Tô Đường cẩn thận đi phía sau hai người, thấy họ đi vào văn phòng của viện trưởng rồi đóng cửa lại.
Hình ảnh bị khuất sau cánh cửa, lại không nghe được bất cứ âm thanh nào, Tô Đường không thể thu thập được tin tức.
Cậu chuẩn bị xông qua trực tiếp nằm úp sấp gần ô cửa sổ nghe lén.
Nhưng đi chưa được vài bước, tay cậu đã bị một người khác nắm lấy.
Vốn đang có hành vi theo dõi bất hợp pháp, Tô Đường có tật giật mình liền bị dọa sợ.
Chờ lúc nhìn thấy gương mặt không đổi sắc của Đồng Thịnh Chử, Tô Đường muốn tức giận rồi lại không dám.
Không thể trêu vào nhân vật phản diện được, không thể...!
Tô Đường lập tức lúng túng, chỉ dám nhẹ nhàng giận dỗi một câu: "A Chử, cậu làm tớ hết hồn."
Đồng Thịnh Chử nhìn cậu không nói gì làm cậu khó hiểu, lại cảm thấy chột dạ, đúng lúc này hắn mở miệng nói: "Cậu đang làm gì?"
"Tớ...tớ..." Tô Đường ấp a ấp úng không biết nói gì, cũng không thể nói cậu hoài nghi Lý Văn Bân làm giao dịch dơ bẩn nên muốn qua đó nhìn lén, hi vọng cứu được cô bé vô tội kia, thuận tiện đem bộ mặt thật của gã vạch trần trước viện trưởng.
Thế giới phức tạp dơ bẩn của người lớn không thích hợp để trẻ con nhìn thấy, đặc biệt là Đồng Thịnh Chử.
Cậu sợ sẽ ảnh hưởng tới hắn, như vậy mấy ngày cố gắng liền công cốc rồi.
Tô Đường đứng nửa ngày cũng không nghĩ ra được lý do.
Đồng Thịnh Chử chau mày, tựa hồ đang mất hứng.
Tô Đường bị hối thúc khẩn trương càng không thể nghĩ ra cái cớ.
Hai người không nói với nhau câu nào.
Tô Đường lặng yên cúi đầu chờ hắn bùng nổ.
Nhưng đợi hồi lâu, đợi tới mức cậu có chút sốt ruột, Đồng Thịnh Chử vẫn không lên tiếng.
Tô Đường tuy không quay đầu nhìn nhưng khóe mắt vẫn luôn liếc về phía văn phòng viện trưởng, chỉ sợ Lý Văn Bân trốn thoát khỏi hiện trường.
"Cậu theo dõi bác Lý?"
Đồng Thịnh Chử phán như thần, Tô Đường lập tức bịt kín miệng mình, cực kì hoài nghi có khi nào mình bị dọa sợ nên đã khai ra rồi hay không.
Đồng Thịnh Chử chỉ suy đoán chứ không biết chắc, nhìn thái độ khẩn trương của đối phương liền xác định rõ ràng.
Hắn vẫn chưa hỏi cậu vì sao lại theo dõi gã, có mục đích gì.
Sau khi xác nhận hành vi của Tô Đường, ánh mắt liền hòa hoãn đem thứ trên tay đưa cho cậu: "Ăn."
Tô Đường nhận lấy theo bản năng, cúi đầu nhìn lại phát hiện là một chén cơm tẻ, bên trong còn có thịt cá đã được gỡ xương sẵn, một chút thịt nạc cùng lá rau.
Ban nãy cậu vẫn chưa ăn no đã gấp rút chạy đến đây, Đồng Thịnh Chử là sợ cậu đói bụng nên mang theo chén nhỏ đi tìm cậu.
Tô Đường ôm cái chén còn vương lại hơi ấm của Đồng Thịnh Chử, trong lòng cảm động đến mức nước mắt dâng trào.
Đứa nhỏ này bây giờ đã biết chăm sóc người khác.
Tô Đường xúc động: "A Chử, cậu về sau nhất định sẽ trở thành một người tốt."
Đồng Thịnh Chử lạnh lùng mà nhìn Tô Đường tự mình cảm động, lấy muỗng nhỏ được bọc cẩn thận trong giấy ăn nhét vào tay cậu: "Mau ăn."
Tô Đường gật gật đầu, cắm cúi ăn.
Vì để cậu yên tâm ăn cơm, Đồng Thịnh Chử còn tình báo cho cậu biết: "Cứ ăn từ từ, bác ấy chưa ra ngoài."
Tô Đường hiểu ngụ ý của Đồng Thịnh Chử, thìa cơm trên tay dần dần chậm lại.
Chỉ cần Lý Văn Bân không ra ngoài, cô bé bên trong hẳn không có việc gì.
Bởi vì theo kí ức của cậu, Lý Văn Bân tuy rằng làm loại việc này nhưng gã rất chán ghét những hình ảnh đó.
Cho nên Lý Văn Bân sẽ không ở lại hiện trường quan sát, gã không có loại sở thích biến thái như vậy.
"Uống." Đồng Thịnh Chử đưa qua một đầu ống hút, Tô Đường theo bản năng há mồm ngậm, một hương vị ngọt ngọt cực kì quen thuộc lan tỏa khắp khoang miệng.
Tô Đường nhìn trên tay Đồng Thịnh Chử, là hộp sữa bò hồi sáng cậu đem cho hắn.
Cậu nuốt xuống một ngụm, hỏi: "A Chử, sao cậu không uống?"
"Tôi không thích sữa hộp."
Tô Đường ngẩn người: "Vậy cậu thích sữa nguyên chất hả? Ngày mai tớ mang cho cậu."
Trong tiềm thức của Tô Đường, trẻ con đều phải uống sữa thì mới cao lên được.
"Không uống." Đồng Thịnh Chử vừa nói, một bên nhắc nhở cậu ăn cơm nhanh lên, cơm nguội mất ăn sẽ đau bụng.
Tô Đường khác với những đứa trẻ kia.
Đồng Thịnh Chử nghĩ vậy.
Cậu sửng sốt, có chút uể oải.
Hiện giờ đồ ăn vặt của cậu bị cắt xén cực kì nhiều, có thể mang cho hắn chỉ có mấy hộp sữa bò này thôi, kết quả hắn lại không cần.
Tô Đường có chút mất mát không nói nên lời.
Đồng Thịnh Chử mỗi ngày đều cho cậu thịt cá, đối với cậu cẩn thận như người thân vậy, cho nên cậu mới muốn có qua có lại.
Chén cơm không lớn, rất nhanh đã ăn xong, ngay cả sữa cũng rót toàn bộ vào bụng nhỏ của Tô Đường.
Đồng Thịnh Chử đem toàn bộ rác ném vào thùng, sau đó móc trong túi ra một chiếc khăn tay sạch sẽ được gấp chỉnh tề, vừa thấy liền biết rất được chủ nhân trân trọng, ôn nhu lau sạch miệng cho Tô Đường.
Tô Đường tùy ý cho Đồng Thịnh Chử lau mặt mình, ánh mắt vô tình nhìn lướt qua khăn tay hắn đang cầm, có chút khó hiểu cảm thấy cái khăn này hơi quen quen, nhưng cậu tạm thời nghĩ không ra.
Không chờ cậu nghĩ nhiều, Đồng Thịnh Chử tự nhiên đem khăn tay gấp thật đẹp, cẩn thận đặt vào trong túi áo lần nữa.
Bộ dáng rất quý trọng.
Sau khi cất kĩ chiếc khăn, Đồng Thịnh Chử bắt lấy tay Tô Đường, dẫn cậu đi về hướng văn phòng.
Hai tên tặc con núp bên cạnh cửa sổ, hoàn cảnh kích thích khiến Tô Đường quên mất việc không thể để cho Đồng Thịnh Chử nhìn thấy những hình ảnh "dơ bẩn" này.
Cậu khẩn trương mím môi, cẩn thận dùng hai bàn tay bám lên bệ cửa, đầu rướn lên đến khi đôi mắt có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Vừa nhìn Tô Đường liền ngây ngẩn cả người.
Bên trong không phải viễn cảnh như cậu nghĩ, không có mấy lão giả đáng khinh, cũng không có cảnh Lý Văn Bân cưỡng ép dụ dỗ cô bé, làm cô bé rơi nước mắt sợ hãi.
Trong văn phòng có năm người đang ngồi.
Lý Văn Bân, bé gái lúc nãy, còn có viện trưởng Âu Dương, và một cặp vợ chồng.
Đây là muốn làm gì?
Tô Đường trong nháy mắt mơ hồ.
Đồng Thịnh Chử cũng thấy rõ tình cảnh bên trong, hắn thật bình thản mà giải thích với cậu: "Tôi đã từng thấy qua bọn họ, họ đã từng tới đây trước khi cậu đến."
Tô Đường vẻ mặt tò mò nhìn qua Đồng Thịnh Chử.
"Lúc trước hai người muốn nhận nuôi một bé gái." Đồng Thịnh Chử nói: "Lần này xem ra nhìn trúng Tiết Tiểu Tiểu, cho nên bác Lý mới đem bạn ấy đến đây."
Tiết Tiểu Tiểu chính là cô bé ngồi bên cạnh Lý Văn Bân.
Tô Đường hơi xấu hổ nhưng lại nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Thật tốt, cô bé không xảy ra chuyện gì, cũng không bị thương tổn.
Tô Đường lắc lắc cánh tay Đồng Thịnh Chử, ý bảo hắn đi cùng cậu.
"A Chử, cậu cảm thấy bác Lý là người như thế nào?" Đi trên đường cậu không nhịn được hỏi.
Lý Văn Bân này, ngày thường có thời gian đều đến đây, đối xử với bọn trẻ cũng rất thân thiết.
Không chỉ kiên nhẫn chơi đùa, còn kể cho bọn trẻ nghe rất nhiều câu chuyện hay.
Nếu Tô Đường không nhìn thấy những hình ảnh mà hệ thống cung cấp, cậu sẽ nghĩ gã là một người có sự nghiệp thành công, yêu thương vợ, lại tốt bụng quan tâm trân trọng trẻ con.
Hoàn toàn không giống người sẽ làm ra loại chuyện ghê tởm dơ bẩn ấy.
Cậu không khỏi hoài nghi những gì mình nhìn thấy trước đó.
Đồng Thịnh Chử dừng bước, hắn yên lặng nhìn cậu, hỏi: "Cậu muốn nghe thật hay giả?"
Còn có thiệt giả? Tô Đường tò mò.
Đồng Thịnh Chử nhìn Tô Đường, vẻ mặt nghiêm túc: "Bác ấy là người tốt."
Cậu mở to hai mắt, biểu tình phức tạp.
Người tốt?
"Là nói dối." Đồng Thịnh Chử tiếp tục: "Ngoài trừ viện trưởng, bác ấy đối với mọi người đều là ngoài nóng trong lạnh."
"Đây là sự thật."
Tô Đường bị Đồng Thịnh Chử đưa lên tàu lượn siêu tốc trở nên tâm tình bất ổn, nhưng cuối cùng cũng khôi phục suy nghĩ ban đầu.
Cậu nghi hoặc nhìn Đồng Thịnh Chử: "A Chử, sao cậu biết được?"
Đồng Thịnh Chử trong chớp mắt sắc mặt trầm xuống: "Nhìn thấy được."
"A?" Tô Đường ngờ nghệch, sau đó bừng tỉnh lộ ra vẻ mặt khâm phục.
Không hổ là nhân vật phải diện, chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận biết được đồng loại.
Không giống như cậu, rõ ràng đã biết trước chân tướng mà vẫn mò mẫm hoài nghi.
Buổi tối cơm nước xong, Tô Đường cuộn tròn trong chăn ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, lưu loát bấm một dãy số.
"Bảo bối Đường Đường, nhớ chú à?" Thanh âm làm Tô Đường sởn hết da gà vang lên bên đầu kia điện thoại.
Nghĩ đến mục đích lần này của mình, cậu nuốt lại những lời ai oán, nhu thuận nói "Đường Đường nhớ chú lắm."
Tô Học mặc dù trông không đàng hoàng nhưng lại cực kì thông minh.
Tên cáo già này vừa nhìn thấy Tô Đường gọi điện thoại cho mình liền biết có chuyện cần nhờ.
Bởi ngày thường Tô Học thích nhất là trêu chọc nhóc con, cho nên nhóc con trốn còn không kịp, sao có thể chủ động gọi điện.
Cáo già cũng không có ý định vạch trần cậu mà tiếp tục vui đùa không chút hoang mang: "Quả nhiên trong lòng của bé con nhà mình luôn nghĩ đến chú mà, nếu vậy ngày mai chú qua đó ôm Đường Đường, thỏa mãn lòng tham của cháu được không?"
Tô Đường rùng mình lạnh lẽo.
Tô Học trước giờ luôn là dáng vẻ không nghiêm túc, mỗi lần nhìn thấy Tô Đường đều quấn lấy ôm hôn một cái, hơn nữa còn đem cậu ra ngoài để cậu giả vờ gọi y là ba ba, dọa những cô gái đang bám đuôi theo đuổi.
Chưa hết, trên đường mà gặp bé gái nào đáng yêu y liền sẽ đùa giỡn, nói hiện tại điều kiện kiếm vợ rất khó, y phải tranh thủ tìm vợ cho cậu từ sớm mới được.
Cho nên mỗi lần Tô Đường ra khỏi cửa mà gặp được người nhà của mấy bé gái bị y đùa giỡn, họ đều sẽ cười tủm tỉm trêu chọc cậu "Ối, đây không phải là con rể tương lai của nhà mình sao!"
Tô Đường da mặt mỏng, lại ý thức được mình là người trưởng thành nên tâm thế xấu hổ càng nhiều.
Có thể nói là bởi vì Tô Học nên tổn thương tâm lý, nên một khi y trở về nhà Tô Đường liền né tránh thật xa.
Hôm nay nghe được tin Tô Học sắp về, cậu hận không thể làm y thu hồi câu nói kia, chính là lần này cậu thật sự có việc muốn nhờ.
Vì thế Tô Đường phải nhẫn nhịn, sau đó trực tiếp đi vào vấn đề: "Chú ơi con muốn một cái camera mini, với lại đừng để cho ba mẹ cháu biết."
Tô Đường muốn mang theo camera tùy lúc thu thập chứng cứ phạm tội của Lý Văn Bân.
Nếu quá to sẽ dễ dàng bại lộ, hơn nữa từ sự kiện bao che đợt trước, ngoại trừ một ít kẹo, đồ chơi, còn lại đều bị Lan Tĩnh cấm mang đến mái ấm Hạnh Phúc.
Suy tới tính lui cuối cùng cậu chỉ có thể nghĩ tới Tô Học.
Tô Học ở bên ngoài mở một văn phòng thám tử, danh tiếng tốt, cũng từng có rất nhiều người quyền lực đến nhờ giúp đỡ.
Lần này Tô Đường muốn qua mắt hai vị phụ huynh, y là người đáng tin cậy nhất.
Tô Học bên kia điện thoại hơi nheo mắt, gõ gõ lên bàn làm việc: "Đây không phải chuyện đùa của trẻ con đâu."
Tô Đường bĩu môi, nhưng nhất định phải hoàn thành mục đích.
Cậu thống khổ hi sinh bản thân, làm nũng: "Chú thương Đường Đường nhất mà.
Chú giúp cháu đi, tất cả tiền lì xì của cháu đều đưa chú hết."
"Cũng được." Tô Học cười cười, thầm nghĩ tên nhóc đáng yêu này, "Nói cho chú nghe, Đường Đường muốn làm gì?"
"Không nói được." Tô Đường kín miệng nhất quyết không khai: "Chú giúp cháu mua một cái, chờ khi nào chú về chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi."
Đi chơi đồng nghĩa với việc phải giả vờ làm con trai ngoan gọi Tô Học một tiếng ba ba.
Không ngoài dự kiến của Tô Đường, đối phương nghe xong câu này liền thoải mái đồng ý thỉnh cầu: "Được rồi, Đường Đường chờ chú gửi chuyển phát nhanh.
Nhưng phải hứa với chú không được làm chuyện xấu, nếu không sẽ bị ba ba đánh mông."
Tô Đường liên tục gật đầu hẹn thề.
Tốc độ của y rất nhanh, ngày hôm sau Tô Đường đã nhận được gói hàng.
Đại khái sợ Tô Đường không biết cách dùng, Tô Học còn để một tờ giấy hướng dẫn bên trong.
Từ đó trở đi, mỗi ngày Tô Đường đi học đều mang theo camera, nhìn thấy Lý Văn Bân xuất hiện liền mở lên.
Đáng tiếc qua một tháng, Tô Đường vẫn không nhìn thấy gã có động tĩnh gì bất thường.
Điều này làm Tô Đường sốt ruột hoài nghi.
Rất nhanh đã đến ngày Quốc Tế Lao Động, theo pháp luật quy định, tất cả đều sẽ thống nhất nghỉ ba ngày.
Mái ấm Hạnh Phúc cũng không ngoại lệ.
"Thật sự được đi biển hả mẹ?" Tô Đường trợn to hai mắt, nắm góc áo Lan Tĩnh kích động lắc lắc.
"Đúng thế." Lan Tĩnh cũng rấy vui, cô xoa đầu Tô Đường: "Ba ba đã mua vé máy bay xong rồi, cũng đặt khách sạn sẵn luôn."
"Ba ba cũng sẽ đi sao?" Tô Đường niềm vui nhân đôi.
Tô Triết vì công ty liên tục bận rộn mấy tháng, đã lâu không chăm sóc Lan Tĩnh thật tốt.
Lan Tĩnh cười cười gật đầu: "Ba ba nói mấy ngày nay không quan tâm gia đình, nên ngày nghỉ lần này muốn bù đắp, dẫn Đường Đường đi tắm biển.
Con trước giờ đều thèm được đi biển đúng không? Có vui không?"
"Vui quá!" Tô Đường mừng rỡ nhảy dựng lên.
Cậu đã muốn đi biển từ rất lâu.
Đời trước vì thân mang bệnh tật nên không thể ngồi máy bay, đi xe thì đường quá xa chịu không nổi.
Bởi vậy cho đến lúc qua đời cũng chỉ được ngắm biển trên TV mà thôi.
Ở thế giới này vì thân thể còn quá nhỏ nên Lan Tĩnh cùng Tô Triết luôn lo lắng không dám mang cậu ra ngoài.
Bây giờ bốn tuổi cũng đủ lớn, không ầm ĩ cũng không phá phách chạy nhảy lung tung, vì vậy hai người quyết định tổ chức một chuyến đi cho con trai mình.
Tô Đường hưng phấn, gương mặt tròn tròn vì kích động mà đỏ lên, nguyện vọng nhiều năm cuối cùng đã được thực hiện.
Chính là một hồi, thân thể Tô Đường đột nhiên cứng ngắc.
Cậu quên mất.
Ngày mai cậu có lời hứa sẽ đi cùng Đồng Thịnh Chử ra ngọn núi phía sau cô nhi viện xem hoa!!!
Làm sao đây!!!.