Ngày hè oi bức, Vân Vụ Ải cùng với hai huynh đệ là Thanh Thanh và Bạch Bạch đang luyện quyền pháp, mồ hôi tuôn như mưa dưới ánh nắng mặt trời chói chang.
Bên cạnh sân luyện võ, Đồ Tô Ngang ngồi trên xe lăn khua tay múa chân... Bởi vì điều kiện có hạn nên tạm thời hắn không thể chạy nhảy được.
“Lâm Bạch, chưa đủ lực ra quyền! Lâm Thanh, hạ trọng tâm xuống! Vân Vụ Ải...” Động tác của Vân Vụ Ải rất chuẩn, hạ bàn vững chắc, ra quyền nhanh chóng, có thể nói là không thể nào bắt bẻ được.
Đồ Tô Ngang chớp mắt, kinh ngạc nói: “Mặt ngươi sắp phơi nắng đến chín rồi sao?”
Nàng thuộc kiểu ngời dù có phơi nắng như thế nào cũng không đen, nhưng bị phơi nắng thì mặt sẽ đỏ bừng lên, như miếng thịt vừa mới luộc chín.
Hắn giống như bình luận viên hạng hai ở ngoài sân vận động, giọng rất lớn, mà cổ họng của tiểu hài tử thì the thé khiến trong lòng người nghe rất nóng nảy.
Hai huynh đệ Lâm Thanh và Lâm Bạch còn nhỏ tuổi, thiếu kiên nhẫn nên dễ dàng bị quấy nhiễu, càng luyện quyền pháp càng rối rắm.
Vân Vụ Ải tu thân dưỡng tính hơn ba mươi năm nên đã luyện được trình độ không để ý đến chuyện bên ngoài từ lâu rồi, dù Đồ Tô Ngang có ồn ào như thế nào thì nàng cũng có thể bình tĩnh mà mài giũa xương cốt.
Võ sư phụ của phủ thành chủ thành Đồ Tô nghiêm khắc hơn rất nhiều so với cha của nàng là Vân Trường Thanh.
Nàng và Lâm Thanh, Lâm Bạch là tâm phúc của Thành chủ tương lai, vì vậy ắt phải rèn luyện nghiêm khắc từ khi còn nhỏ. Ba đứa trẻ này rất có thiên phú về võ thuật, tốc độ học các chiêu thức cũng vô cùng nhanh. Sư phụ dạy võ cho bọn họ cứ như đang làm dồi vậy, không ngừng rót vào cũng không ngừng xuất ra.
Ba tiếng mỗi ngày ở trong sân luyện võ dĩ nhiên không đủ, khi về nhà còn phải tự luyện thêm, trước khi đi ngủ trong đầu cũng đều hiện lên vòng lặp của chiêu thức, nằm mơ cũng thấy đang luyện võ công. Sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh dậy chợt nhận ra đầu giường đã bị đá nát rồi, nhưng bản thân vẫn còn có thể nằm trên chiếc giường nguy hiểm ngủ một mạch đến khi hửng sáng. Như vậy càng có thể thấy chất lượng giấc ngủ cao như thế nào, cơ thể cũng mệt mỏi như thế nào.
Thanh Thanh và Bạch Bạch nhìn thấy Vân Vụ Ải liều mạng như vậy, bọn họ càng không thể lùi bước mà phải cố gắng gấp đôi.
Bọn họ không biết suy nghĩ của Vân Vụ Ải rất đơn giản, nàng biết sau này chắc chắn không tránh khỏi việc phải thường xuyên so tài với Đồ Tô Ngang, bởi vì không muốn bị đánh nữa nên nàng cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Hướng đến mục tiêu phát triển càng cao hơn càng mạnh hơn, Vân Vụ Ải luyện tập gian khổ một cách không cam tâm tình nguyện.
Trong lòng nàng thầm nghĩ rất nhiều lần, nàng rất muốn ngồi xuống uống chén trà, lặng lẽ ngắm bầu trời một chút...
Đương nhiên những giọt mồ hôi chảy xuống sẽ không phụ sự cố gắng của mình. Ba tiểu hài tử hấp thu các chất dinh dưỡng như đói khát cùng cực, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ trưởng thành của ba người.
Võ sư phụ cảm thán, tương lai của những tiểu hài tử này sẽ rất dài.
Đồ Tô Ngang thèm thuồng nhìn hơn năm mươi ngày trôi qua, đến khi sắp đỏ cả mắt rồi thì cuối cùng cũng có thể xuống giường. Gân cốt trên người hắn đều ngứa ngáy, hắn lược bớt việc luyện tập hồi phục sức khoẻ mà bắt đầu luyện võ, hồi phục nhanh chóng giống như động vật vậy.
Không nằm ngoài dự đoán của Vân Vụ Ải, ngày nào Đồ Tô Ngang cũng tìm nàng làm một vài chiêu. Khi Đồ Tô Ngang dâng trào hứng thú thì hai người họ đều bị thương nhẹ.
Cứ mười ngày Vân Vụ Ải được về nhà một lần, giống như học ở trường nội trú vậy.
Lần nào mẫu thân cũng sẽ đỏ hoe mắt mà ôm lấy nàng, nhưng sét đánh mà không có mưa, một lúc lâu cũng không thấy bà ấy rơi một giọt nước mắt nào.
Bà ấy còn nói với nàng bằng giọng nói dịu dàng: “Vụ Ải à, dù con có mệt mỏi có đau khổ như thế nào cũng đừng khóc, nhất định không được khóc. Nước mắt cũng là nước, nước là âm, là điềm xấu.”
Vân Vụ Ải: “...” Nàng đưa ánh mắt về phía xa xa... Vợ chồng Vân Trường Thanh giống mẫu thân phụ thân nàng y như đúc. Nhưng bọn họ lại mang theo nét riêng biệt của thời đại rất rõ ràng, đó là người bắt yêu đều mê tín.
Ở thời hiện đại ba mẹ nàng là người kiên định theo chủ nghĩa vô thần, họ sẽ không động một chút là ôm lấy nàng rồi tuyên truyền cho nàng những lời nói cổ hủ mê tín giống như mẫu thân phụ thân Vân.
Dường như Đồ Tô Ngang không hiểu sự khác biệt giữa nam nữ, cũng không có khái niệm cao siêu như phải nhường con gái. Hắn giống như một khẩu súng liên thanh không được kiểm soát, ngày nào cũng bắn phá trên quy mô lớn.
Trong lòng Vân Vụ Ải là linh hồn chín chắn của người trưởng thành, thỉnh thoảng cũng sẽ không kìm chế nổi mà nổ súng sát thương.
Nàng thường thầm tự nói với mình: Hắn vẫn còn là một nhóc con, một người lớn như mình không nên so đo với một đứa nhóc làm gì.
Một lúc sau sẽ thay đổi thành:... Á, đau quá... Còn nhỏ không đánh, lớn lên sẽ hư đốn, nhất định phải đánh hắn!
Đồ Tô Ngang học võ vô cùng nhanh, chưa đến nửa tháng mà đã hồi phục được như cũ, tốc độ tiến bộ cũng tăng lên. Hắn khiến cho Vân Vụ Ải buộc phải liên tiếp bóc lột tiềm năng của mình, trước khi mệt mỏi lên giường đi ngủ nàng điên cuồng nắm chặt ga giường, thầm nghĩ: Nghiệp chướng quá!... Có phải nàng đã chọn sai rồi không?
Nàng sống cuộc sống thoải mái hơn ba mươi năm, Thái Cực và kiếm gỗ đều là vận động tuy chậm nhưng có sức nên chưa thể thích ứng ngay được với việc đánh nhau tốc độ nhanh trong khoảng thời gian ngắn. Mỗi ngày chống đỡ gian khổ, nàng đều ngồi thiền để điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vì vậy tâm trạng của nàng được cải thiện rất nhiều, càng ngày càng bình tĩnh.
Sau khi bốn người bắt đầu học pháp thuật bắt yêu thì tính chất đặc biệt của mỗi người mới dần dần hiện rõ.
Hai huynh đệ Lâm Thanh và Lâm Bạch giống như Vân Vụ Ải đều rất thành thạo và nắm chắc những pháp thuật tinh tế, còn Đồ Tô Ngang thì am hiểu về pháp thuật có sức hủy diệt mạnh hơn.
Vào một ngày, Pháp sư phụ dạy pháp thuật đặt bốn ổ khoá bằng đồng lên trên bàn đá, nói: “Dùng pháp thuật để mở nó ra, mỗi người mở một cái.”
Bắt đầu từ Vân Vụ Ải, nàng suy nghĩ một chút rồi đưa ngón trỏ của tay phải ra, pháp thuật hệ Mộc ngưng đọng trên đầu ngón tay. Một cây mạ non chui ra từ trong đầu ngón tay nàng, đâm chồi nảy mầm rất nhanh, vươn cành ra và chui vào bên trong lỗ khoá. Cành cây mềm dẻo khẽ sinh trưởng trong lỗ khoá, men theo hình dạng của ổ khoá mà dần dần biến thành dáng vẻ của chìa khoá, nhét kín vào trong ổ khoá cho đến khi lấp đầy chỗ trống.
Ngón trỏ tay trái nối liền với cành cây khẽ chuyển động, “rắc rắc” một tiếng, ổ khoá đã được mở ra.
Pháp sư phụ vui vẻ gật đầu, trên gương mặt toát lên vẻ tán thưởng
Có thể vận dụng pháp thuật trong thời gian ngắn một cách vừa thuần thục vừa tinh tế như vậy mà không cần dùng đến một phút, Vân Vụ Ải có thiên bẩm về pháp thuật cao nhất trong số bốn người.
Hai huynh đệ Thanh Thanh và Bạch Bạch làm theo cách của nàng, cuối cùng cũng lần lượt mở được ổ khoá, nhưng lại tốn nhiều thời gian hơn một chút.
Cuối cùng là Đồ Tô Ngang, chỉ thấy hắn duỗi năm ngón tay ra, hơn chục cành cây nhô ra từ năm đầu ngón tay của hắn, nhanh chóng quấn chặt lấy ổ khoá bằng đồng.
Vân Vụ Ải nhìn thấy dáng vẻ này, khoé mắt bắt đầu run rẩy.
Một giây sau, Đồ Tô Ngang chợt nắm chặt tay phải lại, bật cười lớn rồi hét lên: “Mở ra!”
Cành cây đột nhiên bắt đầu trở nên to và dài, mười mấy cành cây giống như từng con rắn quấn vào nhau, chen lấn và lôi kéo lẫn nhau.
Một tiếng “bộp” giòn dã vang lên, chiếc ổ khoá nứt ra thành từng miếng và vỡ vụn.
Thanh Thanh và Bạch Bạch: “... Còn có thể như vậy được sao?”
Vân Vụ Ải đã đoán ra được, chân lý mà Đồ Tô Ngang rất tin tưởng chính là “đi theo đường thẳng giữa hai điểm là đường ngắn nhất”. Không có đường thẳng chứ gì? Vậy hắn sẽ vẽ một đường thẳng cho ngươi.
Pháp sư phụ: “...” Cũng không phải là không thể... Nhưng nếu vậy thì học pháp thuật để làm cái gì? Hắn đập hẳn ra chẳng phải tốt hơn sao?
Có điều bản thân Đồ Tô Ngang lại rất đắc ý, hắn nhìn Vân Vụ Ải rồi kiêu ngạo nói: “Ta nhanh nhất!”
Vân Vụ Ải không đáp lại mà thầm thở dài, như vậy mà hắn cũng có thể nghĩ ra được. Tại sao sau khi lớn lên Đồ Tô Ngang lại dùng đại chiêu máu lạnh... Đó là bởi vì nó tiện lợi, nhanh chóng và liều lĩnh nhất...
Nhưng tuổi còn nhỏ mà có thể sử dụng chiêu thức bá đạo như vậy rồi, nếu như nói về một ý nghĩa nào đó thì Đồ Tô Ngang cũng là một thiên tài.
Nếu như nói Đồ Tô Ngang khi luyện võ thuật và pháp thuật sẽ giống như một ngọn lửa hăng hái, sau khi châm lửa sẽ phát ra âm thanh chói tai bay lên trời. Vậy thì khi Đồ Tô Ngang ngồi trong phòng học bài hắn lại là pháo Bang Snap, ném xuống đất rồi sẽ kêu “đoàng” một tiếng, nhưng thỉnh thoảng sẽ có pháo lép, khi ném xuống đất cũng không có âm thanh gì. Đồ Tô Ngang khi học bài chính là quả pháo lép này.
Từ khi ra đời, chuyện mà Đô Tô Ngang dùng đến não nhiều đất chính là làm thế nào để không phải học bài. Nhưng mẫu thân phụ thân hắn như một bức tường đồng vách sắt, chặn tất cả đường ra của hắn.
Văn sư phụ cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt khi Đồ Tô Ngang không nghe giảng, Thành chủ Đồ Tô từng nói với Văn sư phụ rằng bản thân ông ấy cũng không kỳ vọng quá cao vào trình độ văn học của Đô Tô Ngang, chỉ cần khi lớn lên không mù chữ là được.
“Này!” Đồ Tô Ngang chọt chọt vào Vân Vụ Ải ngồi bên phải.
Vân Vụ Ải giống như con búp bê bằng ngọc trắng trẻo sạch sẽ, bàn tay nhỏ nhắm cầm bút lông, rất ra dáng học hành. Nàng từng là người học rất giỏi, ngồi rất chăm chú yên lặng. Khi ở thời hiện đại nàng cũng từng trải qua kỳ thi đại học và nghiên cứu sinh, vì vậy mỗi ngày chỉ cần học vài tiếng là quá dễ dàng.
Nàng rất thích ngửi mùi mực và bầu không khí tĩnh lặng hoà nhã. Nếu như có thể nàng muốn học nhiều hơn, đừng cứ đi gào đánh hô gϊếŧ giống như những kẻ hoang dã ở sân luyện võ nữa.
Nàng nhấc bút lên, đang di chuyển bút thì đột nhiên có một lực đẩy ở bên trái, Vân Vụ Ải còn chưa kịp thu bút về thì đã viết hỏng trên tờ giấy rồi.
“Sao vậy?” Vân Vụ Ải đặt bút xuống, nhìn Đồ Tô Ngang đang bị rối loạn tăng động. Mỗi lần khi trên lớp học hắn không chỉ không muốn học mà còn sẽ làm phiền đến người khác học tập, không biết tự biết thân biết phận gì cả.
Đồ Tô Ngang nhìn tờ giấy Tuyên Thành đã bị viết hỏng thì lôi hai tờ giấy Tuyên Thành của mình ra, đặt lên trên bàn của nàng: “Đền cho ngươi.”
Vân Vụ Ải không từ chối, Đồ Tô Ngang rất muốn phát hết giấy của mình, không muốn để lại dù chỉ một tờ.
“Ngươi nghe cái gì vậy?” Đồ Tô Ngang tò mò nhìn nàng. Mặc dù Lâm Thanh và Lâm Bạch cũng nghe giảng, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là tiểu tử nên cũng không chịu ngồi yên cho lắm, chỉ có Vân Vụ Ải là vừa chăm chú vừa nghiêm túc nghe giảng giống như bị dính thuật Định Thân.
Vân Vụ Ải: “Nghe Văn sư phụ giảng bài.”
Đồ Tô Ngang: “Không phải ngươi đang ngẩn người sao?”
Vân Vụ Ải: “... Không phải.” Ngươi tưởng tất cả mọi người đều giống ngươi sao?
Đồ Tô Ngang: “Ngươi không đau đầu à?”
Vân Vụ Ải thầm nghĩ, nếu như ngươi không nói chuyện với ta thì có lẽ ta sẽ không đau đầu đâu.
“Không đau.”
Đồ Tô Ngang ngạc nhiên hỏi: “Ngươi thích học sao?”
Vân Vụ Ải: “Ta thích.”
Đồ Tô Ngang rất kinh ngạc, đôi mắt màu chuông đồng trợn tròn nói: “Ngươi có bị bệnh không?” Còn có người thích học bài sao?
Văn sư phụ nghe thấy hết tất cả: “...”
Vân Vụ Ải mỉm cười: “Dù sao thì đọc nhiều sách cũng rất tốt. Sách giống như thuốc vậy, đọc sách thì có thể chữa được bệnh.”
Đồ Tô Ngang không hiểu: “Sách giống là cái gì?”
...
May mà hắn sinh ra ở trong thời đại này, nếu như ở thời hiện đại thì hắn sẽ bị Thành chủ Đồ Tô đánh chết vì không làm bài tập rồi.
Vân Vụ Ải mỉm cười rồi quay đầu đi, im lặng không nói gì.
Sau khi nghe thấy lời nói này, hai người Thanh Thanh và Bạch Bạch ở phía sau mở miệng ra, nhưng cũng không nói gì cả.
Sau khi tan học, Thanh Thanh và Bạch Bạch mới nói thầm với Vân Vụ Ải: “Vụ Ải à, ngươi không ngốc đâu.”
Vân Vụ Ải: “...” Hai người họ hiểu nhầm mình đọc sách là vì muốn trở nên thông minh sao?
Vân Vụ Ải mỉm cười: “Đọc nhiều sách vẫn rất tốt mà, hai ngươi cũng nên đọc nhiều sách hơn.”
Nàng thầm thở dài, hơn ba mươi tuổi rồi mà học năm nhất tiểu học, mệt mỏi thật...
Văn sư phụ không cho nhiều bài tập, viết năm mươi lần các chữ đã học và ghi nhớ bài học ngày hôm nay.
Viết năm mươi lần các chữ đã học là đi nửa cái mạng của Đồ Tô Ngang rồi, mực dây lên khắp mặt và tay hắn, trên tờ giấy Tuyên Thành cũng dây bên trái một vết mực, bên phải một vết mực, vô cùng bẩn.
Đến khi Vân Vụ Ải viết xong chữ đã học của ngày hôm nay, khi quay đầu lại nhìn Đồ Tô Ngang thì hắn đã trở thành Labraca trong bộ phim “Cao thủ chia tay”...
(: Bộ phim Trung Quốc do Đặng Siêu với Dương Mịch đóng, chiếu vào năm )
Nước mực không cẩn thận dính vào trong mắt, Tô Đồ Ngang bực bội lấy tay dụi mắt, nhưng lại làm dây mực lên khắp mặt.
“Đừng cử động.” Vân Vụ Ải kéo móng tay đen của hắn xuống rồi cầm cái khăn nhỏ của mình lên. Nàng đổ một ít nước từ trong thùng nước bên cạnh bàn ra, thấm ướt khăn tay rồi vừa dịu dàng lau mắt cho hắn vừa khẽ thổi vào hàng lông mi ẩm ướt.
Khứu giác của Đồ Tô Ngang rất nhạy, hắn nhắm mắt lại rồi khịt mũi.
Làn gió mát rượi cuốn theo mùi hương của Vân Vụ Ải, mùi hoa Lan nhè nhẹ hoà trộn với mùi của mực nước.
Khăn tay mềm mại lành lạnh lau hàng lông mi của hắn, lông mi và khoé mắt hắn vô thức run rẩy.
“Mở mắt ra đi.”
Đồ Tô Ngang chậm rãi mở mắt ra, gương mặt của Vân Vụ Ải được phóng lớn ngay trước mắt. Nữ nhân bé bỏng nhìn vào đôi mắt hắn, sau khi thấy không còn gì đáng lo ngại nữa thì lùi về phía sau, tay vẫn còn cầm chiếc khăn tay dính nước mực.
Thấy Đồ Tô Ngang vẫn còn nhìn chằm chằm vào mình, Vân Vụ Ải nói: “Mắt vẫn còn khó chịu sao?”
Đồ Tô Ngang lắc đầu: “Không còn nữa.” Nói rồi hắn lại muốn đưa tay lên dụi mắt.
“Đừng dụi, đưa tay cho ta.”
Đồ Tô Ngang lưỡng lự một chút rồi đưa tay ra.
Vân Vụ Ải lại thấm ít nước, lau sạch mực ở trong lòng bàn tay và trên mu bàn tay của hắn, cái khăn tay cũng hỏng hoàn toàn rồi.
“Ngươi muốn vứt nó sao?” Đồ Tô Ngang chỉ vào chiếc khăn tay.
Vân Vụ Ải trả lời: “Ừm, khó giặt lắm.”
Đồ Tô Ngang gãi tóc nói “Đưa cho ta đi.”
Vân Vụ Ải nói với vẻ kỳ lạ: “Ngươi muốn nó để làm gì?”
Ánh mắt Đồ Tô Ngang lảng sang một bên khác rồi nói: “Ta vẫn chưa viết xong, nếu như bị dính mực nữa thì dùng cái này để lau.”
Vân Vụ Ải gật đầu rồi đưa khăn cho hắn, thầm nghĩ làm giáo viên ở mẫu giáo và tiểu học khó thật đấy...
Đồ Tô Ngang cầm lấy khăn, nhưng trong lòng lại nghĩ tay của Vân Vụ Ái thật mềm mại, mềm hơn rất nhiều so với tay của mình. Nhưng tại sao khi đánh mình lại đau như vậy?
Tác giả có lời muốn nói: Vân Vụ Ải: Chăm sóc trẻ con thật phiền phức...
Đồ Tô Ngang: Nàng ta vừa kỳ quặc vừa dịu dàng nhưng cũng rất điên khùng... Đánh người ta còn đau như vậy nữa...