Sau nửa đêm, mưa lớn mới ngừng, trên nền trời xanh mơ hồ hiện ra nửa vầng trăng.
Trong tổng đàn ma đạo, mấy đệ tử áo đen rút về từ Thanh Lương Cốc vội vàng cất bước, đủ loại âm thanh hỗn loạn, trên áo bào của họ lân hỏa còn thấp thoáng nhấp nhô chuyển động.
Lân hỏa rơi xuống khỏi vạt áo họ, lăn như cây thanh tùng, bò qua bãi cỏ sẫm màu vì mưa dội, bò qua hành lang chuông gió vang leng keng, cuối cùng vây quanh một gian phòng nhỏ vuông vức, bay lượn lên xuống như đom đóm.
Trong căn phòng thắp vài cốc đèn mỡ lợn rừng, một dãy thùng đựng đá làm bằng đồng xếp dọc theo tường, trong thùng chất đầy tảng băng to đùng, hơi lạnh bốc lên ngùn ngụt khiến mười mấy chiếc quan tài băng trong phòng đều bị hơi nước mịt mù bao phủ.
Thi thể của Ôn Tuyết Trần cũng ở trong đó, ánh đèn cố gắng xuyên qua hơi nước dày đặc, chiếu vào khuôn mặt trắng xám của hắn ta trông cực kỳ cổ quái.
Cửu Chi Đăng đứng bên cạnh quan tài băng, cúi đầu nhìn gương mặt hiền hòa hơn bình thường không biết bao nhiêu lần ấy.
Người luyện thi bôi đầy thuốc màu đậm trên mặt quỳ trước mặt hắn ta, giọng khàn khàn: “Ma tôn, có tổng cộng ba cách luyện ra tỉnh thi. Không biết ngài muốn dùng cách nào?”
“Ba cách như thế nào?”
Người luyện thi đáp lần lượt: “Cách đầu tiên, cũng là cách đơn giản nhất, có thể khiến chuyện trước kia, lục thức đều quên hết sạch, chỉ còn một tờ giấy trắng tinh, mặc ngài tô vẽ, luôn luôn nghe lời.”
Cửu Chi Đăng không nói gì, có thể thấy hắn ta không hài lòng với kết quả này lắm.
Người luyện thi lại nói: “Thứ hai là luyện bán thi. Cái này có thể trả thù kẻ thù, có thể khiến người ta tư duy hỗn loạn, không phải người cũng không phải quỷ, không chết, cũng không sống, nếu không có ai truyền linh lực để kéo dài tính mạng sẽ giống như chó hoang, đào bới nội tạng người chết làm thức ăn.”
Gã vốn tưởng rằng Cửu Chi Đăng sẽ hài lòng về cái này, không ngờ hắn ta vẫn chẳng có biểu cảm gì.
Người luyện thi đành phải nói tiếp: “Cách luyện chế thứ ba có thể đảo ngược ngũ thức, biến đen thành trắng, ánh sáng thành bóng tối, đúng thành sai. Nhưng phương pháp này rất nguy hiểm, còn phải thêm thắt sửa đổi ký ức vào lúc cần thiết, rất tốn công lực...”
Cửu Chi Đăng hỏi: “Ta muốn hắn không phân biệt được người thuộc chính đạo hay không thuộc chính đạo, ngươi làm được không?”
Cửu Chi Đăng nói yêu cầu của mình với người luyện thi một cách ngắn gọn rồi đi ra khỏi phòng luyện thi.
Bên ngoài có đệ tử tới bẩm báo tình hình chờ sẵn, thấy Cửu Chi Đăng đi ra, hắn vội vàng quỳ xuống nói: “Bấm báo tôn chủ! Chúng ta đã vây Thanh Lương Cốc thành một cái thùng sắt, phong tỏa linh lực, bất cứ tin tức gì đều không truyền ra ngoài được! Bây giờ bọn họ đã thành cua trong rọ, chỉ có thể ngồi chờ chết!”
Đây vốn là tin mừng nhưng biểu cảm trên mặt Cửu Chi Đăng chưa từng thay đổi, cứ như thắng lợi này không đủ để trái tim phẳng lặng giống vũng nước đọng của hắn ta dấy lên gợn sóng nào: “Ba môn phái còn lại có phát hiện ra không?”
“Các đệ tử được cử đi theo dõi đều báo lại rằng ba môn phái còn lại sóng yên biển lặng, không có gì khác thường!” Đệ tử kia run rẩy nói, khó nén vẻ kích động: “Tôn chủ, khi nào chúng ta ra tay đánh vào Thanh Lương Cốc?”
Cửu Chi Đăng thong dong nói: “Trước tiên cứ vây chặt bọn họ một ngày rồi tính tiếp.”
“Tôn chủ?”
Cửu Chi Đăng nói: “Sai người truyền lời vào trong Thanh Lương Cốc rằng: Trước đó chúng ta giao chiến là vì báo thù cho việc con trai bảo chủ Hắc Thủy Bảo bị sát hại. Bây giờ ta không muốn chém giết nữa, nếu bọn họ bằng lòng quy hàng ma đạo, ta sẽ chừa cho người của Thanh Lương Cốc một con đường sống.”
Đệ tử tới bẩm báo nuốt nước bọt: “Tôn chủ, Thanh Lương Cốc không còn Ôn Tuyết Trần, nhuệ khí bị áp chế, bây giờ đang là cơ hội tốt để thêm một hồi trống lệnh, thừa thắng truy sát, nếu để bọn họ nghỉ ngơi chốc lát, một khi bọn họ sử dụng thần khí “cung Thái Hư” thì chúng ta...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cung Thái Hư?”
Nghe hắn nhắc tới ba chữ này, cuối cùng khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc của Cửu Chi Đăng cũng có chút thay đổi: “Ta lại rất muốn thấy dáng vẻ thật sự của cung Thái Hư ấy. Chỉ sợ bọn họ không lấy ra được thôi.”
Đệ tử nghe vậy thì ngạc nhiên, sau khi ngẫm nghĩ kỹ càng ẩn ý trong câu nói đó, mắt hắn dần sáng lên: “Ý ngài là...”
Cửu Chi Đăng không đáp lại, phất ống tay áo, đi ngang qua người hắn, chậm rãi bước đi tới chủ điện.
Hắn ta quá rõ tình hình của Thanh Lương Cốc.
Hắn ta biết lúc này Phù Diêu Quân đang ở thời khắc quan trọng khi bế quan tu luyện, không thể xuât quan được; hắn ta cũng biết Ôn Tuyết Trần có ý nghĩa như thế nào với đệ tử Thanh Lương Cốc, cái chết của Ôn Tuyết Trần là sự đả kích to lớn với tất cả đệ tử Thanh Lương Cốc.
Rất nhanh sau đó, những đệ tử lạc lõng bơ vơ ấy sẽ phát hiện ra bọn họ không chỉ mất Ôn Tuyết Trần mà ngay cả chỗ dựa duy nhất thần khí “cung Thái Hư” cũng là một lời nói dối to lớn.
Thanh Lương Cốc lấy tu luyện trận pháp làm chủ, thiên về phòng phủ, không mạnh về tấn công, nếu họ mất hết hi vọng, dù nộp vũ khí đầu hàng hay phản công khi vào bước đường cùng đều đẩy nhanh tốc độ việc thống nhất bốn môn phái cho ma đạo.
Cửu Chi Đăng đi tới trước điện, trời lại bắt đầu mưa bay, ánh trăng sáng vừa hé ra lại bị mây đen như Thiên Cẩu nuốt chửng.
Hắn ta không tránh, không cởi áo ra mà cứ thế ngồi xuống bậc thềm, trải ống tay áo ra, một mình ngồi đó ngước nhìn đám mây dày nặng kín trời.
Chính bản thân Cửu Chi Đăng cũng không biết mình đang nghĩ gì nhưng hắn ta có thể xác định, hắn ta không nghĩ tới Từ Hành Chi.
Vì sự nghiệp lớn lao của ma đạo, suốt một năm ròng rã hắn ta không dám nghĩ tới sư huynh.
Hắn ta vén ống tay áo lên, nhìn vết dao hắn ta tự rạch lên tay. . Ngôn Tình Cổ Đại
Trước đây, hắn ta chê ghét kẻ nói sau lưng người khác là bỉ ổi; không ngờ chỉ hơn một năm hắn ta đã có thể vừa nói vừa cười tính kế giở trò, nắm giữ tính mạng của ngàn người trong lòng bàn tay.
Hóa ra một người có thể trở nên bỉ ổi sa đọa nhanh như thế.
Cửu Chi Đăng nhếch môi, nhìn vũng nước đọng dơ bẩn dưới chân phản chiếu khuôn mặt mình, trào phúng cười một tiếng.
...
Ngày mồng bốn tháng hai năm Thiên Định thứ tư, Thanh Lương Cốc vốn là một trong bốn môn phái rơi vào tay ma đạo.
Đệ tử của Thanh Lương Cốc, trên có quân trưởng, dưới có đệ tử ngoại môn, không một ai chịu đầu hàng, hai bên chiến đấu kịch liệt tới đêm khuya, cuối cùng, tôn chủ ma đạo Cửu Chi Đăng ra tay, phá tan đại trận Cự Hồn.
Đệ tử ma đạo đạp vỡ cửa Thanh Lương Cốc, toàn bộ trên dưới cốc thề chết chiến đấu tới cùng, máu chảy thành sông, gió tanh tràn ngập trong cốc, tiếng đánh giết dần tắt là khi gà gáy sáng.
Toàn thể Thanh Lương Cốc đều mang trong mình khí khái kiên cường, thà chết không chịu đầu hàng, mãi tới tận cuối cùng, tù binh bị bắt bao gồm cả đứa con mà phu nhân Ôn Tuyết Trần mang trong mình cũng chỉ có bảy người.
Còn lại hai nghìn sáu trăm tám mươi bảy người đều trở thành âm hồn ám quỷ trong cốc.
Lúc Cửu Chi Đăng bước vào động Tịnh Tâm của Thanh Lương Cốc, đúng lúc thấy mấy đệ tử ném một bộ thi thể ra.
Thi thể đó trợn trừng hai mắt, bộ quần áo xanh nhạt bị kéo rối tung lộn xộn, vạt áo bị kéo tới tận ngực, tình trạng tàn tạ, không khác gì với những người đột tử phơi thây trên đường.
Cửu Chi Đăng tốn không ít công sức mới nhận ra người này là người rất thích chơi cờ, hay chơi cờ với sư phụ - Phù Diêu Quân Thanh Lương Cốc.
Các đệ tử ma đạo vô cùng phấn khích nói: “Thưa tôn chủ, chắc lão già này biết số mệnh mình đã hết nên tự đoạn kinh mạch rồi.”
Cửu Chi Đăng không nhìn nữa: “Chết cùng cả cốc, cũng coi như cương trực khí khái.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hắn nói xong câu đó thì quay người dặn người theo hầu ở đằng sau: “Trông chừng mấy người còn sống của Thanh Lương Cốc, không được để chúng tự sát. Nhất là người tên Chu Huyền.”
“Vâng!”
Tất cả đệ tử ma đạo đều mừng rỡ hớn hở, vì thắng lợi trước mắt mà hưng phấn tới mức run rẩy không ngừng.
Chờ Cửu Chi Đăng thong thả đi ra khỏi động, có đệ tử không thể chờ đợi được nữa mà tiến lên hỏi: “Tôn chủ, tiếp theo chúng ta sẽ tấn công nơi nào? Đan Dương Phong hay Ứng Thiên Xuyên?”
Mặc dù cả đám rất hưng phấn nhưng không quên Cửu Chi Đăng từng được Phong Lăng Sơn dạy dỗ nhiều năm. Trong mắt mọi người, chắc chắn Phong Lăng Sơn là khúc xương khó gặm nhất, dù ma tôn muốn thu phục toàn bộ bốn môn phái, cân nhắc tới tình nghĩa năm xưa, hắn ta sẽ xếp nó vào vị trí cuối cùng.
Không ngờ Cửu Chi Đăng lại vô cảm đáp: “Phong Lăng Sơn.”
Hắn ta có một món nợ phải thanh toán với Quảng Phủ Quân.
Nhưng hắn ta không tấn công đánh chiếm nơi đó như Thanh Lương Cốc, cứng đối cứng với đại trận trấn giữ của Phong Lăng Sơn sẽ chỉ tổn hại binh lực ma đạo một cách uổng phí thôi.
Cửu Chi Đăng đang nghĩ tới đây thì nghe tiếng bánh xe lăn lộc cộc từ xa đến, nghiền ép tiếng vang nhỏ vụn trên con đường đá của Thanh Lương Cốc lúc sáng sớm.
Lúc được đệ tử ma đạo đẩy xe lăn xuyên qua mùi máu tanh nồng nặc, mặt Ôn Tuyết Trần không có biểu cảm gì cả, mặc dù ánh mắt hơi dại ra nhưng trong đó vẫn ẩn chứa một chút sức sống.
Người trước mắt có thể dùng từ sinh động như thật để miêu tả.
Rất nhanh sau đó, xe lăn của Ôn Tuyết Trần dừng trước cửa động Tịnh Tâm.
Với thi thể của Phù Diêu Quân bị đưa ra khỏi động, hắn ta chỉ thoáng liếc qua một cái rồi thôi.
Cửu Chi Đăng thử gọi tên hắn ta: “Ôn Tuyết Trần.”
Ôn Tuyết Trần đáp lại đúng mực: “Vâng.”
Trong mắt Ôn Tuyết Trần lúc này, những đệ tử đi tới đi lui mới là đệ tử Thanh Lương Cốc, còn thi thể đầy đất đều là người ma đạo, bao gồm cả người vừa được mang ra cũng vậy, đương nhiên hắn ta sẽ không tỏ ra tử tế trước cái chết của bọn họ.
Cửu Chi Đăng cúi người xuống, nắm lấy cổ tay hắn ta, chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo, mạch đập bên trong yên ả như chết, vì sự co cứng của thi thể chưa tan hết nên Ôn Tuyết Trần không thể tự di chuyển xe lăn được.
Nhưng điều này không quan trọng, tỉnh thi tồn tại càng lâu thì hình dạng cử chỉ sẽ càng giống người bình thường, theo thời gian, hắn ta không chỉ có thể điều khiển xe lăn giống như ngày thường mà còn có thể sử dụng pháp thuật, thậm chí còn có thể cảm nhận được cơn đau ở tim khi mệt nhọc quá độ.
Nhưng tất cả những điều đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Ôn Tuyết Trần nhìn vết máu tung tóe khắp nơi, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh.
Cửu Chi Đăng thử thăm dò hỏi hắn ta: “Ngươi thấy Chu Bắc Nam và Khúc Trì thế nào?”
Y như nội dung người luyện thi truyền vào đầu hắn ta, Ôn Tuyết Trần cứng ngắc đáp: “Mặc dù hai người đó là bạn thân thiết của ta nhưng cùng thiên yêu Mạnh Trọng Quang và một số đệ tử lấy trộm thần khí, muốn gây hại cho tứ phương, nên chịu hình phạt lưu đày. Còn thủ phạm chính Mạnh Trọng Quang nên giết mới có thể xoa dịu tứ hải.”
Trước khi đi, đúng là Cửu Chi Đăng đã nói với người luyện thi rằng mặc hắn cải tạo Ôn Tuyết Trần, nhưng không ngờ người luyện thi lại truyền tư tưởng này vào đầu Ôn Tuyết Trần.
Nhưng nếu hắn ta đã nói thế rồi thì Cửu Chi Đăng bèn nói tiếp theo lời hắn ta: “Bây giờ người lấy trộm thần khí dựa vào trận pháp của ba môn phái, cố thủ trong đó, muốn chó cùng rứt giậu, phải làm thế nào?”
Vẻ mặt Ôn Tuyết Trần hơi khựng lại rồi chậm rãi nói: “Ta từng tham gia tu sửa trận pháp của ba môn phái còn lại, biết mấu chốt của nó. Nếu ngươi cần, ta có thể vạch ra phương pháp phá giải của từng cái cho ngươi.”