Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa nói xong, Diệp Trần như một mũi tên rời cung lao đi vun vút, chỉ chớp mắt, yết hầu của tên đứng ngoài cửa đã bị cứa đứt, ba tên còn lại lập tức rút súng nhưng cò còn chưa kịp bóp, Diệp Trần đã tới trước mặt, cứa đứt động mạch chủ của họ.
Máu tươi phụt ra tung tóe, bốn người ngã gục xuống, trước sau chỉ trong tích tắc, địa lao đã hoàn toàn tĩnh lặng. Diệp Trần lộn người, ẩn mình, lần mò đi tìm từng gian phòng.
“Có bán bản đồ xem giáp cốt đang ở đâu không?” Diệp Trần cảm thấy không thể cứ tìm như thế này được bèn vội hỏi Ba Tám, Ba Tám lật tìm một lúc liền gật đầu: “Có có có.”
Nói xong, một chấm nhỏ liền sáng lên trên bản đồ trong đầu cô biểu thị vị trí của giáp cốt, Diệp Trần đi thẳng một mạch tới đó.
Inoue Junichiro có một gian phòng chuyên cất giữ đồ văn vật cổ. Diệp Trần đi tới đâu đánh ngất bảo vệ tới đó, mò được tới tận cửa phòng, lấy chìa khóa trên người của bảo vệ, thử lần lượt từng chiếc, mở được phòng ra thì đóng ngay lại, nhanh chân đi tìm giáp cốt.
Bản đồ hiển thị vị trí nhưng không chỉ đích danh vị trí cụ thể. Diệp Trần phải tìm rất vất vả. Trong lúc Diệp Trần đang tìm giáp cốt, Lục Minh đã tới chỗ của Inoue Junichiro, vừa thấy ông ta liền hỏi ngay: “Vợ tôi đâu?”
“Chớ nóng ruột,” Inoue Junichiro ngồi trên sô pha, cười tủm tỉm, “mời ngồi, chúng ta từ từ uống chén nước, trò chuyện một chút đã.”
“Tôi không có gì để nói với ông.”
Lục Minh lạnh giọng: “Ông đã biểu đạt tương đối rõ ràng điều ông muốn và tôi cũng đã cự tuyệt rất rõ ràng rồi. Ông hãy tìm người khác đi, có thể ông sẽ tìm được một kẻ đồng ý bán nước cầu vinh nhưng đó nhất định không phải tôi.”
Inoue Junichiro im lặng, cúi đầu uống trà rồi thong thả nói: “Tiên sinh biết không, tôi thực sự đánh giá rất cao khí tiết của tiên sinh.”
“Nhưng, là một đối thủ,” Inoue Junichiro ngẩng đầu, gương mặt tươi cười, “thứ khí tiết này khiến cho tôi vô cùng căm giận. Nếu ai cũng nói với chúng tôi như vậy mà không phải lĩnh hậu quả gì thì công việc của chúng tôi sẽ cực kỳ gian nan.”
Lục Minh nhíu mày, Inoue Junichiro quay đầu nói với bọn đàn em: “Mang nó tới đây.”
Người ta mang một cái hộp ra trao tận tay Lục Minh.
Lục Minh mở hộp ra xem thử, bên trong hộp có một chiếc trâm cài dính máu.
Là của Diệp Trần.
Tay Lục Minh căng lên, trái tim không nén nổi run rẩy. Tuy Diệp Trần nói cô không sao, tuy anh cũng tin tưởng năng lực của cô nhưng phàm mọi chuyện trên đời thì luôn có lỡ như.
Lỡ như bọn chúng bỏ thuốc cô thì sao? Lỡ như bọn chúng có cao thủ thì sao? Lỡ như bọn chúng quá đông Diệp Trần không đánh nổi thì sao?
Có quá nhiều lỡ như hiện lên trong đầu Lục Minh, vẻ mặt anh sa sầm, Inoue Junichiro quan sát sắc mặt đối phương, vừa lòng bảo: “Tiên sinh có thể nghĩ lại thử xem, cứ mỗi năm phút đồng hồ, tôi sẽ gửi lại cho cậu một thứ gì đó của thái thái nhà cậu. Giờ là trâm cài tóc, lát nữa… bắt đầu từ ngón tay nhé?”
Vừa hỏi hết câu, Lục Minh đóng sập nắp hộp lại, người của Inoue Junichiro nhanh tay rút súng chỉ thẳng vào Lục Minh.
Lục Minh nghe thấy tiếng chân người, anh ta ngẩng đầu, nhận ra tầng hai đã đứng đầy người, ai trong tay cũng có súng trường, có cả súng máy, nhắm thẳng về phía họ.
Lục Minh quay đầu, cười gằn lạnh lùng với Inoue Junichiro: “Đây là cách ông đãi khách phải không?”
“Bản lãnh của Lục tiên sinh, tại hạ đã sớm được lãnh giáo rồi.”
Inoue Junichiro thản nhiên nói: “Nếu Lục tiên sinh không có bản lãnh như vậy, tại hạ đã chẳng để vào mắt, đã chẳng hết lần này tới lần khác làm phiền tiên sinh.”
“Nói vậy hóa ra là do tôi sai?”
Lục Minh mỉa mai: “Được ông để mắt tới, phải chăng tôi nên cười to một tràng, sung sướng vì được ưu ái?”
“Khoan nói tới ưu ái, tiên sinh xem thử giờ trước đã.” Inoue Junichiro ngẩng đầu nhìn đồng hồ quả lắc, “Ba phút. Còn hai phút nữa. Tôi chuyển giúp tiên sinh ngón áp út của Lục thái thái tới đây nhé?”
Lục Minh im lặng nhìn Inoue Junichiro ngồi cách xa mình.
Inoue Junichiro đã chuẩn bị chu đáo hết sức, thậm chí còn sắp xếp nhiều người ở giữa họ, cho dù Lục Minh muốn bắt cóc ông ta thì cũng rất khó.
Nhưng ông ta đã quá coi thường Lục Minh rồi, tốc độ của Lục Minh đâu chỉ là “võ lâm cao thủ” như Inoue Junichiro nghĩ. Là người có ký ức của Quân Diễn và những kiếp khác, thân thủ của Lục Minh đã vượt xa sức tưởng tượng của người ở thời đại này.
Chẳng qua do chịu giới hạn của hệ thống nên nếu Lục Minh dùng kỹ năng vượt trên thời đại thì sẽ bị khiển trách.
Đến nước này, Lục Minh không còn tâm trí đâu lo lắng chuyện có bị khiển trách hay không nữa, ngay lúc Inoue Junichiro quay người đi về phía sô pha, Lục Minh bất ngờ hành động!
Mọi người chỉ kịp kinh ngạc phát hiện một bóng người lướt qua thì Lục Minh đã xuất hiện ở sau lưng Inoue Junichiro, kề dao lên cổ ông ta rồi.
“Dẫn tôi đi tìm Tống Uyển Thanh.”
Lục Minh ra lệnh đầy cương quyết mặc cho cơ thể đang bị một dòng điện chạy qua, đau muốn run rẩy, la hét.
la thất thanh: “Anh làm gì thế! Chủ nhân, anh không đau hay sao! Anh điên rồi à!”
Lục Minh thở dốc khe khẽ, kiểm soát bản thân, chịu đựng hình phạt của hệ thống, bình tĩnh ra lệnh: “Mau lên.”
Inoue Junichiro cười mỉa mai: “Ta không bao giờ chịu để bị uy hiếp, cậu có thực sự dám giết ta không? Lục Minh, cậu có dám giết ta không?”
Nói xong, người của Inoue Junichiro liền nả súng về phía người Lục Minh dẫn tới. Lục Minh nhìn cảnh anh em ngã xuống, máu bắn khắp nơi, nghe thấy kẻ đang bị mình uy hiếp bảo: “Cậu không dám.”
“Giết ta, tổ quốc ta sẽ không bỏ qua cho các người, bọn ta sẽ báo thù tắm máu đất nước của các người!”
Nghe nhắc tới chuyện này, trong lòng Lục Minh lại thấy đau thương.
Anh ta biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, anh đáp: “Tôi không giết ông thì các ông sẽ không làm như vậy ư?”
“Mọi lý do đều chỉ là ngụy biện, ngoài lý do này vẫn còn rất nhiều lý do khác, các ông kiểu gì cũng sẽ tìm ra cớ để giấu diếm, đậy điệm tội ác của mình, phủ nhận tội lỗi đã làm. Inoue, tôi không phải là Hồng Sanh.”
Trái tim Inoue Junichiro thót lại, ông ta linh cảm thấy điều chẳng lành sắp sửa đến. Chỉ trong nháy mắt, dao của Lục Minh đã cắt đứt cuống họng của Inoue Junichiro, ông ta bất ngờ, mắt trợn trừng, Lục Minh điềm nhiên hỏi: “Giết ông rồi đấy, giờ ông làm gì đây?”
Giết hay không giết có thể xoay chuyển được cục diện hiện tại không?
Không thể. Lục Minh biết rõ.
Ngay lúc Inoue Junichiro ú ớ hét lên một tiếng, dãy súng xếp sẵn sàng xung quanh đồng loạt nả đạn!
Lục Minh quát lớn: “Nấp đi!”
Anh ta di chuyển vào một góc kín, kéo một tên Nhật lại làm bia đỡ đạn, tấn công kẻ đang sử dụng súng máy điên cuồng xả súng.
Mấy người Lục Minh mang tới đều là cao thủ, phản ứng rất nhanh, tiếng súng nổ chát chúa khắp phòng, đám người làm công người Trung trong nhà Inoue vội vàng bỏ chạy ra ngoài, đám vệ sĩ Nhật Bản thì rầm rập chạy vào trong.
Sau khi người phe mình đều đã tìm được chỗ nấp an toàn, Lục Minh liền xông lên.
Các chỉ số thể năng đều đã báo động đến giới hạn tối đa nhưng anh ta biết mình không thể gục ngã, anh ta còn phải cứu Diệp Trần, anh ta còn có rất nhiều người phải bảo vệ.
Lục Minh nghiến chặt răng, xử nốt tên cuối cùng. Đám anh em ở hậu phương nổ súng yểm trợ được một phen ngạc nhiên mắt tròn mắt dẹt.
Đây vẫn là người à?
Thân thủ như vậy, tốc độ như vậy, sao có thể là con người được nữa!
Lục Minh đau tới run rẩy cả người.
“Các cậu đi,” Lục Minh run run nói, “đi bến tàu Ngô Tùng… lên thuyền… đi!”
“Đại ca!” Một người trong bọn thấy Lục Minh không ổn bèn đi từ sau sô pha ra đỡ anh ta, “Anh…”
“Mau đi đi!”
Lục Minh quát to, thở hổn hển bảo: “Tôi đi tìm thiếu phu nhân, không cần các cậu đi theo nữa. Tàu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, các cậu mang thi thể của anh em đi, và mang cả người nhà của các cậu theo nữa, mau mau đi đi.”
Nói xong, Lục Minh khập khiễng đi tìm Diệp Trần.
Anh cúi đầu thở nặng nhọc, đi từng bước từng bước rất vất vả.
Đây là hình phạt của hệ thống, nếu là người bình thường chắc đã sớm đổ gục nhưng anh vẫn kiên trì, không hề dừng lại.
Diệp Trần, Tống Uyển Thanh.
Trong đầu anh chỉ có người ấy.
Tên là gì không quan trọng, thân phận của cô ấy là gì cũng không quan trọng, giây phút này, Lục Minh chỉ có một suy nghĩ phải đưa cô đi, đi thật nhanh.
Anh chưa bao giờ cảm thấy thế giới nguy hiểm đến như vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy người đó yếu ớt đến như vậy.
Chỉ khi nhìn thấy chiếc trâm cài tóc ấy, anh mới sực hiểu ra, anh không thể để người đó ở lại Thượng Hải thêm nữa.
Anh chống tường, đi từng bước một, hướng về Diệp Trần.
Diệp Trần vừa tìm được giáp cốt, đang mở cửa định chuồn đi thì bất thình lình bắt gặp Lục Minh ở cửa.
Anh có vẻ rất yếu, người dính đầy máu và thương tích, mặt tái mét, trán đổ mồ hôi lạnh.
Anh tựa người vào tường, thấy cô chạy tới liền nở nụ cười.
“Em lấy được giáp cốt rồi.” Diệp Trần giơ vật gì đó trong tay lên cho anh xem, cau mày hỏi: “Tiếng bắn nhau vừa rồi là anh làm hả? Anh không sao chứ? Chúng ta mau đi…”
Còn chưa nói hết, Lục Minh đã ôm chầm cô vào lòng.
Anh ôm cô rất chặt, không nói một lời.
Diệp Trần bỗng không biết nói gì nữa, cô thấy người anh đang run, nghe anh khàn khàn bảo: “Tống Uyển Thanh, anh sợ.”
Cô im lặng mất một lúc rồi thở dài thành tiếng: “Đi thôi, em đưa anh đi.”
Hai người nhanh chóng rời khỏi dinh thự, Diệp Trần cõng anh trốn vào trong một con ngõ nhỏ, cúi xuống hỏi: “Vết thương trên người sao rồi? Có cần đi bệnh viện không?”
“Không đi bệnh viện.”
Lục Minh lắc đầu: “Đi bến tàu đi. Anh chuẩn bị tàu rồi, em mau đi đi.”
“Em mau đi đi?”
Diệp Trần cau mày, nhìn Lục Minh lúc này thật khó có thể tin là anh vẫn ổn. Cô xốc người Lục Minh dậy, tính toán lộ trình, chỗ này cách biệt thự của Lục gia trước đây cô ở khá gần, cô cõng Lục Minh nửa tỉnh nửa mê chạy hộc tốc tới đó.
Vì tiêu hao quá nhiều thể lực, Lục Minh dần lịm đi. Lúc Diệp Trần đá văng cửa biệt thự, đặt anh xuống giường, Lục Minh đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Diệp Trần cho anh nuốt mấy viên thuốc thập toàn đại bảo, tên này là do cô đặt dựa theo những gì Ba Tám quảng cáo là thêm máu, thêm sinh lực, thêm gì cũng có, chuyên dùng để cấp cứu, cứu gì cũng được.
Nhồi mấy viên thập toàn đại bảo xong, Diệp Trần thở phào một hơi, tựa vào cạnh Lục Minh nằm nghỉ cho đỡ mệt.
Bên ngoài trời đổ mưa, xung quanh hết sức yên ắng, tiếng mưa rơi và tiếng hít thở nặng nề lẫn lộn vào nhau. Diệp Trần tựa vào đầu giường, tay cầm chắc súng. Cô quay đầu nhìn sang Lục Minh.
Ngọn đèn bên ngoài hắt vào trong phòng, ánh đèn hơi yếu, không nhìn được rõ, chỉ thấy anh đang cau chặt mày.
Diệp Trần nghĩ lại chuyện hôm nay, Lục Minh có thể tới gặp cô, vậy thì chắc hẳn Inoue Junichiro đã chết rồi. Một người Nhật Bản bị sát hại, quân Nhật nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội, nếu không tìm ra được một kẻ chịu tội thì e đây sẽ trở thành cái cớ cho chúng.
Bọn chúng vẫn đang chờ đợi một cái cớ để gây chiến, hiện giờ đã có một kẽ hở quá rõ ràng. Nhất định phải có người đứng ra chặn họng lũ người Nhật này lại, để bọn chúng không nói gì được nữa.
Diệp Trần nhìn Lục Minh, thở dài bất lực: “Đang tốt cả, tới cứu em làm gì chứ?”
Trách xong, trong lòng cô lại thấy chua xót. Diệp Trần vuốt tóc đối phương, chầm chậm bảo: “Lục Minh à, anh đúng là, hơi bị ngốc.”
Biết rõ cô là người thế nào mà vẫn còn lo lắng, vẫn còn tới cứu, vẫn còn giết người vì cô, làm cho mưa máu gió tanh.
Nhưng cô không thể trách anh ta được.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nghĩ, có lẽ ai cũng sẽ như vậy.
Diệp Trần lẳng lặng nhìn Lục Minh, ngoài đường có tiếng người ồn ào, hẳn là chuyện đã bị người phát hiện.
Cô cúi đầu hôn lên trán Lục Minh rồi ra ngoài gọi điện cho Hồng Sanh. Trương Hỉ nghe máy, lành lạnh hỏi: “Hồng phủ đây, họ gì?”
“Tôi là Diệp Trần, gọi Hồng gia đi.”
Trương Hỉ nghe thấy là Diệp Trần liền cho ngay người đi gọi Hồng Sanh, sốt ruột bảo: “Diệp tiểu thư rốt cuộc là thế nào vậy? Toàn bộ người trong dinh thự của Inoue Junichiro đều chết sạch! Cảnh sát đã tới mời Hồng gia giúp đỡ, Hồng gia…”
Chưa kịp nói hết thì ống nghe đã đổi sang giọng của Hồng Sanh: “Diệp Trần!”
Cô chưa từng nghe thấy Hồng Sanh sốt ruột tới vậy: “Rốt cuộc là làm sao?”
“Inoue Junichiro bắt tôi, tôi giết họ.”
“Lục Minh thì sao?”
“Lúc Lục Minh tới thì người đã chết rồi.”
Diệp Trần nói rất điềm tĩnh, Hồng Sanh ngẩn người giây lát rồi vội bảo: “Cô mau chạy đi, Lục Minh đã chuẩn bị tàu ở bến rồi, còn một tiếng nữa là tàu chạy.”
“Tôi đi thì các ông biết làm thế nào?”
Giọng Diệp Trần rất bình tĩnh, không hề có chút kích động nào: “Tôi đi rồi, người Nhật sẽ mượn đó làm cớ, họ vốn đã muốn sinh sự…”
“Cô không đi thì bọn chúng cũng sẽ vẫn có cớ!”
Hồng Sanh quyết định ngay lập tức: “Hôm qua người của chúng đã xung đột với công nhân bên này của chúng ta. Diệp Trần, Lục Minh nói rất đúng, chiến tranh chỉ là chuyện sớm muộn, nhẫn nhịn không thay đổi được gì hết.”
Diệp Trần im lặng suy nghĩ rồi nói: “Nhưng chuyện này nhất định phải có người chịu trách nhiệm, không phải tôi gánh thì người khác sẽ phải gánh, tôi không thể để người khác chịu tội thay mình được.”
“Hồng gia, người của Lục gia và Tống gia đều đã sắp xếp ổn rồi chứ?”
Nghe thấy Diệp Trần hỏi vậy, Hồng Sanh liền hiểu ngay ý của cô, ông ta giận quá quát lên: “Diệp Trần! Đồ ngu ngốc này…”
Chưa chửi xong, Diệp Trần đã ngắt lời: “Giờ tôi sẽ cho người đưa Lục Minh ra bến tàu Ngô Tùng. Hồng gia, xin nhờ ông.”
Nói xong, Diệp Trần liền gác máy, quay lại phòng.
Cô nhìn Lục Minh đang nằm trên giường cau mày, bỗng dưng rất muốn hôn anh.
Cô cúi người hôn Lục Minh thật, lặng lẽ hôn rồi đứng dậy, khiêng Lục Minh xuống nhà.
Sau khi vào nhà cô đã bảo nha hoàn báo tin cho Hướng Nam, giờ Hướng Nam đang chờ ở dưới, thấy cô ra liền nóng ruột gọi: “Tỷ…”
“Đưa ra bến tàu Ngô Tùng, tìm người của anh ta rồi đi theo bảo vệ cùng.”
Diệp Trần nhét giáp cốt vào trong ngực Lục Minh, bình tĩnh dặn: “Đi mau. Còn bốn lăm phút nữa là tàu chạy.”
Diệp Trần giao lại Lục Minh cho Hướng Nam.
Hướng Nam gật đầu rồi hỏi: “Thế còn chị?”
“Tôi?” Diệp Trần cười đắng nghét, “Tôi không sao, sẽ nhanh chóng đuổi theo mọi người.”
Hướng Nam vâng dạ, đưa Lục Minh lên xe.
Diệp Trần nhìn ô tô lăn bánh đi, cầm ô đi ra ngoài.
“Tiểu thư,” nha hoàn sợ sệt gọi một tiếng, “cô đi đâu vậy?”
“Tôi?” Diệp Trần cười rộ lên, “Tôi chỉ ra ngoài đi dạo chút thôi.”
Nói xong, Diệp Trần liền đi mất.
Lục Minh bị Hướng Nam chở đi Ngô Tùng, ô tô lao nhanh, dằn xóc làm Lục Minh tỉnh lại.
Anh vừa tỉnh liền nhận ra ngay Diệp Trần không có ở đây, nhìn thấy Hướng Nam thì hỏi luôn: “Tống Uyển Thanh đâu?!”
“Tỷ dặn tôi đưa anh lên tàu trước.” Hướng Nam trả lời, “Tỷ sẽ theo sau ngay.”
Lục Minh tái mặt, quát: “Đến đồn cảnh sát! Mau lên! Đi mau!”
“Làm gì ạ?”
Hướng Nam khuyên nhủ: “Anh phải nghe tỷ…”
“Cô ấy đi tự thú đấy!” Lục Minh la lên, “Tính tình cô ấy như vậy, đã đi sao không đi cùng chúng ta chứ? Cô ấy lừa cậu và tôi đi để một mình gánh vác hết mọi chuyện đấy!”
Hướng Nam tái mặt, hiểu Lục Minh ý nói gì, bẻ hướng tay lái, phóng tới sở cảnh sát.
Ô tô lao vun vút, nước bắn lên tung tóe, đi chưa bao xa, Lục Minh liền nhìn thấy một người phụ nữ đang đi trên đường.
Cô mặc sườn xám tà dài, đi giầy gót nhọn, cầm ô, khoác một chiếc áo lông.
Trên đường vắng lặng không thấy bóng người, cô bước đi uyển chuyển, mê hồn như một đóa anh túc nở trong đêm, đẹp tới mức khiến người ta sững sờ.
“Dừng xe!”
Lục Minh liếc một cái liền nhận ra cô ngay, gọi Hướng Nam dừng lại.
Hướng Nam thắng gấp xe, Diệp Trần giật mình đứng lại.
Sau đó, cô cầm ô, ngoái đầu lại thì thấy Lục Minh nhảy xuống xe.
Anh gấp gáp bước về phía cô, thở đứt hơi.
Tiếng mưa rơi từng giọt tí tách, anh không có ô, người bị nước mưa làm ướt hết.
“Em muốn làm gì hả?”
Giọng anh nghe nghèn nghẹn.
Diệp Trần hé nở nụ cười: “Sao anh lại tới đây? Còn không đi, thuyền chạy mất đấy.”
“Em không đi,” Lục Minh kiên định nhìn cô, “tôi đi làm gì?”
Diệp Trần không nói tiếp được, cô im lặng, quay đầu đi, không dám nhìn anh: “Không cần phải vậy đâu Lục Minh, anh có làm nhiều hơn nữa em cũng không thích anh đâu.”
“Không thích mà em còn ngăn không cho tôi chết?!”
Lục Minh cao giọng to tiếng: “Người là do tôi giết, em vơ vào làm quái gì! Có đi thì cũng phải là em đi!”
Diệp Trần không nói gì, cúi gục đầu xuống, Lục Minh bước lên một bước, nói với cô: “Nhìn tôi này.”
Diệp Trần vẫn đứng im, Lục Minh bèn nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào cô thật chăm chú.
“Em định đi chết thay đấy phải không?”
“Em định bỏ tôi lại, em muốn để tôi đi, em muốn tôi đi Hương Cảng, muốn tôi một mình sống an ổn quãng đời còn lại còn chính em thì ở lại đất mẹ, chiến đấu tới hơi thở cuối cùng đúng không?!”
“Không…”
“Em lừa tôi.”
Lục Minh nhìn vào mắt cô rồi anh cười, anh đã nhìn thấy nước long lanh trong mắt cô, Lục Minh khàn khàn bảo: “Tống Uyển Thanh à, đôi mắt em không lừa nổi người đâu.”
“Em không lừa được tôi đâu.”
“Em thích tôi, muốn tôi sống tốt, nhưng em không buông bỏ được tổ quốc, em muốn làm chút gì đó cho nó, em muốn như một người lính, da ngựa bọc thây, chết trên sa trường.”
“Em nghĩ là vì sao tôi biết?”
Chớp mắt, Lục Minh rơi lệ, anh khàn khàn trả lời: “Bởi vì, tôi cũng nghĩ như vậy.”
“Tôi muốn em đi Hương Cảng, muốn em sống thật tốt còn tôi sẽ làm chút gì đó vì đất nước.”
Đại nghĩa nước nhà, nhi nữ tình trường, đây là thứ họ buộc phải lựa chọn.
Không đành lòng nhìn cảnh người yêu lênh đênh vì chiến loạn nhưng chính bản thân lại muốn cống hiến quên mình vì hưng suy của tổ quốc.
“Em là vợ tôi, Tống Uyển Thanh.” Lục Minh vòng tay ôm cô.
Động tác anh ôm cô rất mực dịu dàng, cứ như thể sợ vừa chạm vào thì cô sẽ tan biến, cứ như thể cô là tạo vật đẹp đẽ trong giấc mơ của anh.
“Trước nay em chẳng hề nghĩ cho tôi, em chỉ một lòng muốn bỏ tôi lại, thật là tàn nhẫn.”
Diệp Trần im lặng, cô bị anh ôm, lòng hoang mang.
Cô nghe tiếng anh khóc, cảm nhận những cái run nhè nhẹ của người đàn ông này.
Từ ngày họ yêu nhau tới nay, anh luôn phải chịu khổ, liên tục phải trả giá, liên tục phải hao tổn sức lực lo nghĩ.
Diệp Trần hiểu rất rõ bản thân, thế giới tình cảm của cô trước nay vẫn vậy, rất bình tĩnh, rất lý trí, luôn nghĩ cách vạch nên một kế hoạch tương lai thật lý trí cho đối phương.
Cô đã lên kế hoạch nhiều như vậy nhưng ngay khi tiếng khóc của người ấy truyền đến tim cô, tất cả liền sụp đổ.
Trái tim cô thắt lại, khàn khàn bảo: “Thế anh muốn em phải làm sao bây giờ?”
Lục Minh không nói gì, Diệp Trần bảo tiếp: “Em không đi tự thú, chính phủ sẽ không thể có được câu trả lời, sẽ có ai đó phải chịu tội thay. Em không chết thì có ai đó khác sẽ phải chết, em không thể để người khác chết vì mình được.”
Lục Minh không biết phải trả lời như thế nào. Diệp Trần đang định nói tiếp thì nghe thấy ở đằng xa có tiếng nổ lớn, hai người nhất tề quay đầu nhìn, cách đó một khoảng, ngọn lửa đang bốc lên ngùn ngụt.
Không ai trong hai người biết chuyện gì đã xảy ra. Lục Minh và Diệp Trần liếc nhìn nhau, cùng chạy tới chỗ đám cháy, chạy được nửa đường thì cả khu vực đó đã loạn hết lên.
Tất cả mọi người đều không biết vừa xảy ra chuyện gì, chỉ biết cắm đầu cắm cổ bỏ chạy. Hiện giờ trong lòng ai ai cũng đều căng thẳng, chỉ cần một chút động tĩnh là tất cả liền hoảng hốt.
Lục Minh và Diệp Trần chạy ngược dòng người, loáng thoáng nghe thấy hình như có ai đó gọi to: “Diệp Trần! Lục Minh!”
Hai người nắm tay nhau quay đầu lại, Hồng Sanh nhô đầu từ trong xe ra.
Diệp Trần và Lục Minh đi về phía đó, Hồng Sanh ngồi ở ghế phó lái, gọi họ: “Lên xe đi.”
Hai người lập tức ngồi vào hàng ghế sau. Hồng Sanh nghiêm mặt nói với Lục Minh: “Cậu nói rất đúng, bọn chúng muốn sinh sự, nhẫn nhịn là vô dụng.”
“Hồng gia muốn đi đâu?”
Diệp Trần hỏi ngay: “Chúng tôi có thể làm được gì không?”
“Tối nay bọn Nhật đã đốt ba xí nghiệp, hiện giờ trong nội thành rất hỗn loạn, ta phải đi tìm người duy trì trật tự trong thành phố, không thể để địch chưa tới, đội ngũ đã tan tác. Hai người đừng nghĩ chuyện đi tự thú nữa, chuyện này ta đã nói với phía sở cảnh sát rồi, với tình hình như hiện tại, không thể truy cứu tiếp được. Cho dù truy cứu ra thì cũng có thể nói là hai người đã đào tẩu rồi.”
Nói xong, Hồng Sanh đưa họ tới ngã tư đường, đưa vé tàu cho Lục Minh, nói với hai người: “Nếu không bắt kịp tàu của mình thì đi chuyến này, khởi hành lúc hừng đông, hai người mau mau lên tàu, đừng quay lại nữa.”
Lục Minh và Diệp Trần đều im lặng. Hồng Sanh sốt ruột giục: “Đi đi!”
Lục Minh là người quyết định trước, anh kéo Diệp Trần bước xuống xe. Hồng Sanh nhìn hai người họ nắm tay nhau rồi chuyển sang nhìn Diệp Trần.
Ông ta mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cười, gọi: “Diệp Trần.”
“Hồng gia.”
Diệp Trần chờ Hồng Sanh sai bảo mình nhưng ông ta chỉ nói: “Ta cảm thấy kiếp này cô là cô gái đẹp nhất mà ta gặp được.”
Nói xong, ông đưa tay qua cửa sổ, áp lên mặt Diệp Trần, đôi mắt ánh lên niềm nhung nhớ: “Đến chừng cô già rồi cũng nhất định phải là bà lão đẹp nhất, vậy mới không uổng phí công sức nỗ lực của bọn ta.”
Diệp Trần sửng sốt. Hồng Sanh thu tay về, quay đầu đi.
Cửa sổ xe lại được kéo lên, xe của Hồng Sanh nhanh chóng đi mất hút, ở ngã tư đường chỉ còn sót lại Diệp Trần và Lục Minh. Lục Minh cầm vé tàu trong tay, quay đầu nhìn Diệp Trần.
“Em không sợ chết.”
Diệp Trần vội vã cướp lời, nói chắc nịch: “Lục Minh, chúng ta có thể cùng chết.”
“Nhất định đừng!”
lên tiếng: “Chủ nhân, anh vẫn còn nhiệm vụ! Giáp cốt cần phải được giữ gìn giao lại cho nước nhà mới được!”
Lục Minh phớt lờ , anh nhìn Diệp Trần chăm chú rồi từ từ nở nụ cười: “Nhưng Diệp Trần này, tôi muốn cùng em, cả hai ta cùng sống.”
“Chúng ta cùng sống đi.” Lục Minh ôn tồn hỏi, “Được không?”
Diệp Trần mấp máy môi, Lục Minh lại nói thêm: “Ích kỷ với người khác một chút, tốt với tôi một chút, được không?”
Diệp Trần nhất thời không nói được gì nữa.
Lục Minh nói rất đúng.
Cô vẫn luôn tốt với người khác hơn với anh.
Cô áy náy cúi đầu, khàn khàn đáp: “Được.”
Diệp Trần đồng ý, Lục Minh liền đưa cô tới bến tàu. Trên đường đi, hai người gặp Hướng Nam đang tìm họ. Cả hai lên xe của Hướng Nam, Diệp Trần hơi mệt, Lục Minh bảo cô tựa vào vai mình ngủ. Chờ Diệp Trần ngủ rồi, Lục Minh rút trong ngực ra một tờ giấy, cúi đầu viết gì đó.
Lúc họ tới bến tàu, nơi này đã đông đặc người. Hướng Nam giúp họ xách đồ, Lục Minh nắm tay cô, che cho cô di chuyển giữa dòng người chen chúc.
Đến được gần tàu, Diệp Trần bỗng rụt tay về, Lục Minh đưa vé tàu cho người soát vé, quay sang hỏi cô: “Sao thế?”
Diệp Trần ngửa đầu nhìn con tàu, lòng bỗng thấy sợ hãi, có cảm giác mình sắp đi tới một tương lai không biết trước.
Mưa đã tạnh, trời vẫn chưa sáng hẳn, người trên bến tàu qua lại tấp nập, Diệp Trần có cảm tưởng ngày hôm nay như một cái mồm rộng ngoác, đỏ lòm đang chuẩn bị nuốt chửng cô. Lục Minh nắm chặt tay cô, dịu dàng gọi: “Đi thôi.”
Diệp Trần ngoái đầu nhìn, mím môi, nén lại nỗi bất an trong lòng, theo Lục Minh lên tàu.
Họ được sắp xếp một phòng ngủ hạng sang, Hướng Nam ở ngay cách vách. Sau khi về đến phòng, Lục Minh có vẻ khá hăng hái, vừa xếp đồ vừa bảo với Diệp Trần: “Tôi đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ ở Hương Cảng rồi, đến Hương Cảng sẽ có Viên thúc tới đón chúng ta, em nhớ Viên thúc chứ?”
“Nhớ ạ.”
Diệp Trần ngơ ngác gật đầu, qua ô cửa kính, quay đầu là có thể nhìn thấy ánh lửa thấp thoáng góc xa xa.
Cửa sổ kính cách âm với bên ngoài, chỉ nhìn thấy lửa và những con người đang tất tả chạy, còn bên trong ô cửa này, không khí lại rất yên bình, giống như thể là hai thế giới.
Lục Minh rót nước cho cô, nửa ngồi xổm trước mặt cô, ôn tồn bảo: “Đừng nhìn nữa, Uyển Thanh, chúng ta sẽ tới một nơi mới. Người nhà của chúng ta đều đã qua đó rồi, tôi đã sưu tầm được rất nhiều văn vật, bên đó cũng có sản nghiệp, qua đó rồi, em vẫn có thể sống như ở Thượng Hải, rất tốt, rất yên ổn.”
“Em đừng sợ.” Anh đưa cốc nước ấm cho cô. Diệp Trần cúi đầu uống một ngụm, vẫn hơi bất an: “Lục Minh, chúng ta cứ đi như vậy ư?”
“Uyển Thanh,” đôi mắt Lục Minh ánh lên vẻ xót xa, “đừng keo kiệt với tôi như vậy?”
“Tôi muốn em sống tốt, tôi và Hồng Sanh đều giống nhau, hy vọng em cả đời này sẽ mãi xinh đẹp như vậy, bình an trọn đời, cho dù già đi cũng vẫn có thể làm một bà cụ đẹp lão.”
Diệp Trần không nói gì, cô cầm chặt chiếc cốc. Lục Minh ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt đầy dịu dàng và mong đợi.
“Vợ à,” anh bỗng gọi cô, Diệp Trần thấy mắt anh lấp lánh ánh nước, anh khàn khàn hỏi: “Em yêu anh chứ?”
Diệp Trần bị anh chọc bật cười, ngượng ngùng quay đầu đi, hơi hơi xấu hổ bảo: “Sao có thể hỏi trắng ra vậy chứ?”
Lục Minh cười cười, dịu dàng bảo: “Thì anh muốn nghe thử xem sao.”
Diệp Trần quay đầu nhìn anh, trời bắt đầu sáng lên, nắng sớm chiếu lên mặt cô, cô ngượng ngùng cúi đầu, lí nhí đáp: “Tất nhiên là yêu.”
Lục Minh vừa lòng, đứng dậy hôn cô: “Anh ra ngoài xem khi nào tàu chạy, em ngủ đi một lúc.”
Diệp Trần ừ một tiếng, cô cũng thấy mệt rồi.
Trước khi ngủ, nhớ lại ánh mắt dịu dàng của anh ban nãy, cô bỗng nghĩ, vừa rồi mình không nên thẹn thùng như thế, cô vẫn còn chưa nói trọn vẹn một câu cô yêu anh mà.
Nhưng cũng không sao, đầu cô ngày càng nặng, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nghĩ,.. đợi tỉnh dậy, cô sẽ nói cho anh nghe.
Lục Minh ra khỏi phòng, Hướng Nam đang chờ ở bên ngoài.
“Tôi cho cô ấy uống thuốc ngủ rồi, chốc nữa cô ấy dậy, đến được Hương Cảng chắc chắn sẽ đòi về, cậu nhớ ngăn cản cô ấy.”
Lục Minh từ từ dặn dò: “Tới Hương Cảng sẽ có một người tên là Viên Thành Hà tới đón hai người, cậu giúp đỡ cô ấy một chút. Nếu cô ấy đòi về, cậu hãy nhờ người nhà tôi, người nhà cô ấy và những người khác giữ cô ấy lại.”
“Minh ca,” Hướng Nam nghe anh dặn dò, mắt đỏ hoe, bịn rịn hỏi, “sao anh không đi cùng luôn?”
Lục Minh cười cười, khàn khàn bảo: “Tôi không buông bỏ được.”
Anh yêu mảnh đất này, có cơ hội đến được thời đại này, anh không từ bỏ được.
Sau khi nói xong, Lục Minh rời khoang, xuống thuyền.
Ngày đó, bến tàu mù sương, nắng sớm vừa lên, Hướng Nam nhìn theo bóng Lục Minh đi khuất, anh mặc áo khoác gió màu nâu, đầu đội mũ, đi ngược dòng người, đón ánh mặt trời, tiến thẳng về phía trước.
Sương mù bao quanh người anh, anh đi trong dòng nước lũ cuồn cuộn của thời đại, càng lúc càng xa.
Đó là lần cuối cùng Hướng Nam gặp Lục Minh.
áo khoác gió: cũng chính là trench coat.
Khi Diệp Trần tỉnh lại, tàu đã đi cách bờ rất xa, cô thức dậy gọi Lục Minh nhưng bên mình lúc ấy chỉ còn mỗi Hướng Nam. Hướng Nam vui vẻ gọi: “Tỷ, tỷ tỉnh rồi à?”
“Lục Minh đâu?”
Trực giác mách bảo Diệp Trần một điềm chẳng lành. Sắc mặt Hướng Nam hơi khó coi, cô lập tức đứng dậy, Hướng Nam níu tay cô lại, đưa thư cho cô.
“Đây là thư Minh ca để lại cho tỷ, tỷ đọc đi đã.”
Diệp Trần không nói gì, run run tay nhận lấy lá thư.
Lá thư này Lục Minh viết khi ở trên xe, chữ khá ngoáy. Diệp Trần cúi đầu đọc, trong thư anh viết:
Uyển Thanh,
Khi em nhìn thấy thư này chắc là đã đang trên đường đi Hương Cảng.
Xin lỗi đã lừa em, tôi không cùng em tới Hương Cảng được. Trong thời khắc hưng suy tồn vong của nước nhà, tôi không cách nào bảo mình ngồi yên ở Hương Cảng, chẳng ngó ngàng gì.
Tôi biết sức mình nhỏ bé, chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe nhưng đất nước chung quy vẫn cần có những người đi trước, ngăn cản sóng đầu.
Về công, trong lòng tôi biết đây là chuyện tất nhiên, về tư, tôi không muốn người đó là em.
Mấy năm nay, tôi đã sưu tầm được rất nhiều văn vật, chúng và cả giáp cốt văn, tôi đều gửi gắm nó hết cho em, đây là những thứ cực kỳ quan trọng với tôi, hy vọng em có thể bảo vệ chúng, nhất định phải chờ tới ngày Hương Cảng quay về với tổ quốc, trả lại chúng cho nước nhà.
Người nhà em, bạn bè tôi giờ đều đã ở Hương Cảng, mong em có thể bảo vệ họ.
Chớ nghĩ tới chuyện về tìm tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Tôi và những người như Hồng Sanh chiến đấu bằng cả sinh mệnh, chính là vì mong mỏi người nhà ở hậu phương được bình an, hạnh phúc. Mong đến ngày gặp lại, em sẽ được sống trong một thế giới hòa bình, tự do, bác ái, phồn vinh. Khi đó em sẽ lại mặc kỳ bào, đi giầy cao gót, che ô đi gặp tôi, tất nhiên em chắc chắn sẽ vẫn xinh đẹp như bây giờ.
Tống Uyển Thanh, xin đừng chờ tôi.
Lục Minh
Đọc xong thư, Diệp Trần không nói gì cả.
Hướng Nam lo lắng gọi: “Tỷ?”
Diệp Trần ngẩng đầu lên, vẻ mặt ôn hòa, cô bảo: “Không sao.”
Hướng Nam không dám nói lời nào, Diệp Trần bình tĩnh bảo: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”
Hướng Nam lo lắng nhìn cô nhưng rồi vẫn ra ngoài.
Ra khỏi phòng, Hướng Nam đứng chờ ở cửa, nghe thấy trong phòng có tiếng khóc.
Nhưng cũng chỉ duy nhất mỗi lần đó, về sau không thấy Diệp Trần khóc nữa.
Sau khi tới Hương Cảng, Diệp Trần chăm lo cho gia đình, tiếp quản sản nghiệp Lục Minh đã chuẩn bị trước rồi bắt đầu hành trình chờ đợi dài đằng đẵng của mình.
Cô vẫn luôn cho người hỏi thăm tin tức của đại lục, ngày nào cũng ra bến tàu chờ người.
Lần nào cô cũng mặc kỳ bào dài tà thêu hoa diễm lệ, đi giầy gót nhọn, che ô, chờ ở bến tàu, nhìn người đi đường tới lui xuôi ngược.
Những năm đó, Hương Cảng tấp nập đến hết đoàn người này tới tốp người khác, cô đợi hết năm này qua năm khác.
Tháng năm , cô đợi được một người quen. Lúc người ấy xuất hiện trong tầm mắt, mặc trường sam màu xanh lam, tay cầm một chiếc cặp, bước khập khiễng xuống thuyền.
Diệp Trần bước nhanh tới trước mặt người đó, nhìn rõ ông.
Người nọ ngẩng đầu lên, bắt gặp Diệp Trần. Cô mặc kỳ bào màu xanh lục sẫm thêu hoa tỉ mỉ, gió ngoài bến tàu hơi lạnh nên phải choàng thêm áo khoác.
Người nọ bỏ mũ xuống, mỉm cười.
“Nhiều năm không gặp, cô quả nhiên vẫn xinh đẹp như vậy.”
“Hồng gia…” Giọng Diệp Trần nghẹn ngào, môi run run, “Ông vẫn khỏe chứ?”
“Ừ, cũng tạm.” Hồng Sanh cúi đầu chỉ xuống đùi mình, “Bị trúng đạn, què rồi. Thượng Hải thất thủ, ta đến Hương Cảng tị nạn đây.”
Diệp Trần lại cầm giúp hành lý cho Hồng Sanh, giọng đã bình tĩnh hơn: “Hồng gia đến cũng nên báo trước một tiếng chứ.”
“Thế sự loạn lạc, ta còn chẳng tìm thấy cô, báo thế nào?”
Hồng Sanh nói xong, chợt nhớ tới một chuyện, ông lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp, giao lại cho Diệp Trần, thở dài bảo: “Thiếu chút là quên, trước khi ta đến đây, Lục Minh dặn ta mang thứ này cho cô, cậu ta bảo lúc đó loạn quá nên quên mất.”
Diệp Trần không nói gì, đưa tay ra nhận chiếc hộp, run run mở ra.
Bên trong là chiếc nhẫn kim cương cô và Lục Minh chọn. Hôm ấy trời đầy mây, Diệp Trần vẫn nhớ rõ như in, trời âm u và lạnh. Viên kim cương duy nhất gắn trên nhẫn, lúc mở hộp ra, ánh sáng lấp lánh tỏa ra bốn phía, như thể muốn rọi sáng cả thế giới.
Hồng Sanh nhìn Diệp Trần, đôi mắt ánh lên niềm thương xót, ông ôn tồn bảo: “Lục Minh còn nhờ ta chuyển lời cho cô, đừng chờ cậu ta nữa. Nếu cậu ta có thể về thì tất sẽ về.”
Diệp Trần không nói gì, cô lấy nhẫn ra, lồng vào ngón áp út.
“Hồng gia biết anh ấy đi đâu không?”
“Lần cuối cùng ta gặp cậu ấy, là mồng tám tháng Chạp nhỉ? Lúc đó ta đang muốn đi Hương Cảng, cậu ta đánh xe đưa ta đi, bữa đó cậu ta bảo là…”
Hồng Sanh ngẫm nghĩ một chốc rồi cau mày, gật đầu bảo: “À phải, cậu ta bảo là muốn đi Nam Kinh.”
Tay Diệp Trần hơi run lên, chiếc nhẫn vẫn ôm chặt ngón áp út của cô.
Gió biển se se lạnh thổi tà sườn xám nhẹ bay, tóc quất vào mặt ran rát.
Cô ngẩng đầu nhìn về hướng đất liền, môi run run không nói được một lời.
Ngày mồng tháng năm , Lục Minh đi Nam Kinh.
Từ đó về sau, Diệp Trần vẫn chờ ở bến tàu đó, ngày nào cũng đi, mặc sườn xám, đi giầy cao gót mà anh khen đẹp, chờ đến lúc thành một bà lão đẹp lão, chờ cả đời.
Đến năm , cô trở về Thượng Hải, khi ấy Thượng Hải đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhìn người đến người đi, Diệp Trần chạm nhẹ lên chiếc nhẫn vẫn đeo trên ngón áp út.
Cô nói, Lục Minh, thời đại đẹp nhất tới rồi.
Sau đó, cô tìm về địa chỉ cũ nhà mình, chỗ ấy nay đã xây một nhà cao tầng mới, không tìm thấy chút bóng dáng nào của đình viện xưa kia, cũng không thể lại trông thấy người thanh niên đi trước dắt tay đọc thơ cho cô nghe khi đó.
Sơn hà đổi dời, cố nhân không trở lại.
Cô đi khắp chung quanh Thượng Hải, cuối cùng, trong một con ngõ cũ in dấu thời gian, trong mơ hồ, cô như thấp thoáng nghe thấy có ai đó gọi mình.
Cô quay đầu lại, tựa hồ như lại trông thấy người thanh niên kia, anh mặc âu phục vàng nhạt, hai tay bỏ trong túi quần, giống trước kia mỗi chiều đi học anh chờ cô tan trường, vẫn với dáng vẻ công tử và nụ cười trong sáng ấy, anh cất tiếng gọi cô.
“Uyển Thanh, em tới rồi.”
Em tới rồi, Lục Minh.
[Cuốn bảy – Sơn hà cố nhân: hết]
[Cuốn tám – Luôn là mèo của cậu]
Lúc Diệp Trần mở mắt ra thì thấy mình đang ở giữa một không gian trắng xóa.
“Ba Tám?”
Cô gọi một tiếng, Ba Tám liền đáp lời: “Ơi!”
“Ổn cả chứ?”
Ba Tám vừa ăn snack khoai tây vừa đi tới. Diệp Trần hít sâu một hơi, cô vẫn còn đang chìm đắm trong dòng cảm xúc chờ đợi tận mấy chục năm, bỗng dưng thấy nhớ Lâm Giản Tây và Thẩm Cảnh Phùng. Mấy chục năm này cô đã chờ mòn mỏi thế nào, Lâm Giản Tây và Thẩm Cảnh Phùng chắc cơ bản cũng như thế.
Thực ra từ lúc Hồng Sanh tới là cô đại khái đã đoán được Lục Minh sẽ chết, lịch sử sẽ chẳng thay đổi chỉ vì Lục Minh, anh ta chỉ như một viên sỏi ném vào mặt biển, cho dù dùng hết toàn lực cũng chẳng thể làm nên cơn sóng cồn.
Diệp Trần dụi dụi mắt, hít một hơi thật sâu: “Mau, đi thế giới tiếp, tôi nhớ anh ấy rồi!”
Ba Tám chậc chậc lưỡi: “Người đang yêu đúng là khác hẳn. Có điều lần này nếu cô muốn đi luôn giờ thì cô phải tự đi một mình một thời gian, tôi đang bận chút công chuyện.”
“Công chuyện?”
“Ừ.” Ba Tám gật đầu, ướm thử cái mũ màu đen lên rồi nhe hàm răng đều tăm tắp ra hỏi: “Thế nào, đẹp trai chứ hả?”
“Anh định đi xem mắt à?!”
Diệp Trần hiểu ngay ra. Ba Tám gật đầu, ngượng ngùng bảo: “Đến lượt tôi rồi, bạn quản lý bảo đối phương rất phù hợp với điều kiện tôi đề ra, đầu có đội một chiếc mũ xanh nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu…”
Bàn về thẩm mỹ của Ba Tám thì Diệp Trần cho rằng một lời khó mà nói hết được. Hiện giờ cô đang cực kỳ nhớ Lục Minh nên bèn bảo: “Anh cứ đi đi, tôi có thể tự mình làm nhiệm vụ.”
“Bàn điều khiển ở chỗ này nhé.” Ba Tám vỗ vỗ cái bàn điều khiển trước mặt, “Trên đó có chữ, đừng ấn lung tung, cứ thao tác theo hướng dẫn. Tôi đi đây.”
Nói xong, Ba Tám liền biến mất khỏi không gian. Diệp Trần tiến về phía bàn điều khiển, đồ này đến đứa ngu cũng biết dùng.
Diệp Trần nhìn vào màn hình, chọn “bắt đầu”, một câu hỏi hiện lên: “Bạn thích động vật hay người?”
Diệp Trần không cần suy nghĩ, chọn ngay động vật.
So với người, cô thích bọn thú cưng có lớp lông mềm mịn hơn nhiều.
Tiếp đó là câu: “Bạn thích loài động vật nào?”
Diệp Trần liền chọn ngay trong số các động vật được chọn giống mèo nhà bản địa Trung Hoa.
Mèo thuần chủng Trung Quốc, cô rất tự hào.
Lại một câu nữa hiện lên: “Bạn thích mèo nhà bản địa Trung Hoa mấy tuổi?”
Diệp Trần hào hứng chọn “mèo con chưa cai sữa”.
Màn hình lại hiện: “Mời lựa chọn màu lông”
Diệp Trần quyết đoán chọn ngay một con mèo trắng có đám lông màu đen hình tim.
Chọn xong, màn hình hiện tiếp: “Mời lựa chọn thời gian bạn muốn xuất hiện”
Diệp Trần ngẩn người, màn hình đang hiện một thanh ngang kéo chọn số tuổi. Diệp Trần hoang mang không biết nên chọn lúc nào thì ổn. Hơn nữa phải thao tác thế nào đây? Diệp Trần đặt tay lên, định thử di di một chút, không ngờ vừa chạm vào thì đã nghe thấy thông báo: “Truyền tống tới thế giới bắt đầu.”
“Thân phận truyền tống: Mèo nhà bản địa Trung Hoa một tháng tuổi”
“Thời điểm truyền tống: Nhân vật phản diện tuổi, tận thế bùng nổ được ba tháng”
“Địa điểm truyền tống: Siêu thị Cuộc chiến sinh tử”
Diệp Trần có cảm giác trời đất quay cuồng, không rõ vì sao cứ có cảm giác có gì đó sai sai.
Chờ đến khi cảm giác khó chịu biến mất, Diệp Trần đã nhận được đầy đủ nội dung thế giới.
Đây là một thế giới mạt thế zombie, nhân vật phản diện là một gã có toàn hệ dị năng.
Không giống những nhân vật phản diện trước kia, những nhân vật phản diện trước kia là vốn không xấu nhưng bị bức bách thành xấu, còn nhân vật phản diện của thế giới này thì là… khi thế giới vẫn còn tươi đẹp, cậu ta cũng đã là một tên phản diện sừng sỏ rồi.
Từ nhỏ cậu ta đã không hề biết đồng cảm với người khác, gặp ai hay chuyện gì cũng đều bàng quan vô cảm, sống chẳng hề có ý nghĩa. Rồi một ngày, tận thế bùng nổ, cậu ta cũng tháo chạy bạt mạng cùng với mọi người. Vì sinh ra trong một gia đình tốt với mình nên xuất phát từ ý thức trách nhiệm, cậu ta vẫn luôn ghìm nén thứ nhân cách phản xã hội của bản thân, đưa người nhà trốn tới căn cứ, trên đường chạy trốn, vì tranh cướp vật tư, người nhà của cậu ta bị sát hại, nhân cách phản xã hội của cậu ta liền bắt đầu trỗi dậy.
Không có lòng thấu cảm, hành sự không từ thủ đoạn, giết người không chừa đường sống, chỉ trong nháy mắt có thể biến từ thiên sứ thành ác ma.
Vốn đã chẳng phải người tốt, không ngờ mọi người còn phát hiện ra một chuyện lạ, máu của cậu ta có thể gây đột phát dị năng!
Cậu ta không có dị năng nhưng máu của cậu ta lại có thể biến một người bình thường trở thành người có dị năng. Vì vậy mà cậu ta bị giam giữ trong căn cứ để chích rút máu mỗi ngày.
Nhân vật phản diện ghi hận trong lòng, châm ngòi cho các căn cứ gây chiến với nhau để tranh cướp cậu ta, cuối cùng để cậu ta chuồn mất.
Trên hành trình đào tẩu, trốn chạy, nhân vật phản diện gặp mối tình đầu của mình, là người con gái duy nhất cậu ta từng động lòng, không ngờ trong thời khắc then chốt, cô ta lại bán đứng hắn, bỏ mặc hắn ngăn cản zombie, tẩu thoát một mình. Thế rồi, nhân vật phản diện bị cắn. Nhân vật phản diện sau khi bị cắn thì cuối cùng cũng có dị năng…
Một zombie chúa toàn hệ dị năng!
Ghê chưa? Sợ chưa nào!
Phải đấy, loài người sợ chết khiếp luôn.
Sau đó, giữa nhân loại và phản diện không ngừng xảy ra xung đột, cuối cùng, nam chính lên sàn, chiến thắng, tiêu diệt được gã phản diện.
Quá trình thảm thiết, kết cục bi thảm, thật khó mà kể lại.
Nhiệm vụ của Diệp Trần chính là… ngăn cản nhân vật phản diện, biến hắn ta thành người tốt.
Đối mặt với nhiệm vụ này, Diệp Trần gần như sụp đổ.
Bảo một tên nhân cách phản xã hội làm người tốt hả??
Đùa đấy à?
Hơn nữa, quan trọng nhất là!
Diệp Trần giơ cái chân mèo lông trắng muốt của mình lên nhìn.
Tôi thích mèo chứ đâu có nói là muốn được làm mèo đâu! Ơ kìa! Đệt!!!!
Chú thích:
đồng hồ quả lắc cổ ở Trung Quốc
Thảm sát Nam Kinh xảy ra sau khi Nam Kinh rơi vào tay quân đội Thiên hoàng Nhật Bản ngày tháng năm . Vậy nên, Lục Lương tới Nam Kinh ngày mồng , lúc kết cục trận Nam Kinh vẫn chưa ngã ngũ là vì sự kiện này. Rất nhiều phụ nữ và trẻ em đã bị cưỡng hiếp, tra tấn, giết hại dã man mà ban đầu quân đội Nhật Bản đã cố tình che giấu khi tuyên bố rằng họ là binh sĩ quân đội, chết vì nguyên nhân giao tranh. Con số thiệt mạng ước tính từ lên tới người. Đọc thêm: Wikipedia
Hong Kong được trả về cho Trung Quốc đại lục kể từ sau nửa đêm ngày tháng năm . Vậy nên phải tới năm , Diệp Trần mới trở về Thượng Hải.
mèo nhà Trung Hoa 中华田园猫 là thuật ngữ để gọi chung giống mèo nhà lông ngắn được nuôi ở Trung Quốc từ xa xưa để bắt chuột, ngày nay để làm thú nuôi, có nhiều màu lông khác nhau, từ trắng, đen, cam, trắng pha đen, trắng pha cam, v.v…