Lâm Thanh, Lâm Bạch đi săn thú, Vân Vụ Ải và Đồ Tô Ngang nhanh chóng nhóm lửa, trong lúc đó có mấy lần Phùng Song Bạch muốn nói chuyện với Vân Vụ Ải nhưng đều bị Đồ Tô Ngang cắt ngang.
Đồ Tô Ngang cảm thấy thật sự rất phiền, từ trong Thu Yêu Giản thả ra hổ trắng Đại Bạch, bình thường đi đường, yêu thú thường đều ngủ say ở trong Thu Yêu Giản. Đại Bạch có kích thước quá khổng lồ, cùng nhau lên đường khá bất tiện.
Đại Bạch há miệng lớn như một chậu máu mà ngáp một cái, sau đó lười biếng nằm giữa hai người, ngủ tiếp.
Cũng đồng thời chặn lại ánh mắt của đoàn người Phùng Song Bạch.
Vân Vụ Ải khơi củi nhóm lửa, hạ giọng hỏi Đồ Tô Ngang: “Ngươi sao vậy? Không tin tưởng bọn họ à?”
Đồ Tô Ngang cũng không hiểu được là bản thân mình bị gì, chỉ là khi nhìn thấy tên công tử bột kia nở nụ cười ẻo lả nói chuyện với Vân Vụ Ải thì hắn cảm thấy không vui vẻ. Hắn cũng không có ý định tìm hiểu vì sao bản thân lại không vui...
Đồ Tô Ngang im lặng một lúc lâu mới phun ra một câu đầy bực bội: “Ngươi nghĩ hắn ta có phải là đoạn tụ không? Môi hồng răng trắng, khuôn mặt mịn màng như vậy.” Hắn chưa từng nhìn thấy nam nhân nào có khuôn mặt non như vậy, người bắt yêu luôn dãi nắng dầm mưa, đều là những nam nhân thô lỗ.
(: Gay)
... Cái gì? Sau này, con của Phùng Song Bạch đủ để lập đội bóng rổ đấy, đoạn tụ cái quỷ gì? Sao có thể như vậy…
Khoan đã, Đồ Tô Ngang, cái từ “đoạn tụ” này, ngươi học ở đâu vậy?
Đồ Tô Ngang càng lớn thì càng không biết giữ mồm giữ miệng, toàn nói lời thô tục, như là “Lão tử”, “XXX”. Tuy là trong nguyên tác truyện tranh, Đồ Tô Ngang thường chửi thề nhưng giờ Vân Vụ Ải vẫn muốn giúp hắn sửa cái tật này.
Vấn đề là từ Võ sư phụ tới thành chủ Đồ Tô, mỗi khi tức giận thì cái gì cũng nói ra được, Đồ Tô Ngang vốn không có trình độ học vấn cao nên dễ bị mấy từ ngữ thô tục tiêm nhiễm vào đầu.
“Người ta là thiếu Thành chủ của thành Phùng, lúc còn trẻ, Thành chủ của thành Phùng và Thành chủ Đồ Tô đã quen biết nhau, nể mặt người lớn, ngươi kiềm chế thái độ của mình lại đi.” Vân Vụ Ải khuyên.
Đồ Tô Ngang bước ngang qua, ngồi xuống phiến đá, hỏi: “Sao ngươi biết?”
Vì ta đã xem qua bộ truyện tranh này rồi… Trong nguyên tác truyện tranh, nhân vật phản diện mạnh nhất muốn khơi mào tranh chấp của hai thành nên dùng kế dụ dỗ Đồ Tô Ngang gia nhập với bọn họ.
Coi như là lấy đại cục làm trọng cũng có thể tạo mối quan hệ tốt với đoàn người của nhân vật chính.
Vân Vụ Ải giải thích qua loa: “Thành chủ đã từng nói rồi, chắc chắn là ngươi lại không nghiêm túc lắng nghe.” Thành chủ Đồ Tô thường xuyên nhớ lại những kí ức năm xưa, ông ấy vẫn luôn nói tới chuyện này, nhưng mà chỉ dùng một câu nói là chuyển đề tài.
“Cha ta nói nhiều như vậy mà ngươi cũng có thể nhớ được.” Đồ Tô Ngang gãi đầu, những gì cha hắn nói, hắn nghe như vịt nghe sấm.
Phùng Song Bạch nhìn con hổ trắng chặn ngang giữa hai nhóm người, do dự một lúc, cuối cùng cũng không đứng lên bắt chuyện. Nữ tử áo đỏ lườm hắn ta một cái, hừ một tiếng: “Huynh còn nhìn gì nữa? Người ta là hoa có chủ rồi!”
Phùng Song Bạch nói: “Hồng Y, đừng nói bậy, nữ nhi thì đừng nói chuyện thô lỗ như vậy.”
Hồng Y tức giận hỏi lại: “Ta thô lỗ chỗ nào? Huynh lại đi thích loại người giả vờ giả vịt đó!”
Vân Vụ Ải ở bên kia nghe được hai người nói chuyện rất rõ ràng: “...”
Hồng Y là người có tính nóng nảy, trên đường đi hay cãi nhau với Phùng Song Bạch, thường bị phe phản diện bắt làm con tin, Phùng Song Bạch phải cứu nàng ta hết lần này tới lần khác. Vì vậy, hai người cùng trải qua hoạn nạn, cứu người, cứu đến mức xẹt ra tình cảm. Trong nguyên tác, Hồng Y vốn là đại thị nữ của Phùng Song Bạch, cuối cùng hai người cùng nhau đi tới kết cục mỹ mãn.
Thật ra thì Hồng Y nói không sai, bản thân nàng hoàn toàn không muốn nói chuyện giao lưu với bất kỳ ai, chỉ muốn ngắm trăng, chơi đùa với cáo cát Tây Tạng… Ai kêu nàng đang đứng chung thuyền với Đồ Tô Ngang này chứ...
Nàng và Đồ Tô Ngang từ năm, sáu tuổi đã quen biết, trải qua mười năm ở chung cũng không phải là giả, cho dù bản thân nàng sống trong một cuốn truyện tranh, nàng cũng đã trở thành một nhân vật trong đó, thái độ sẽ khác hoàn toàn với góc nhìn của người đọc.
Đôi lúc, nàng sẽ quên đi tuổi tâm hồn của nàng đã là ba mươi lăm, giờ còn thêm mười… Có lẽ do thân thể còn rất trẻ, chẳng có chút chuyển biến tâm lý nào của người trung niên cả.
“Ngươi nói ai giả vờ giả vịt?”
Vân Vụ Ải đột nhiên bị một tiếng hét lớn làm cho giật mình, quay đầu nhìn Đồ Tô Ngang đã đứng dậy trên phiến đá, có vẻ như muốn lập tức xông lên.
Phía đối diện dường như cũng bị hắn làm giật mình, không khí yên tĩnh trong chốc lát rồi lại vang lên một giọng nữ yếu ớt: “Ta không ngờ là bọn họ có thể nghe được…”
Vân Vụ Ải: “...”
Đây không phải là phòng cách âm, thời đại này, tới khách sạn cũng không có cách âm, chẳng lẽ cô nương này cảm thấy Đại Bạch sẽ thu hết âm thanh à?
“Bỏ đi, nàng ta cũng không nghĩ tới mà.” Vân Vụ Ải lập tức đứng lên cản lại Đồ Tô Ngang.
Bản thân nàng không cảm thấy ghét dạng con gái như Hồng Y. Từ nhỏ tới lớn, nàng cũng không có mấy người bạn cùng tuổi chơi chung, cho nên đối với những cô nương khác luôn cảm giác như con cháu, Hồng Y mới mười sáu tuổi, tuổi của nàng thật sự có thể làm mẫu thân nàng ta, chẳng thể tức giận nổi.
Huống hồ, Hồng Y cùng lắm chỉ là thiếu sự dạy dỗ của người thân, nhanh mồm nhanh miệng chút thôi… Sau này, cũng bị phe phản diện đánh không ít lần...
Hai tay Vân Vụ Ải đẩy người hắn, Đồ Tô Ngang cũng không giãy dụa nữa, vẫn còn hơi tức giận mà lên tiếng: “Nàng ta đang nói xấu ngươi, ngươi nghe không hiểu hả?”
Vân Vụ Ải vỗ nhẹ cánh tay của hắn, cố làm hắn nguôi giận: “Nàng ta không nghĩ là chúng ta có thể nghe được.” Có hơi lúng túng thôi…
Đồ Tô Ngang: “Nói xấu sau lưng, nàng ta không được nói ngươi như vậy!”
Không ngờ lúc này ngươi lại có văn hóa tới vậy.
Đồ Tô Ngang nói tiếp: “Hơn nữa, trình độ của ngươi có hạn, bình thường ngươi còn quá đáng hơn nhưng ta còn chưa nói tới.”
Vân Vụ Ải: “... Bình thường ta quá đáng thế nào?”
Đồ Tô Ngang giơ tay làm động tác như đôi mắt và cái miệng: “Ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng thì rất bực bội nhưng vẫn luôn giả cười, còn nữa...”
Vân Vụ Ải ra tay ngăn lại: “Được rồi.” Người này nói còn quá đáng hơn cả Hồng Y.
Đúng lúc này, từ bên kia vang lên tiếng nói của Phùng Song Bạch: “Hồng Y nói mà không suy nghĩ, Song Bạch thế nàng chịu tội với Vân cô nương.”
“Ngươi chịu… Vụ Ải, buông tay.”
Vân Vụ Ải vừa che lại cái miệng không biết kiềm chế của Đồ Tô Ngang vừa nói với những người bên kia: “Không sao đâu, chờ tới khi thân thiết hơn thì Hồng cô nương sẽ tự biết con người của Vụ Ải thôi.”
Hai người vừa yêu nhau tất nhiên sẽ không cho phép ai phá đám, nhìn thấy Phùng Song Bạch nhìn người con gái khác thì trong lòng không vui cũng là bình thường. Bà dì Vân Vụ Ải này hiểu rõ.
Một lát sau, Hồng Y lí nhí lên tiếng xin lỗi.
Vân Vụ Ải rộng lượng, bày tỏ là mình không để ý.
Lâm Thanh, Lâm Bạch săn vài con gà rừng và thỏ, bọn họ còn mang theo một cái chảo, Vân Vụ Ải dùng mỡ gà để xào thịt gà, còn bỏ thêm mấy cọng rau dại, rồi nướng thêm hai con thỏ.
Sức ăn của bốn người đều rất lớn, không lãng phí chút gì.
Đám yêu thú sẽ tự giải quyết vấn đề ăn uống, bốn người ăn gần xong thì Đại Bạch mới đứng dậy, từ từ đi vào trong rừng.
Đám người Phùng Song Bạch nhìn những người đối diện, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt như nghé con, vuông vuông… Vẻ mặt bọn họ như nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời đầy huyền ảo. Giảo Giảo ăn đầu thỏ mà Vân Vụ Ải giữ lại cho nó.
Tùy tùng của Phùng Song Bạch, cái người có tai mèo hoàn toàn kinh ngạc, nhìn chằm chằm Giảo Giảo, hỏi: “Đây là con yêu thú gì vậy?”
Giảo Giảo liếc nhìn hắn ta, à, là một thú nhân. Có mấy người có thể thông qua việc dung hợp yêu thú với thân thể mình để bản thân có thể nhận được năng lực của yêu thú.
Đến cả Phùng Song Bạch có kiến thức rộng rãi cũng không chắc chắn mà hỏi: “Hồ ly?”
Lỗ tai Giảo Giảo run run: “Rõ ràng như vậy mà các ngươi cũng không nhìn ra? Bổn đại gia là cáo rừng cao quý.”
Nghe vậy, Vân Vụ Ải nghĩ thầm:... Giảo Giảo học được thói xấu của Đồ Tô Ngang rồi, còn học được dùng “bổn đại gia”... Ngươi được mấy tuổi đâu chứ?
Đại Bạch ăn tối xong trở về thì lại tiếp tục làm nhiệm vụ của một thú bảo vệ, Vân Vụ Ải dùng nước trong ấm nước mang theo mà rửa mặt qua loa một chút, dùng một nhánh cây mềm mại để đánh răng, xoay đầu thì Đồ Tô Ngang đã bắt đầu giả bộ ngủ...
“Dậy, đánh răng rửa mặt.” Vân Vụ Ải hầu như mỗi ngày đều phải thúc giục hắn chú ý vệ sinh.
Đồ Tô Ngang: “Khò khò.”
Vân Vụ Ải thở dài, nói: “Ngươi chải răng là được rồi, nếu không thì sẽ bị sâu răng.”
Đồ Tô Ngang đang nhắm mắt giả bộ ngủ cũng mở miệng, lộ ra một hàm răng trắng: “Không sợ.”
... Vân Vụ Ải chỉ có thể dùng khăn thấm nước, ngồi chồm hỗm xuống lau mặt cho hắn. Khuôn mặt Đồ Tô Ngang cứng cáp, đầy góc cạnh, sống mũi cao, đôi mắt sâu, nhìn giống như một người có dòng máu lai.
“Bên kia.” Lau xong một bên, Vân Vụ Ải kéo mặt hắn.
Đồ Tô Ngang ngoan ngoãn mà đổi một bên, để nàng lau.
Lau mặt xong, lại ép hắn phải chải răng, Vân Vụ Ải mới có thể ngủ.
Rửa mặt xong xuôi, Đồ Tô Ngang mở to đôi mắt, nhìn Vân Vụ Ải nói: “Lại đây ngủ.”
Buổi tối trong rừng không giống với ban ngày, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, vừa lạnh vừa ẩm. Hai ngày trước, Vân Vụ Ải đều phải ôm Giảo Giảo mới ngủ được, nhưng cũng không tránh khỏi thức giấc nửa đêm vì lạnh.
Mỗi lần nàng tỉnh giấc vì lạnh, Đồ Tô Ngang cũng mở mắt ra, biết là nàng vì lạnh mà không ngủ được, hắn sẽ kéo nàng vào trong lòng.
Nàng và Đồ Tô Ngang đã không còn nhỏ nữa, ngủ chung nhiều thì không tốt nhưng nàng không tránh được cánh tay như gọng kiềm của Đồ Tô Ngang, hơn nữa, nhiệt độ từ người của Đồ Tô Ngang truyền thẳng tới sau lưng nàng, chỉ một lát sau, cả người nàng đều ấm lên, tự nhiên ngủ mất.
Đấu tranh tư tưởng không tới một giây thì Vân Vụ Ải đã ôm Giảo Giảo chui vào trong lòng Đồ Tô Ngang. Đồ Tô Ngang như một cái lò lửa di động, tay hắn kìm chặt, kéo nàng vào trong lòng mình.
“Sao ngươi lại mang giày đi ngủ?” Giọng nói của Đồ Tô Ngang vang lên sau lưng.
Vân Vụ Ải vùi mặt mình trong bộ lông xù của Giảo Giảo, trả lời: “Lạnh.”
Đồ Tô Ngang không thể mang giày ngủ, trước giờ đều cởi giày, cho dù đi chân trần thì chân hắn cũng rất nóng.
“Lạnh thì càng nên ngủ chân trần.” Đồ Tô Ngang ngồi dậy, tự mình cởi giày cho nàng. Vân Vụ Ải chẳng buồn né tránh, nằm yên đó để hắn cởi, cùng lắm thì chút nữa lại mang vào.
“Ba ngày rồi ta không rửa chân.” Vân Vụ Ải nhắc nhở.
Không ngờ là Đồ Tô Ngang nghe vậy mà còn để sát vào, ngửi thử, nghiêm túc mà nói: “Không có mùi.”
... Ngươi cũng không cần kê sát như vậy chứ.
Quay về tiếp tục ôm Vân Vụ Ải, Đồ Tô Ngang còn cùng chân nóng hổi của mình bao lấy bàn chân nhỏ của nàng, thỉnh thoảng dùng lòng bàn chân nóng hổi đó cọ cọ mu bàn chân nàng, hỏi: “Còn lạnh không?”
Chân Đồ Tô Ngang như một túi chườm nóng, chân Vân Vụ Ải cũng ấm lên.
“Không lạnh.”
Đồ Tô Ngang kiêu ngạo nói: “Nghe ta là đúng mà.”
Hắn rất thích ôm Vân Vụ Ải ngủ, người hắn nóng mà Vân Vụ Ải lại mềm mềm lạnh lạnh, ôm nàng lần đầu tiên, hắn đã cảm thấy ôm nàng ngủ quá thoải mái. Nhưng hắn cũng không biết được là giữa nam nữ nên duy trì một khoảng cách nhất định, cứ như hắn vốn dĩ nên ôm Vân Vụ Ải ngủ vậy...
Ngủ cách hai người không xa là hai huynh đệ Thanh Thanh, Bạch Bạch. Hai người đẩy qua đẩy lại, giận dỗi nhau lại kinh ngạc mở to mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ tò mò, nhiều chuyện.
Thiếu Thành chủ của bọn họ được khai thông đầu óc rồi sao?
Ở cực bắc của lục địa, thành Tiêu Thạch.
Thành Tiêu Thạch có tên này là do nơi này có nhiều ngọn núi lửa hoạt động, núi lửa phun trào dung nham, chảy xuống núi tạo nên những địa hình đá núi lửa đặc biệt.
Đá núi lửa có màu sắc ngăm đen, trên mặt có những chỗ bị dung nham làm tan chảy, tạo thành những lỗ hổng. Nơi này là một mảnh đất có cảm giác chết chóc bao phủ, không ai sẽ tới đây cả.
Trong núi lớn có một cái hang rất rộng, trong hang vang lên tiếng ho khàn khàn.
Một lúc lâu sau, tiếng ho từ từ biến mất, một bóng người cao gầy, không giống con người từ trong bóng tối đi ra. Hắn ta như một cái thây khô đang bước đi, da dẻ nhăn nhúm bám trên người, nét mặt thì như một lão già, trên đầu lưa thưa vài sợi tóc bạc.
“Đã qua bao lâu rồi?”
Nhìn kỹ hơn thì sẽ phát hiện trong bóng tối xung quanh có khá nhiều những yêu vật lớn nhỏ khác nhau.
Một yêu vật với thân thể lọm khọm bước lên phía trước, giọng nói của tên này rất nhỏ, giống như đang cố ý ép giọng nói chuyện: “Bẩm báo Độ Tân đại nhân, ngài đã ngủ say hai mươi năm rồi.”
Độ Tân nhìn chằm chằm yêu vật thân thể lọm khọm này một lúc lâu, lên tiếng với giọng không chắc chắn: “Ngươi là Thôn Trùng?”
“Là tiểu nhân.” Yêu vật lọm khọm ngẩng đầu lên, nhìn Độ Tân đầy mừng rỡ. Khuôn mặt của tên này như một đứa trẻ sáu bảy tuổi nhưng thân thể lại như một lão già, hoàn toàn không hợp nhau.
Độ Tân nhíu mày: “Sao ngươi lại gầy như vậy?”
Nói tới đây, tất cả mọi yêu vật đều cảm thấy chua xót, rơm rớm nước mắt, Thôn Trùng cũng rơi lệ mà nói: “Mấy năm nay, đám người của Phùng Thần vẫn còn đang truy tìm chúng ta, bất đắc dĩ nên bọn tiểu nhân mới đưa đại nhân còn đang ngủ say tới đây để trốn.”
“Thành Tiêu Thạch này, đừng nói là người, một con chim cũng không có! Nếu như đại nhân còn không tỉnh lại thì rất nhiều yêu bên chúng ta sẽ phải chết đói!”
Đám yêu vật vì miếng ăn, thường phải chạy vào trong thôn xóm để trộm gà bắt chó, nhưng cũng không dám làm gì quá trớn, sợ khiến những kẻ bắt yêu chú ý tới, sống rất khổ cực!
Tác giả có lời muốn nói: Trong câu chuyện này, những yêu vật phản diện đều là một đám khốn kiếp...
Cảm nhận được chưa, sắp tới đoạn ngọt ngào rồi.