Có sự gia nhập của Đồ Tô Ngang, cuộc đối thoại vốn suôn sẻ đã trở nên tẻ ngắt.
Thi Miên là một người thông minh, ánh mắt của hắn nhìn Vân Vụ Ải và Đồ Tô Ngang một hồi thì liền hiểu ngay, sau đó hắn lập tức im lặng.
Vân Vụ Ải rất xinh đẹp, cử chỉ lời nói đều rất nho nhã, có cảm tình với nàng ấy là chuyện bình thường, nhưng cũng chỉ là chớp nhoáng thôi. Khi Thi Miên cảm thấy Đồ Tô Ngang người cao gần mét chín lực lưỡng hung hăng, đang khí thế hực hực trợn mắt nhìn hắn, hắn liền không còn ý nghĩ gì khác nữa.
Khụ khụ, hết cách rồi, hắn còn quá yếu, đánh không lại.
Đồ Tô Ngang không hề khách khí tí nào ngồi lên chiếc ghế dài của Vân Vụ Ải, ngồi giữa cắt đứt ánh nhìn của nàng và Thi Miên, bây giờ giữa hai người họ có một Đồ Tô Ngang như bức tường cao sừng sững.
Vân Vụ Ải bị Đồ Tô Ngang chen đến độ phải nhích sang phải một chút, nàng dùng ánh mắt hỏi hai huynh đệ Thanh Thanh Bạch Bạch đứng đằng sau Đồ Tô Ngang, các người ra ngoài gặp phải thứ gì rồi?
Thanh Thanh Bạch Bạch nở nụ cười một lời khó mà nói hết, chuyện này có hơi phức tạp, dùng ánh mắt nói không hết chuyện đâu.
Đồ Tô Ngang gõ vào bàn, nói với Thi Miên: “Tiệm dược thiện và tiệm canh vừa nãy ngươi nói ở đâu thế?”
Thi Miên: “... Đi đến cuối con phố này...”
Nghe được địa chỉ tiệm dược thiện, Đồ Tô Ngang gật đầu, mặt vô cảm nói: “Ngươi có thể đi rồi.”
Thi Miên:...
Đồ Tô Ngang nhìn Thi Miên lên lầu hai, lưng của Thi Miên như bị kim đâm vào lưng, hắn ta bất giác bước nhanh hơn.
Người đang trong tình yêu thì sẽ luôn bất giác cảm thấy tất cả người khác giới xung quanh nàng đều có ý với nàng.
Đây là bệnh thường gặp, không thuốc nào trị được.
Đồ Tô Ngang lành lạnh nhìn chằm chằm bóng lưng của Thi Miên, thầm nghĩa: Con ma men ốm yếu kia, cũng lớn gan phết đấy! Chẳng phải hắn thường xuyên mất ngủ sao? Nếu hắn còn dám lại gần bên cạnh Vụ Ải thì Đồ Tô Ngang này sẽ cho hắn ngủ một giấc thật ngon!
“Giấc ngủ sâu” muốn dậy cũng dậy không được.
Vân Vụ Ải quan sát biểu cảm khó chịu đó của Đồ Tô Ngang, từ thái độ của hắn đối với Thi Miên có thể nhìn ra được một số điều.
Hắn đang xem Thi Miên là kẻ địch ư?
Thu lại ánh mắt, Đồ Tô Ngang nhìn Vân Vụ Lại đang ngồi bên cạnh mình.
Khi ý thức được mình đang thích một người, lúc nhìn về nàng ấy, tâm trạng sẽ thay đổi ngay.
Đồ Tô Ngang bỗng chú ý đến, đôi mắt của Vân Vụ Ải rất to, lông mi rất dài, lông mi dài đến độ có thể đặt được đồ lên đấy...
Ổn định nhịp tim của mình lại, Đồ Tô Ngang thở hổn hển.
Vân Vụ Ải: “Ngươi không sao chứ?”
Đồ Tô Ngang: ‘Ta muốn lấy độc trị độc!”
Vân Vụ Ải: “...” Ý gì đây?
Cánh mũi của Đồ Tô Ngang nhanh chóng chuyển động, không đúng, chẳng phải Phương đại phu đã nói rồi sao, nhìn một chút thì khỏe lại mà? Nhưng hắn đâu có khỏe lại! Bị Đồ Tô Ngang nhìn chằm chằm như thế, Vân Vụ Ải cũng bất giác cảm thấy có hơi căng thẳng.
Đồ Tô Ngang hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu bắn ra một câu: “Lão bịp bợm!”
Gì mà lấy độc trị độc, toàn là nói bậy hết! Ngọn lửa độc này cháy mạnh quá, không trị được chút nào!
Hắn xoay đầu lại, Đồ Tô Ngang không nhìn Vân Vụ Ải nữa, hắn nhìn về phía cửa khách điếm, hỏi: “Vụ Ải, ngươi có đói không?’
... Sao ngươi không nhìn ta mà hỏi này? May là không phải buổi tối, nếu không thì đáng sợ vô cùng.
Vân Vụ Ải chỉ ăn bữa sáng với một chén canh ngân nhĩ, đúng thật có hơi đói, nàng đề nghị: “Đi ăn gì đó đi?”
Đồ Tô Ngang: “À, đi thôi.” Hắn đứng dậy phát hiện ra dưới gầm bàn có gì đó: “Ểy, sao lại có một con chó ở dưới đây thế?”
Hoa Tử:...
Đồ Tô Ngang mượn hoa kính phật, đưa Vân Vụ Ải đi ăn dược thiện, ăn xong dược thiện thì đi uống canh.
Vân Vụ Ải nghi hoặc quan sát hắn, trước mặt Vân Vụ Ải, Đồ Tô Ngang không giấu được gì hết, rất rõ ràng, Đồ Tô Ngang có chuyện gì đó đang giấu nàng, lúc nói chuyện còn không nhìn vào mặt nàng.
Kết hợp với việc trước khi ra khỏi phòng nhịp tim hắn đập nhanh như thế, Vân Vụ Ải có chút kinh ngạc về suy đoán của mình.
Dù sao nàng cũng sống nhiều hơn Đồ Tô Ngang nhiều năm như thế, dáng vẻ thiếu niên động lòng, nàng nhận ra được.
Đồ Tô Ngang tỏ ra biểu cảm: “Ta không thể nói, ta phải nhịn”, rất rõ ràng hắn đã khai thông đầu óc rồi.
Với tính cách của Đồ Tô Ngang, trước giờ luôn nói một là một, không bao giờ giấu diếm gì hết, nhưng giờ hắn lại nhịn.
Hành động khác thường như thế, chắc chắn là hai huynh đệ Thanh Thanh Bạch Bạch đã nói gì.
Tâm tư của họ, Vân Vụ Ải có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay.
Đồ Tô Ngang xúc một chén cơm đầy, đặt trước mặt Vân Vụ Ải: “Ăn đi.”
Hắn không biết lấy lòng cô nương như thế nào, nhưng cứ đối xử tốt với nàng thì không sai đâu.
Vân Vụ Ải ăn rất khỏe, nàng cầm chén cơm ăn một miếng cơm, tùy ý hỏi: “Vừa nãy đi đâu thế?”
Đồ Tô Ngang đơ ra, lấp ba lắp bắp nói: “Đến, tiệm sách.”
“Ồ.”
Người trước giờ không đọc sách lại đến tiệm sách.
Vân Vụ Ải: “Mua giấy Tuyên Thành về làm gì? Viết thư cho thành chủ à?”
Đồ Tô Ngang “... Ừm.” Hắn ráng sức gật đầu.
Vân Vụ Ải cười bảo: “Được, ta viết với ngươi.”
Đồ Tô Ngang lắc đầu: “Không cần, ta tự mình viết là được rồi.” Viết thơ tình cho Vụ Ải là đủ rầu rồi, còn viết thư cho cha nữa thì thì chắc hắn hói đầu luôn quá.
Vân Vụ Ải như cười lại như không cười, gật đầu: “Được, có gì không hiểu cứ hỏi ta nhé.”
Đồ Tô Ngang rõ ràng là đang nói đối. Vậy nên, hắn mua giấy để viết gì?
Nhìn Đồ Tô Ngang đần độn gắp thức ăn cho nàng, Vân Vụ Ải từ từ nhai, trong lòng nghĩ đến việc của họ.
Kể từ khi đến thế giới này, nàng và Đồ Tô Ngang đã bất giác bị trói lại với nhau rồi.
Hai người đều đã quen với tính khí của đối phương.
Nếu như nàng muốn thành hôn, trong thế giới truyện tranh này, nàng có thể lược bớt rất nhiều âu lo, không cần cân bằng giữa gia đình và công việc, không cần lo lắng gia đình hai bên có hợp nhau không.
Nàng không bận tâm việc cả đời đơn độc sống một mình, nhưng nếu có người chân thành muốn đối xử tốt với nàng, nàng cũng sẽ không từ chối.
Vả lại, nàng rất lười.
Vì trùng hợp nên nàng và Đồ Tô Ngang ở bên nhau năm, nếu đổi lại là người khác, phải bắt đầu làm quen lại thì nàng sẽ cảm thấy rất phiền phức.
Nàng có ghét Đồ Tô Ngang không? Nàng không hề ghét hắn.
Tính cách nàng quá bình ổn, cuộc sống nàng như một ly nước ấm. Còn Đồ Tô Ngang thì khác, ngày nào hắn cũng sống như một ly đồ uống có ga, phát ra tiếng bụp bụp, nàng sẽ bất giác nhìn hắn, rồi cười theo hắn.
Đương nhiên, bây giờ nàng cũng sẽ không nói cho hắn biết những việc này.
Đợi khi Đồ Tô Ngang bước xong bước kia, nàng mới bước một bước còn lại.
Tuổi tâm lý của nàng không còn nhỏ nữa, người trung niên sẽ luôn nghĩ trước nghĩ sau, không quá kích động, rất bảo thủ, rất bình dị, nhưng cũng đủ ấm áp.
Nói thật, nhìn dáng vẻ có lời nhưng không thể nói, bận này bận kia của Đồ Tô Ngang, cũng thú vị lắm.
Sau khi ăn cơm xong về lại khách điếm, hai nhóm người lại tụ lại với nhau.
Ngô Hành hòa nhập rất suôn sẻ với phân thân của Gương Yêu, chò dù là Hoa Tử nhìn thấy cũng kinh ngạc vô cùng.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Ngô Hành lên đường đến nơi gặp mặt mà Hoa Tử và Thôn Trùng hẹn nhau trước đó.
Nhóm người Vân Vụ Ải đợi ở khách điếm, nếu trời sáng mà hắn ta vẫn chưa về thì họ sẽ đưa Hoa Tử đến ứng cứu, dùng Hoa Tử để đổi Ngô Hành về.
Gió đêm lướt thổi, Ngô Hành theo lời hẹn đến bãi sông nhỏ bên ngoài thị trấn.
Đi được nửa đường thì sâu bọ bên đường cũng dần nhiều lên, sâu bọ nho nhỏ như là sinh mệnh của nó, dùng đôi mắt nhỏ đen óng đó lạnh lùng giám sát hắn.
Sau khi Ngô Hành đến bãi sông, hắn dựa vào một cái cây lớn, bóng râm mà tán cây phủ xuống vừa hay che khắp người hắn, khiến phân thân Gương Yêu trong người hắn cảm thấy rất thoải mái.
Qua khoảng hai khắc, Ngô Hành nghe được âm thanh khiến hắn lạnh sống lưng, chi chít chi chít, giống như hàng ngàn hàng vạn con sâu bọ đang bò trên mặt đất vậy.
Nhìn theo âm thanh ấy, từ trong bìa bóng râm có một đám sâu bọ chi chít bò ra, đám sâu bọ ấy tụ lại thành hình tấm thảm, có một chú lùn khom người đang đứng bên trên, ngoài gương mặt giống con nít ra thì da dẻ lão ta toàn là nám, nhìn rất quái dị.
Hoa Tử vốn không cao, vả lại cả người đều đen nhẻm, lúc này lại là ban đêm, vì thế Thôn Trùng cũng không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của “nó”.
Thôn Trùng không hề nghi ngờ Ngô Hành, nhìn hắn một cái rồi hỏi: “Vậy thân thủ của mấy tên nhóc đó ra sao?”
Ngô Hành cố gắng để bản thân nhìn có vẻ không căng thẳng, hắn theo với phản ứng bản năng của phân thân Hoa Tử, lắc eo rồi bảo: “Không chịu nổi một đòn.”
Thôn Trùng nhoẻn miệng ra, để lộ hàm răng đen cái được cái mất ấy, trên gương mặt non nớt nở ra nụ cười đáng sợ.
“Tên nhóc nào mạnh nhất, có thể thu về để chúng ta dùng?”
Đây là câu hỏi mà mỗi người một ý, nếu như lúc này Lâm Thanh Lâm Bạch ở đây, chắc chắn sẽ nói là Đồ Tô Ngang lợi hại nhất.
Thế là Ngô Hành nghĩ ngợi rồi bảo: “Nếu so về mặt mạnh yếu, thì Phùng Song Bạch của thành Phùng mạnh hơn một bậc.”
Thôn Trùng: “Ồ?” Lão ta còn tưởng Đồ Tô Ngang sẽ mạnh hơn, cha hắn Đồ Tô Liệt năm xưa đã khiến Độ Tân đại nhân rơi vào nguy hiểm mấy lần.
Thôn Trùng: “Phải để chúng nếm ít cực khổ thì mới mắc câu được.” Đàn áp bọn chúng đến cực hạn, đạp đổ sự tự tin của chúng, thì đám nhóc con này sẽ ngoan ngoãn mắc câu thôi.”
Trẻ con đều như thế, chịu đau rồi mới biết ngoan.
Ngô Hành dò thám hỏi: ‘Tiếp theo tiểu nhân phải làm sao ạ?”
Thôn Trùng nhìn Ngô Hành: “Ngươi giám sát hành động của bọn chúng cho ta, lão phu tự biết phái người đến.”
Ngô Hành: “Không biết tiếp theo là ai sẽ ra tay, tiểu nhân có thể đứng một bên trở giúp đôi chút.”
Nói đến đây, Thôn Trùng chau mày, yếu ớt nói: “Mấy năm trước chúng ta bị thương ngay gân cốt, bây giờ không có hạt giống mới, không có yêu quái để xài, yêu quái hơn trăm năm, nếu tính cả ngươi thì bây giờ chỉ có bốn con, vậy nên, chỉ có thể để Hồng Hoa xuất chiến, hắn không giỏi việc đấu đá, ngươi phải giúp đỡ hắn nhiều hơn.”
Ngô Hành thầm nghĩ, không phải bốn con, các ngươi chỉ còn ba con mà thôi.
“Dạ, tiểu nhân sẽ tự biết chăm sóc ạ.” Lần sau gặp ngươi, nói không chừng ta đã là Hồng Hoa rồi.
Vừa qua nửa đêm, Ngô Hành bình an vô sự quay về, hai nhóm người đợi hắn về cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tách phân thân của Hoa Tử trong người mình ra, để lộ dáng vẻ ban đầu, là một thanh niên rất bình thường, là gương mặt phổ biến đến độ khi đi vào nhóm người, bạn tuyệt đối sẽ không có ấn tượng gì về hắn hết.
Hắn đọc thuộc những lời Thôn Trùng nói không thiếu một chữ.
Con yêu quái Hồng Hoa này, Vân Vụ Ải không có ấn tượng gì hết, trong truyện tranh gốc nó chưa từng xuất hiện.
Cũng tức là, câu chuyện đã đi theo một hướng khác.
Thả Hoa Tử ra, Ngô Hành đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Hồng Hoa là con yêu quái như thế nào?”
Ăn hết một bữa bánh trái của Vân Vụ Ải, Hoa Tử nằm trong Thu Yêu Giản vẫn đang suy nghĩ, hắn sẽ trực tiếp làm lính của người bắt yêu... Hay là cố gắng gượng vài ngày, rồi mới làm lính của người bắt yêu...
(: Trong raw gốc thì từ đoạn này đã thay đổi ngôi ba của Hoa Tử, từ nó thành hắn)
Nghe Ngô Hành hỏi thế, hắn đã quyết định xong rồi, hắn quyết định bỏ tối theo sáng.
Không liên quan gì đến đồ ăn ngon hết...
Mà là vì Thôn Trùng lại cho Hồng Hoa ra trận!
Chiến dịch năm trước đúng thật tổn thất quá nhiều đại yêu lợi hại, vậy là những yêu quái không giỏi đánh lắm nhưng sống lâu lại lên chức.
Hồng Hoa chính là một trong số đó.
Hồng Hoa, trông tên mà biết người, hắn là một con Hoa Yêu.
Hắn có thể thao túng các đóa hoa trên thế gian, khiến những đóa hoa rực rỡ trở thành những hoa tiên tử kiều diễm, nhảy những điệu múa động lòng người.
Đúng vậy, ở cái thời mà các đại yêu hô mưa gọi gió, trên các buổi tiệc mừng công sau đại chiến với người bắt yêu, Hồng Hoa sẽ đưa các hoa tiên tử đến, múa chung vui.
Hoa Tử biết rõ thực lực của Hồng Hoa nên có thể tưởng tượng được, nếu Hồng Hoa giao chiến với nhóm người Vân Vụ Ải thì họ có thể bẻ sạch cánh hoa của hắn...
Tác giả có lời muốn nói: Bà dì Vân Vụ Ải cả đời này sẽ không trở thành người chỉ có tình yêu đâu... Vừa lười vừa bình tĩnh...
Được rồi, tên phản bội thứ hai sắp xuất hiện rồi đây.