Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi đau đớn giảm đi, Tần Khai Dịch tỉnh lại phát hiện không biết khi nào trời đã bắt đầu đổ mưa.

Hắn nằm ngửa trên mặt đất, tùy ý để giọt mưa rơi xuống người mình, sau đó sâu kín thở dài.

“Tần Thạch.” Giọng Viêm Cốt hợp thời vang lên: “Ta có dự cảm không hay lắm.”

“Sao vậy?” Giọng Tần Khai Dịch rất khẽ, có lẽ suy yếu vừa rồi vẫn chưa giảm bớt.

“… Vừa rồi khi ngươi hôn mê, ngươi đoán ta thấy ai?” Viêm Cốt ngữ khí nghe thực trầm trọng.

“Ai?” Tần Khai Dịch lảo đảo đứng lên, dùng tay vuốt mặt: “Ngươi thấy hắc bạch vô thường?”

“…” Viêm Cốt im lặng một hồi, sau đó nói: “So với hắc bạch vô thường còn khủng bố hơn nhiều.”

“A?” Tần Khai Dịch kinh ngạc: “Có bao nhiêu khủng bố?”

“Ta nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu cùng Tử Dương Bội ở cùng một chỗ.” Viêm Cốt lạnh nhạt nói.

“… Cái người mà ta nghĩ cùng cái người mà ngươi nói giống nhau đúng không?” Tần Khai Dịch thâm trầm hỏi.

“Ngươi có ý gì?” Viêm Cốt không hiểu ý Tần Khai Dịch nói.

“… Ta chỉ hỏi một câu.” Tần Khai Dịch nâng cằm thâm trầm hỏi: “Con ta ở trên hay ở dưới?”

“…” Viêm Cốt đột nhiên nảy ra ảo giác đầu óc Tần Khai Dịch điên rồi …

“Được rồi, được rồi. Ta chỉ đùa thôi mà.” Nhìn vẻ mặt Viêm Cốt như ăn phải shit, Tần Khai Dịch cười ha ha, cười xong quơ quơ tay: “Bọn họ nên sớm ở chung một chỗ.”

Trong tiểu thuyết, Tử Dương Bội vốn chính là cậu Thẩm Phi Tiếu, có lẽ vì hắn nên nội dung câu chuyện mới thay đổi.

“Ngươi đã sớm biết?” Viêm Cốt nghi hoặc nhìn Tần Khai Dịch.

“Không biết.” Mưa xuân làm quần áo Tần Khai Dịch dần dần thấm ướt. Hắn ngửa đầu lo lắng nhìn lên bầu trời, thở dài: “Nhi tử trưởng thành đều có chính kiến riêng của mình. Aiz, cảm giác ưu thương như gả con gái này rốt cục là sao đây?”

“Có cái loại ưu thương đó chính là do não ngươi không có nếp nhăn.” Viêm Cốt lạnh lùng nói: “Ngươi không nghĩ kế tiếp nên làm thế nào sao? Cổ trùng trong kim đan có liên quan đến Tử Dương Bội, Thẩm Phi Tiếu lại cấu kết với Tử Dương Bội … ta thấy mạng nhỏ ngươi đang lâm nguy đó.”

“Viêm Cốt huynh, ngươi đừng quên lúc trước là ai kêu ta dẫn cổ trùng nhét vào kim đan.” Tần Khai Dịch nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đáng tin một lần sẽ chết sao?”

“… Khụ khụ.” Viêm Cốt khụ hai tiếng không biết nên nói cái gì cho phải, hắn đúng là phải phụ trách chuyện này.

“Ta đột nhiên có ý tưởng.” Từ trên mặt đất đứng lên, toàn thân Tần Khai Dịch đều bẩn như vừa mới lội bùn lên. Hắn cũng không để ý, cũng không niệm pháp quyết mà chậm rãi đi bộ trở về: “Ngô … Nếu Thanh Hư Tử biết ta bị đoạt xá, mà không phải tự nguyện phản bội Linh Sơn phái, trong lòng có thể cao hứng hơn một chút đúng không?”

“Cái gì?” Vừa nghe lời này, Viêm Cốt kêu gào như gặp quỷ: “Ngươi muốn phản bội Linh Sơn phái?”

“Đúng vậy, ta chưa nói cho ngươi biết sao?” Sờ sờ cái mũi, Tần Khai Dịch cảm giác cái mũi ngưa ngứa, không tự chủ được hắt hơi một cái.

“…” Viêm Cốt tỏ vẻ hoàn toàn không thể lý giải được mạch não Tần Khai Dịch: “Ngươi vì cái gì muốn phản bội Thanh Hư Tử?”

“Bởi vì giống như buối tối hôm nay này, luôn có rất nhiều bi thương.” Tam quan Tần Khai Dịch đã bị cún gặm.

Viêm Cốt nghe xong, nháy mắt quyết định mình vẫn nên im lặng thì tốt hơn. Hiện tại đầu óc Tần Khai Dịch hiển nhiên không quá bình thường …

Sau đó, Tần Khai Dịch chậm rì rì lắc lư trở về động phủ. Hiện tại hắn có thể đại khái đoán được Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc muốn làm gì. Kỳ thật việc Thẩm Phi Tiếu muốn làm rất đơn giản – chính là triệt triệt để để dẫm nát sư huynh Tần Thạch của hắn dưới chân.

Nếu một ma tu bị phát hiện ở địa bàn đạo tu sẽ như thế nào. Nếu ma tu này là đại đệ tử có địa vị cao thì sẽ như thế nào? Nếu ma tu này đã từng mạc danh kỳ diệu biến mất nửa năm sẽ như thế nào? Nếu sư phụ ma tu còn đang bế quan sẽ như thế nào?

Mấy vấn đề này không dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có đáp án.

Đoạt xá – một cái cớ hay đến cỡ nào a. Tần Khai Dịch nghĩ vậy nhịn không được ngửa mặt lên trời mà cười dài. Thẩm Phi Tiếu quả thực đã giúp hắn giải quyết một cái vấn đề lớn. So với bị đệ tử cưng phản bội thì đệ tử cưng bị đoạt xá sẽ ít đau khổ hơn ngược lại càng thêm phẫn nộ … phẫn nộ muốn báo thù.

“Á đù, giờ ta mới phát hiện ta quá vĩ đại.” Tần Khai Dịch cảm thán: “Hy sinh lớn như vậy, ta quả thực chính là Lôi Phong a … Viêm Cốt ngươi đâu rồi.”

“Lôi Phong là ai?” Viêm Cốt mặt không đổi sắc.

“Mẫu thân nó ta cũng không biết a.” Hai tay ôm mặt, Tần Khai Dịch đột nhiên yên tĩnh lại. Đậu mợ, vốn nên cao hứng a, mọi chuyện đều được giải quyết xong. Hắn chẳng lẽ không nên … cao hứng sao?

“Tần Thạch … Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Viêm Cốt thở dài, cuối cùng cũng an tĩnh, để lại một mình Tần Khai Dịch một người ngồi bên trong động phủ.

Những ngày tiếp theo quả thực giống như yên lặng trước bão dông, Thẩm Phi Tiếu cùng Tử Dương Bội không có đến tìm Tần Khai Dịch, mà ngay cả Liễu Linh Nhi đều không có xuất hiện. Tần Khai Dịch không ngờ Liễu Linh Nhi cũng có liên quan, còn tưởng rằng cô nương này đã triệt triệt để để làm thành viên trong hậu cung Thẩm Phi Tiếu, thổn thức vài câu sau đó lại bắt đầu cố gắng tu luyện.

Được rồi, trong khoảng thời gian này, ngoài tu luyện ra hắn không còn biết nên làm gì.

Cứ như thế cho đến một buổi chiều đẹp trời. Tần Khai Dịch vẫn giống thường ngày, tay cầm quả táo gặm, vừa gặm vừa nghiên cứu cổ trùng trong đan điền. Nghiên cứu nửa ngày mới cho ra kết luận giống như trước – không bổ kim đan ra, nói không chừng cả đời này cũng không có cơ hội biểu diễn cái gì.

Tử Dương Bội thật đúng là ngoan độc a … Mỗi ngày đúng giờ, Tần Khai Dịch đều yên lặng phỉ nhổ cái tên tư tưởng biến thái kia. Sớm biết như thế, hắn đã không chọc vào a.

Đang suy nghĩ vớ va vớ vẩn. Đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói ngọt ngào. Tần Khai Dịch liền biết, thì ra là Liễu Linh Nhi đã lâu không xuất hiện.

“Sư huynh? Sư huynh?” Giọng Liễu Linh Nhi không hiểu sao mang theo chút cẩn thận. Nàng đứng bên ngoài kêu một tiếng rồi lại một tiếng, giống như sợ hắn không có ở bên trong.

“Linh Nhi?” Tần Khai Dịch sửng sốt, lập tức nói: “Muội làm sao vậy?”

“Sư huynh, ta có một số việc muốn tìm huynh, huynh … xuất hiện trước đi.” Giọng Liễu Linh Nhi lộ ra tia khẩn trương.

“Đừng đi!” Không đợi Tần Khai Dịch mở miệng, Viêm Cốt liền nói: “Bên ngoài có rất nhiều người, ta thấy Liễu Linh Nhi xem chừng không có ý tốt!”

“Không có ý tốt còn không phải phải đi ra ngoài hay sao.” Tần Khai Dịch cười khổ — hắn vẫn luôn chờ những người không có ý tốt đó đến. Cho dù là vậy nhưng hắn vẫn không muốn cùng Liễu Linh Nhi đi tới bước đường này.

“Ta biết, ta biết. Ngươi đừng khẩn trương, ta sẽ không chết.” Tần Khai Dịch trong miệng thì trấn an Viêm Cốt, kỳ thật hắn cũng không biết mình có thể sống sót được hay không. Nhưng dựa theo tính cách của hệ thống, vì nội dung vở kịch chắc nó sẽ không để mình ngắm gà ở đây … đi?

Có ý tưởng này, tâm tình Tần Khai Dịch hơi chút yên ổn. Hắn hít một hơi thật sâu, vuốt cái vòng tay Thanh Hư Tử đưa, sau đó trấn định đi ra ngoài.

Sự thật chứng minh, Viêm Cốt nói đúng, những người bên ngoài quả nhiên là lai giả bất thiện.

“Linh Nhi, các ngươi đang làm cái gì?” Thấy mọi người bao vây xung quanh động phủ mình, giọng Tần Khai Dịch vẫn thực lãnh tĩnh.

“Ngươi không được gọi tên ta, cái tên ma tu đoạt xá kia.” Thiếu nữ cho dù có tức giận cũng mang theo vài phần phong tình mê người. Đôi mắt Liễu Linh Nhi đỏ lên, phẫn nộ trừng Tần Khai Dịch: “Ngươi mới không phải sư huynh của ta đâu! Trả sư huynh lại cho ta!”

“… Xin chỉ giáo?” Thở ra một hơi, Tần Khai Dịch kiềm chế khó chịu trong lòng, cố gắng để tâm tình bình tĩnh: “Linh Nhi, ai dạy muội nói lung tung?”

“Không cần nhiều lời với hắn, cái loại ma tu xấu xa này, người người đều có thể tru diệt!” Trong đám người, không biết là ai nói lên một câu. Đám người vốn coi như an tĩnh bỗng chốc ồn ào cả lên. Đương nhiên, nội dung bàn luận đơn giản chính là ma tu ‘đoạt xá’ Tần Khai Dịch.

Kỳ thật, Tần Khai Dịch còn muốn nói rất nhiều, nhưng hắn lại cái gì cũng không nói nên lời nào, nói cái gì? Hắn thật sự không phải Tần Thạch, càng lại không phải ma tu. Từ một góc độ mà nói, đoạt xá thân thể người khác không phải là ma tu sao. Nhìn thiếu nữ nước mắt đầy mặt trước mắt, không hiểu sao vốn đã kiên định quyết tâm của mình, lại làm hắn có chút nôn nóng. Hăn không muốn nghĩ đến cảnh tượng sau này khi Thanh Hư Tử biết được tin dữ.

“Mọi người không cần ồn ào.” Thẩm Phi Tiếu từ phía sau Liễu Linh Nhi đi ra. Hắn nhìn chằm chằm Tần Khai Dịch, trên mặt không có gì biểu tình gì đặc biệt: “Linh Nhi, ngươi nói ngày đó ngươi thấy người này luyện ma công, chính là sự thật?”

“Là thật. Sư đệ, sao ngươi lại không tin ta!” Liễu Linh Nhi vừa nghe thấy Thẩm Phi Tiếu nói dường như là đang nghi ngờ mình, lập tức nóng nảy. Hốc mắt lập tức ngấn lệ, nháy mắt có thể lập tức chảy xuống.

“Ta không phải không tin tưởng ngươi.” Thẩm Phi Tiếu ôn nhu nói: “Mà là sợ … trách lầm sư huynh a. Đúng không, đại sư huynh thân mến của ta.”

Rõ ràng là vì hắn cãi lại, lại mạc danh kỳ diệu làm Tần Khai Dịch nổi một thân da gà. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu không biểu tình nào đặc biệt, âm thầm cắn răng, lập tức lộ ra một tia cười lạnh: “Ta chính là ma tu, thì thế nào. Chỉ bằng các ngươi, muốn giết ta sao.. phi … còn chưa có tư cách.”

Lời này vừa nói ra, hoàn toàn chứng thực hoài nghi của Liễu Linh Nhi. Thẩm Phi Tiếu hình như cũng không nghĩ tới Tần Khai Dịch lại không có đầu óc như vậy, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc.

“Ha ha ha ha ha, Thanh Hư Tử hiện tại đang bế quan, chỉ còn lại đám ruồi muỗi các ngươi, còn muốn ngăn cản ta?” Nói xong, Tần Khai Dịch nội ngưu đầy mặt … Hắn không ngờ chính mình lại có cơ hội nói ra những lời não tàn của nhân vật phản diện.

“Vậy để ta đến lĩnh hội lợi hại từ sư huynh đây.” Thẩm Phi Tiếu mặt không đổi sắc hạ chiến thư.

“…” Giờ khắc này, Tần Khai Dịch rất muốn vả cái miệng tiện của mình vài cái.

|Tà Mị| Chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio