Sầm Không đi chân đất cùng Mộc Nhiêu Nhiêu, một người đi trước một người đi sau trở về.
Cả hai đều chỉ mặc áo trong mỏng manh, khi bầu không khí căng thẳng vừa qua đi, một cơn gió đêm thổi đến, Mộc Nhiêu Nhiêu không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Hai tay ôm lấy cánh tay, lặng lẽ đi theo Sầm Không trở về.
Dường như đã chú ý đến động tác của nàng, Sầm Không giảm tốc độ lại và đi đến trước mặt nàng, giúp nàng chắn đi cơn gió đang ập tới.
Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn chằm chằm lấy bóng lưng của hắn, dáng người của Sầm Không trông có vẻ gầy yếu nhưng thực ra vai rộng chân dài, các đường cơ thịt rất cân xứng.
“Giáo chủ, ngài còn đau không?”
Một lúc sau, Sầm Không mới đáp lại: “Đã không sao rồi.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ngày nào ngài cũng đau à?”
Sầm Không dừng bước, quay người lại rồi tựa cười như không nói rằng: “Sợ ta mất kiểm soát sẽ gϊếŧ chết ngươi sao?”
Mộc Nhiêu Nhiêu lắc đầu: “Ta không có ý này, ta đang phân vân ngày mai có nên mua một ít thuốc bột giảm đau cho ngài hay không.”
Sầm Không khẽ nhướng mày lên, thu nụ cười lại: “Không cần.”
Quay người đi và dẫn theo Mộc Nhiêu Nhiêu tiếp tục đi về.
Mộc Nhiêu Nhiêu tò mò hỏi: “Hôm nay ngài đã làm thế nào để khôi phục lại tâm trí vậy?”
Hỏi để sau này khi hắn phát điên tiếp thì nàng cũng có cách mà ứng phó.
Sầm Không không trả lời nàng, nghĩ đến ruộng ngô lộn xộn ấy, Sầm Không lại cau mày lại, trong tâm trí hỗn loạn của hắn bật ra vài mảnh ký ức đứt đoạn, chính là ký ức mà hắn không có trong khoảng thời gian mất trí nhớ này.
Trong mảnh ký ức hỗn độn đầu tiên, hắn có khuôn mặt thiếu niên, đang một mình ở trong phòng trống trải bế quan luyện công, bên ngoài đèn đóm sáng trưng, tiếng người ồn ào, như thể đang ăn mừng ngày lễ nào đó vậy.
Những dãy đèn lиg đỏ treo trên hành lang, ánh sáng màu đỏ hắt vào từ ngoài cửa sổ.
Hắn mở mắt ra, vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm lấy ánh sáng màu đỏ ở bên ngoài cửa sổ giấy, rồi lại từ từ nhắm mắt lại. Dường như mọi thứ ở bên ngoài đều không liên quan đến hắn vậy.
Trong mảnh đứt đoạn thứ hai, hắn trông càng nhỏ tuổi hơn nữa, tầm khoảng tám chín tuổi, đứa bé nhỏ nằm sấp trên giường đá, không thể chịu đựng nổi cơn đau thấu xương ở khắp toàn thân, hắn cắn mạnh vào cánh tay của mình, muốn dùng cơn đau ở dưới miệng để phớt lờ đi cơn đau đớn của gân mạch toàn thân.
Một nam nhân đứng ở bên cạnh giường đá, trịch thượng nhìn lấy hắn, nói với giọng đều đều bình thản: “Ngươi chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, không ai có thể cùng ngươi chia sẻ niềm vui nỗi buồn được.”
“Thích ứng nó, đột phá nó, hoặc là bị nó kéo xuống vực thẳm.”
Mảnh đứt đoạn cuối cùng, có cùng một khuôn mặt với hắn ở hiện tại, đôi lông mày trầm lặng bất động, như thể bầu trời có đổ sụp xuống thì hắn cũng sẽ không nhướng mày dù chỉ một cái.
Sầm Không biết rằng người ở trong những mảnh cắt ghép đứt đoạn đó đều là hắn.
Vì mất trí nhớ nên trong đầu của hắn xuất hiện những mảng lớn trống rỗng, hắn không thể nào xâu chuỗi tất cả ký ức lại với nhau. Cho dù biết con người mặt mày vô cảm đó là bản thân mình thì hắn cũng không thể cảm nhận được tâm tư của mình vào lúc đó.
Giống như đang xem ký ức của một người xa lạ vậy.
Khi về nhà, Ba Tức từ rất xa đã sủa “gâu gâu” lên.
Mộc Nhiêu Nhiêu rửa tay sạch sẽ, lấy cho Sầm Không một chậu nước rửa chân trước, sau đó mới bắt đầu xử lý những vết thương nhỏ chằng chịt trên ngón tay của hắn.
“Giáo chủ, đau không?”
Nhẹ nhàng thổi lên vết thương, Mộc Nhiêu Nhiêu cẩn thận bôi thuốc rồi dùng dải vải băng bó lấy.
Lông mi của Sầm Không rũ xuống, hàng lông mi vừa dài vừa dày đã che đi ánh mắt của hắn.
“Không sao.”
Câu cửa miệng của Sầm Không chính là những từ này: Không sao, không cần, câm miệng.
Giống như một cậu thiếu gia bướng bỉnh toàn thân ngập tràn sự khước từ, sợ người khác nhìn thấy một tí tẹo yếu đuối của hắn nên chặt chẽ bao bọc lấy bản thân.
Mộc Nhiêu Nhiêu không thèm hỏi nữa, động tác nhẹ nhàng lại, cố gắng không làm đau hắn.
Ánh nến đung đưa, Sầm Không vờ như vô tình nhìn chằm chằm lấy ngón tay của Mộc Nhiêu Nhiêu, cho đến khi nàng xử lý xong tất cả các vết thương.
“Ngài mau đi ngủ đi.”
Tìm một chiếc áo choàng mới cho Sầm Không rồi đặt trên giường, Mộc Nhiêu Nhiêu nhặt những mảnh vỡ của bát lên.
“Ngài có gì thì cứ gọi ta, khi xuống giường thì cẩn thận một chút, dưới ánh nến không thể nhìn rõ, ngày mai ta lại đến quét dọn những mảnh vụn trên đất.”
Thấy Sầm Không không có biểu hiện gì cả, nàng bưng một chậu nước đầy máu lên rồi đi ra ngoài.
Dù cho Sầm Không có nói gì đi chăng nữa thì ngày mai hay ngày mốt, nàng cũng sẽ tìm thời gian đi mua bột giảm đau và cả thuốc thang hỗ trợ giấc ngủ cho hắn.
Sau khi đã chạy suốt một đêm, Mộc Nhiêu Nhiêu vừa tựa vào bàn thì đã ngủ thϊếp đi.
Khi tỉnh dậy, Mộc Nhiêu Nhiêu theo bản năng quay đầu lại nhìn, những ngày này, khi nàng vừa tỉnh dậy thì sẽ nhìn thấy Sầm Không nhìn chằm chằm lấy nàng.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Sầm Không ngồi trên ghế, nhưng điều khác biệt so với những ngày trước chính là hắn đang nhắm mắt.
Mộc Nhiêu Nhiêu ngồi dậy: “Giáo chủ.”
Tại sao lại ra đây nữa? Lại phát bệnh à?
Đêm qua, sau khi Mộc Nhiêu Nhiêu ra khỏi phòng thì Sầm Không liền ngồi thiền trên giường, sự mệt mỏi của cơ thể khiến cho hắn chìm vào giấc ngủ, tuy nhiên, sau khi chợp mắt một canh giờ ngắn ngủi thì hắn đã tỉnh dậy.
Khoác chiếc áo choàng ngoài vào, hắn nhìn chằm chằm lấy túi đuổi muỗi trên thắt lưng một hồi rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài phòng, Mộc Nhiêu Nhiêu đang nằm trên chiếc bàn tròn, ngủ rất say sưa.
Sầm Không bước đến bên bàn rồi ngồi xuống, vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm lấy khuôn mặt đang ngủ say của Mộc Nhiêu Nhiêu, một lúc lâu sau, hắn cũng từ từ nhắm mắt lại.
“Giáo chủ, ngài ra đây khi nào thế?”
Sầm Không từ từ mở mắt ra rồi nói: “Đói rồi.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”
Cái sức ăn này, ngươi là thanh thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành hay sao?
Sau khi ăn sáng xong, Mộc Nhiêu Nhiêu bưng ra gạo nếp và mạch nha đã lên men xong, hôm nay bọn trẻ sẽ đến nên nàng định nấu kẹo mạch nha.
Biết được bọn trẻ sẽ đến, Sầm giáo chủ trùm khăn vải lên, ngồi nhắm mắt thư giãn dưới chiếc dù che nắng.
Trong mắt của Mộc Nhiêu Nhiêu, Sầm giáo chủ đã hiền hoà hơn rất nhiều so với lúc mới đến rồi.
“Giáo chủ, ngài đã từng ăn kẹo mạch nha chưa?”
Thời thơ ấu của Sầm Không ngoại trừ việc luyện công thì chỉ có luyện công, không có ngày lễ ngày nghỉ, cũng không có bánh kẹo.
Những niềm vui nên trải qua trong thời thơ ấu của một đứa trẻ, Sầm Không đều chưa từng cảm nhận được, và tất nhiên, hắn cũng chưa từng ăn qua kẹo mạch nha.
Sầm Không trầm giọng nói: “Ta không thích ăn kẹo.”
Những món bánh ngọt do Mộc Nhiêu Nhiêu làm, Sầm Không chưa bao giờ khen ngon nhưng lần nào hắn cũng rất nể mặt ăn sạch sẽ hết.
Nói hắn không thích ăn đồ ngọt, Mộc Nhiêu Nhiêu không tin chút nào.
Được rồi, ngươi nói không thích thì không thích vậy.
Nước cốt sau khi đã lọc xong thì đổ vào trong chảo sắt lớn, sau khi đun sôi thì giảm lửa trên bếp xuống, liên tục khuấy đều, đun sôi từ từ, mùi đường cũng bắt đầu ngào ngạt tỏa ra.
Khi bọn trẻ đến thì nước đường vừa mới nấu xong, Mộc Nhiêu Nhiêu tạo hình thù trên tấm thớt gỗ.
Nàng đã đánh giá cao tay nghề thủ công của mình rồi, muốn tạo hình một con chim thì kết quả làm ra một con gà con mập mạp…
Bọn trẻ xếp thành vòng tròn quanh bàn, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ hỏi: “Mộc Mộc, đây là cái gì vậy? Bánh trôi nước sao?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”
Không biết câu nói này có gì đáng cười mà Sầm Không đang che khăn mặt bỗng nhiên cười thành tiếng.
Bọn trẻ biết người cao lớn này là bạn của Mộc Nhiêu Nhiêu, thỉnh thoảng sẽ đeo chiếc mặt nạ mèo trắng.
Sầm giáo chủ đứng dậy, mang dép lê vào, đi đến bên cạnh Mộc Nhiêu Nhiêu, nhìn kẹo mạch nha mang phong cách rất trừu tượng này.
Sầm Không nheo mắt lại, mỉm cười hỏi Mộc Nhiêu Nhiêu: “Đây là cái gì vậy?”
Mộc Nhiêu Nhiêu cúi đầu xuống nhìn kiệt tác của mình, có thế nào cũng không thể nói ra được đây là con chim.
Sau khi nhịn vài giây mới thì thào nói: “… Bánh trôi nước.”
Sầm giáo chủ lại cười, đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng lấp lánh, trông rất đẹp.
Không đợi Mộc Nhiêu Nhiêu từ từ thưởng thức, Sầm giáo chủ đã thu nụ cười lại rồi nhướng mày nói: “Đưa cho ta.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Cái gì?”
Sầm Không: “Muôi sắt.”
Sầm giáo chủ nhận lấy chiếc muôi sắt bằng những ngón tay đang quấn dải vải, múc một thìa nước đường sóng sánh, cổ tay xoay nhẹ, trong vài cái đã tạo ra hình thù một con chim sống động như thật.
Bọn trẻ: “Ù uôi! Con chim nhỏ nè!”
Oánh Oánh ngạc nhiên bật cười: “Mộc Mộc, là một con chim nhỏ!”
Sầm giáo chủ nhìn chằm chằm lấy Mộc Nhiêu Nhiêu, đầy ẩn ý nhấn giọng: “Đây là chim.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “… Có một loại chim tên là chim bạc má đuôi dài, không biết ngài đã từng nhìn thấy chưa, tròn trịa mập mạp.”
Sầm Không: “Loại chim đó cũng không có miệng không có đuôi, giống như viên bánh trôi nước sao?” Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”
Được rồi, ngài có nền tảng mỹ thuật, làm cái gì cũng thần thái sinh động, tiểu nữ khâm phục.
Nhìn thấy Mộc Nhiêu Nhiêu chịu thua, tâm trạng của Sầm Không dường như đã tốt lên rất nhiều, cúi xuống nhìn nàng nói: “Còn muốn làm động vật gì?”
Mộc Nhiêu Nhiêu nào có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, để nàng vẽ kẹo mạch nha, theo trình độ của nàng thì đoán chắc thành phẩm sẽ là một tấm thớt bánh trôi nước… lớn hơn chút còn có thể là bánh nướng.
“Ngài biết làm cái gì?”
Sầm Không nhướng mày: “Cứ nói ra xem.”
Mộc Nhiêu Nhiêu suy nghĩ một hồi rồi nói ra một tràng: “Thỏ, chó con, cừu…” Đếm theo đầu người của bọn trẻ, Mộc Nhiêu Nhiêu đã nói ra tám loại động vật, cuối cùng ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Sầm Không: “Thêm một con mèo nữa, biểu cảm xấu một chút.”
Sau khi nói xong thì cúi đầu xuống, không nhìn ánh mắt của Sầm Không.
Mắt không thấy thì tâm không phiền.
Sầm Không tựa cười như không nhìn chằm chằm lấy đỉnh đầu của nàng, khuấy đều nước đường rồi bắt đầu tạo hình thù.
Đợi hắn tạo hình thù xong, Mộc Nhiêu Nhiêu đặt một que gỗ mảnh lên kẹo, đợi kẹo khô, sau đó cẩn thận lấy lên khỏi tấm thớt, gần giống với người làm kẹo mà nàng nhìn thấy khi còn nhỏ.
Bọn trẻ lần lượt nhận lấy kẹo mạch nha.
“Cám ơn Bạch Miêu Miêu.”
“Bạch Miêu Miêu, huynh lợi hại quá. Huynh là người làm kẹo sao?”
Kể từ lần đầu tiên Sầm giáo chủ đeo mặt nạ nhìn bọn trẻ thì danh hiệu của hắn đã bị bọn trẻ mặc định rồi.
Sầm giáo chủ rất lạnh lùng kiêu ngạo, hoàn toàn phớt lờ tiếng gọi của bọn trẻ, không có bất kỳ tương tác nào.
Bọn trẻ cũng không quan tâm chút nào, những giáo đồ của giáo Hỗn Luân, không nhiều người sẽ để ý đến bọn trẻ, và tất nhiên, cũng chưa từng có người làm qua kẹo cho bọn chúng.
Trong lòng của một đứa trẻ, ai cho nó đồ chơi, cho nó đồ ăn ngon thì chính là một người tốt.
Bọn trẻ ở bên cạnh Sầm Không, đứa nào đứa nấy cũng léo nhéo kêu “Bạch Miêu Miêu”, vô cùng sôi nổi.
Sầm Không đã làm xong con mèo cuối cùng, đặt muôi sắt xuống, đi vòng qua bọn trẻ rồi ngồi vào chiếc ghế, tiếp tục phơi nắng.
Sau khi kẹo mạch nha hình mèo đã khô, Mộc Nhiêu Nhiêu tay phải cầm lấy que gỗ, cẩn thận nhẹ nhàng dời nó đi rồi chậm rãi cầm lên.
“Cho này.”
Sầm Không mở mắt ra, ở trước mắt là một que kẹo mạch nha hình mèo, theo yêu cầu của Mộc Nhiêu Nhiêu, mặt của con mèo làm xấu xa một chút. Trông giống như một con mèo có tính tình không tốt vậy,
Nhìn lên dọc theo cánh tay cầm kẹo, khuôn mặt của Mộc Nhiêu Nhiêu đã phơi đến ửng đỏ, mỉm cười nhìn lấy hắn và nói: “Đây là của giáo chủ, chúng ta mỗi người một cái.”
Nàng xoay que kẹo trên tay, là con chim mà Sầm Không dùng để cười nhạo tay nghề kém cỏi của nàng.
“Mau ăn đi, lát nữa sẽ chảy đấy.”
Sầm Không nhận lấy que kẹo, Mộc Nhiêu Nhiêu mỉm cười rồi quay người đi chăm sóc bọn trẻ.
Nàng không tin, làm thêm vài lần nữa, nàng cũng không làm ra được một con chim phát triển bình thường được.
… Nếu không được thì làm viên bánh trôi nước tròn một chút cũng không sao.
Kẹo mạch nha óng ánh long lanh dưới ánh nắng mặt trời, giống như một miếng hổ phách tuyệt đẹp vậy.
Vén tấm khăn vải lên, để lộ đôi môi ra.
Sầm Không khẽ liếʍ kẹo mạch nha.
Ngọt, rất ngọt.
Quay đầu sang nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu vừa ăn kẹo vừa làm nước đường, đang cười đùa với bọn trẻ.
Từng cái cau mày, từng nụ cười trên gương mặt nàng đều vô cùng sống động.
Tác giả có lời muốn nói: Nhiêu Nhiêu là một người phụ nữ rất ấm áp.