Cuối cùng Tô Đường trần trụi không một mảnh vải che thân bị Đồng Thịnh Chử cưỡng chế ôm lên giường.
Tô Đường vốn đang xấu hổ không muốn hắn bế mình, chỉ còn nước quỳ rạp trên mặt đất bất động.
Sau đó đến khi Đồng Thịnh Chử nổi giận vỗ vài cái lên cặp mông trơn bóng mới thôi.
"Cậu quá đáng!" Cả người Tô Đường đỏ như tôm luộc, cuộn mình trong chăn thật chặt, ngay cả một sợi tóc cũng không chịu lộ ra, thái độ cực kì lên án: "Cậu dám đánh tớ."
Đồng Thịnh Chử gọi điện cho quản gia mang quần áo lên phòng, sau khi cúp máy khuôn mặt vẫn tối tăm: "Tôi đã nói rồi, nếu em không nghe lời tôi sẽ giam em vào lồng sắt."
Tô Đường nộ khí đang dâng trào nghe đến đây không tự chủ rùng mình, bởi vì ngữ khí của Đồng Thịnh Chử quá nghiêm túc lại lạnh như băng.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai sống trong lồng giam là da đầu run hết cả lên.
Tô Đường cắn môi tủi thân không thèm nói nữa.
Đồng Thịnh Chử nhìn chằm chằm người đang cuộn tròn trước mặt, ánh mắt âm u dần trở nên nhu hòa, bao cảm xúc đen tối khi nghe lời cự tuyệt của Tô Đường cũng bị hắn áp chế xuống tận đáy.
Hắn ngồi xuống giường ôm cả người lẫn chăn vào lòng, lấy tay kéo để lộ ra khuôn mặt Tô Đường.
Nhìn đôi mắt trong veo tràn ngập ủy khuất, môi bị cắn chặt không buông, Đồng Thịnh Chử nâng cằm Tô Đường rồi nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt ướt át, cậu không tránh được chỉ có thể thở phì phò mím môi.
"Ngoan, gạch phòng tắm rất lạnh, nếu lỡ em bị cảm thì bắt buộc phải để bác sĩ tiêm thuốc." Đồng Thịnh Chử tuy lời nói ôn nhu nhưng hoàn toàn không cho người khác phản bác.
Nghe được hai chữ tiêm thuốc, Tô Đường mất tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác: "Chuyện này coi như bỏ qua, nhưng lần sau cậu không được tự ý đẩy cửa đó." Hai má Tô Đường phấn hồng thẹn thùng: "Ngượng muốn chết! Tớ đang tắm mà!"
"Là lỗi của tôi, xin lỗi em." Đồng Thịnh Chử phá lệ dễ dàng thỏa thuận.
Tô Đường thấy hắn có ý nhận lỗi cũng không còn buồn bực nữa, cậu nắm chăn nhỏ giọng nói: "Cậu biết sai rồi thì thôi, tớ tha lỗi cho cậu."
"Lần sau không được như vậy nữa." Tô Đường còn cố ý nhấn mạnh thêm lần nữa.
"Bảo bối." Đồng Thịnh Chử xoa lên mái tóc mềm mại của Tô Đường, không trả lời cậu mà nói: "Chỉ cần em nghe lời, em muốn cái gì tôi cũng có thể cho em, nghe lời em."
Thanh âm dịu dàng cào nhẹ vào lòng Tô Đường, cậu chu môi nghĩ đến những lời đêm qua hắn thổ lộ, tuy rất muốn nói với hắn hay là chúng ta vẫn làm bạn bè được không nhưng rốt cuộc lại không dám nói ra.
Trực giác mách bảo một khi cậu nói lời từ chối Đồng Thịnh Chử chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
"Cộc cộc"
Tiếng gõ cửa bên ngoài truyền đến.
Đồng Thịnh Chử kéo chăn bọc Tô Đường thật kĩ, xác nhận không lộ ra chỗ nào mới lên tiếng: "Vào đi."
Người đến là quản gia của nhà Đồng Thịnh Chử, mặc áo bành tô màu đen nhìn trông khá trẻ tuổi.
Y nâng một bộ quần áo sạch sẽ tiến vào, toàn bộ quá trình ánh mắt hoàn toàn không dừng lại trên người Tô Đường lần nào.
"Đặt xuống đi." Đồng Thịnh Chử nói: "Sau đó gọi người đến dọn dẹp phòng tắm."
"Đã rõ thưa ông chủ." Quản gia cung kính hành lễ sau đó chậm rãi lui xuống.
"Từ từ, phòng tắm tôi tự dọn." Tô Đường vẫn luôn ngồi an tĩnh trong chăn đột nhiên bật dậy, sực nhớ trong phòng tắm vẫn còn treo quần lót vẫn chưa được giặt sạch, cậu sao dám để người khác nhìn thấy được.
Quản gia nhìn về phía Đồng Thịnh Chử như đang đợi lệnh.
Đồng Thịnh Chử đè lại thân thể Tô Đường đang sốt ruột giật bắn lên: "Đợi thêm một lát rồi gọi người lên."
Quản gia gật đầu: "Vâng."
Y rất nhanh rời khỏi, cửa phòng đóng thật nhẹ nhàng trong nháy mắt.
Lúc này Tô Đường đứng ngồi không yên, ôm chăn dịch lại gần nơi đặt quần áo mới, nhưng rốt cuộc tốc độ của cậu vẫn không nhanh bằng Đồng Thịnh Chử, chưa kịp nhích hai cái thì hắn đã nhanh chóng cầm quần áo lên.
Tô Đường thấy hắn cầm quần lót trên tay gương mặt lập tức đỏ bừng, cậu muốn đứng dậy giật lấy nhưng lại bị hắn khống chế.
Động tác Đồng Thịnh Chử lưu loát xốc chăn lên nắm chặt mắt cá chân của cậu.
Tô Đường nháy mắt rơi vào khủng hoảng.
Đây là tính làm gì hả?
Cậu rõ ràng đã là người trưởng thành, vậy mà tên biến thái này còn muốn mặc quần lót giúp cậu?
Hắn không biết xấu hổ à?
Tô Đường cuối cùng vẫn không bảo vệ được bản thân, nhắm mắt cam chịu sự cưỡng ép của hắn.
Cái đồ biến thái Đồng Thịnh Chử này còn thừa dịp mặc quần lót để xoa nắn Tiểu Đường Đường nữa chứ...
Đã vậy khuôn mặt còn nghiêm túc chính trực như không làm gì sai trái...
Tô Đường che mặt xấu hổ vô cùng, cảm thấy hôm nay mở mắt sai cách, rớt sạch thể diện.
Sau khi mặc xong quần áo, Đồng Thịnh Chử mới chịu buông tay giải thoát cho Tô Đường, cậu lập tức lùi đến góc giường, sợ hắn lại làm thêm chuyện gì biến thái nữa.
Thật đáng sợ!
Đồng Thịnh Chử thoáng nhìn Tô Đường đang cảnh giác, hắn không nói gì chỉ đứng dậy bước đi.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, sau khi Đồng Thịnh Chử trưởng thành thật sự tạo ra áp lực quá lớn.
Hơn nữa còn thích làm mấy chuyện kì quái, nhưng cậu lại không dám đối nghịch với hắn.
Một là sợ tính cách Đồng Thịnh Chử nói là làm, không cho người khác trốn thoát.
Hai là sợ Đồng Thịnh Chử tức giận, muốn tiêu diệt toàn bộ mọi thứ như trong tiểu thuyết, cậu hoàn toàn không có cách ngăn chặn.
Còn một điều nữa, chính là trong lòng Tô Đường có một loại cảm xúc đau xót không thể giải thích.
Tô Đường bối rối, cậu vậy mà cảm thấy đau lòng cho Đồng Thịnh Chử.
Cậu phiền muộn cảnh giác nhìn hắn đi vào phòng tắm, há miệng muốn hung hăng dùng sức cắn chết hắn cho hả giận.
Cửa phòng tắm cũng không được đóng lại, bên trong có tiếng nước đứt quãng truyền đến như đang tẩy rửa cái gì đó.
Tô Đường vốn định không để ý đột nhiên chợt nhớ đến quần lót vẫn đang ở bên trong, luống cuống không hiểu sao mình lại quên nhanh như vậy, lập tức phóng như bay về phía phòng tắm.
Quả nhiên!
Đồng Thịnh Chử đang ở bên trong phòng tắm giặt sạch quần áo cho cậu, bao gồm cả đồ lót!!!.