Nhất Thiên gương mặt mệt mỏi, hai mi của cậu khẽ giật, cậu nhíu mày mở mắt nhìn xung quanh. Nhất Thiên định cử động thì phát hiện nửa thân dưới đau nhức khó chịu.
- Ưm…
- Tỉnh rồi sao?
- Mọi người đâu rồi?
- Đã rời đi từ lâu, trời cũng đã tối rồi.
- Sao?
Nhất Thiên định ngồi dậy liền phát hiện phía sau mình có gì đó không đúng. Cậu đưa tay sờ lấy phần bụng có chút nhô ra của mình khẽ rùng mình.
- Huynh…mau rút cái thứ chết tiệt kia ra khỏi người ta.
- Ngươi không thích sao? Bên trong ngươi khá thích, vừa ấm nóng mà nó lại không ngừng co thắt nữa…
- Huynh…mau lấy nó ra…
Nhất Thiên ưỡng người cố đẩy anh ra khỏi người mình, nhưng anh nào để cậu được như ý. Càng nhìn cơ thể kia của cậu anh lại càng ham muốn, du͙ƈ vọиɠ mới đó lại được khơi dậy.
Nhất Thiên đang cố vùng vẫy thì bỗng nhiên khựng lại, mắt cậu mở to nhìn anh đầy tức giận.
- Mạc Vũ Thường…cái…cái của huynh lại đang lớn lên ngay trong bụng ta sao…
- Ngươi đi mà hỏi nó.
Vũ Thường xoay người, áp sát người cậu xuống bên dưới, để lộ ra bờ lưng trắng cũng đầy những dấu xanh tím. Anh cuối xuống từ từ hôn lên nó, rồi điên cuồng ngặm nhấm tấm lưng trắng nuột kia của cậu.
- Ưm…hha…tên khốn…huynh có còn là con người không vậy…
- Là do ngươi quyến rũ ta trước.
- Huynh…ưm…đau…huynh là chó hay sao…
- …
Vũ Thường không quan tâm, anh tiếp tục chơi đùa với thân thể của cậu, nắm chặt lấy hai hông của cậu, anh nâng nó lên một cách đột ngột rồi thúc mạnh vào khe hở kia của cậu.
- Hha…ưmm…dừng lại…đừng…
- …
Vũ Thường sau khi xuất hết vào trong người cậu rồi nhanh chóng lật người cậu lại. Anh tiếp tục công việc còn dang dỡ, anh trực tiếp gác hai chân của cậu lên vai mình mạnh bạo tiếp tục công việc.
Nhất Thiên nằm bên dưới, cơ thể đưa đẩy theo nhịp với anh, âm thanh của hai cơ thể va vào nhau. Tiếng rêи ɾỉ kèm với tiếng khóc nấc cầu xin của cậu càng khiến Vũ Thường hăng say hơn, kɦoáı ƈảʍ dễ đạt lên đỉnh điểm cao trào hơn.
- Hức…hức…ưm…hha…ta…ta thực sự chịu không nổi rồi…
- Ngươi có biết lúc người nằm dưới thân ta rêи ɾỉ nó dâʍ đãиɠ đến thế nào không. Rồi lúc ngươi khóc lóc cầu xin ta khiến ts vui thế nào không.
- Là do ai cơ chứ…huynh là tên cầm thú…
Nhất Thiên liên tục đánh vào ngực anh khóc nức nở, anh cố gắng chạy nước rút rồi nhanh chóng tống hết một lần cuối vào bên trong chiếc bụng đã chướng đầy của cậu.
Vũ Thường nhẹ nhành rút cái của mình ra khỏi khe hở phía sau của cậu. Chất lỏng trắng đục cũng theo vậy chảy cả ra ngoài, chảy rất nhiều. Vì hiện tại khe hở kia không thể nào khép lại được nên bên trong cứ như vậy mà chảy ra.
Nhất Thiên cố gắng ngồi dậy, cậu nhìn anh đầy phẫn uất, nước mắt không ngừng rơi.
- Huynh là tên khốn…
- …
- Huynh còn là con người nữa hay không, huynh biết nó đau thế nào không…bên dưới của ta bây giờ không thể khép lại được nữa…
Nhất Thiên vơ tay trúng phải một viên đá, vì túce giận cậu đã chụp lấy nó ném mạnh về phía anh. Anh như vậy mà không tránh né, chỉ ngồi im lặng mặc cho cậu đánh đấm, và viên đá đó nó đã bay thẳng vô tráng anh.
Máu từ đó chảy ra, anh vẫn ngồi im lặng không lên tiếng, chỉ ngồi đó nhìn cậu đôi mắt có chút ưu buồn.
- Ta xin lỗi…ngươi cứ mắng cứ chửi, đánh ta cũng được. Nhưng xin ngươi đừng quên ta.
- Huynh bị điên sao…sau không tránh đi cơ chứ?
Nhất Thiên không quan tâm đến câu nói kia của anh, thứ cậu quan tâm chính là máu đnag chảy ra rất nhiều từ tráng của anh.
Cậu vội vơ lấy một cái áo, xé nó ra rồi khó khăn bò đến chỗ anh, mặc phía sau thứ chất lỏng kia vẫn đang không ngừng chảy ra.
Cậu đưa tay lên lâu vệt thương cho anh, nhìn gương mặt lo lắng kia của cậu, anh không khỏi vui mừng.
Anh nhất bổng cậu đặt ngồi vào lòng mình, rồi ngồi im cho cậu lau vết thương cho mình.
- Ta lấy chúng ra cho ngươi được không?
- Lấy gì?
Nhất Thiên vì vẫn đang tập trung lau máu trên mặt của anh nên không để ý ann đang nói gì. Vũ Thường đặt tay lên bụng cậu xoa xoa nó rồi lại đưa tay ra phía sau dùng ngón trỏ và ngón giữa tiếng vào bên trong khe hở của cậu.
- A…huynh đang làm cái gì vậy…
- Giúp ngươi dễ chịu hơn.
- Ta có thể tự làm…
- Ngồi yên, ngoan đi.
Vũ Thường xoay người của cậu lại, để lưng cậu dựa vào ngực mình. Anh bỏ hai chân của cậu qua chân mình rồi tiếp tục dùng tay tống hết những thứ có bên trong bụng cậu ra ngoài.
Trong khi cậu đang không ngừng khó chịu, anh lại trêu đùa đầu ngực của cậu khiến nó lại lên, phía sau không ngừng co bóp tống hết thứ chất lỏng kia ra.
- Vũ Thường…được rồi…không cần nữa đâu…
- Ngươi nói sao?
- Ta không sao, được rồi…
Nhất Thiên ngước khuôn mặt đỏ ửng nhìn anh ủy khuất cầu xin, Vũ Thường chỉ nhếch miệng, giữ lấy cằm cậu rồi hôn xuống nó.
Hai người cứ giữ tư thế đó một lúc lâu mới chịu buông ra, Vũ Thường ôm lấy cậu đưa cậu xuống nước.
Tự tay anh tắm rửa cho cậu, anh đòi lấy hết thứ bên trong ra nhưng cậu lại không muốn. Nên anh cũng không ép cậu, tắm rửa xong, anh lấy lại y phục mặc vào cho cậu rồi mới lo cho mình.
Sau khi thay y phục xong, anh lại bế cậu ra ngoài, anh không để cho cậu tự đi vì anh biết sức khỏe của cậu hiện giờ như thế nào.
- Nhất Thiên.
- Sao.
- Ta vẫn có chuyện thắc mắc muốn hỏi ngươi.
- Huynh cứ hỏi.
- Vì sao ngươi lại hiểu và nói chuyện được với sói?
- Huynh muốn nghe?
- Đúng.
- Chỉ là có một lần ta lên núi dạo chơi lại gặp mưa to bị lạc đường và ta đã trượt chân rơi xuống một hang đá. Bên trong đó có một con sói con đang co ro vì lạnh, nó đã đến bên ta sưởi ấm cho ta và cho cả nó. Còn chuyện vì sao ta có thể hiểu chúng và điều khiển được chúng thì con sói mà đã cứu ta và nằm cho ta ôm hiện tại là sói đầu đàn cũng chính là Sói Lớn. Ta không biết vì sao ta có thể nghe và hiểu chúng đang nói gì nữa.
Vũ Thường vừa nghe vừa bế cậu băng qua khỏi ngôi làng đã bị cậu cho người tiêu hủy. Anh cứ như vậy bế cậu vừa đi vừa trò chuyện, anh cũng không có ý định sẽ dùng ngựa đưa cậu về.
- Huynh khôg dùng ngựa sao?
- Không, ta thích vậy hơn.
- Vũ Thường…
- Hửm.
- Huynh…thật sự…thích ta chứ?
- Không.
Nhận được câu trả lời không cần suy nghĩ của anh, cậu có chút hụt hẫng, đôi mất cụp xuống không dấu nổi vẻ thất vọng.
Vũ Thường nhìn thấy dáng vẻ kia của cậu thì có chút thú vị, anh cố gắng nhịn cười mắt vẫn nhìn phía trước và nói.
- Ta đã từng thích ngươi nhưng bây giờ thì không.
- Đã từng?
- Đúng. Ta đã từng thích. Nhưng đó chỉ là chuyện quá khứ vì hiện tại ta đã yêu ngươi. Ngươi và Nại Nại là hai thứ không thể tách rời trong trái tim ta.
- Vậy…
- Ta không thích mà là yêu.
Nhất Thiên nghe câu trả lời của anh liền hài lòng mỉm cười, nhưng mí mắt của cậu lại không cho cậu tiếp tục trò chuyện với anh.
Cậu cứ như vậy, dụi mặt mình vào lòng ngực rắn chắc của anh mà ngủ một cách ngon lành, trên môi vẫn cậu vẫn hiện rõ ý cười trên đó.
Vũ Thường vừa đi, nhẹ nhàng, chậm rãi, anh không muốn để cậu giật mình tỉnh giấc. Dưới anh trăng của đêm rằm, anh mỉm cười bỗng ngân nga giai điệu mà anh cũng không biết vì sao mình lại có thể nhớ nó.
‘’ Một khúc tương tư một khúc sầu, chờ người một cõi chờ người một phương. Hỡi ánh trăng tình là gì, mà kiến ta say ta chết vì người. Gặp gỡ chia ly trùng trùng điệp điệp, duyên đến ngày gặp ta lại có nhau. Tam bái vu quy ta cùng người kết tóc, rượu nồng uống cạn, nghĩa phu thê ta lại có nhau.’’