Cách nhà vẫn còn một đoạn đường, vừa mới nhìn thấy góc cạnh của ngôi nhà thì Mộc Nhiêu Nhiêu liền nghe thấy tiếng kêu của Ba Tức.
“Gâu gâu gâu!” Cũng may xung quanh không có người, nếu không thì hàng xóm chắc chắn sẽ chạy ra kháng nghị.
“Đừng để nó vào ta.” Sầm Không xách hành lý, đứng ở nơi cách hàng rào một mét.
Mộc Nhiêu Nhiêu chỉ đành mở cửa ra, đeo dây cổ cho Ba Tức trước rồi mới đi vào nhà thắp nến.
Đến khi trong nhà đèn đuốc sáng rực, nàng lấy bộ chăn nệm mới mua ra và trải cho Sầm Không.
Sầm Không đặt hành lý xuống, ngồi trên chiếc ghế ở phòng khách, đợi Mộc Nhiêu Nhiêu trải xong ga giường rồi pha trà cho hắn.
Lần này đã mua cho Sầm giáo chủ loại trà Thanh Tiêm Nhi mà hắn thích uống. Mộc Nhiêu Nhiêu chưa từng học qua nghệ thuật pha trà, trong sự hiểu biết của nàng, pha trà chính là bỏ lá trà vào trước rồi đổ nước sôi, ngâm cho đến khi lá trà lắng xuống dưới đáy, khẽ thổi bọt nổi bên trên là có thể uống rồi.
“Ngươi như vậy mà gọi là pha trà à?” Sầm Không rũ mắt quan sát lấy chén trà nóng do Mộc Nhiêu Nhiêu pha cho hắn.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Không gọi là pha trà? Vậy thì gọi là gì, nấu trà?” Không sai mà, cổ đại có lẽ cũng gọi là pha trà mới đúng chứ.
Sầm Không nhướng mí mắt lên, sửa lỗi nói: “Ngươi như vậy gọi là rửa trà.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Thích trà? Thích trong yêu thích sao?”
Sầm Không: “Rửa trong tẩy rửa!” (:Tác giả chơi chữ xi trong xihuan yêu thích và xi trong qingxi tẩy rửa)
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”
Cả hai đưa mắt nhìn nhau chằm chằm, Mộc Nhiêu Nhiêu nghe thấy Sầm Không chậm rãi thở dài.
Sầm giáo chủ dặn nàng nấu một nồi nước mới rồi tự mình xuống tay pha trà.
“Nhìn cho thật kỹ vào, lần sau sẽ là do ngươi pha.”
Làm nóng ấm chén, đánh thức trà, pha trà, động tác pha trà của Sầm Không lưu loát sinh động, liền mạch liên tục, nhất là khi pha, chiếc thìa sắt chứa đầy nước, cổ tay lật lại, giơ chiếc thìa lên cao, một cột nước rơi vào trong chén, giống như bức rèm nước một dòng vậy.
Đến khi trà bớt nóng đi, Sầm Không cầm cái chén lên nhấp một ngụm, từ từ thở ra, đôi mắt khẽ rũ xuống, một vẻ mặt vô cùng dễ chịu.
Sầm Không rót nửa chén cho Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ngươi thử xem.”
Chưa từng uống qua trà ngon thì làm sao biết được sự chênh lệch trong đó chứ.
Mộc Nhiêu Nhiêu lắc đầu: “Không cần đâu, giáo chủ ngài uống đi.”
Sầm Không: “Không sao cả.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Thực sự không cần đâu, ngài pha có chút ít như vậy thì tự mình thưởng thức đi.”
Sầm Không ngước mắt lên nhìn chằm chằm lấy nàng.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Giáo chủ?”
Giọng điệu của Sầm Không khẽ lạnh lùng: “Tại sao không uống?”
Mộc Nhiêu Nhiêu liếʍ môi: “Ta sợ tối không ngủ được.”
Uống trà đậm vào buổi tối, cho dù không sợ nửa đêm dậy đi vệ sinh thì nàng cũng sợ không thể ngủ được. Chất lượng giấc ngủ của Sầm Không vốn không tốt, mà còn uống trà đậm ừng ực thế này, nàng đã có thể thấy trước hắn chắc chắn sẽ mang theo cặp mắt gấu trúc vào sáng mai rồi.
Sầm Không: “… Uống!”
Đã gặp phải cảnh ép mua ép bán rồi, dưới cái nhìn chăm chú của Sầm Không, Mộc Nhiêu Nhiêu cầm cái ly lên, nhấp một ngụm nhỏ, đến nướu còn chưa kịp làm ướt.
Mộc Nhiêu Nhiêu ngay lập tức biểu diễn cảnh lừa bịp nhai nuốt không đồ, mỉm cười khen: “Trà ngon! Không hổ danh là trà do giáo chủ pha, đúng là rất ngon!”
Sao Sầm Không có thể không nhận ra nàng chỉ nhấp một ngụm nhỏ chứ.
Hắn như cười như không hỏi: “Ngon ở đâu?”
Mộc Nhiêu Nhiêu đến pha trà cũng không biết, huống chi là nếm trà. Nàng chỉ có thể uống ra được các loại trà như trà ô long, trà xanh, trà hoa, nàng có thể nhận ra được sự khác biệt nhưng nếu để phân biệt được sự khác biệt tinh túy giữa các loại trà thì nàng chịu thua.
Tuy nhiên, nhắm mắt nói dối thì nàng vẫn biết đấy.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Hương trà nồng nàn, dư vị bất tận.” Dùng lời nói suông thì không thể sai vào đâu được cả.
Sầm Không mỉm cười: “Thanh Tiêm Nhi có vị nhạt, khi vào miệng sẽ có vị ngọt. Hương trà nồng nàn? Vớ vẩn.”
Chết tiệt, thả rắm cầu vồng đã chọn sai từ rồi.
Mộc Nhiêu Nhiêu nở nụ cười rồi nói: “Lúc nhỏ không thường uống trà nên không hiểu lắm, nói không đúng thì xin giáo chủ đừng để ý.”
Sầm Không tay phải cầm ly, uống một ngụm nhỏ, hỏi: “Có ngon không?”
Mộc Nhiêu Nhiêu gật đầu: “Ngon.”
Sầm Không nở ra một nụ cười xấu xa: “Vậy thì cũng uống đi chứ.”
Ta chúc ngươi tè dầm.
Ngươi đã nghe thấy chưa, chúc ngươi giương mắt tè dầm đến sáng.
Mộc Nhiêu Nhiêu đang lẩm bẩm trong lòng, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt vui vẻ, uống cạn trà trong chén. Mau uống hết, rồi sau đấy nhân lúc trà chưa phát huy tác dụng thì nhanh chóng đi ngủ.
Sầm Không nhướng mày nhìn nàng: “Thích như thế à? Vậy uống thêm một ly đi.”
“Giáo chủ, không cần đâu, trà ngon không thể nào chịu đựng được cách uống nước như trâu của ta được.” Mộc Nhiêu Nhiêu vội vã từ chối.
Sầm Không: “Không sao, chịu đựng được, còn nửa vại nước nữa.” Sầm Không đứng dậy đi pha trà: “Cho dù không đủ nước thì ngươi đi lấy thêm là được rồi.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”
Nếu nàng nghe không nhầm thì giọng điệu của Sầm Không nghe có vẻ rất nhanh nhẹ.
Sầm Không cũng chưa đến nỗi điên cuồng, sau khi rót cho nàng ba ly trà thì hắn đã buông tha cho nàng.
“Giáo chủ, ăn chút gì không?”
Mộc Nhiêu Nhiêu lấy nguyên liệu từ trong hành lý ra.
Sầm Không: “Thịt.”
Hồi chiều hắn đã mở nhiều cái đầu như thế mà giờ vẫn còn ôn nổi thịt.
Hôm nay đã mua thịt tươi và xương sườn, Mộc Nhiêu Nhiêu hỏi: “Ngài muốn ăn xương sườn hay là thịt?”
Sầm Không suy nghĩ một lát: “Xương sườn.”
“Xương sườn hầm củ cải trắng?”
Sầm Không gật đầu: “Được.”
Mang xương sườn và củ cải trắng đi hầm, Mộc Nhiêu Nhiêu nói: “Phải hầm một lúc, giáo chủ, ta tìm cho ngài cuốn sách để xem nhé?”
Không ngờ Sầm Không lại là một phần tử tri thức, không chỉ mua bút, mực, giấy, nghiên, mà còn mua rất nhiều sách.
Mộc Nhiêu Nhiêu đã đến đây hai năm, trên cơ bản thì đã có thể viết và đọc hiểu chữ ở đây, mặc dù là chữ phồn thể, nhưng là loại chữ phồn thể tương đối giống với chữ giản thể, chỉ cần đoán thôi cũng có thể hiểu được ý nghĩa đại khái.
Khi nàng cho bọn trẻ viết thẻ nhận chữ thì mình cũng sẽ học qua một lần.
Sầm Không đã chọn một cuốn sách từ trong những cuốn sách mua về, Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn thoáng qua, đó là một cuốn Tâm Kinh.
Không ngờ Sầm giáo chủ lại thích văn học khó hiểu.
Trong nhà chỉ thắp sáng hai đế cắm nến, Mộc Nhiêu Nhiêu lại cho thêm hắn một đế cắm nến, bên ngoài đặt một tấm che thì trong nhà càng thêm sáng sủa.
Mộc Nhiêu Nhiêu cũng lấy “Thái Hoa Bảo Điển” của nàng ra và ngồi vào một cái ghế khác để đọc.
Trong nhà ánh nến lung linh, nồi hầm xương sườn với củ cải trắng đang sôi “ùng ục ùng ục”, mùi thơm của thịt bay thoang thoảng, hai người từ mình ngồi vào ghế đọc sách, thời gian dường như cũng trở nên chậm lại.
Đã đọc một hồi lâu, Sầm Không ngước mắt ra khỏi cuốn sách và nhìn sang bên cạnh, “Thái Hoa Bảo Điển” đã được đóng lại nằm trên đầu gối của Mộc Nhiêu Nhiêu, cả người nằm trên chiếc ghế ngủ ngon lành.
Hôm nay nàng đã quá mệt mỏi rồi, không những về mặt thể chất mà còn có sự kíɧ ŧɧíɧ về mặt tinh thần.
Phải nhìn thấy cảnh tượng máu me mà nàng đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến, nàng cần một giấc ngủ thoải mái để xoa dịu những cảm xúc thăng trầm của mình.
Không phải nói sợ không ngủ được sau khi đã uống trà sao?
Bây giờ không phải đã nhắm mắt ngủ thϊếp đi rồi à?
Sầm Không: “… Miệng lưỡi toàn gian dối.”
Trước mắt là khuôn mặt đang yên lặng ngủ say của Mộc Nhiêu Nhiêu, quanh mũi phảng phất mùi thơm của thịt, cảnh tượng quá mức thực tế này khiến cho Sầm Không ngay lập tức có chút sững sờ.
Hơi nước bốc ra từ chiếc nồi phả vào làn da của hắn, khiến cho hắn cảm thấy một loại thư thái khó tả.
Hắn nhìn chằm chằm lấy khuôn mặt đang ngủ của Mộc Nhiêu Nhiêu, cho đến khi nàng chảy dãi.
Sầm Không: “…”
Mộc Nhiêu Nhiêu vào một giây trước vẫn đang ngồi ở ghế thầm đọc “Thái Hoa Bảo Điển”, vào giây tiếp theo thì chữ trên cuốn sách đã thành hai hàng rồi, chớp mắt thêm một cái và nàng đã ngủ thϊếp đi.
Trong mơ mơ màng màng, nàng dường như đã bị ai đó nhấc lên, cõng trên lưng rồi lại bế lấy… giấc mơ này thật kỳ quặc, nàng đã biến thành một con dao rồi sao, cho nên mới bị nghịch tới nghịch lui như thế.
Trên thực tế, Sầm Không tắt lửa trên bếp trước, rồi múc một bát thịt sườn củ cải, ung dung thong thả ăn xong mà Mộc Nhiêu Nhiêu cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Sầm Không lấy nước rửa ráy, khi rót nước, Ba Tức nhìn thấy cửa mở ra liền kêu “gâu gâu”.
Sầm Không theo bản năng liếc nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu ở trong nhà, nàng không hề có dấu hiệu bị đánh thức.
Quay đầu lại, Sầm Không lạnh lùng nhìn chằm chằm lấy con chó ngốc nghếch như chủ nhân của nó vậy: “Câm mồm.”
Ba Tức lùi về sau rồi ngồi xuống, hai chân trước chống trên mặt đất, đôi mắt đen tròn xoe ngước nhìn hắn: “Ư ư ư.”
Sầm Không liếc nhìn bát chó của nó, trong bát nước vẫn còn nước, còn bát đồ ăn thì trống rỗng.
Sầm Không nhìn nó từ trên cao: “Đói à?”
Ba Tức nghiêng cổ: “Ư ư ư.”
Một người một chó đưa mắt nhìn nhau trong vài giây, Sầm Không bước vào trong nhà rồi múc một bát canh thịt sườn và đổ vào bát của Ba Tức.
“Không được sủa.” Sầm Không đưa ngón tay ra chỉ vào Ba Tức.
Ba Tức nào còn có thời gian sủa chứ, nó đã bắt đầu ăn sột soạt rồi.
Trở vào trong nhà, Mộc Nhiêu Nhiêu vẫn còn đang nằm trên ghế.
Sầm Không liếc nhìn nàng một cái rồi đi vào trong, khi đi tới cửa thì dừng bước lại.
Đưa mắt nhìn chăn nệm do Mộc Nhiêu Nhiêu trải sẵn cho hắn cùng bát nước đã chuẩn bị sẵn ở đầu giường. Sầm Không bước vào trong lấy tấm chăn quay trở về phòng khách.
Nhưng làm thế nào để đắp cho Mộc Nhiêu Nhiêu lại là một vấn đề.
Tấm chăn rất lớn, nếu đắp trên người của nàng thì chắc chắn sẽ trượt xuống đất.
Sầm Không trầm ngâm suy nghĩ, chất tấm chăn lên ghế trước, quyết định chuyển Mộc Nhiêu Nhiêu lên trên bàn. Hắn đưa tay ra nâng cánh tay của nàng, giấc ngủ của Mộc Nhiêu Nhiêu không hề bị ảnh hưởng, cái đầu thuận thế ngã về phía trước và dựa vào bụng của Sầm Không.
Vùng bụng bằng phẳng, cơ thịt đồng đều của Sầm giáo chủ không có cảm giác ngủ ngon cho lắm, Mộc Nhiêu Nhiêu theo thói quen, cạ vào vùng bụng của hắn giống như đang cạ tấm chăn vậy.
Sầm Không: “…”
Trước giờ chưa từng có người dám thân mật như vậy với Sầm Không.
Thật sự. Theo lẽ đương nhiên, con gà tơ Sầm giáo chủ chưa từng có tiếp xúc thân thể với bất kỳ ai cả.
Theo bản năng, hắn chỉ muốn vứt nàng ra ngoài, nhưng rồi lại đột ngột dừng tay, chỉ cứng người đặt nàng trở về ghế.
Hắn quên rằng nữ nhân này dù đã ngủ rồi cũng không ngủ ngoan ngoãn bình thường.
Sầm Không suy nghĩ một hồi, quyết định vác nàng lên trên bàn. Kết quả, vừa đặt Mộc Nhiêu Nhiêu lên trên lưng thì cái đầu của Mộc Nhiêu Nhiêu bèn trượt xuống bên tai hắn cùng với sức lực của hắn, rồi chóp chép miệng vài cái.
Hơi nóng bỗng nhiên truyền đến ở bên tai khiến cho Sầm giáo chủ lại một lần nữa dừng lại… lại nguyên vẹn đặt Mộc Nhiêu Nhiêu trở về chiếc ghế.
Sầm Không mặt mày không cảm xúc nhìn lấy nữ nhân đang ngủ say trên ghế.
Càng nhìn càng tức giận, hắn đang ở đây bận túi bụi, vậy mà nữ nhân này thì sướиɠ rồi, ngủ giống như heo vậy.
Cứ vứt nàng ở đây vậy, cứ ngủ trên cái ghế đấy đi.
Sầm Không trong lòng nghĩ như vậy mãi một lúc vẫn không nhấc bước di chuyển.
Hồi lâu sau, Sầm Không khom người xuống rồi bế Mộc Nhiêu Nhiêu lên. Một nữ nhân cầm trên tay hàng trăm cân cũng không chớp mắt mà lại nhẹ như thế, như thể hắn khẽ ôm nhẹ một cái thì xương cốt của nàng sẽ rạn nứt trong vòng tay của hắn.
Đặt Mộc Nhiêu Nhiêu lên trên chiếc bàn tròn rồi đắp chăn cho nàng, sau đó Sầm giáo chủ mới về phòng ngủ.
Tuy nhiên, hắn vẫn bị đau đến bừng tỉnh vào lúc nửa đêm, cơn đau càng lúc càng dữ dội, như thể muốn xé toạc cả người của hắn ra vậy.
Mộc Nhiêu Nhiêu không biết rằng sau khi mình ngủ say thì đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay khi thức dậy thì lập tức thắc mắc trước, mình làm thế nào mà đã trèo lên trên bàn rồi, trên người vẫn còn đang đắp chăn nữa.
Ồ, có lẽ là Sầm giáo chủ đã bế nàng lên đây.
Nàng duỗi eo rồi trở mình một cái thì nhìn thấy Sầm Không mặt mày trắng bệch như ma.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…” Nàng đã nói rồi mà, uống nhiều trà như thế thì có thể ngủ được sao?
Mộc Nhiêu Nhiêu đứng dậy: “Giáo chủ, ngài thực sự không phải là đứa bé sinh non sao?”
Chứng mất ngủ này cũng quá nghiêm trọng rồi đấy, ngươi cũng đâu phải là nô ɭệ của công ty, cũng không phải theo đuổi doanh số, từ đâu mà có chứng mất ngủ thế?
Tác giả có lời muốn nói: Mộc Nhiêu Nhiêu: Tại sao hắn luôn mất ngủ thế?
Tác giả: Đừng lo, sẽ được biết ngay thôi.