người tu chân bên ngoài, một phần khác lại là đệ tử bản môn. Sau khi bị phát hiện đều trực tiếp bị giết chết, điều này cũng biểu lộ thái độ nghiêm túc của Thanh Hư Tử. Đối xử bình đẳng tuyệt không khoan nhượng, nếu có lá gan mạo phạm, phải lấy mạng mà trả giá.
Vì chút nhân tố không ổn định này, không khí trong Linh Sơn phái có vẻ dị thường ngưng trọng. Tất cả mọi người đều chuẩn bị tư thế sẳn sàng đón địch.
Một tháng sau, danh sách tiến vào bí cảnh đã có. Không khác với suy nghĩ Tần Khai Dịch là mấy, thành phần chủ yếu là trưởng lão cùng các để tử tự tu hành độc lập. Phần nhỏ khác giống như Tần Khai Dịch đều là các đệ tử có tiềm lực, duy nhất Thẩm Phi Tiếu là ngoại tộc.
Tần Khai Dịch nghiêm nghiêm túc túc chuẩn bị một tháng. Hắn đi đào không ít bùa, phù chú thực dụng từ các sư huynh, sư tỷ. Còn có một ít giáp phòng hộ phẩm chất không tệ. Nói chung, Tần Khai Dịch đem mình thành một con rùa, lực công kích không bao nhiêu, nhưng lực phòng ngự tuyệt đối bùng nổ.
Danh sách tiến vào bí cảnh vừa có, Liễu Linh Nhi liền tìm tới cửa. Hiện giờ, nàng rất bất mãn với Tần Khai Dịch. Mà cũng đúng thôi, lúc trước Tần Khai Dịch còn thề thốt không đi, đùng một cái có tên trong danh sách. Càng làm nàng hận nhất chính là có tên Thẩm Phi Tiếu, nàng không tin Thẩm Phi Tiếu có thể lọt vào mắt xanh Thanh Hư Tử. Cho dù là tên ngốc cũng hiểu đây chắc chắn là do Tần Khai Dịch đụng tay đụng chân gì rồi.
Tần Khai Dịch vừa thấy Liễu Linh Nhi, liền đau đầu …
“Sư huynh, lúc trước huynh nói thế nào.” Liễu Linh Nhi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Linh Nhi.” Kỳ thật Tần Khai Dịch cũng không biết nên giải thích thế nào. Hắn cũng không thể nói thật sự là hắn không muốn đi, đến hắn cũng nghe ra điều này rất giả tạo.
“Thì ra sư huynh là người như vậy.” Liễu Linh Nhi cười lạnh: “Giờ Linh Nhi mới hiểu.”
“…” Tần Khai Dịch nghẹn họng, một lát sau mới thở dài: “Muội cho là ta không muốn để muội đi sao?”
“Có ý gì?” Liễu Linh Nhi nhíu mày.
“Muội có biết đệ tử dưới luyện khí kỳ đi có tác dụng gì không?” Tần Khai Dịch vẻ mặt bi thương: “Linh Nhi, chẳng lẽ muội muốn đi làm mồi dụ linh thú?”
“Sư huynh, huynh …” Liễu Linh Nhi trợn trắng mắt.
“Ha hả.” Tần Khai Dịch cười khổ nói: “Ta thật sự không muốn nói chuyện tàn khốc này, nhưng …”
“Sư huynh, ý huynh là …” Giọng nói Liễu Linh Nhi tràn ngập không thể tin được.
“Ý huynh tất nhiên là …” giả, Tần Khai Dịch thẩm bổ sung trong lòng, nhưng bên ngoài thì giả vờ bi thương: “Thật.”
|Tà Mị| Chương