"..."
Mấy người nhìn ván lướt sóng đang lướt như bay, mạc danh cảm thấy lời này vô cùng thiếu đánh.
- - Moẹ nó đều từ trên đầu chúng tôi vượt qua, còn khen chúng tôi đi nhanh, đây là khen hay sỉ vả vậy?
Còn cố lên! Không thấy chúng tôi ở trong biển mà đã nhanh đổ mồ hôi hay sao?
Đậu xanh rau má! Cho rằng ai cũng giống như anh có một người có thể mang anh bay như Tứ tẩu chắc?
Hạ Nguyên cũng không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, cô đang gân cổ lên hỏi Mộ Cảnh Hành chơi tận hết hứng chưa, một con sóng lớn đánh tới, ván lướt sóng từ chỗ cao cấp tốc mà rơi xuống, mang theo bọt nước hất trên mặt của bọn họ, Hạ Nguyên Nguyên lời còn chưa nói hết, liền bị cái kích thích này cho làm cho cười ra tiếng.
Nhưng Mộ Cảnh Hành cũng nghe thấy, anh cũng gân cổ lên đáp lại cô, "Cao hứng!"
Hạ Nguyên vui mừng ra mặt. "Vậy chúng ta nhanh lên nữa đeeee!"
Biển rộng mênh mông bát ngát kỳ thật là nơi dễ dàng để người ta buông lỏng tâm tình nhất, Hạ Nguyên đi chơi biển, chơi đến thời khắc vô cùng cao hứng kia, có rất nhiều cảm xúc đều đang reo hò.
Ván lướt sóng từ trong một cơn sóng lớn lao ra, toàn thân hai người đều ướt, nhưng vẫn là cười ha ha không ngừng, Mộ Cảnh Hành nhìn nụ cười xán lạn vô cùng của người trong ngực, đột nhiên lời nói vẫn luôn nghẹn ở trong lòng không nhịn được, khó có lúc được làm một lần trẻ chưa lớn, đối biển rộng hô, "Hạ Nguyên Nguyên, anh thích em!"
Hạ Nguyên sửng sốt một chút, adrenalin xông thẳng lên cao, chỉ cảm thấy cả người đều nhanh muốn bùng nổ, dồn khí đan điền, "Mộ Cảnh Hành! Em thích anh!"
"Thích anh thích anh thích anh!"
Rõ ràng ngay từ đầu cô chỉ muốn đem người lừa gạt tới tay, Cảnh Hành không có nói qua từ "thích" cô cũng không thèm để ý, nhưng bây giờ cô mới biết, thì ra lúc Cảnh Hành thật sự nói, cô sẽ cao hứng như vậy.
Giống như là ăn phải thuốc kích thích, ngọt đến nỗi cô ngăn không được hưng phấn.
Biển rộng chưa có tiếng đáp lại, thanh âm cũng bị suy yếu mấy độ, nhưng đối với người có thể nghe được tiếng đối phương đáp lại mà nói, thanh âm này quả thực đinh tai nhức óc.
"Ha ha ha!" Hai người đều là người hơn mấy, Mộ Cảnh Hành càng là sớm bôn ba, từ nhỏ đã ổn trọng tự kiềm chế, bây giờ lại còn bắt đầu chơi loại trò đùa trẻ con hướng về biển cả hô to này.
Đám người đang phấn khởi tiến lên cũng không có đuổi kịp: "..."
Loáng thoáng có thể nghe được thanh âm truyền tới, dưới chân Giang Trạch trượt đi, mông liền ngồi vào trong biển. Trương Phi Phàm lảo đảo một cái, nhe răng trợn mắt! Trong lòng có người đang thét gào, moẹ nó thằng nào vậy! Đừng nói với cậu là Mộ Cảnh Hành nhé!
Ngươi thử nói lời này ra ngoài một chút xem, toàn bộ đại viện sẽ có có người tin hay không?
Người ta tình nguyện tin tưởng là ông đây mắt mù, hoặc là trong đầu tiến vào nước!
Nhưng nên nghe được vẫn là có thể nghe được, không thể cãi lại, "Mẹ nó ấu trĩ như vậy hả! Bọn họ sớm tám trăm năm liền chưa quay về biển rộng kêu gọi có biết không!" Mấy người anh em bị ngược cẩu từ trong nước bò ra, tức giận liếc mắt.
Ấu trĩ!
"..."
Thời điểm chờ mấy người bọn họ tới, hai người kia đã ngồi ở trên ghế nằm xì xào nói nhỏ.
Không biết có phải là tác dụng tâm lý của cậu hay không, cậu luôn cảm thấy trên người của Tứ ca cậu bây giờ bao phủ một loại.. Hơi thở hôi chua làm người rất muốn đánh người.
Trương Phi Phàm rùng mình nổi da gà cả người, "Tứ ca, làm sao anh trở về sớm như vậy, Tứ tẩu của em rất mạnh nha, có phải là chị ấy từng học qua lướt sóng?"
Bọn họ đã xác định đánh chết cũng sẽ không nhấc lên sự tình mới phát sinh trên biển kia, cũng không muốn lại bị ngược một lần nữa.
"Nguyên Nguyên vẫn luôn mạnh như vậy, nhưng mà cô ấy chưa từng học qua." Mộ Cảnh Hành cùng Hạ Nguyên ở gần nhau, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, "Không có cách, Nguyên Nguyên chính là thông minh hơn một chút so với những người khác, cô ấy cùng cậu không giống nhau, rất dễ dàng liền có thể học được những vật khác."
"Trước đó kỳ thật cô ấy đều không có chạm qua ván lướt sóng, ngay cả cách lướt sóng đôi này cũng là học ở trên mạng.
Cậu biết đó, Tứ tẩu cậu không muốn tách ra cùng tôi, cho nên lúc đó trong lòng hơi động liền muốn thử cái loại lướt sóng đôi này, không nghĩ tới cô ấy.."
"Các người bại bởi Nguyên Nguyên không lỗ đâu, Tứ tẩu cậu tuyệt đối là danh xứng với thật.."
Một đợt nói này, có thể nói là bản thổi phồng Nguyên Nguyên.
Mẹ nó nhân vật giả thiết đều muốn sập rồi.
Trương Phi Phàm: "..."
Hoa Sấn Sam đi sau lưng Trương Phi Phàm trừu trừu miệng, giơ chân liền đạp Trương Phi Phàm một cước.
Hỏi cái gì không hỏi, con mẹ nó hỏi cái này chi vậy cha! Tư vị bị người ta tú ân ái dễ chịu lắm sao?
Trương Phi Phàm quay đầu trừng mắt liếc anh chàng một cái, có năng lực anh đến đi! Nói giống như là cậu muốn bị rắc cẩu lương lắm vậy! Còn ai chưa ăn chứ?
Anh chàng không đáp lời.
Nhưng anh chàng không đáp lời, cũng không có nghĩa là Mộ Cảnh Hành liền muốn bỏ qua bọn họ, vừa mới ở trong biển hai người xem như kết nối đến tâm ý của nhau, tuy rằng còn không có đem chuyện trước kia đều giải thích rõ ràng, nhưng hiện tại rõ ràng hai người bọn họ thật sự đã trở thành người yêu tâm ý tương thông, Mộ Cảnh Hành một lời cao hứng còn chưa có chỗ rắc đâu.
Anh mắt cũng không nháy, cười ôn nhu tú mỹ, tiếp tục mở miệng, "Tôi nói với mấy người, Tứ tẩu cậu không chỉ có chút giỏi như vậy, kỳ thật cái nào phương diện của cô ấy đều rất giỏi."
"Ví dụ như.."
Thời điểm anh nói những sự tình này, toàn bộ quá trình không có một chút xấu hổ, thoạt nhìn là rõ ràng vui vẻ cùng âm thầm khoe khoang.
"..."
Mấy người nghe đến hoa mắt chóng mặt, nhìn Mộ Cảnh Hành vẫn là cười như vậy, lại không có một chút ý muốn dừng lại, tự mình cười ôn nhu mà tinh tế.
Xin anh, đừng nói nữa.