Gương đồng trong phòng bỗng hơi méo mó một đoạn khó mà nhận ra. Tiểu ca mắt thâm quầng nghi hoặc nhìn về phía nó.
Ngay sau đó, cảnh trong gương bắt đầu thay đổi, gần như là cùng một lúc, tiểu ca nhanh chóng bứt đôi mắt thâm quầng của mình khỏi cảnh trong gương, đưa ngón cái tay phải vào miệng rồi cắn rách, máu đỏ tươi lập tức rỉ ra.
Tiểu ca dùng máu tươi nhanh chóng vẽ một ký hiệu lên giữa trán mình, quát lên: “Phá!”
Ảo giác do yêu quái hình thành trong gương đồng lập tức biến mất, lại nhìn về phía gương đồng, yêu quái bên trong cũng mất tăm rồi.
Tiểu ca tên là Thi Miên, sinh ra trong một gia đình có truyền thống huyễn thuật, ngâm mình trong huyễn thuật suốt mười tám năm. Đa số huyễn thuật cấp trung hoặc pháp thuật cùng tính chất đều không trốn khỏi giác quan thứ sáu của hắn ta được.
Thi Miên nhảy dựng khỏi giường, chạy qua phòng Hồng Y ở cách vách xem xét tình hình. Lúc trước hắn ta đã cảm giác được trạng thái của Hồng Y không đúng cho lắm, nhưng Gương Yêu chạy nhanh quá, hắn không cảm nhận được dấu vết gì trong phòng của Hồng Y cả.
Thi Miên đẩy cửa phòng Hồng Y ra, thấy đối phương bày ra vẻ mặt muốn chết muốn sống, nhìn bản thân mình trong gương khóc rống lên.
Thi Miên vươn tay trái thả yêu thú Hắc Xà trong Giản Thu Yêu ra, tay phải nắm lấy Hồng Y cách xa khỏi gương đồng.
Hắc Xà thô to như đùi của người trưởng thành, thò đầu rắn vào trong gương há miệng rộng một ngụm ngậm lấy Gương Yêu vừa ăn no nê lên, hút con yêu vật vào cổ họng như ăn bánh bao mềm mại vậy.
Gương Yêu đang say sưa ăn uống thì thấy một con rắn lớn đánh tới, sau đó nửa thân dưới đau đớn kịch liệt.
Hắc Xà hút Gương Yêu ra ngoài, Gương Yêu hút no sinh khí của nhân loại lập tức phân thân, lực lượng có thể sánh ngang với Hắc Xà, hai bên lâm vào giằng co.
Sau khi xác nhận Hồng Y còn hô hấp, Thi Miên cũng xông lên gia nhập chiến đấu, hai tay kết ấn hô: “Khởi!”
Một sức hút vô cùng mạnh mẽ làm Gương Yêu bị lôi ra hơn nửa. Thân thể màu đen nhớp nháp chia lìa thành hai đoạn, Gương Yêu gào lên thảm thiết.
Hắc Xà không khống chế tốt được lực đạo, ngậm nửa thân Gương Yêu bị quán tính làm cho lùi mạnh về phía sau, trúng Thi Miên. Thi Miên bị va ngã ngồi bệt xuống đất, lại nhìn lên thì nửa còn lại của Gương Yêu đã sớm bỏ trốn mất dạng.
Gương Yêu vì bảo tồn sinh khí hấp thụ được mà không tiếc chơi trò thằn lằn đứt đuôi mà chạy trốn.
Thi Miên hiểu rõ, đây không phải bản thể của Gương Yêu.
Rốt cuộc bản thể của nó ở đâu?
Không có gì bất ngờ, tráng hán mặt đỏ đầu óc đơn giản cũng bị Gương Yêu mê hoặc, Thi Miên chạy tới nhanh nhẹn giải huyễn thuật cho hắn, phát hiện yêu vật trong gương này cũng không phải bản thể của Gương Yêu.
Người đuổi tới phòng của Phùng Song Bạch trước tiên chính là Vân Vụ Ải và Đồ Tô Ngang.
Phùng Song Bạch ngồi trước gương đồng yên lặng không nói, hai mắt đẫm lệ, khóc ướt cả vạt áo bào trắng. Đồ Tô Ngang cau mày: “Hắn thấy cái gì thế? Sao khóc ghê tởm vậy chứ?”
Cảnh trong gương Phùng Song Bạch thấy là toàn bộ bạn tốt bên cạnh đều rời khỏi hắn ta, vứt bỏ hắn ta... Phùng Song Bạch rất cảm tính, vậy nên lập tức khóc thút thít...
Trước lạ sau quen, Vân Vụ Ải vừa vào cửa hai tay đã kết ấn, trong khoảnh khắc phá cửa mà vào lập tức thu Gương Yêu trong gương đồng. Lúc này, một luồng phân thân của Gương Yêu kia đang điên cuồng lắc lư trôi nổi như cá chạch trong Thu Yêu Giản của Vân Vụ Ải.
Thu Yêu Giản bị phong bế, nó dùng đủ thủ đoạn toàn thân cũng không trốn thoát.
Thấy Phùng Song Bạch còn không phục hồi tinh thần lại, Đồ Tô Ngang bước tới cho hắn ta hai cái tát vang dội.
“Mau tỉnh lại!”
Gò má truyền đến cảm giác đau buốt làm Phùng Song Bạch giật mình tỉnh lại.
Đồ Tô Ngang đánh người xong thì lòng bàn tay dính không ít nước mắt, ghét bỏ lau lên áo choàng của hắn.
Phùng Song Bạch mê mang: “Ta làm sao vậy?”
Đồ Tô Ngang bĩu môi: “Ngươi bị Gương Yêu che mắt.”
Nhớ tời tình huống đau buốt tim gan trong ảo cảnh, Phùng Song Bạch vui sướиɠ đến mức lại rơi nước mắt lần nữa: “Thật tốt quá, đều là giả...”
Thấy đôi mắt to của Phùng Song Bạch chớp một cái lại chảy hai hàng nước mắt, Đồ Tô Ngang nhíu mày hỏi: “Sao ngươi đàn bà thế hả? Chẳng việc gì cũng khóc làm gì?”
Nói xong còn nhanh chân cách Phùng Song Bạch xa một chút, đi tới bên cạnh Vân Vụ Ải đứng thẳng người, vẻ mặt như viết dòng chữ: ‘Đừng bảo hắn là đoạn tụ thật đấy nhé?’
Vân Vụ Ải: “...” Khi đọc truyện tranh thấy Phùng Song Bạch vì đồng bạn mà rơi nước mắt thì nàng chỉ thấy hắn ta thật cảm tính thôi.
Nhưng khi một nam nhân sống sờ sờ đứng trước mặt nàng khóc liên miên không ngừng nghỉ thế này… đúng là cảm thấy không được ổn lắm.
“Thiếu Thành chủ!” Thi Miên vọt vào, thấy Phùng Song Bạch bình an vô sự mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Phùng Song Bạch lau nước mắt, thân thiết hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Thi Miên là kiểu tuyển thủ chỉ giỏi sử dụng huyễn thuật, ngẫu nhiên vận động kịch liệt như vậy không tránh khỏi choáng váng đầu óc. Nghe hỏi thì vội rót cho mình một chén nước, sau đó lấy ra một chút đường trong túi trước ngực ngậm vào miệng, vỗ vỗ ngực mình thở phào một hơi.
Đồ Tô Ngang: “... Bây giờ còn ăn đường được à?”
Đôi mắt đen sì nổi bật trên gương mặt trắng bệch của Thi Miên: “... Ta thể hư.”
Đồ Tô Ngang không thể nhịn được nữa: “Nam nhân thành Phùng các người có thể kiên cường chút không hả?”
Thi Miên không chút do dự đáp lại: “Thiếu Thành chủ chính là người kiên cường nhất thành chúng ta.”
Tu vi võ học và thuật pháp tróc yêu của Thiếu Thành chủ đều ưu tú nhất trong số bạn cùng lứa.
Phùng Song Bạch đang lau nước mắt: “Khiến Đồ huynh chê cười rồi. Nói về cốt khí thì Song Bạch vẫn phải có.”
Đồ Tô Ngang: “Không... Vân Vụ, ngươi đánh ta làm gì?”
Vân Vụ Ải dùng mười phần sức lực vỗ mạnh lưng hắn một cái, đem câu ‘Không nhìn ra’ của hắn vỗ ngược trở về.
Vân Vụ Ải tiến lên nói: “Phùng công tử, ngươi còn sức lực không? Bản thể yêu quái kia chắc chắn vẫn ở trong khách điếm, chúng ta phải nhanh chóng tìm được nó.”
Phùng Song Bạch không bị hút bao nhiêu sinh khí, chỉ hơi mệt mỏi chút thôi, nghe nàng nói thì vội vàng đứng lên: “Tại hạ không ngại, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi tìm đi.”
Thi Miên: “Hồng Y và Tào Viên đều không sao, ta chưa tới phòng của Ngô Hành.” Tiểu ca mặt đỏ tên là Tào Viên, tiểu ca Tai mèo tên là Ngô Hành.
Đồ Tô Ngang khó hiểu: “Tên của Tai mèo không phải là Miêu Tam à?”
Thi Miên giải thích: “Hắn dung hợp với báo yêu xong thì mới gọi là Miêu Tam, tên ban đầu vốn là Ngô Hành.”
Vân Vụ Ải: “...” Lại còn có cả nghệ danh?
Mấy người nói xong lập tức chạy đến phòng cuối tầng hai.
Phòng của Phùng Song Bạch và Ngô Hành cách nhau mấy gian phòng khác, nhưng mấy người đều cảm nhận được yêu khí nồng đậm phả vào mặt.
Đồ Tô Ngang rút bảo đao sau lưng ra, cười nói: “Nó không tính trốn nữa đúng không? Lúc này mới thú vị chứ.”
Vân Vụ Ải đè cánh tay hắn lại, nhỏ giọng nói với ba người: “Lát nữa ta đi vòng quanh phòng bày một trận pháp vây khốn.”
“Bất kể xuất hiện tình huống gì cũng không được hành động thiếu suy nghĩ đâu đấy.”
Đồ Tô Ngang đã ngứa tay lắm rồi, lưu loát đáp: “Yên tâm đi, vào đến nơi đều nghe theo ngươi cả.”
Sợ nhất là ngươi bất chợt hưng phấn...
Bày xong trận pháp xung quanh phòng, bốn người ngừng thở, cẩn thận đẩy cửa phòng ra, đồng thời nhanh nhẹn tránh sang hai bên cánh cửa, đề phòng bên trong có ám khí bắn ra.
Đồ Tô Ngang lấy hộ tâm kính trong ngực ra. Vốn dĩ những hộ tâm kính lớn đến mức có thể dùng như gương soi không thích hợp mang bên người, vậy là phu nhân Đồ Tô cắt một hình tròn nhỏ ở giữa cho hắn đeo theo.
Cảnh tượng trong phòng được hộ tâm kính phản xạ rõ ràng, Tai mèo Ngô Hành nằm ghé vào trước gương đồng, sinh tử không rõ, trong phòng cũng không có gì khác thường.
Nếu không phải yêu khí mãnh liệt, bốn người cũng không dám khẳng định bên trong có yêu vật.
Nhưng càng bình tĩnh thì lại càng đáng nghi.
Đồ Tô Ngang dùng hộ tâm kính chiếu nhìn một vòng, không ngồi yên nổi nữa, thúc giục mọi người: “Chúng ta đi vào thì nó sẽ hiện thân, còn chờ cái gì?”
Vân Vụ Ải trầm ngâm: “Hắn ta phóng xuất yêu khí chính là vì câu chúng ta đi vào, chi bằng lại quan sát một hồi đi.”
Phùng Song Bạch phụ họa: “Vân cô nương nói có lý.”
Phùng Song Bạch vừa nói xong, trong phòng liền truyền ra tiếng cười keng kéc quái dị của Gương Yêu: “Một đám nhát gan!”
Đồ Tô Ngang nổi giận: “Đừng vơ đũa cả nắm nha. Nói cho ngươi biết, bọn họ sợ ngươi, nhưng ta thì không sợ ngươi đâu!”
Vân Vụ Ải: “...”
Gương Yêu: “Không sợ ta thì ngươi vào đi.”
Đồ Tô Ngang: “Ngươi cho rằng ta khờ à? Có bản lĩnh ngươi ra đây?”
Gương Yêu: “...” Nó đúng là không ra được, bẫy rập mà nó bày ra đều ở trong phòng này...
Vân Vụ Ải ngây ra nghe Đồ Tô Ngang và Gương Yêu đấu võ mồm như học sinh tiểu học, trong đầu lại gắng nhớ lại tình tiết phần truyện liên quan đến Gương Yêu.
Gương Yêu là nhân vật tầm trung đẳng trong truyện, thời lượng xuất hiện trong manga không nhiều lắm, vậy nên nàng cũng không nhớ rõ chiêu thức của nó.
Gương Yêu bị Đồ Tô Ngang nói cho bực bội vô cùng, nó tru tréo lên: “Nếu các ngươi không vào ta sẽ hút cạn con Miêu Nhân này!”
Vân Vụ Ải: “Chúng ta chưa nói là không vào, ngươi bình tĩnh.” Sau đó nàng quay đầu nói khẽ với ba người còn lại: “Tùy cơ ứng biến.”
Đồ Tô Ngang dẫn đầu, bốn người vừa vào phòng thì cửa phòng đã tự động đóng ‘cạch’ lại.
Giây tiếp theo, phòng trọ bình thường bỗng liên tục biến hóa, mặt sàn nơi bốn người đứng nứt ra ‘răng rắc’ thành khe hở lớn, chia tách bốn người. Ngay sau đó, có vô số mặt gương đồng chợt mọc lên từ dưới đất.
“Vụ Ải!” Đồ Tô Ngang quay đầu nhìn người bên cạnh, khe rãnh trên đất ngày càng lớn, một tầng gương đồng nhanh chóng dâng lên, ngăn cách hắn và Vụ Ải sang hai bên mặt gương.
Gương tách bốn người ra, phân biệt vây quanh, lúc này bọn họ nhìn đâu cũng chỉ thấy gương đồng soi bóng bản thân mình.
“Đồ Tô Ngang, tuyệt đối đừng đánh vỡ gương đồng lung tung đấy!”
Thấy gương đồng san sát dựng lên, Vân Vụ Ải chợt nhớ ra rồi.
Tuy gương ngăn cách bọn họ riêng biệt ra, nhưng bọn họ vẫn nghe được giọng của nhau.
Gương Yêu nghe Vân Vụ Ải nói xong thì sửng sốt, lập tức cười nói: “Tiểu nha đầu thật thông minh.”
Vân Vụ Ải không để ý đến nó, hét lớn: “Trong toàn bộ số ảnh chiếu trong gương chỉ có một là phân thân của Gương Yêu, chỉ cần tìm ra nó rồi đập vỡ là được!”
Gương Yêu cười càng thêm càn rỡ: “Đúng, ngươi nói không sai, chỉ cần bốn người các ngươi đều đập nát phân thân của ta là có thể đi ra, nhưng...” Gương Yêu cười khặc khặc, hứng thú dào dạt nói: “Nhưng nếu các ngươi đập sai ấy mà, hí hí...”
Đồ Tô Ngang hô: “Đập sai thì thế nào?”
Vân Vụ Ải: “Đập sai thì sẽ bị lực đánh vào phản phệ lên chính mình! Nhất định không được xúc động!”
Giọng Gương Yêu quanh quẩn trong nơi nhỏ hẹp này, vừa cười vừa nói: “Nếu các ngươi không tìm thấy ta thì sẽ bị vây trong căn phòng gương đồng này vĩnh viễn, cứ vậy mà đói chết, khát chết, khặc khặc khặc...”
“Biết vì sao ta để các ngươi nghe được lẫn nhau không?” Gương Yêu hưng phấn tự hỏi tự đáp: “Ta thích nhất nét mặt khổ sở của các ngươi khi nghe được tiếng đồng bạn rêи ɾỉ đau đớn. Khặc khặc khặc.”
Tiếng cười âm u quái dị vang vọng thật lâu trong gian phòng, Vân Vụ Ải nhìn gương mặt mơ hồ của mình trong gương, nét mặt ủ rũ chết lặng, đầu óc lại nhanh chóng chuyển động.
Bên cạnh vang lên tiếng nói mất kiên nhẫn của Đồ Tô Ngang: “Sớm muộn gì lão tử cũng đập nát thứ yêu quái nhà ngươi! Vụ Ải, chờ ta qua tìm ngươi!”
Nghe Đồ Tô Ngang rống giận, Vân Vụ Ải cười khẽ, thở dài nói: “So một lần đi, xem hai ta ai tìm được Gương Yêu trước?”
Đồ Tô Ngang giơ đao duỗi thắt lưng cười nói: “Cầu còn không được.”