Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

chương 73

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Huyền Lan phát ngốc một lát, đợi rung động trong lòng hơi bình ổn lại, mới nhìn về phía người gương mặt đang ửng đỏ.

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt phượng, khóe môi hơi nhấp. Hôn xong ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng, nghĩ nghĩ, đánh đòn phủ đầu nói: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, vẫn là trẻ con sao? Chỉ một lần này thôi, không có lần sau a.”

Chu Huyền Lan câu môi, không nhịn được cười nhẹ: “Được.”

Thẩm Lưu Hưởng cởi túi trữ vật, mò mẫm một lúc lâu, tìm được linh dược lấy từ Đế Cung, bôi lên tay một chút, ấn nhẹ lên thái dương Chu Huyền Lan.

“Lực khôi phục của ta rất mạnh, sư tôn không cần lo lắng. Qua vài chục hoặc trăm năm là có thể một lần nữa mọc ra.”

Thẩm Lưu Hưởng nhấp môi không nói. Tu sĩ có được năm tháng dài lâu. Nếu tu vi không ngừng tinh tiến, mấy chục đến trăm năm xác thật không phải quá dài. Nhưng y vẫn cảm thấy lâu lắm. Ai biết đến lúc đó quang cảnh đã thay đổi ra sao.

Nhưng có thể khôi phục như lúc ban đầu, tóm lại đã là rất tốt.

Thẩm Lưu Hưởng móc khăn gấm ra, lau khô linh dược trong tay, nghe thấy Chu Huyền Lan nói: “Phương pháp giải Tình Hoa Cổ sư tôn đã biết sao?”

An Tần cố ý tới, chỉ có thể là vì Văn Nhân Tần, Tình Hoa Cổ là lợi thế duy nhất của nàng.

Văn Nhân Tần vì trận pháp bị phá mà bị thương nặng, cho dù có thể sống sót, sau này tu vi cũng khó tinh tiến thêm nửa phần. Tuy rằng thoạt nhìn không cấu thành uy hiếp, nhưng với người như hắn, cho một tia cơ hội liền khả năng hậu họa vô cùng.

Chu Huyền Lan cố ý nhổ cỏ tận gốc, cũng xác thật có động sát tâm. Nhưng đề cập tới Tình Hoa Cổ trong người sư tôn, tất nhiên người sau càng quan trọng hơn.

“Có thể buông tha Văn Nhân Tần, chỉ cần nàng nói ra biện pháp giải quyết tử cổ.”

Thẩm Lưu Hưởng gọn gàng dứt khoát nói: “Nàng nói máu rồng, tử cổ sợ máu rồng.”

Y nâng tay lên, gập ngón trỏ lại, đầu ngón tay cùng ngón cái lộ ra một cái khe hẹp, “Về sau lúc tử cổ xao động, cho ta một chút máu được không?”

Uống máu rồng phí phạm của trời, sẽ bị thiên lôi đánh xuống. Thẩm Lưu Hưởng trái lo phải nghĩ, nghĩ ra có thể dùng kim dính máu rồng đâm vào sau cổ, tử cổ cảm nhận được mùi vị máu rồng, tự nhiên sẽ không dám cử động nữa.

Chu Huyền Lan nghe y mặt mày hớn hở nói kế hoạch xong: “Máu có thể dính lên kim quá ít. Trừ phi nhắm ngay tử cổ đâm xuống. Nếu không nó sẽ không đã chịu uy hiếp.”

Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ sau cổ, không cho là đúng cười, “Đơn giản thôi. Tử cổ trốn dưới tình hoa, ta liền dùng kim đâm kín tình hoa, chắc chắn sẽ có một cây đâm trúng!”

Chu Huyền Lan: “Sư tôn muốn thành con nhím?”

Thẩm Lưu Hưởng nghẹn họng, bất đắc dĩ chạm chạm chóp mũi, ủ rũ cụp đuôi nói: “Để ta nghĩ lại.”

Cũng may tử cổ mới vừa xao động, trong thời gian ngắn sẽ không có động tĩnh nữa, Thẩm Lưu Hưởng hơi yên tâm một chút, nhớ tới đoàn người Kiếm Tông liền rời khỏi phòng tìm đi. Chu Huyền Lan muốn chỉnh đốn Kỳ Lân Thành, công chuyện chồng chất như núi, không thể đi với y.

Đoàn người Kiếm Tông ở trên phố góc.

Trừ Diệp Băng Nhiên, khí tức trên người các đệ tử đều không che dấu. Yêu chúng lui tới phát hiện là người của Tu Chân giới, những tầm mắt hướng tới trộn lẫn ý vị không rõ. Nhưng mới vừa trải qua một hồi hạo kiếp, lúc này không ai nguyện ý sinh sự nhiễu nhương, lo tự mình đi rồi.

Diệp Băng Nhiên thi pháp bày cái phòng ngự giới, mắt lạnh nhìn bốn phía.

Kỳ Lân Thành là mảnh đất trung gian vào Yêu giới, về Tu Chân Giới phải đi qua hơn phân nửa cái Yêu giới. Một mình hắn thì không sao. Nhưng muốn mang toàn bộ đệ tử trong môn bình an không có việc gì trở về, quả thật khó như lên trời.

Diệp Băng Nhiên nhíu nhíu mày. Lúc này, trong tầm mắt xuất hiện thêm một thân ảnh. Lúc mắt phượng nhìn thấy hắn liền sáng lên, thân thiện vẫy tay đi tới.

Mặt các đệ tử Kiếm Tông tái nhợt như tuyết, giờ đang ở ổ Yêu, có loại cảm giác sợ hãi bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé nát. Thấy có người tới gần, đơ ra như chim sợ cành cong. Phát hiện Diệp Băng Nhiên thu lại phòng ngự giới, càng nhanh như chớp tránh ra phía sau hắn.

“Đây là ai? Y lại đây làm gì?!”

Đang hoảng loạn rất nhiều, bỗng nhiên có người nói: “Có chút quen mắt, giống như trong bức họa của chân nhân nào đó.”

Mọi người sửng sốt, hướng người tới nhìn thêm vài lần.

Thanh niên thân ảnh thon dài, dùng lụa đỏ buộc tóc đen, ngũ quan tinh xảo đến cảnh đẹp ý vui, da thịt lộ ở bên ngoài trắng nõn như ngọc, khi cười đuôi mắt hơi cong, đặc biệt tỏa sáng bắt mắt.

Có người kinh hãi một tiếng: “Là Thanh Lăng Thẩm tiên quân!”

Thẩm Lưu Hưởng ngừng bước chân, đuôi lông mày khẽ nhếch, tò mò đánh giá đám đệ tử Kiếm Tông mặt còn non nớt.

Bảy năm trước, mấy tiểu quỷ này còn chưa đầy mười tuổi, vậy mà có thể nhận ra y. Xem ra tuy rằng người không ở Tu Chân giới, nhưng Tu Chân giới vẫn có truyền thuyết về y.

Thẩm Lưu Hưởng rất có chiều sâu bắt tay chắp ở sau lưng, khẽ nhếch cằm, khóe môi gợi lên một độ cong, mở miệng nói: “Không sai, ta chính là người đó......”

“Cái gì?! Y chính là người trong truyền thuyết dây dưa không rõ với ba trụ cột của Kiếm Tông chúng ta?!”

“Nghe nói tiểu sư thúc tìm y nhiều năm.”

“Nghe nói y lì lợm la liếm Kiếm Tôn nhiều năm.”

“Nghe nói Triệu sư huynh nhớ mãi không quên y nhiều năm!”

“Đều không yêu! Đều không yêu! Y vì đồ đệ Yêu tộc mà muốn chọn tông môn chúng ta đấy!”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

“Câm miệng.” Thanh âm của Diệp Băng Nhiên vang lên, lộ ra hàn băng lạnh lẽo.

Nghị luận đột nhiên im bặt.

Diệp Băng Nhiên nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng: “Xin lỗi, đệ tử trong môn không biết lễ nghĩa, trở về ta sẽ phạt bọn chúng.”

“Không sao,”

Thẩm Lưu Hưởng liếc mắt nhìn cổ tay cầm kiếm, vết máu trên đó chưa tiêu, nhìn chính là chưa làm bất kỳ xử lý gì, y móc bình ngọc từ túi trữ vật ra, đưa qua.

“Bôi chút dược đi.”

Diệp Băng Nhiên lắc đầu, đang muốn mở miệng cự tuyệt, nháy mắt tay áo đã bị vén lên.

Ngón cái của Thẩm Lưu Hưởng bật một cái, một tay mở nắp bình ra, bắt lấy tay Diệp Băng Nhiên đổ linh dược lên miệng vết thương làm cho người ta sợ hãi, “Tuy vết thương có thể nhẫn nại, nhưng có thể làm nó khỏi hẳn, hà tất muốn lưu trữ?”

Diệp Băng Nhiên rũ mắt, tầm mắt dừng trên hàng mi dài khẽ run, trầm mặc không nói gì.

Đợi Thẩm Lưu Hưởng đem linh dược bôi đều đều, hắn thu tay, ngữ khí nghe không ra cảm xúc, “Đa tạ.”

“Khách khí cái gì? Ta còn muốn nói lời cảm tạ ngươi.” Thẩm Lưu Hưởng nhướn mi, nhếch một bên khóe môi, “Đại ân hôm nay, ngày sau tất báo.”

Diệp Băng Nhiên: “Là một nam tử tên Hùng Du, với cô nương bên cạnh hắn tìm được ta, chỉ đường cho ta.”

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc, sau một lúc lâu nhìn về phía chúng đệ tử đứng sau hắn: “Cùng ta đến Quyển Vân Các, lại tính toán một chút.” Một đám tu sĩ quang minh chính đại lắc lư trước mặt Yêu tộc, chẳng khác gì khiêu vũ trước mũi đao.

Diệp Băng Nhiên hơi trầm tư, gật gật đầu.

Quyển Vân Các chưa bị lan đến, đám người Kim Tiểu Cưu bình yên vô sự. Lúc này đang làm công việc như ngày thường, nhìn thấy đoàn người cuồn cuộn đến cửa, liền bị dọa nhảy dựng.

“Thiếu Quân.” Kim Tiểu Cưu dẫn đầu nghênh đón, đánh giá mọi người.

“Đều là đệ tử Kiếm Tông,” Thẩm Lưu Hưởng quay đầu lại nhìn, thấy trên mặt bọn họ kinh hồn chưa định, sờ sờ cằm, phân phó nói: “Sai nhà bếp làm chút đồ ăn tới...... Nấu chén mì cho bọn hắn.”

Có đệ tử nói: “Tiên Quân, chúng ta đã tích cốc.”

“Tích cốc cũng có thể ăn gì đó.” Thẩm Lưu Hưởng cười khẽ, “Đây là địa bàn của ta, các ngươi không cần sợ hãi. Ăn bát mì nóng hầm hập, nghỉ ngơi mấy canh giờ, nói không chừng liền có biện pháp về tông.”

Chúng đệ tử nhìn y, bất tri bất giác nỗi sợ hãi trong lòng vơi đi một chút.

Chỉ chốc lát sau mì nóng được đưa tới, mùi hương phác mũi. Đệ tử lúc trước còn cảm thấy không cần ăn uống, cũng cầm chiếc đũa ăn lên, khoảnh khắc mì vào miệng, một luồng nhiệt từ giữa răng truyền vào trong lòng, thậm chí có loại vui sướng như được sinh ra lần nữa.

Đám đệ tử còn chút trẻ con, ăn ăn đến mức lau nước mắt.

Thẩm Lưu Hưởng bưng một chén mì đi đến chỗ Diệp Băng Nhiên. Vừa muốn mở miệng, đối phương đã nói: “Đa tạ, ta không cần.”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt một chút, bật cười.

Y biết Diệp Băng Nhiên xác định chắc chắn không ăn, bát này là cho bản thân y ăn, chỉ là có việc nói với hắn nên mới lại đây.

Thẩm Lưu Hưởng khụ một tiếng: “Vậy để ta ăn.”

Dứt lời, y ngồi xuống đối diện Diệp Băng Nhiên, gắp thịt bò trong bát lên đút vào miệng, nuốt xuống xong, nói: “Kiếm Tông có người bố trí Truyền Tống Trận không?”

Diệp Băng Nhiên: “Có, ngươi là nói dùng Truyền Tống Trận sao?”

Hắn không phải không nghĩ tới Truyền Tống Trận, nhưng lấy khoảng cách từ Yêu giới đến Kiếm Tông, không nói phải hao phí muôn vàn linh thạch thì hắn cũng sẽ không bày trận.

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt: “Như thế đơn giản hơn nhiều.”

Y hướng Diệp Băng Nhiên muốn Ngọc Giản liên hệ với Kiếm Tông, cùng trận pháp đại sư trong tông giao lưu một lượt, xác định loại hình trận pháp, hai bên cùng bày trận ước chừng cần hai ba ngày thời gian.

Thẩm Lưu Hưởng uống xong canh, ăn no một bữa, đem Ngọc Giản trả lại Diệp Băng Nhiên.

Diệp Băng Nhiên: “Ngươi còn biết bày trận?”

“Chỉ biết Truyền Tống Trận,” Thẩm Lưu Hưởng tự nhận đối với trận pháp dốt đặc cán mai, nhưng ký ức trong đầu có thể hiện ra tương quan với Truyền Tống Trận, phỏng chừng nguyên thân đã từng học, vì thế rập khuôn lại.

Sau đó Thẩm Lưu Hưởng tìm được Trương Miểu Miểu, để hắn phụ trách bày trận ở hậu viện. Khi Truyền Tống Trận vận chuyển tạo ra động tĩnh rất lớn. Trước kia lo lắng làm hàng xóm láng giềng chú ý, hiện giờ lại không phải lo lắng gì nữa.

Đệ tử Kiếm Tông thấy thế, liền sôi nổi tới hỗ trợ.

Thẩm Lưu Hưởng rỗi rãi dựa vào lan can, ôm cánh tay đứng ngắm cảnh, linh khí bên cạnh chợt ngưng, vừa nghiêng đầu liền thấy một đôi mắt đào hoa, bên trong tràn đầy thương tiếc: “Nghe Nam Hương nói, ngươi trúng Tình Hoa Cổ.”

Hoa Tiên vươn móng vuốt hồ ly đặt lên vai y, ám chỉ mà nhéo nhéo, ngữ khí ái muội: “Kỳ thật ta không ngại hy sinh một chút, giúp ngươi giải cổ.”

Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt, chưa nói gì, liền thấy Hoa Tiên sợ hãi kêu lên một tiếng, túm chặt cánh tay kéo y tách khỏi lan can, quay người lại trốn sau y, lớn tiếng nói: “Nói giỡn thôi, sau khi Triệt Triệt làm tổn thương ta, ta tạm thời không nhấc nổi hứng thú với mỹ nhân nữa!”

Ở đầu kia hành lang, Chu Huyền Lan đã đi tới.

Hắn liếc mắt nhìn Hoa Tiên, kéo Thẩm Lưu Hưởng đến bên cạnh, “Sư tôn, ta nghĩ ra một biện pháp, có thể tìm được vị trí của cổ trùng.”

Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng lộ ra vui mừng. Nếu có thể tìm được vị trí cụ thể của tử cổ, đến lúc đó dùng kim dính máu rồng đâm nó là được. Chu Huyền Lan dẫn y vào phòng, Hoa Tiên mặt dày mày dạn đi theo, nói: “Ta có thể làm tham mưu.”

Thẩm Lưu Hưởng mặc kệ hắn, ngược lại hỏi: “Phương pháp gì?”

Chu Huyền Lan: “Nguyên Anh.”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, phản ứng lại. Tu sĩ bước vào Nguyên Anh cảnh, đan điền trong cơ thể sẽ ngưng ra một nguyên thần biến thành Nguyên Anh.

Tức là chính mình thu nhỏ lại.

Khi Nguyên Anh thúc giục linh lực, làm toàn thân trở nên trong suốt, đến mạch máu xương cốt dưới da đều thấy rõ. Đến lúc đó tử cổ trốn ở chỗ nào, vừa nhìn liền biết.

Thẩm Lưu Hưởng không nói hai lời, nhắm mắt ngưng thần. Một lát sau một Nguyên Anh lớn bằng bàn tay dừng ở trong tay y.

Phục trang giống y như đúc.

Nhưng bộ dáng có chút bất đồng, phảng phất là Thẩm Lưu Hưởng khi còn nhỏ. Khuôn mặt trắng nõn chưa rút đi nét phúng phính trẻ con, cái miệng nhỏ hồng nhuận, mở to đôi mắt đen nhánh trong sáng.

Thẩm Lưu Hưởng cùng Nguyên Anh mắt to trừng mắt nhỏ, ước lượng trong tay, bàn tay khác đang định câu quần áo trên bả vai hắn, nhìn kỹ tình hoa.

Bỗng tròng mắt Nguyên Anh chuyển động, từ bàn tay y nhảy xuống, đầu nhỏ nhìn nhìn xung quanh. Đầu tiên là bò lên trên bàn tìm được trà xanh, thò đầu vào dò xét, dẩu cái miệng nhỏ chạm chạm nước trà, lại nhảy về sàn nhà xoay vòng quanh ba người trong phòng.

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Có chỗ nào không đúng!

Hoa Tiên lần đầu nhìn thấy Nguyên Anh cổ quái như thế, “Hắn đang làm cái gì vậy? Không phải Nguyên Anh nên ngoan ngoãn đi theo chân thân, tùy theo tâm ý chân thân mà hành động sao? Vì sao có cảm giác Nguyên Anh của ngươi...... Có vấn đề?”

“Ta cũng không biết,” Thẩm Lưu Hưởng nhìn về phía Chu Huyền Lan, “Có thể đem Nguyên Anh của ngươi thả ra không?”

Y cần so sánh một chút, xem Nguyên Anh của bản thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chu Huyền Lan không nói hai lời nâng tay lên, một lát sau một Nguyên Anh lớn bằng bàn tay xuất hiện.

Nguyên Anh này, hoàn toàn là Chu Huyền Lan bản thu nhỏ. Sau khi bị thuận tay đặt lên bàn, khuôn mặt tuấn tú phiên bản nhỏ khép mắt đen lại bắt đầu đả tọa.

Hoa Tiên hét lớn, phảng phất như bắt được bằng chứng như núi: “Ngươi nhìn đi! Ngươi nhìn đi! Đây mới là Nguyên Anh bình thường!”

Thẩm Lưu Hưởng xấu hổ chạm chạm chóp mũi, nhìn về phía tiểu Nguyên Anh nhảy đến cửa sổ, hứng thú bừng bừng rút linh thảo, nhìn trong miệng hắn còn đang thét to: “Hắc hưu, hắc hưu ~”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Y ngưng thần thao túng, đem thứ này từ cửa sổ dịch về phòng. Nguyên Anh đột nhiên rơi xuống sàn nhà lạnh băng, má tuyết trắng không cao hứng hơi hơi phồng lên.

Nhưng sau khi chú ý thấy trong nhà còn một vật nhỏ khác, rất nhanh bị hấp dẫn, nhảy lên bàn trà, ngồi xổm trước mặt Nguyên Anh Chu Huyền Lan, cúi sát đầu vào chớp chớp mắt.

Hắn vươn tay nhỏ, nhẹ chọc vào mặt đối phương.

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng vừa động, đầu ngón tay đồng thời ẩn ẩn truyền đến xúc cảm. Ngước mắt vừa vặn đối thượng tầm mắt Chu Huyền Lan hướng tới, không khỏi ho khan một tiếng, “Nguyên Anh này của ta không chịu quản giáo, hư một chút. Vẫn là Nguyên Anh của ngươi ngoan, thủ quy củ, thành thành thật thật.”

Dứt lời, thấy Nguyên Anh của y lại chọc tiểu thân ảnh khoanh chân đả tọa một chút, một tiểu bộ dáng ‘ngươi không để ý tới ta, ta liền sẽ phiền mãi’ chán ghét.

Khóe miệng Thẩm Lưu Hưởng hơi co rút.

Không thể tin được đây lại là nguyên thần của y, quả thực mất hình tượng. Thẩm Lưu Hưởng y cũng không phải loại tiểu yêu tinh phiền người này!

Thẩm Lưu Hưởng không thể nhịn được nữa, muốn đem Nguyên Anh vô cớ quấy rầy người này xách về.

Lúc này, Nguyên Anh Chu Huyền Lan đột nhiên mở mắt ra, bắt lấy tay nhỏ chọc mặt hắn không ngừng, khuôn mặt nhỏ tuấn khí nghiêm túc vô cùng.

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng nảy một cái, nhìn về phía Chu Huyền Lan.

Nguyên Anh của hắn thoạt nhìn rất bình thường. Một khi đã như vậy, động tác của Nguyên Anh chính là tùy theo tâm ý Chu Huyền Lan mà động.

Thế nên sẽ không phải...... Đồ đệ tức giận muốn đánh y chứ?!

Thẩm Lưu Hưởng vội vàng ngăn cản, nhưng không kịp.

Trong tầm mắt, tiểu Nguyên Anh kiêu ngạo mười phần của y kia đột nhiên bị hạ gục, kêu to “Ai đau” một tiếng.

Mà Chu Huyền Lan bản thu nhỏ đè ở trên người, khuôn mặt lãnh trầm, mắt đen lộ ra vài phần lệ khí, cúi đầu hôn một cái xuống khuôn mặt trắng nõn thịt đô đô.

Ngoài miệng hung tợn nói: “Không được phiền ta nữa!”

Thẩm Lưu Hưởng với Chu Huyền Lan đồng thời cứng đờ, trên mặt là không thể tưởng tượng. Hoa Tiên đứng một bên trừng lớn mắt, phảng phất đang nhìn thấy kỳ quan thiên cổ.

Đến, đến Nguyên Anh cũng có thể ở bên nhau sao???

____________________________________

Phiên bản chibi của đôi bạn trẻ. ????

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio