“Tiểu dịch, con nói cho mẹ biết, đứa nhỏ này rốt cuộc là ai!” Mẹ Tần Khai Dịch vốn là người ôn nhu, cha hắn cũng rất yêu thương đứa con duy nhất trong nhà. Nhưng ngược lại Tần Khai Dịch không vì được chiều chuộng mà trở nên hư, nên quan hệ trong nhà vẫn rất hài hòa. Nhưng hiện tại…
“Mẹ, con không biết đứa bé này a!” Tần Khai Dịch muốn khóc, hắn thật sự không biết đứa nhỏ này a…
“Không biết? Ba bốn tuổi còn không biết?” Bà Tần quả thật muốn té xỉu, bà chỉ vào đứa nhỏ đáng thương hề hề vẫn luôn giữ chặt lấy ống quần Tần Khai Dịch kêu ba ba, thiếu chút nữa khóc lên: “Tiểu dịch, con có bạn gái thì dẫn về nhà. Tại sao có cả con rồi cũng không nói cho ba mẹ biết một tiếng?”
“… Mẹ!! Đây thật sự không phải con của con!” Cả người Tần Khai Dịch đều hỗn độn, cảm giác như mình có ngàn cái miệng cũng không thể kể oan.
Sáng nay, Tần Khai Dịch bị mẹ mình lôi từ ổ chăn đi ra, sau đó chính là cuộc đối thoại mạc danh kỳ diệu như trên. Tần Khai Dịch choáng váng.
“Còn dám nói không biết!! Đây không phải là con của con!” Bà Tần khóc lên thất thanh, bà nhìn đứa bé trai chừng – tuổi, tay chỉ thẳng mặt Tần Khai Dịch phát run: “Nghiệp chướng a… Tần Khai Dịch… con muốn tạo nghiệt sao! Tần gia đã tạo cái nghiệt gì a!”
“… Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra??” Tần Khai Dịch cảm thấy máu không lên não đủ.
“Sáng nay mẹ đi chợ.” Bà Tần giận đến nổi mắt đỏ lên, ánh mắt tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đứa bé này đứng trước cửa, còn có cái ba lô này nữa.”
Tần Khai Dịch nhìn theo cánh tay bà Tần, thấy một cái ba lô màu xám.
“Mẹ còn tưởng con nhà ai đi lạc, lại thấy có một lá thư trên ba lô.” Bà Tần hung hăng quát: “Có muốn mẹ đọc cho con nghe không?”
“…” Tần Khai Dịch rất là vô tội nhìn mẹ hắn… Nếu không phải thấy mẹ hắn đang giận dữ, hắn thật sự rất muốn nhờ mẹ hắn đọc…
Nhưng bộ dạng Tần Khai Dịch ngơ ngác trong mắt bà Tần hiển nhiên biến thành rốt cuộc đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Bà đi đến cạnh chiếc ba lô, tiếp tục nói: “Mẹ đứa trẻ là ai, con có biết không?”
“… Không biết a.” Tần Khai Dịch cũng muốn khóc theo mẹ hắn. Hắn cũng không thể nói cho mẹ hắn biết, hắn còn là một xử nam a a a!!!
“Không biết? Không biết?” Câu không biết vào tai bà Tần nháy mắt biến thành tên nam nhân không có trách nhiệm. Vì thế bà càng tức giận: “Con nói đi, rốt cuộc con đã đạp hư bao nhiêu cô gái rồi?”
“…” Mẹ, mẹ quá đề cao con mẹ rồi. Tần Khai Dịch cạn lời.
Ầm ĩ hồi lâu, Tần Khai Dịch thấy bà Tần rốt cục tỉnh táo lại, mới cố lấy dũng khí mở miệng: “Mẹ, đây thật sự không phải con của con. Con cũng không hề đạp hư cô gái nào. Là có người muốn hại con…”
“Ba ba, ba không cần con sao?” Đứng một bên, đứa trẻ lúc này đột nhiên mở miệng, bộ dạng đáng thương làm Tần Khai Dịch đau lòng. Hắn đã mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra!
“Không phải?” Bà Tần hiển nhiên không tin Tần Khai Dịch. Bà vươn tay bế đứa trẻ lên, vỗ vỗ lưng: “Bé con đừng sợ, ba ba đương nhiên cần con a.”
“…” Tần Khai Dịch che mặt.
“Thật sự không phải con a, có thể kiểm tra DNA làm chứng!” Tần Khai Dịch quyết tâm không nhìn đôi mắt ngấn lệ của đứa trẻ: “Mẹ, nhân phẩm con, mẹ còn không biết sao. Loại chuyện này sao con có thể làm ra, là có người muốn hại con!”
“Thật sự?” Bà Tần có chút dao động.
“Là thật!” Tần Khai Dịch lo lắng mười phần.
Sau đó — hôm sau, bọn họ liền đi kiểm tra DNA. Và sau đó —
“Tần Khai Dịch, rốt cuộc mày đã làm gì!” Không chỉ mình mẹ hắn, ngày lấy được kết quả DNA, lần đầu tiên Tần Khai Dịch thấy cha hắn cũng có lúc khủng bố đến thế…
“Là giả… tuyệt đối là giả!!! Kết quả này tuyệt đối là giả!!!” Tần Khai Dịch thấy mình dù có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Sao hắn có thể quên, với thủ đoạn của Thẩm Phi Tiếu, muốn khống chế kết quả một bệnh viện quả thực quá đơn giản…
“Tần Khai Dịch, mày nói cho cha mày biết, mẹ đứa bé là ai!!!” Ông Tần hoàn toàn nóng nảy.
“… Con không biết…” Tần Khai Dịch khóc: “Con thật sự không biết, đây không phải con của con a…”
“Không phải của con chẳng lẽ của người khác sao!” Bà Tần ôm đứa trẻ nói: “Đứa trẻ mẹ mang đi. Ông à, ông phải nói chuyện với Tần Khai Dịch đi. Thằng nhóc này càng lớn càng hư!!”
“…” Thẩm Phi Tiếu… ngươi quá độc ác… thật sự. Tần Khai Dịch suy yếu nhìn người cha sắp cuồng hóa.
“Nói đi.” Ông Tần châm một điếu thuốc, giọng lạnh lùng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Được rồi.” Tần Khai Dịch biết dù mình có nói thế nào, tờ kết quả DNA kia sẽ làm cha không tin lời mình nói, vì thế buông tha giãy dụa: “… Con cùng mẹ đứa trẻ đã chia tay được một thời gian.”
“Một thời gian? Đến ba bốn năm!” Ông Tần rống giận.
“…” Tần Khai Dịch không nói gì mà chịu đựng, hắn rốt cục hiểu Đậu Nga đã chết như thế nào.
“Nếu đã mang con của hai đứa đến.” Ông Tần thở dài: “Giờ đi đăng ký hộ khẩu thôi.”
“… Dạ.” Tần Khai Dịch rất muốn nói một câu, cha không phải là cha tiếp thu quá nhanh hay sao.
“Aiz. Thích ai thì cứ mang người đó về để ba mẹ xem mặt. Dù có kém, chúng ta cũng sẽ suy xét một chút. Cứ trốn trốn tránh tránh, ai cũng không vui.” Ông Tần nhìn bộ dạng Tần Khai Dịch, thở dài: “Mệt cho mẹ mày cứ suốt ngày lảm nhảm lo cho việc chung thân đại sự của mày, không ngờ ngay cả cháu nội cũng có rồi!”
Thẩm Phi Tiếu… cậu quá độc ác. Tần Khai Dịch ôm mặt đầy khổ sở — nhưng cậu chỉnh tôi thì có chỗ gì tốt? Tôi có thêm đứa con trai, cậu cũng không thêm được miếng thịt nào a!
Nhưng sự thật lần thứ hai chứng tỏ cho biết Tần Khai Dịch thật sự rất thiên chân vô tà…
Động cơ làm việc của Thẩm Phi Tiếu, vĩnh viễn không bao giờ được gọi là đơn thuần.
“Cậu đến làm gì?” Nhìn nam nhân ăn mặc chỉnh tề trước cửa, Tần Khai Dịch tái mặt: “Cám ơn cậu đã mang con tôi về!”
“Khách khí.” Thẩm Phi Tiếu không thèm để ý đến thái độ của Tần Khai Dịch, nói thẳng: “Anh không về nhà sao?”
“Không về!!!” Tần Khai Dịch nổi giận, con thỏ nóng nảy cũng cắn người. Thẩm Phi Tiếu chỉnh hắn ác đến thế, hắn còn về?
“Được rồi.” Thẩm Phi Tiếu bình tĩnh cười cười: “Tôi chờ anh.”
“Tôi đã nói tôi không về.” Tần Khai Dịch tức giận: “Cậu thật sự cho rằng tôi sợ cậu sao, Thẩm Phi Tiếu!! Có gì thì cứ nhằm vào tôi đây này!”
“Ân.” Thẩm Phi Tiếu đưa tay nhìn đồng hồ: “Tôi còn có chút việc, đi trước.”
“Đi đi!!!” Tần Khai Dịch cầu còn không được, ‘rầm’ một phát đóng cửa.
Sau đó Tần Khai Dịch liền hối hận.
Đặc biệt hối hận. Hắn thật khờ, quá khờ, hắn lại dám khinh thị loại người thủ đoạn như Thẩm Phi Tiếu. Hay là dạo này hắn ăn quá nhiều nên IQ giảm a…
“Tiểu dịch, tiểu dịch, anh đừng bỏ em.” Một cô gái đóng một lớp trang điểm dày cộm trên mặt, ở ngoài cửa khóc lóc hô hoáng: “Con chúng ta em đã phá rồi, anh đừng bỏ em mà.”
“…” — Thẩm Phi Tiếu… cậu… cái tên khốn nhà cậu… thật sự cậu quá độc ác mà!!!!!
Nếu là trước đây, hai ông bà nhà họ Tần có lẽ còn tin con mình là người thành thật. Nhưng trải qua chuyện đứa trẻ trước đó —
“Tiểu dịch, đây là gì. Cô gái này có quan hệ gì với con?” Bà Tần ôm đứa bé bị quấy nhiễu đến tỉnh ngủ. Sắc mặt kia quả thực quá đặc sắc…
“Mày… Mày!” Ông Tần cũng giận đến độ như muốn tăng xông máu.
“… Cô à.” Tần Khai Dịch ôm lấy khung cửa, hút một hơi thật sâu: “Nói cho cái người gọi cô tới, nếu hắn bức tôi nóng nảy tôi sẽ cầm dao xông đến đâm chết hắn…”
“Tiểu dịch!!” Nghe xong những lời của Tần Khai Dịch, ánh mắt cô gái chợt lóe lên tia kinh ngạc nhưng rất nhanh trở lại bình thường, hướng về phía Tần Khai Dịch: “Sao anh có thể nhẫn tâm đến vậy… Em sao có thể sống nếu thiếu anh!!!”
“… Cô muốn bao nhiêu tiền?” Tần Khai Dịch suy yếu nhìn cô nàng.
“Cộng thêm phí nạo thai, tổng cộng .” Cô gái trực tiếp báo giá.
“Cầm đi!!!” Tần Khai Dịch rút hết tiền trong ví ra đưa: “Chỉ có ngàn !! Không lấy tôi báo công an!”
“Ok.” Cô gái dễ dàng thỏa mãn, cầm tiền bỏ chạy.
Để lại Tần Khai Dịch, vẻ mặt tuyệt vọng, cùng hai ông bà Tần vẻ mặt như muốn giết người.
“Đây là mày chơi gái quên trả tiền?” Giọng ông Tần âm u.
“Tiểu dịch… Con…” Bà Tần thất vọng lắc lắc đầu.
— Con vô tội mà… thật sự vô tội a. Lúc này, Tần Khai Dịch vô cùng thống khổ nghĩ: vì cái gì nam nhân lại không cái thứ như màng trinh xử nam a??
“Tiểu dịch, từ nhỏ mẹ đã dạy con sao. Làm người nhất định phải có cái tâm.” Bà Tần ôm cháu nghẹn ngào: “Sao con lại có thể hư đốn thế này?”
“… Mẹ, mẹ nghe con nói một lần thôi. A… hắn…” Hiện tại Tần Khai Dịch thật sự có tâm nhưng khó có thể giải bày. Hắn thật sự hối hận — đắc tội Thẩm Phi Tiếu chính là việc sai lầm nhất đời hắn.
“Thôi… thôi.” Bà Tần cản lời: “Giờ nói thì có ích gì.”
Đúng thế, có ích gì. Tần Khai Dịch ôm khuôn mặt đau khổ — thanh danh của hắn giờ tan nát không còn chút mảnh vụn. Bị nhét một đứa trẻ làm con, hắn còn có thể giải thích. Nhưng việc chơi gái không trả tiền, còn bị người tìm đến cửa — Loại chuyện này bị hàng xóm láng giềng biết, sẽ bị đồn thành dạng gì đây?
Đây còn chưa phải việc làm Tần Khai Dịch tuyệt vọng nhất. Làm hắn tuyệt vọng hơn chính là cha mẹ thất vọng về hắn — Thật giống như phát hiện chậu phong lan mình chờ đợi đã lâu lại biến thành cỏ đuôi chó. Khiến cho Tần Khai Dịch ở nhà, cũng như ở tù.
Đấu với Thẩm Phi Tiếu, hắn quả nhiên chết không kịp ngáp… Tần Khai Dịch nhẫn nhịn một hồi, vẫn nhịn không được lấy điện thoại gọi Thẩm Phi Tiếu: “Thẩm Phi Tiếu, chúng ta nói chuyện đi.”
“Được.” Dường như đã sớm biết trước, Thẩm Phi Tiếu không cảm thấy có chút kinh ngạc nào, thản nhiên nói: “Lúc nào.”
|Tà Mị| Chương