Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

chương 143: ngày sinh nhật (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong nguyên tác, tình cảm nảy sinh giữa Đồ Hoan Hoan và Tư Đồ Chấn Nhϊếp, sau đấy làm ra những hành vi đảo ngược đều là sau khi lên cấp ba. Nhưng tình tiết Đồ Hoan Hoan bị bắt nạt thì không còn xa nữa.

Tình yêu giữa nam nữ, Hi Hi Gritt không thể quản được ai muốn xảy ra chuyện gì với ai. Tình cảm là điều khó kiểm soát nhất, nếu không cô cũng không cần nghiên cứu lâu như vậy.

Nhưng điều cô có thể làm được chính là giảm xuống khả năng chuyện Đồ Hoan Hoan mang thai, tốt nhất là kéo dài mãi mãi, ít nhất là sau khi cô ấy có thể suy nghĩ độc lập và lý trí.

Đương nhiên tốt nhất sau khi đầu óc cô ấy phát triển trưởng thành hơn thì có thể đổi một người bạn đời khác.

Cả ngày Tư Đồ Chấn Nhϊếp chỉ biết ngủ, sợ rằng sau này cũng mang cả nhà giàu có quyền thế đi ngủ đến khi sụp đổ luôn.

Dù sao trong nguyên tác, Hi Hi Gritt cũng không nhìn thấy cậu ta có những cống hiến lớn lao gì cho công ty.

Khi mở cuộc họp cổ đông, cậu ta cũng ngồi tạo dáng ở chủ vị, còn không biết nội dung trong cuộc họp nói về cái gì. Về hướng đi của thị trường cũng càng mù mịt hơn, mỗi ngày chỉ biết lái máy bay và yêu đương.

Hi Hi Gritt thật sự cảm thấy thương tiếc cho nhà Tư Đồ, dù cho Tư Đồ Chấn Nhϊếp là một đứa con gái thì cũng vậy thôi, con gái phải yêu kiều một chút mới đáng yêu.

Hơn nữa, đằng này còn một người đàn ông to lớn như vậy, đúng là khiến người ta tặc lưỡi.

Nhất là cứ động một chút là cậu ta gào thét, tức giận hay là nhíu mày không nói lời nào. Còn chưa đến bốn mươi tuổi nhưng nếp nhăn giữa lông mày của cậu ta có thể kẹp được một con ruồi rồi.

Hôm nay sau khi tan học, Tiếu Hi Hi đi đến siêu thị bên cạnh trường học.

Sở Hoài Nam đi theo sau cô: “Muốn mua đồ ăn vặt sao?”

Tiếu Hi Hi lắc đầu: “Mua quà sinh nhật cho Đồ Hoan Hoan.”

Sở Hoài Nam chỉ ra bên đường nói: “Bên cạnh có cửa hàng thời trang cao cấp đấy.”

Ở bên cạnh trường học, ngoại trừ có cửa hàng bán đồ ăn, bán văn phòng phẩm và sách ra thì còn có rất nhiều cửa hàng thời trang cao cấp. Những cửa hàng đó bán nào là hoa cài đầu, đồ trang sức, bút dán kim cương giả, những quyển sổ ghi chép đủ loại màu sắc...

“Ở chỗ đó không có. Chị đã điều tra trước rồi, chỉ có siêu thị với tiệm thuốc có thôi.”

Sở Hoài Nam nghi ngờ: “Chị muốn tặng cô ấy cái gì?”

Tiếu Hi Hi nghiêm túc nói: “Bαo αo sυ.”

Đúng vậy, cô có tra ở trên mạng về những cách có thể giảm tỉ lệ mang thai. Mặc dù cũng có cách truyền qua miệng, nhưng vẫn nên sử dụng dụng cụ bên ngoài, sẽ không có tác dụng phụ.

Sở Hoài Nam: “...”

Cậu thật sự không hiểu tại sao một nữ sinh cấp hai mười bốn tuổi lại muốn tặng đồ kế hoạch hoá gia đình cho người khác.

Cuối cùng cũng đến nơi bán đồ kế hoạch hoá gia đình, từng cái bao nhỏ được bóng gói đủ loại màu sắc, thoạt nhìn giống như hộp kẹo.

Tiếu Hi Hi thành thật nói: “Nhìn cũng ngon đấy.”

Lúc này đang là giờ tan học, có rất nhiều khách hàng ở trong siêu thị. Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam dáng dấp gương mặt rất ưa nhìn, người đi đường đều liếc nhìn hai đứa trẻ xinh đẹp này.

Nhưng khi nhìn theo ánh mắt của Tiếu Hi Hi, mọi người: “...”

Trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy sao? Hai đứa này mới bao nhiêu tuổi, cấp ba sao?

Các chú và các cô đứng ở hai bên đều ném ánh mắt không tán thành khiến đầu của Sở Hoài Nam đau âm ỉ.

Nếu như để cho bạn học và giáo viên khác nhìn thấy thì gay to.

Vóc dáng của Sở Hoài Nam cao, cậu ngước cổ nhìn xung quanh giống như người đang canh chừng khi làm chuyện xấu. Điều đó đã khiến dì bán hàng hạ giá ở siêu thị nhìn chằm chằm vào cậu.

Sở Hoài Nam phản ứng hai giây mới nhận ra, dì đó đang nghi ngờ cậu muốn trộm đồ.

Sở Hoài Nam siết chặt cổ, thật sự rất lúng túng.

“Những cái này không giống nhau chỗ nào?” Tiếu Hi Hi nhìn cái bao đủ màu sắc giống như kẹo hương vị vậy, không nhận ra điểm khác nhau.

“? ? Đây là phiên bản à? Hay là loại?” Tiếu Hi Hi hỏi Sở Hoài Nam ở bên cạnh.

Sở Hoài Nam nở nụ cười gượng gạo với ánh mắt nghi ngờ của dì bán hàng. Khi nghe thấy câu hỏi của Tiếu Hi Hi, cậu bỗng im bặt.

Đúng vậy, nam sinh vào thời kỳ dậy thì đều bắt đầu tò mò với một số hành vi nào đó. Cho dù cậu không để ý nghe, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy nụ cười quái dị và lời bàn tán của bọn họ.

Hơn nữa khi còn bé, Sở Hoài Nam sống cùng với mẹ cậu ở trong nơi có đủ hạng người, nên từ khi còn rất nhỏ cậu đã hiểu một số chuyện không nên hiểu rồi.

Nhưng cậu không ngờ rằng, có một ngày Tiếu Hi Hi lại chớp đôi mắt ham tìm tòi học hỏi của mình, hỏi cậu câu hỏi này với gương mặt thẳng thắn như vậy.

Sở Hoài Nam hạ giọng, vội vàng nói: “Là độ dày.”

Tiếu Hi Hi gật đầu khen ngợi: “Không tồi đâu, còn có cả phân loại độ dày nữa. Vậy còn mấy cái này thì sao?”

Tỷ lệ sinh đẻ và ngay cả trẻ sơ sinh của người tinh cầu Mạc Đắc cũng rất thấp. Đừng nói là cuộc sống giữa hai vợ chồng, về mẫu mã và chủng loại cũng luôn kém hơn tinh cầu Lam Sắc.

Sở Hoài Nam: “...”

Ánh mắt nghi ngờ của dì đó toả ra sự nguy hiểm như bị giáo viên trong trường phát hiện, và cả ánh mắt khiển trách của những chú những dì qua đường nữa. Cuối cùng Tiếu Hi Hi cũng chọn xong một loại bao để tặng cho Đồ Hoan Hoan.

Là cái dày nhất.

Nhân viên thu ngân trong siêu thị lại nhìn hai người họ một lúc lâu, cuối cùng phun ra một câu: “Con gái phải bảo vệ mình cho tốt.”

Thanh niên bây giờ đúng là không giống như ngày xưa, còn dám đi mua một cách quang minh chính đại như vậy, không thấy xấu hổ chút nào.

Tiếu Hi Hi gật đầu: “Đương nhiên rồi ạ, cháu biết võ tán thủ và võ tự vệ cận chiến.”

Dì thu ngân: “...” Đứa trẻ này là không hiểu thật hay là giả ngờ ngốc vậy?

Tiếu Hi Hi: “Ở chỗ dì có đóng gói không ạ? Đây là quà cháu tặng người khác.”

Dì thu ngân: “... Được chứ, cầm biên lai đến quầy phục vụ, có năm tệ và mười tệ.”

Tiếu Hi Hi nhận lấy: “Cháu cảm ơn ạ.”

Sở Hoà Nam không kìm được mà hỏi: “Tại sao chị muốn tặng cho cô ấy cái này?”

Tiếu Hi Hi: “Cái này hả? Bαo αo sυ?”

Sở Hoài Nam: “... Hi Hi à, ở nơi đông người như vậy tốt nhất chị hãy gọi cái này là đồ kế hoạch hoá gia đình.”

Tiếu Hi Hi: “Ờ, bởi vì chị cảm thấy cô ấy sẽ có bầu trước khi kết hôn.”

Sở Hoài Nam: “...”

Nghĩ đến tình tiết trong nguyên tác, Tiếu Hi Hi quay lại nhìn Sở Hoài Nam, nói rất nghiêm chỉnh: “Em cũng vậy đó, đừng có nuôi con thay người khác. Dù sao đó cũng không phải là con của em, người khác muốn đòi lại em cũng không có quyền lên tiếng.”

Sở Hoài Nam: “?? Tại sao em phải nuôi con thay người khác?”

Tiếu Hi Hi đi về phía trước: “Ừm, chị chỉ có cảm giác nên nói ra mà thôi.”

Khi nhận lấy món quà mà Tiếu Hi Hi tặng cho mình, Đồ Hoan Hoan vừa thích vừa lo sợ.

Trong lớp này cô ấy giống như người vô hình vậy, có rất ít người sẽ quan tâm đến cô ấy.

Có thể nhận được quà sinh nhật cô ấy đã vui lắm rồi, chứ đừng nói là Tiếu Hi Hi, người mà cô ấy luôn rất tôn sùng tặng quà cho mình.

Đồ Hoan Hoan đỏ mặt, nhận lấy quà rồi khẽ nói: “Cảm ơn cậu.”

Tiểu Hi Hi gật đầu: “Không cần khách sáo, cậu có thể mở nó ra xem thử.”

Đồ Hoan Hoan phấn khích nói: “Tớ có thể sao?”

“Đương nhiên rồi. Đây là quà tớ tặng cậu mà, cậu có quyền quyết định.”

Còn có những người khác ở trong lớp, các bạn học xung quanh cũng muốn biết bên trong là gì.

Sở Hoài Nam đã biết bên trong có gì, nhìn vào món quà với ánh mắt như có như không, lưng cũng thẳng lên.

Bàn tay Đồ Hoan Hoan run rẩy tháo cái nơ ra, bên trong là một cái hộp nhỏ rất tinh xảo. Cô ấy mở nắp hộp ra, sau khi nhìn rõ bên trong là cái gì thì đóng hộp lại “bộp” một cái.

“Bên trong, bên trong là...” Ngay cả nói chuyện cô ấy cũng không nói lưu loát được nữa.

Tiếu Hi Hi vỗ lên đầu cô, lời nói thấm thía: “Con gái phải bảo vệ mình cho tốt.”

Gần đây khả năng hiểu ngôn ngữ của Tiểu Hi Hi đã được nâng cao nhanh chóng, vì vậy cô ấy hiểu được ý nghĩ sâu xa trong lời nói của dì thu ngân nói với cô lúc đó.

Nhưng quả thật giống như những gì cô trả lời, cô có thể bảo vệ tốt bản thân mình quanh ba trăm sáu mươi độ luôn.

Đồ Hoan Hoan đỏ bừng mặt, ấp úng nói: “Tớ, tớ mới là học sinh cấp hai...”

Tiếu Hi Hi: “Cho dù lên cấp ba cũng không được.”

Đồ Hoan Hoan lắc đầu, vội vàng nói: “Tớ không phải là loại con gái tuỳ tiện như vậy đâu.”

Tiểu Hi Hi hiểu, bởi vì cô ấy không tuỳ tiện, nhưng đầu óc ngốc nghếch nên mới có thể phá bỏ vòng bảo vệ của ông nội Đồ mà quay về tìm Tư Đồ Chấn Nhϊếp.

Tiểu Hi Hi: “Những thứ này chỉ để đề phòng lỡ như thôi. Cậu nhận lấy đi, tớ xem rồi, thời gian sử dụng rất dài.”

Trong đầu Đồ Hoan Hoan mơ màng, cất chiếc hộp vào trong cặp sách.

Tiếu Hi Hi: “Có thời gian thì tớ có thể giảng giải cho cậu biết về tác hại của có bầu trước hôn nhân, và cả những ảnh hưởng đến tâm lý đối với đứa trẻ nữa.”

Đồ Hoan Hoan: “Tớ, tớ không cần nghe...” Ánh mắt của bạn học Hi Hi nhìn vào cô ấy, khiến cô ấy hơi sợ hãi.

Tiếu Hi Hi: “Không, khi nào rảnh tớ nhất định phải giảng giải cho cậu biết.”

Bởi vì chuyện tặng quà mà không biết tại sao Tiếu Hi Hi và Đồ Hoan Hoan trở nên gần gũi nhau hơn.

Khi Tiếu Hi Hi rảnh rỗi, cô sẽ đọc tin tức thời sự cho cô ấy nghe, đa số là những tin liên quan đến những cô gái trẻ sa ngã rồi sinh con vào tuổi vị thành niên...

Trong đó sẽ xuất hiện rất nhiều thuật ngữ không hay có ở trong sách, Tiếu Hi Hi đọc cũng thấy có khá nhiều cảm xúc.

Đồ Hoan Hoan tính cách yếu đuối. Tiếu Hi Hi đọc những tin tức tàn khốc này cho cô ấy nghe, cô ấy cũng không dám từ chối mà mỗi lần nghe đều nước mắt lưng tròng.

Sau một khoảng thời gian, cuối cùng Đồ Hoan Hoan cũng bị tẩy não rồi, cũng không xem nổi những bộ truyện tranh vườn trường mình vốn thích xem nữa.

Đúng vậy, bạn học Hi Hi nói rất đúng, con gái nhất định phải giữ vững ranh giới cuối cùng của mình. Một khi mình sinh con trong độ tuổi tâm trí chưa trưởng thành, người đau khổ nhất không phải là ai khác mà chính là đứa trẻ.

Còn về món quà sinh nhật Tiếu Hi Hi tặng cho cô, có rất nhiều người tò mò, có người còn lén lút hỏi cô ấy là thứ gì.

Đồ Hoan Hoan kiên quyết không nói, giấu món quà lên trên điều hòa trong phòng ngủ của mình.

Vì vậy, quyển truyện “Người yêu ngọt ngào của tổng tài bá đạo “mang bóng” chạy trốn” đã bị chết yểu ngay khi mới bắt đầu, bởi “quả bóng” đã bị Tiếu Hi Hi bóp chết ngay từ trong trứng nước rồi.

(: trong raw gốc để là quả bóng, tác giả muốn lấy quả bóng tượng trưng cho bụng bầu, dịch đúng sẽ là ‘Người yêu ngọt ngào của tổng tài bá đạo mang thai chạy trốn’)

Cho đến ngày sinh nhật của Tiếu Hi Hi, cô nhận được rất nhiều quà vượt quá dự tính của mình.

Lý Miểu tặng cho cô một cái ốp điện thoại đính đầy kim cương giả màu hồng nhạt, Đồ Hoan Hoan tặng cho cô một bộ miếng đệm đầu gối, những bạn học thỉnh thoảng nhờ cô chỉ bài tập cũng tặng cho cô rất nhiều văn phòng phẩm và sách bài tập.

Thậm chí có cả những nam sinh ở lớp bên cạnh, những người cô chưa từng nói chuyện bao giờ cũng chạy đến tặng quà cho cô.

Tiếu Hi Hi vô cùng xúc động, tình cảm học trò ở tinh cầu Lam Sắc thật đúng là ấm áp.

Cô cũng là người có tình bạn.

Điều mà cô không ngờ đến nhất chính là La Kính cũng tặng quà cho cô.

Ngày đó La Kính chống gậy, lết cái chân băng bó thạch cao, ngại ngùng đưa cho Tiếu Hi Hi một cái túi màu hồng nhạt.

Tiếu Hi Hi đang xem sách tâm lý học ngẩng đầu lên: “Đây là cái gì thế?”

La Kính quay một bên mặt thon gầy của mình về phía Tiếu Hi Hi, cậu ta nhìn trong gương rất lâu, nhận ra góc nghiêng của mình là đẹp trai nhất.

“Chúc mừng sinh nhật, đây là món quà tôi chọn cho cậu.”

Tiếu Hi Hi nhận lấy cái túi, nói một câu: “Cảm ơn cậu.”

La Kính vẫn giữ nguyên bên mặt, từ ánh mắt của Tiếu Hi Hi thì nhìn cậu ta giống như đi ngủ bị sái cổ, không quay được đầu vậy.

“Cậu bị sái cổ sao?”

La Kính tự thấy mình rất đẹp trai: “...” Cậu ta chậm rãi quay đầu lại: “Không có.”

Tiếu Hi Hi: “Vậy tôi hy vọng lần sau cậu nhìn thẳng vào tôi khi nói chuyện với tôi, cậu nghiêng đầu đi như vậy rất không lịch sự, giống như đang lườm tôi vậy.”

La Kính gật đầu như học sinh tiểu học: “Được thôi.”

Tiếu Hi Hi mở cái túi màu hồng nhạt, bên trong là một chiếc hộp được bọc bằng da nguyên chất, làm rất tinh tế.

Cô mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc bút máy mạ vàng, trên chiếc bút còn khắc tên của Tiểu Hi Hi.

Bút máy hãng Vạn Bảo Long, vô cùng đắt tiền.

La Kính thấy cô thích học như vậy, cậu ta suy nghĩ một lúc lâu mới dùng tiền tiêu vặt để mua cho cô một chiếc bút này.

Cậu ta lo lắng hỏi: “Cậu có thích không?”

Tiếu Hi Hi nhìn cậu ta: “Tôi không dùng bút máy.”

Cô đa số dùng bút bi hoặc là bút dạ, bút máy rất phiền phức, còn phải thêm mực vào nữa.

La Kính: “...”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio