Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

chương 71: nam sủng của nữ vương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Kí chủ à,” Ba Tám vỗ về Diệp Trần, “đừng suy nghĩ nhiều quá, phấn chấn lên chút nào, ít nhất như thế cũng chứng tỏ rằng nhân vật phản diện không yêu cô không phải sao?”

“Anh ta yêu tôi, tôi lo lắng.” Diệp Trần thở dài, “Anh ta không yêu tôi, tôi đau lòng. Anh bảo tôi phải làm sao đây?”

“Thế thì…” Ba Tám do dự đáp, “để cho anh ta không yêu cô một lần, rồi lại yêu cô một lần. Ví dụ như bây giờ, anh ta không yêu cô, sau này lại yêu cô. Như vậy hai người sẽ lần lượt đều bị đau lòng, vậy được chưa?”

Diệp Trần: “…”

Cô chợt nhận ra, cách tư duy của AI quả thực khác người thường.

Nghĩ ngợi một hồi, Diệp Trần quyết định nghĩ thoáng hơn. Thực ra, đối với họ, quan trọng nhất là lần cuối cùng, lần cuối cùng suốt đời, sau khi cô hoàn thành được nhiệm vụ cấp S, anh ta có thể yêu cô, bọn họ có thể bên nhau dài lâu.

Còn những đoạn ở giữa… anh ta đừng thích cô thì hơn.

Diệp Trần củng cố xong tư tưởng liền bắt đầu quan sát bốn phía xung quanh, quay sang hỏi Ba Tám: “Tình hình bây giờ là sao?”

“Ờm, thì là cái gã bắt cô về đây chính là thủ lĩnh chỗ này, hắn đi ra ngoài uống rượu rồi, định lát về sẽ ngủ với cô.”

“Ngủ với tôi?” Diệp Trần ngơ ngác, “Định ngủ với tôi mà bỏ tôi lại đây, không chú ý gì vậy hả?”

“Ừ, phải rồi,” Ba Tám gật đầu, “đây là hành tinh rác mà, cô nhìn hướng Đông mà xem, một bãi phế liệu khổng lồ, rác từ các hành tinh khác đều đổ về đây, cung cấp cho họ một chút vật dụng sinh hoạt là hết, cô cho là bọn họ có gì cần phải chú ý chứ?”

“Thôi được, không nói nữa, anh xác định giúp tôi thử xem Lục Lương đang ở đâu đi.”

“Kí chủ muốn làm gì?” Ba Tám vừa thắc mắc vừa thoăn thoắt mở bản đồ ra cho Diệp Trần xem, đánh dấu vị trí của Lục Lương. Diệp Trần vào trang mạng thương mại điện tử mua hai món thiết bị ẩn thân và một gói đồ dùng sinh hoạt cơ bản. Trước khi rơi xuống hành tinh này, Lục Lương đã phát tín hiệu với bên ngoài, không lâu nữa sẽ có người tới cứu cô, cô chỉ cần kiên nhẫn ở lại đây một thời gian là được. Hiện tại, cô chỉ cần cứu Lục Lương ra, tìm một chỗ ẩn náu chờ cứu viện tới thôi.

Toàn bộ vũ khí trên người đều đã bị tịch thu, Diệp Trần mua thêm vài món vũ khí rồi xuất phát.

Cùng lúc đó, Lục Lương cũng đã lắp ráp xong đồ để đào tẩu. Đầu tiên, anh ta giả vờ đau bụng để gọi người tới, sau đó cắt cổ đối phương rồi dùng dây thép mở khóa nhà giam.

Đồ ở chỗ này toàn là thứ hành tinh khác vứt đi nên dây xích cũng là hàng cổ đại từ nhiều năm trước. Nếu mà dùng khóa mật mã thì…

Chắc sẽ còn bị Lục Lương phá nhanh hơn.

Lục Lương giết người mở khóa không phát ra một tiếng động, cởi áo khoác dỡ khung cửa sổ, bò ra ngoài rồi chạy thẳng tới chỗ Diệp Trần.

Cả quá trình được thực hiện vừa nhanh vừa gọn, say mê xem, vừa theo dõi vừa hò hét cổ vũ trong đầu Lục Lương: “Chủ nhân ngầu quá! Chủ nhân thật trâu bò! Chủ nhân là hoàn mỹ nhất!”

Lục Lương bị cô nàng hò hét nhức hết đầu, thật không hiểu tại sao một người đứng đắn như mình lại có một cái hệ thống ồn ào như vậy. Lục Lương lạnh nhạt nói: “Ngậm miệng!”

vô cùng tủi thân ngậm miệng lại.

Trước khi ngậm miệng còn phải cố nói thêm một câu: “Ông chủ không thương tôi.”

“Tôi vốn không thương cô.”

Lục Lương nhìn lướt qua bản đồ mở cho mình xem, trên bản đồ có một chấm sáng đánh dấu vị trí của Diệp Trần và một loạt chấm sáng là những kẻ từng chạm vào Diệp Trần.

Lục Lương nhanh chóng vạch lộ trình sao cho có thể đánh thẳng một mạch tới chỗ Diệp Trần.

Anh ta không thể một mình chống lại cả nhóm mấy ngàn người nhưng đơn đả độc đấu ám sát thì…

Anh ta rất chuyên nghiệp.

Lục Lương giết một loạt như cắt tiết gà, gần như không để đối phương kịp kêu lên tiếng nào đã chết ngay trên chính giường nhà mình. Bọn họ thậm chí còn chẳng nhìn thấy kẻ giết mình thì đã phải chào vĩnh biệt thế gian.

Lúc giết người Lục Lương rất chuyên tâm nên không phát hiện ra điểm mục tiêu cuối cùng đang không ngừng dịch chuyển…

Còn Diệp Trần lo lắng sốt ruột đi cứu Lục Lương thì lại phát hiện, tại sao người này…

Cứ dịch chuyển suốt vậy?

Anh ta di chuyển khá nhanh, giống như là có một mục tiêu rõ ràng, Diệp Trần đuổi theo chấm sáng, liền thấy dọc theo lộ trình toàn là:

Thi thể.

Thi thể.

Thi thể đầy đường.

Diệp Trần từ khiếp sợ chuyển sang lạnh lùng, tới lúc bắt kịp được Lục Lương, cũng vừa khéo Lục Lương đã giết sạch số người định giết, đứng cách chỗ giam Diệp Trần không xa kiểm tra lại bản đồ, nhíu nhíu mày nhìn chấm sáng của Diệp Trần không hiểu sao lại ngay gần sau lưng mình.

Tự cô ấy chạy ra được?

Lục Lương khá bất ngờ… Được đấy.

Ở trong lòng anh ta, Diệp Trần là người luôn cần phải chờ anh ta tới cứu.

Lục Lương đứng lại chờ Diệp Trần, thấy cô đã tới gần, làm bộ “tình cờ” ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt đè nén giận dữ trong bóng đêm của cô.

Lục Lương làm bộ như chẳng hề mảy may cảm nhận được sự giận dữ của cô, vẫn nhoẻn miệng cười gọi một tiếng: “Bệ hạ.”

Vừa nhìn thấy nụ cười đó, chẳng biết bị làm sao, Diệp Trần liền không giận nổi nữa.

Cô thực không hiểu sao lại thế này, sao kiếp này người đó lại trở nên vô lại như vậy?

Nghĩ lại tính cách của Lâm Giản Tây kiếp trước, cuối cùng Diệp Trần cũng không còn thấy lạ với cái kiểu mỗi thế giới một tính cách của nhân vật phản diện nữa. Ngưng dòng chảy cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình, Diệp Trần lạnh tanh nói: “Mau chạy thôi.”

“Chạy đi đâu?”

Diệp Trần xem bản đồ, ở một góc xa có một chỗ vắng người qua lại vì đó là nơi tập kết rác thải, vô cùng trống trải, ô nhiễm nặng nề, không ai cư ngụ, rất thích hợp cho họ ẩn náu.

Diệp Trần nói: “Đi theo ta.”

Lục Lương nhìn theo hướng đi của cô, đối chiếu với bản đồ trong đầu liền đoán ra chỗ cô chọn, không dị nghị tiếng nào, ngoan ngoãn đi theo cô. Mới đi được một đoạn đường, thôn xóm sau lưng bỗng loạn cả lên, tiếng còi báo động hú ầm ĩ, một đám người đang đuổi tới. Diệp Trần và Lục Lương không cần nói tiếng nào, cùng quay người chui vào trốn trong một cái rương to ngay bên cạnh.

Trong rương còn sót lại vài món đồ linh tinh, chắc là hòm giữ đồ đặt ở cửa của nhà người ta. Một thùng chứa hai người thì hơi chật một chút, cả người Diệp Trần gần như là bị Lục Lương ôm vào trong lồng ngực.

Hai cơ thể nép sát vào với nhau, thân nhiệt của Lục Lương hơi cao, hơi thở nóng rực phả vào gáy Diệp Trần khiến cô có những phản ứng kỳ quái.

Anh ta ôm cô, cô dựa vào anh ta, có thể nghe rõ tiếng tim đập của người kia, giữa họ không còn chút khoảng cách nào, Diệp Trần bỗng nhớ một đêm của nhiều năm trước, ở thế giới có Thẩm Cảnh Phùng, đêm động phòng hôm ấy.

Nhiệt độ cơ thể của Thẩm Cảnh Phùng cũng rất cao.

Anh ta cũng giống chàng, lúc ôm cô, tim sẽ đập rất nhanh.

Diệp Trần nghĩ như vậy, Lục Lương tất nhiên cũng hồi tưởng.

Tuy rằng anh ta không nhớ yêu cô là thứ cảm giác như thế nào… Chính anh ta cũng rất thắc mắc tại sao mình không nhớ.

Trước đây anh ta từng hỏi , nói, lúc bắt đầu nhiệm vụ thì sẽ tiến hành công tác xử lý làm nhạt tình cảm với quá khứ.

Anh ta không thấy việc làm nhạt tình cảm với quá khứ thì có gì xấu, dù sao thì tình cảm từ những chuyện đã qua cũng rất hỗn tạp.

Người đó cố tình tiếp cận anh ta, cố tình làm anh ta yêu, tình cảm như vậy, ngay từ đầu, đã không trong sáng.

Nếu thứ tình cảm này là thật, thì cho dù làm nhạt tình cảm, anh ta tin mình sẽ vẫn lại yêu người đó một lần nữa.

Nếu thứ tình cảm này không đủ thật, vậy có làm nhạt tình cảm cũng không có gì phải tiếc.

Nhưng, không có tình cảm, vẫn còn trí nhớ, cảm giác độc chiếm kỳ lạ vẫn còn.

Lục Lương ôm Diệp Trần, kề sát như vậy, anh ta có thể cảm nhận được nhiệt độ trong rương đang tăng vọt rất nhanh, cơ thể cũng có những phản ứng tự nhiên nhất.

Diệp Trần thấy anh ta có phản ứng, không nhịn được cựa cựa người, Lục Lương ôm chặt cô, khàn khàn bảo: “Đừng cựa.”

Diệp Trần cứng người lại, thực sự không dám cựa nữa.

Bên ngoài có tiếng người rầm rập chạy tới, sau một lúc, cuối cùng cũng hết tiếng. Diệp Trần thử thăm dò tình hình bên ngoài, thì thầm nói: “Chắc là đi hết rồi.”

Lục Lương khàn khàn ừ một tiếng, Diệp Trần đẩy nắp rương lên, rón rén chui ra ngoài.

Hai người đều thấy ngượng ngùng, Diệp Trần giả vờ như không biết, khe khẽ gọi Lục Lương: “Đi thôi.”

Lục Lương gật đầu, hai người đang chuẩn bị đi thì nghe thấy cuối đường có một tiếng nói lanh lảnh: “Đứng lại!”

Hai người cùng quay đầu lại, dưới ánh trăng màu đỏ, có một thiếu nữ cầm một chiếc liềm đứng tận cuối đường lạnh lùng nhìn họ.

Hai người lặng lẽ xiết chặt vũ khí của mình, thiếu nữ đó lại hỏi: “Có muốn an toàn ra khỏi thôn không?”

Cả hai người đều cảm thấy bất ngờ. Thiếu nữ đó liếm khóe môi: “Nhà tôi ở ngoài thôn, tôi biết một lối đi bí mật, cam đoan đưa được các người ra, còn có thể cho các người ở tạm một thời gian. Chờ các người được an toàn rồi thì trả cho tôi một khoản tiền, thế nào?”

Vận may trời cho.

Chuyện tốt như vậy khiến cả hai đều sinh lòng cảnh giác, Lục Lương cười: “Cô muốn bao nhiêu tiền?”

“Hai người thì mười năm dung dịch dinh dưỡng, một chiếc phi thuyền nhỏ loại tiên tiến nhất.”

“Dung dịch dinh dưỡng thì được,” Lục Lương nheo mắt, “còn đòi cả phi thuyền, có phải hơi tham quá rồi không?”

“Các người đánh nhau bị rơi xuống đây, nhất định là đang bị người đuổi giết, giữa lúc bị đuổi giết, cô gái kia còn mặc váy dài, có thể thấy thân phận cô ta nhất định vô cùng cao quý. Còn trang phục của anh, là quân trang.”

Lục Lương đanh mặt lại, cô gái kia vẫn còn nói tiếp: “Một tháng trước có tin nữ vương đi tuần tra thiên hà. Dựa theo kế hoạch, hiện giờ nữ vương bệ hạ đáng ra phải đến Sao Bạch Lang nhưng đến lúc này bên Sao Bạch Lang không hề có chút tin tức nào. Tôi thấy mình đòi một chút đồ như vậy là đã rất hời cho hai người rồi.”

“Được.”

Đã nói đến nước này rồi, Diệp Trần không muốn giằng dai thêm nữa, bèn nói luôn: “Đi thôi.”

“Bệ hạ anh minh.”

Thiếu nữ khiêu khích nhìn Lục Lương, đi tới chỗ hai người, kéo dịch cái rương ra chỗ khác, mở nắp cống thoát nước, hất cằm: “Xuống đi.”

Diệp Trần và Lục Lương liếc nhau.

Diệp Trần cảm thấy, quả là hơi đắt.

Cô còn tưởng cô gái này còn phải vất vả thế nào để đưa họ ra ngoài chứ!

Có điều giờ không phải lúc để nghĩ chuyện này, Diệp Trần và Lục Lương đi theo cô gái chui vào trong cống thoát nước như bầy chuột. Diệp Trần đi đằng sau hỏi nhỏ: “Cô gái, cô tên gì?”

“Tôi?”

Cô gái đi trước dò đường, không buồn quay đầu lại nhìn: “Tôi là Diệp Trần, các người cứ gọi tôi là Tiểu Trần là được.”

Diệp Trần, Lục Lương: “!!!”

Trong lòng Lục Lương rối lên, anh ta nhìn chằm chằm cái cô Diệp Trần đi đằng trước, lập tức gọi : “Có cách nào xác định ai là người có hệ thống không?”

Cách nhận biết Diệp Trần của anh ta là dựa vào tên, giờ bỗng dưng xuất hiện những hai Diệp Trần, anh ta đột nhiên thấy hơi hoảng hốt.

Nhưng lại đáp đầy bí hiểm: “Kí chủ, dựa vào trái tim của anh.”

“Cô cút đi.”

Lục Lương nhìn thoáng qua cô thiếu nữ Diệp Trần đi đằng trước rồi lại nhìn nữ vương Diệp Trần đi bên cạnh, lòng hơi lo lắng.

Nhưng Lục Lương cũng nhanh chóng chú ý tới một lượng lớn vũ khí trong tay Diệp Trần, lúc họ tách nhau ra, vũ khí của Diệp Trần đều đã bị tước hết rồi, chính anh ta cũng vậy, chẳng qua là nữ thủ lĩnh thấy anh ta ngoan ngoãn mới để lại mấy món trang sức cho anh ta, có điều, với một kẻ ám sát, mỗi sợi tóc trên người đều là vũ khí, cho nên đồ trang sức của anh ta…

Tất nhiên cũng là trang bị.

Còn vũ khí của Diệp Trần thì từ đâu mà ra? Cũng… là mua phải không?

“,” Lục Lương lại hỏi, “trang mạng mua sắm trực tuyến của cô có giống của hệ thống khác không?”

“Giống, có điều…” lí nhí đáp, “ông chủ à, tôi còn chưa thăng cấp.”

Có cô ta để làm gì chứ?

Lục Lương tự nhiên như thường đi theo cô thiếu nữ Diệp Trần ra khỏi cống thoát nước.

Còn Diệp Trần, sau tích tắc giật mình thì liền hiểu ra, đây chắc có lẽ chính là cái cô Diệp Trần vừa nghèo vừa tàn tật kia.

May mà cô không xuyên vào người người này…

Thật cảm kích Ba Tám quá.

Hai người cùng nhau đi theo Tiểu Diệp Trần về nhà cô ta. Nhà của Tiểu Diệp Trần chính là một sơn động lụp xụp. Về được đến sơn động, Tiểu Diệp Trần cũng lơi là cảnh giác, vứt đồ lung tung khắp nơi, thoải mái nói: “Các người cứ ngủ tự nhiên, thoải mái đi, tôi không lo cho các người đâu. À, các người tên gì?”

“Lâm Trần.”

“Thẩm Cảnh Phùng.”

Hai người không hẹn mà cùng nói tên giả. Tiểu Diệp Trần gật gù, hoàn toàn không quan tâm tên của họ, quay người vào trong nói: “Mặc kệ các người, tôi đi ngủ đây.”

Tiểu Diệp Trần đi được mấy bước, bên trong có một giọng nói dịu dàng vọng ra: “Tiểu Trần về rồi đấy à?”

Nghe thấy giọng nói ấy, Diệp Trần và Lục Lương đồng loạt ngoái đầu!

Sau đó trông thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc bước ra từ sau rèm.

Ba người trố mắt nhìn nhau. Diệp Trần là người la lên trước tiên: “Minh! Hạo!”

“Bệ hạ,” Minh Hạo đanh mặt, bỗng nghĩ ra chuyện gì, cuộn nắm đấm lại bước tới: “Không ngờ ngài cũng có ngày hôm nay.”

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì…”

Nhìn thấy ánh mắt của Minh Hạo, Diệp Trần có cảm giác bất an. Minh Hạo bước tới gần Diệp Trần, nện một quyền lên bức tường ngay cạnh cô, trên tường lập tức lõm một lỗ. Minh Hạo hằm hằm nhìn Diệp Trần: “Ngươi! Nói! Xem?! Bệ hạ của ta!”

Vừa dứt lời, Minh Hạo đã bị người ta túm cổ áo lẳng sang một bên.

Người này vô cùng hiểu anh ta, đến cả động tác tránh né của anh ta cũng đoán ra được khiến anh ta không tránh nổi, bị ném thẳng ra ngoài sơn động.

Thủ pháp quen thuộc như vậy…

Minh Hạo sững sờ bên ngoài hang một giây rồi liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của người anh em tốt của mình: “Cách nàng xa một chút, lần sau còn dựa gần như vậy nữa, tôi đánh gãy tay cậu.”

Minh Hạo quỳ rạp dưới đất, ngơ ngác ngóc đầu dậy, Lục Lương sờ sờ chỗ vành tai một hồi, sau đó một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Minh Hạo.

“Lục Lương!”

Minh Hạo vui mừng gọi, đứng dậy khỏi mặt đất, chạy bổ về phía Lục Lương: “Lục Lương, cậu vẫn còn sống à?”

“Ừ.” Lục Lương gật đầu, đã quá quen với sự nhiệt tình của người anh em may mắn này của mình. Minh Hạo mừng rỡ ôm anh ta một hồi, đang định mở miệng nói thì Lục Lương lại đột nhiên nhớ ra vừa rồi vẫn còn lời chưa nói xong, trịnh trọng nói: “Còn nữa,”

“Hả?”

“Đó không phải là bệ hạ của cậu.”

Minh Hạo: “…”

Người anh em của anh ta chắc là bị trúng độc của nữ vương mất rồi.

Nhìn cái ánh mắt muôn lời khó nói hết của Minh Hạo, Lục Lương hỏi: “Vừa rồi cậu muốn nói gì?”

“Không…” Ngàn lời mắng chửi Diệp Trần Minh Hạo vừa tích được đều bị nghẹn lại trong bụng, sắc mắt rất khó coi: “Không có gì …”

Tiểu Diệp Trần đứng đực một bên nãy giờ nhìn ba người, giờ mới giật mình hiểu ra: “Anh Minh Hạo quen họ à?”

“Ừ…” Minh Hạo gật đầu, giới thiệu Lục Lương: “Đây là người anh em của anh, Lục Lương.”

Lục Lương nhìn lướt qua Minh Hạo, có vẻ không đồng tình lắm với cách giới thiệu của Minh Hạo, Minh Hạo hiểu ý Lục Lương, khoát tay nói: “Không sao đâu, đều là người một nhà.”

Lục Lương không còn gì để nói nữa rồi. Minh Hạo có một loại bản năng rất kỳ lạ, người mà anh ta cảm thấy tốt thì về cơ bản đều đúng là người tốt, từ trước tới nay chưa bao giờ đoán sai.

Dù sao cũng là nam chính, phụ nữ sẽ chẳng phản bội anh ta.

Minh Hạo giới thiệu hai người với Tiểu Diệp Trần. Tiểu Diệp Trần lè lưỡi với Diệp Trần: “Hóa ra cô cũng tên là Diệp Trần à, vậy sau này tôi là Tiểu Diệp Trần, cô là Đại Diệp Trần.”

“Ừ.” Diệp Trần cười tủm tỉm. Minh Hạo bất giác quay sang nhìn cô.

Trong trí nhớ của anh ta, bệ hạ là người rất tàn bạo, nào có lúc dịu dàng như vậy, nếu có dịu dàng, thì hoặc là để cho truyền thông xem, hoặc là đang muốn giết người.

Anh ta đã quen với việc phải cảnh giác với Diệp Trần, không ngờ Diệp Trần nghe thấy Tiểu Diệp Trần nói vậy xong cũng không có vẻ gì là có sát ý.

Hai chị em Tiểu Diệp Trần và Diệp Trần tay nắm tay nhau nói chuyện, bỏ lại Minh Hạo và Lục Lương ra ngoài gác đêm. Minh Hạo nhìn nhìn Diệp Trần đầy băn khoăn. Lục Lương thờ ơ liếc anh ta một cái, nhắc: “Còn nhìn gì nữa?”

“Ông có bệnh à?”

Minh Hạo buột miệng hỏi.

Người anh em này mặt nào cũng tốt, chỉ có điều là bản năng chiếm hữu với những thứ thuộc về lãnh địa của mình quá mạnh mẽ, rất phiền phức.

Ví dụ như ngày xưa có hồi ông ta từng nuôi một con rùa, không cho bất kỳ ai đút cho nó ăn, cũng không cho ai chạm vào, đứa nào dám đụng là liệu chừng. Có một lần bất ngờ bị điều đi làm nhiệm vụ một tháng, không có ai lo cho con rùa kia, cuối cùng con rùa bị chết đói.

Lại ví dụ như trên giường ông ta có một con búp bê vải, một con búp bê vải thật đó, một thằng đàn ông lớn tướng vậy rồi mà còn chơi búp bê.

Cái con búp bê rách đó, ai mà động vào, dễ chừng ông ta dám đánh chết người ta luôn.

Với những thứ thuộc về lãnh địa của mình, bất kể thích hay không thích, một khi đã thuộc quyền của ông ta, đứa nào dám đụng vào đứa đó chết.

Lần này dính tới nữ vương, bệnh hình như còn nặng hơn.

Minh Hạo không dám võ đoán Lục Lương có ý gì với Diệp Trần, chỉ cho rằng Lục Lương lại phát bệnh. Giờ Lục Lương đã là nam sủng của nữ vương, là người của mình tất nhiên là có ham muốn chiếm hữu.

Chẳng qua là… đó dù sao cũng là nữ vương.

Minh Hạo thở dài, vỗ vai Lục Lương: “Tính tôi thế nào ông còn không biết à? Chẳng qua là tôi thấy nàng ta có phần không giống trước mới nhìn thêm mấy cái. Có điều cái tính này của ông phải sửa đi.”

“Sửa cái gì?”

“Đó dù sao cũng là nữ vương, sao có thể chỉ có mỗi một người đàn ông. Ông từng thấy nữ vương nào chỉ trung trinh một người đàn ông cả đời chưa? Cho dù chỉ có một chồng thì bên ngoài cũng có vô số tình nhân…”

Còn chưa nói dứt lời, mặt Lục Lương đã sa sầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng dám.”

“Lương ca này,” Minh Hạo thở dài, bùi ngùi nói, “mệnh chúng ta thế nào, ông còn không biết sao?”

“Mệnh chúng ta làm sao?” Lục Lương lườm Minh Hạo. Minh Hạo giật mình, lại nghe đối phương nói tiếp: “Từ trước tới nay tôi không biết cái gì là số mệnh đã định hết.”

Lục Lương nói lời này với một thái độ rất kiên định, trong chớp mắt, Minh Hạo có cảm tưởng như tới tận bây giờ mình vẫn không hiểu người này.

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy lại làm Minh Hạo cảm thấy như có một loại sức mạnh kỳ lạ khiến anh ta muốn quỳ gối, muốn thần phục, muốn đi theo người này.

“Ông nói đúng.” Minh Hạo nở nụ cười: “Không có gì là số mệnh đã định hết.”

Nói xong, Minh Hạo bỗng nghĩ đến một chuyện, đẩy đẩy người Lục Lương hỏi: “Phải rồi, phen này ông biết mùi vị đàn bà là thế nào rồi hả? Chia sẻ chút xem?”

“Hiện tại tôi đang là đội trưởng đội bốn, Quân đoàn Ba, Không quân.”

Minh Hạo đờ người.

Đó chính là vị trí anh ta ngày đêm mơ ước.

Học trường không quân, điều khiển phi thuyền, vào sinh ra tử vì đất nước. Kết quả, anh ta chạy trốn vì ước mơ và trinh tiết, náu mình ở cái hành tinh rác này, Lục Lương hy sinh vì anh ta lại trở thành đội trưởng trong Không quân?!

Không khoa học, không công bằng, không có lý nào.

Nhìn cái điệu muốn nói lại thôi của Minh Hạo, tâm trạng Lục Lương tốt hẳn lên.

“Ông nói thật với tôi đi,” Minh Hạo cuối cùng không nhịn nổi, “có phải bệ hạ nể cái mặt của ông nên mới cho ông vị trí này không?”

“Ông xéo đi!”

Vừa dứt lời, Minh Hạo lại bị sút đi.

Tiếng Minh Hạo rên rỉ làm Tiểu Diệp Trần hoảng hốt nhảy dựng lên, Diệp Trần đang bày bí quyết chăm sóc da cho Tiểu Diệp Trần, nghe thấy tiếng kêu, Tiểu Diệp Trần cầm dao lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?!”

Diệp Trần bảo Ba Tám xem thử bên ngoài xong, bình tĩnh nói: “Không có gì đâu, bọn họ đùa nhau.”

“Đùa?”

Tiểu Diệp Trần nhìn thấy tình hình bên ngoài, khó hiểu hỏi: “Có kiểu đùa như vậy sao?”

“Ừ, người ở chỗ chúng tôi thường xuyên dùng cách này để thể hiện tình cảm, đây là dấu hiệu tình cảm tốt.”

“Hay thật nhỉ,” Tiểu Diệp Trần mỉm cười, cổ Diệp Trần bỗng lạnh, cô bị Tiểu Diệp Trần ném ra ngoài!

Trong chớp mắt đo, Diệp Trần nghe thấy tiếng Tiểu Diệp Trần khoan khoái nói: “Tôi và chị tình cảm cũng rất tốt!”

Diệp Trần: “…”

Muốn chửi con bà nó lại thôi.

Đại khái chính là thứ cảm giác lúc này.

Tác giả có chuyện muốn nói:

[mẩu truyện nhỏ]

Diệp Trần: “Nghe nói thiết lập hình tượng của anh là lạnh lùng.”

Lục Lương: “Thiết lập hình tượng gì cơ?”

Diệp Trần: “Là thiết lập hình tượng của nam thần.”

Lục Lương: “Ai nói tôi là nam thần?”

Diệp Trần: “Bọn họ…”

Lục Lương: “Đó là do bọn họ chưa từng bước vào thế giới của tôi.”

Diệp Trần: “Xem ra chúng ta cần làm một kỳ phóng sự, “Khám phá khoa học: Bước vào thế giới của Lục Lương”.”

Lục Lương: “…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio