Đã biết ở xà nhà có người, Mộc Nhiêu Nhiêu liền dùng âm thanh phong phú biểu diễn tiếng kêu khóc thảm thiết.
Ngày thường đều là tuyến lệ chủ động tiết ra. Nhưng lần này là do nàng tự mình muốn khóc. Thực sự chưa có loại kinh nghiệm này.
Mộc Nhiêu Nhiêu suy nghĩ một lát. Để khiến mình khóc, nàng tưởng tượng trong đầu Sầm Không đang sốt ruột biết bao nhiêu. Vừa sốt ruột, mặt hắn liền rất tệ. Khi thậm tệ, đám người Lý trưởng lão sẽ không thể sống tốt. Nghĩ đến cảnh vẻ mặt nịnh bợ mang theo chút xảo quyệt của Lý trưởng lão lộ ra vẻ sợ hãi, Mộc Nhiêu Nhiêu suýt chút nữa thì bật cười.
Không được, phải làm công tác chuẩn bị cảm xúc.
Nàng bắt đầu nghĩ đến bộ dáng Sầm Không đau đớn nằm trên giường bệnh như thế nào, mấy giây sau, vành mắt đã đỏ lên. Mộc Nhiêu Nhiêu thuận thế kêu lên: “Ông cho ta về nhà đi!”
Khóc mệt rồi, liền vùi mặt vào cánh tay nhỏ giọng nức nở.
Tới buổi chiều, tiếng mở khóa cửa từ ngoài phòng vọng vào. Mộc Nhiêu Nhiêu ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn, một nữ nhân trung niên mang thức ăn đến cho nàng.
Món vịt bát bảo, rau nộm gà xé, thỏ xào cay, còn có cả rau xào.
Nữ nhân trung niên mang vẻ mặt giống Dung ma ma nói: “Ăn cơm thôi.”
Bà ta tưởng rằng Mộc Nhiêu Nhiêu sẽ cương quyết không chịu ăn. Vậy thì bà ta chỉ có thể cạy cái miệng nhỏ của nàng ra để đổ thức ăn vào trong.
Ai ngờ, Mộc Nhiêu Nhiêu khịt khịt cái mũi, cũng khá thơm.
Nàng cũng không sợ trong thức ăn có độc, trong giáo còn có Hữu hộ pháp Kiệt Đốc biết về các loại độc cơ mà. Cho dù Hoắc Bố Xương muốn hạ độc nàng thì chắc chắn cũng là độc mãn tính, sẽ không khiến nàng chết sớm.
Mộc Nhiêu Nhiêu lau nước mắt, chậm rãi bò trèo xuống giường rồi đi tới cạnh bàn. Dưới ánh mắt kinh ngạc của nữ nhân trung niên, nàng tự xới cho mình một bát cơm lớn, thút tha thút thít nói: “Có, có canh không? Lúc ta ăn cơm phải uống canh, cổ họng nhỏ nên dễ bị sặc.”
Nữ nhân trung niên cười chế nhạo nói: “Cô nương tưởng rằng thật sự đến đây làm khách sao? Có cái gì thì ăn cái đấy đi!”
Mộc Nhiêu Nhiêu trợn to đôi mắt: “Buổi chiều lão gia gia đã nói rồi, ta chính là đến đây làm khách mà. Chúng ta còn có giao dịch, không tin thì bà đến hỏi ông ta xem. Đúng rồi, ta muốn uống canh, tốt nhất là canh gà ác bỏ thêm một chút kỷ tử.”
Nghe xong, nữ nhân trung niên do dự một lúc, không đáp lại mà xoay người bước ra khỏi cửa, đóng sập cửa lại một tiếng “rầm”.
Mộc Nhiêu Nhiêu thầm nghĩ: Bà nên ra sức thêm một chút nữa mới phải, tốt nhất là kéo cửa sập xuống luôn đi.
Cầm đôi đũa lên, Mộc Nhiêu Nhiêu liếc nhìn, ồ, là đôi đũa bạc.
Có ý gì, muốn nói cho nàng biết trong thực ăn không có độc, cứ dùng tự nhiên à? Thể hiện rõ thái độ ông ta muốn cùng nàng giao dịch một cách bình đẳng sao?
Trong lòng Mộc Nhiêu Nhiêu nghĩ, ông trói ta lại rồi thì dù có làm thế nào để thể hiện sự tôn trọng cũng đều vô ích cả thôi.
Đôi đũa đảo khắp các món ăn. Hừm, thỏ đáng yêu như vậy, ăn thịt thỏ trước đi. Mộc Nhiêu Nhiêu đang ăn được nửa bữa thì nữ nhân trung niên bưng mâm bước vào, bên trên là chén cánh.
“Đây là canh trứng mà ông chủ dặn nấu cho cô. Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai sẽ nấu canh gà ác cho cô.”
Mộc Nhiêu Nhiêu mở nắp ra, ngẩng đầu nhìn nữ nhân trung niên: “Còn có thể chọn món ăn không?”
Nữ nhân nghe xong lời này liền nóng nảy, đang muốn chế giễu thì nhớ đến lời dặn dò của Hoắc Bố Xương, đành nuốt xuống những lời muốn nói, cắn răng cắn lợi: “Nếu cô có nhu cầu thì cứ nói với ta.”
Biểu cảm này càng giống Dung ma ma hơn.
“Vậy thì ngày mai ta muốn ăn canh gà ác, đùi cừu nướng, xíu mại bì mỏng.”
Mỗi ngày đều phải đấu trí so dũng cảm với kẻ thù, nàng đương nhiên phải ăn những thứ ngon để tẩm bổ.
Cũng không biết Sầm Không ăn cơm có ngon không? Mộc Nhiêu Nhiêu uống một ngụm canh, nhớ thương vô hạn.
“Ma ma, canh hơi mặn, cho ít muối thôi.”
“Dung ma ma” nhìn Mộc Nhiêu Nghiêu chằm chằm, khóe mắt co lại, trong lòng nghĩ: Nha đầu này có chút ý thức gì về việc làm con tin không vậy?
Ăn cơm xong, Mộc Nhiêu Nhiêu lau miệng: “Ma ma, ta muốn tắm gội. Chính là một cái bồn lớn đổ đầy nước nóng, rắc một ít trà hoa... Không phải, là cánh hoa.”
Biểu cảm động tác giống hệt Sầm Không lúc trước yêu cầu đi tắm, trông thấy đầu Dung ma ma đang phập phồng rồi.
Dung ma ma: “... Đừng gọi ta là ma ma!”
Mộc Nhiêu Nhiêu hoàn toàn coi như không nghe thấy: “Ma ma, nhanh một chút. Ta mệt rồi, muốn đi ngủ sớm một chút.”
Dung ma ma không còn cách nào khác, nghiến răng nghiến lợi, vùng vằng thu dọn bát đũa đi.
Theo cách suy diễn của Mộc Nhiêu Nhiêu, nàng là một nữ nhân từ hoảng sợ bất an, thất thanh khóc rống đến mức dần dần tê dại, mặc cảm tự ti, kén chọn, khó tính lại có chút mỏng manh yếu đuối.
Đêm khuya, Hoắc Bố Xương gặp đệ tử trên xà nhà và Dung ma ma trong phòng làm việc.
“Bà nói đi, ả ta đã từ bỏ chưa?”
Dung ma ma cung kính trả lời: “Theo những gì lão nô nhìn thấy, có lẽ ả ta đã chịu thua rồi.” Nếu không làm sao có thể ăn uống no say, ăn bữa này lại nghĩ đến bữa sau?
“Nữ nhân này không có tình cảm sâu sắc gì với giáo chủ giáo Hỗn Luân hết. Nếu không bây giờ e rằng vẫn đang khóc lóc thảm thiết rồi, làm sao có tâm trạng để ăn nữa chứ.”
Không những ăn rất nhiều mà còn uống một bát canh lớn!
Hoắc Bố Xương gật đầu, hỏi đệ tử ở xà nhà giám sát đang ở bên cạnh: “Theo ngươi thấy thì sao?”
Đệ tử giám sát trả lời: “Nữ nhân này ở trong phòng khóc lóc hai tiếng đồng hồ, không giống như đang giả bộ.” Khóc thật hay khóc giả, những người giám sát trong bóng tối bọn họ vừa nhìn là có thể phát hiện ra sự khác biệt trong đó.
Hoắc Bố Xương vuốt râu chế giễu nói: “Không ngờ tên nhóc Sầm Không lại tìm một nữ nhân nhát gan, gió chiều nào xoay chiều ấy như vậy. Tính cách máu lạnh này thực sự rất tương xứng với hắn ta đấy.”
“Hai người tiếp tục quan sát ả ta, có điều gì thì lập tức báo cáo cho ta!”
Đệ tử giám sát và Dung ma ma gật đầu đáp ứng.
Hoắc Bố Xương thầm nghĩ, nếu ông ta nhốt nha đầu đó vài ngày, một mình nàng ở trong phòng chắc chắn sẽ nghĩ ngợi lung tung, thấp thỏm sợ hãi.
Đợi tới lúc đó, ông ta tiếp tục đi hỏi, nha đầu đó nhất định sẽ nói ra tất cả.
Hoắc Bố Xương không ngờ rằng sau mấy ngày, tin tức mà ông ta chờ đợi lại chính là giáo Hỗn Luân thông báo với võ lâm rằng báu vật “Diệt Thánh Tâm Pháp” trong giáo đã bị trộm!
Đây không phải là một tin tốt đối với Hoắc Bố Xương. Việc mang Mộc Nhiêu Nhiêu từ thị trấn Thanh Loan đi không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, trên đường đi chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Nếu chỉ có người của giáo Hỗn Luân tìm kiếm còn đỡ, chứ để cả võ lâm cùng tìm thì rất nhanh chóng sẽ phát hiện ra dấu vết của bọn họ trên đường đi.
Hoắc Bố Xương gọi đồ đệ thân tín đến: “Mau lên! Gọi Cung Câu Nhân trở về!”
Nếu như Sầm Không tìm đến cửa, một mình ông ta không thể đánh lại, vì vậy cần đưa Cung Câu Nhân trở về.
Thời gian dành cho ông ta càng ngày càng ít.
Hoắc Bố Xương đẩy cửa ra, bước tới phòng của Mộc Nhiêu Nhiêu.
Bị Hoắc Bố Xương nhốt mất ngày nay, Mộc Nhiêu Nhiêu ăn ngon ngủ kỹ. Ăn xong liền ngủ, ngủ dậy lại ăn. Gần đây nàng có chút mệt mỏi, có thể là do đông chí, cơ thể tích trữ mỡ qua mùa đông.
Hoắc Bố Xương ngồi xuống chiếc bàn tròn, tự tay rót hai chén trà, đẩy một chén trong đó về phía Mộc Nhiêu Nhiêu: “Mời.”
Mộc Nhiêu Nhiêu đánh giá biểu cảm của ông ta, không phải bộ dáng trong lòng đã có dự tính, tới gặt hái thành quả mà dường như có chút gấp gáp, mỉm cười với nàng cũng có vài phần thành ý.
Xem ra bên ngoài đã có chuyện gì xảy ra rồi, lão côn đồ này mới không thể ngồi yên được nữa.
Nàng thầm tính trong lòng, kẻ thù không động thì mình cũng không động, Mộc Nhiêu Nhiêu thong thả uống trà, không có ý định lên tiếng trước.
Hoắc Bố Xương đành chủ động hỏi: “Không biết phu nhân suy nghĩ thế nào rồi?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Còn chưa nghĩ xong.”
Nhưng Hoắc Bố Xương không còn thời gian chờ đợi nữa, ông ta ra vẻ vì Mộc Nhiêu Nhiêu mà suy nghĩ: “Lão phu cũng muốn để phu nhân suy nghĩ kỹ, nhưng mà, nếu phu nhân nói sớm một chút thì có thể sớm trở về đoàn tụ với giáo chủ. Nơi này của lão phu cũng tốt, nhưng cũng không bằng giáo Hỗn Luân, đúng không?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Không hề, chỗ của ông rất tốt. Thật đấy, ta muốn ở hẳn đây luôn rồi. Ông xem, ta ở chỗ ông còn tăng cân, luôn này, gia gia à, chỗ ông chăm dưỡng người rất tốt, đồ ăn cũng rất ngon. Có lẽ ông mở luôn một khu sơn trang nghỉ dưỡng được đấy, nhất định mỗi ngày sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Nàng giống như miếng thịt ba chỉ, trơn như thoa mỡ, nói hai cậu lạc đề lệch hướng rồi tự mình quyết định không chút ngượng ngùng nào.
Hoắc Bố Xương cảm thấy, ông ta không nên nghĩ tới việc nói chuyện với nha đầu này mới phải!
Gương mặt tươi cười giả tạo của Hắc Bố Xương thu lại, nheo mắt nói: “Phu nhân, chúng ta không cần phải nói vòng vo gì nữa. Ngươi kéo dài thời gian cũng chỉ làm lão phu mất đi sự kiên nhẫn, đối với ngươi không hề có lợi chút nào.”
Mộc Nhiêu Nhiêu đặt chén trà xuống, cau mày nói: “Lão già nhà ông nói chuyện thật là vô lý. Người để ta suy nghĩ kỹ càng là ông, nhốt ta ở chỗ này mấy ngày nay cũng là ông. Bây giờ lại chạy tới trách ta kéo dài thời gian!”
Hoắc Bố Xương bị nàng cãi lại một hồi liền vung tay áo: “Đừng có làm càn làm bậy!”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Sao nào, theo lời ông nói là nói rõ lý lẽ, còn phản bác lại ông thì là làm càn làm bậy sao? Ông già, làm người không thể cậy già lên mặt, nếu không sẽ ảnh hưởng tới khí tiết tuổi già đấy.”
Hoắc Bố Xương dùng lòng bàn tay đấm về phía bàn: “Khốn kiếp!”
Chiếc bàn được làm bằng gỗ tốt, một cú đấm của Hoắc Bố Xương đi xuống cũng không chút sứt mẻ.
Mộc Nhiêu Nhiêu mắt to chớp chớp, gương mặt với biểu cảm “Đã bổ không ra rồi mà còn bày đặt mạnh tay, đúng là xấu hổ.”
Bị một kẻ vai dưới chất vấn, Hoắc Bố Xương nổi giận đùng đùng, vận đủ chân khí, vung tay chém tới tấp vào bàn gỗ. Ngay lập tức chiếc bàn gỗ tách ra thành nhiều mảnh.
Hoắc Bố Xương nhìn về phía Mộc Nhiêu Nhiêu, ý tứ chính là: Thế nào?
Mộc Nhiêu Nhiêu trong lòng nghĩ, lão già này nhất định đánh không lại Sầm Không.
“Cái bàn này đắt lắm, gia gia à, ông thực sự rất giàu có đấy.” Mộc Nhiêu Nhiêu từ sớm đã bưng chén trà lên, rời đến một khoảng xa, nhẹ nhàng vỗ tay hời hợt.
Hoắc Bố Xương: “...”
Ông ta giống như ăn phải một miếng thịt mỡ lớn, nuốt vào không được mà nhổ ra cũng không xong.
Nhìn thấy ông già đang tạo dáng một mình ở đó, cả người như thể bị đông cứng lại.
Mộc Nhiêu Nhiêu đứng ở bên cạnh uống ngụm trà, chậm rãi trở lại chiếc ghế tròn rồi ngồi xuống.
Hoắc Bố Xương chậm rãi thu động tác lại, tựa như không có chuyện gì xảy ra, ông ta ngồi trở lại trên chiếc ghế đẩu tròn. Chỉ là thứ được đặt giữa hai người bọn họ không còn là một chiếc bàn tròn hoàn hảo nữa, mà là một miếng gỗ bị chẻ thành nhiều mảnh.
Nhìn thấy ánh mắt của ông lão này thì thực sự đang tức giận rồi.
Mộc Nhiêu Nhiêu thuận thế xuống dốc: “Gia gia này, ông có điều gì muốn hỏi thì cứ đi. Đừng có đập bàn nữa, gỗ đàn hương đắt lắm.”
“Ngươi im miệng!”
Hoắc Bố Xương mỗi giây mỗi phút đều không muốn nghe thấy giọng nói của Mộc Nhiêu Nhiêu nữa, ông ta sợ rằng mình sẽ nhịn không nổi muốn bóp chết nàng!
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Được, được, không nói nữa, ông hỏi đi.”
Khiến ông tức chết luôn.
Hoắc Bố Xương: “Mấy hôm trước ngươi nói rằng ngươi giúp Sầm Không khắc “Diệt Thánh Tâm Pháp”, chuyện là như thế nào?”
Mộc Nhiêu Nhiêu tranh thủ mấy ngày nay đã suy nghĩ kỹ càng, chậm rãi nói: “Tướng công bảo ta giúp chàng khắc Diệt Thánh Tâm Pháp lên phiến đá.”
Hoắc Bố Xương nhìn nàng chằm chằm một hồi, sau đó xông ra ngoài nói: “Lấy một phiến đá và công cụ đẽo tới đây.”
Đợi công cụ được cầm đến, trong miệng Mộc Nhiêu Nhiêu lẩm bẩm: “Ông còn không tin lời ta nói?” Từ trong đống công cụ lấy ra một con dao khắc, nói: “Ta chỉ dùng cái này để khắc.”
Sau bao nhiêu năm viết phấn trên bảng, sức lực của nàng còn mạnh nữa, mặc dù hình dạng chữ không được đẹp lắm, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra.
Hoắc Bố Xương cũng rất ngạc nhiên. Nữ tử này mặc dù không biết võ công nhưng lực tay thật sự không nhỏ, có thể trực tiếp dùng dao khắc khắc lên phiến đá.
Những lời Mộc Nhiêu Nhiêu nói, ông ta tạm thời tin một nửa.
Cho đám người lui ra, Hoắc Bố Xương hỏi: “Tại sao hắn ta muốn ngươi khắc cái này?”
Mộc Nhiêu Nhiêu lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Nàng thật sự không biết, bởi vì căn bản không có chuyện này.
Tác giả có lời muốn nói: Tính toán của ta đối với bản thân luôn luôn sai lầm, câu chuyện của Nhiêu Nhiêu và giáo chủ có thể sẽ kéo dài thêm mấy chương nữa
Chương sau, giáo chủ có thể sẽ lên đường đi đón thê tử rồi