Có một số người vừa uống một chén rượu mặt đã đỏ bừng, đầu óc mơ màng. Lại có người càng uống mặt càng trắng, trông như là không có việc gì.
Đồ Tô Ngang thuộc kiểu người sau.
Nồng độ của rượu trắng ở đây không cao lắm, so với rượu trắng ở thời hiện đại thì rượu ở đây chỉ tầm hơn hai mươi độ mà thôi. Bình đựng rượu là dạng bình sứ trắng tinh xảo, rót ra được vừa vặn năm chén.
Lúc đầu, Đồ Tô Ngang và Tào Viên đều dùng chén nhỏ uống từng ngụm một.
Sau khi hết mấy bình thì đừng nói là hai người họ không còn kiên nhẫn nâng chén mà đến cánh tay của Thanh Hoa cũng đã tê rần.
Thanh Hoa: “... Hai vị công tử này, hay là dùng bát sứ uống đi, như vậy sẽ càng thoải mái hơn.”
Hai người nghe thấy vậy đều cho là phải, phải dùng bát uống mới sảng khoái!
Kết quả, cả hai người uống từ lúc trời mới chạng vạng đến tận đêm khuya.
Cuối cùng chỉ còn lại Vân Vụ Ải ngồi cùng hai người bọn họ. Lâm Thanh, Lâm Bạch đã bị nàng đuổi về phòng. Đi đường cả ngày mọi người đều mệt mỏi rồi.
Mặt Tào Viên vốn chỉ có vài mảng màu đỏ, sau khi uống rượu liền giống như đồng tử tán tài trong tranh tết, sắc mặt đỏ bừng phát sáng. Hồng Hoa và mấy chị em nhà hoa nhìn thấy vậy đều che miệng cười không ngừng.
Hơi nước trong nồi bốc lên nghi ngút, lượng cơm ăn của Vân Vụ Ải cũng không ít, nàng từ từ ăn, mất mấy canh giờ cũng không thành vấn đề. Tửu lượng của nàng cũng không quá kém, hâm nóng mấy vò rượu rồi từ tốn ngồi ăn.
Hồng Hoa tranh thủ lúc Đồ Tô Ngang và Tào Viên uống rượu liền chen tới ngồi xuống bên phải Vân Vụ Ải.
Vân Vụ Ải bây giờ trong ngực ôm Giảo Giảo, dưới chân là Hoa Tử ngồi co ro, trông như bà cụ hiền từ trong tiệm tạp hóa nuôi mấy con mèo.
Con mắt Hồng Hoa lóe sáng nhìn chằm chằm vào Vân Vụ Ải cả nửa ngày, rồi lại liếc qua Đồ Tô Ngang cảm thán: “Thật đáng tiếc.” Hoa nhài lại đi cắm vào bãi phân trâu thế này.
Hoa Tử ngồi dưới đất, miệng nhai thịt, nhướng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi có dám nói lớn tiếng hơn không?”
Hồng Hoa: “...” Hắn đương nhiên không dám! Chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm thôi.
Thỉnh thoảng Vân Vụ Ải sẽ gắp cho Đồ Tô Ngang mấy gắp thức ăn, nghe thấy lời Hồng Hoa nói nàng nở nụ cười: “Loại chuyện như thế này không có đáng tiếc hay không đáng tiếc, chỉ xem có thích hợp hay không thôi.”
Hồng Hoa nghe vậy trừng to mắt: “Ngươi ở cạnh ai cũng đều thích hợp!” Hắn đã sống một trăm năm mà còn chưa gặp được mấy cô nương xinh đẹp như vậy.
Vân Vụ Ải cười lắc đầu: “Thứ mà ngươi nhìn thấy chỉ là bộ da bên ngoài của ta mà thôi.”
Hồng Hoa chớp đôi mắt hạnh, tỏ vẻ nghi hoặc: “Con người các ngươi không phải đều chỉ nhìn vẻ ngoài thôi sao?”
Vân Vụ Ải gắp một chút rau xanh từ trong nồi, chấm vào gia vị.
Nước dùng trong nồi là nước ninh từ xương gà, chỉ cần húp nước đã thấy rất ngon miệng.
Vân Vụ Ải nhai rau, nói chậm rãi: “Không phải, dù sao bề ngoài cũng sẽ có lúc già đi, sao có thể nhìn cả đời được.” Dù cho những người bắt yêu thường sẽ sống trường thọ, nhưng cũng chỉ đẹp được lâu hơn một đoạn thời gian mà thôi.
Hồng Hoa không hiểu, cũng giống như hắn không hiểu nổi một mỹ nhân như Vân Vụ Ải vì sao lại muốn thành đôi với Đồ Tô Ngang.
Dĩ nhiên Đồ Tô Ngang cũng có những chỗ không tốt, hắn không hiểu chuyện lãng mạn, cũng không biết nói lời tâm tình, cái gì mà trước hoa dưới trăng, thơ từ ca phú, những thứ đó đến cả đọc lướt qua hắn cũng không làm được, không có cách nào khác, năng lực nghiệp vụ không đủ.
Nhưng hắn cũng có ưu điểm của mình. Vân Vụ Ải vĩnh viễn không cần lo lắng hắn có nhớ mấy “hành động mờ ám” của nàng hay không, không cần lo khi có người xum xoe xung quanh thì hắn sẽ không thể giữ mình. Huống hồ hắn có nhìn ra người ta đang xum xe lấy lòng mình không còn chưa chắc…
Những điều tốt đẹp của hắn trước giờ chưa bao giờ treo ở bên miệng, tất cả đều được thể hiện qua hành động, sưởi ấm nàng từng chút một.
Vân Vụ Ải nở nụ cười, nụ cười của nàng vẫn luôn nhàn nhạt.
Nhưng hầu hết những người nhìn thấy đều cảm nhận được trong vẻ tươi cười của nàng có ẩn chứa cả hơi ấm.
Hồng Hoa nhìn chăm chú vào nụ cười của nàng một hồi lâu rồi nói: “Ta không hiểu.”
Vân Vụ Ải cười nói: “Một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu.” Tuổi thọ của yêu quái đều rất dài, Hồng Hoa còn một khoảng thời gian rất dài để lĩnh ngộ.
Hồng Hoa chớp mắt, hắn đột nhiên nói: “Các ngươi đã giao hợp chưa?”
Nghe những lời này của Hồng Hoa, dù Vân Vụ Ải có là bà dì trấn tĩnh cũng phải ngừng lại động tác gắp rau, nhìn ngó trái phải, nàng phát hiện Đồ Tô Ngang không nghe thấy những lời này, vẫn còn đang thảo luận quyền pháp với Tào Viên.
Nàng nhìn về phía Hồng Hoa: “... Nghĩ gì mà lại hỏi đến vấn đề này?”
Thất tình lục dục là chuyện tất yếu trong đời, dù là yêu hay người, tất cả sinh linh đều giống nhau.
Yêu quái luôn vô cùng thành thật với ham muốn của bản thân, hơn nữa cũng không kiêng kỵ việc bàn luận về nó.
Hồng Hoa nhìn vậy liền hiểu, hắn che miệng cười, nói từng chữ một: “Các ngươi còn chưa làm.”
Thái độ của Hồng Hoa rất thản nhiên, không hề có ý xấu.
Vân Vụ Ải: “Con người khác các ngươi.”
Hồng Hoa: “Chỗ nào không giống nhau? Thân thể không giống sao?”
Vân Vụ Ải: “... Thân thể, hình như là giống.”
Hồng Hoa: “Vậy tại sao không giao hợp? Không phải các ngươi đều yêu thích đối phương à?” Hồng Hoa không có quan niệm về đạo đức, không thể hiểu nổi.
Chuyện tình cảm của Vân Vụ Ải và Đồ Tô Ngang có thể nói là tự nhiên mà thành, không có nửa phần miễn cưỡng, cũng không có những vấn đề quanh co khúc mắc như tình tiết trong những câu chuyện tình yêu.
Trong thế giới này vấn đề nam nữ gặp mặt không quá nghiêm ngặt, đặc biệt là những người bắt yêu thường hành tẩu bên ngoài, cũng không phải không có chuyện nữ tử mang bầu trên đường đi lịch luyện.
Vân Vụ Ải cẩn thận ngẫm lại, tuy nàng không muốn thừa nhận nhưng nguyên nhân khiến bọn họ vẫn chưa làm đến bước cuối cùng chắc hẳn là vì nàng quá lười...
Nàng lười không muốn dạy cho Đồ Tô Ngang một vài “kiến thức nhỏ” hắn không hiểu... Nhưng chuyện riêng tư thế này cũng không cần phải nói với Hồng Hoa. Vân Vụ Ải uống một hớp rượu, khéo léo chuyển đề tài, nói về chuyện thêu thùa. Vừa nhắc đến việc thêu thùa là Hồng Hoa có thể hưng phấn trò chuyện rôm rả cho đến tận hừng đông.
Trong lúc trò chuyện, ánh mắt Vân Vụ Ải nhẹ nhàng lướt qua Đồ Tô Ngang ở bên trái.
Nàng nghĩ, ngày mai sẽ phải nghỉ ngơi một ngày ở trong trấn…
Hàng lông mi dài như cánh quạt rủ xuống, Vân Vụ Ải ăn một miếng thịt dê.
Thịt dê hầm củ từ, đại bổ nha... Vân Vụ Ải nhức đầu nghĩ.
Đến rạng sáng cuối cùng đám người cũng đã rời khỏi chợ.
Đồ Tô Ngang cũng uống nhiều rượu, nhưng so với Tào Viên đi đường thành hình chữ bát thì trông hắn dường như không hề có vấn đề gì, còn vừa đi vừa nói về việc luyện quyền với Tào Viên.
Trở lại nhà trọ, Hồng Hoa tự giác co vào trong Thu Yêu Giản.
Vân Vụ Ải và Đồ Tô Ngang trở về phòng, tiểu nhị đã ngủ. Sau khi Đồ Tô Ngang về phòng liền vừa uống trà vừa ngắm ngọn nến...
Đúng vậy, là một ngọn nến bình thường trên bàn.
Vân Vụ Ải: “...” Hắn như thế này là vì uống nhiều quá sao.
Nước trong phòng không đủ nên nàng nói với hắn: “Ta đi chuẩn bị nước rửa mặt súc miệng, chàng ở trong phòng chờ ta.”
Nghe thấy giọng nói của Vân Vụ Ải, Đồ Tô Ngang lập tức liền có tinh thần, ánh mắt vụt qua chỗ nàng. Hắn chăm chú nhìn vào người Vân Vụ Ải, chậm rãi kêu “A” một tiếng.
Nhìn hắn cũng không khác ngày thường là mấy. Vân Vụ Ải xoay người đẩy cửa, phía sau nàng lập tức truyền đến tiếng bước chân.
Nàng quay đầu lại, Đồ Tô Ngang đã đứng ở sau lưng như cô hồn bám theo nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng như mèo nhìn thấy mỡ.
... Xem ra là say không nhẹ đâu.
“Chàng ở trong phòng chờ ta, ta sẽ lập tức quay lại.” Vân Vụ Ải dỗ hắn.
Đồ Tô Ngang ngơ ngác gật đầu.
Vân Vụ Ải lo lắng nhìn hắn rồi xoay người đi ra ngoài, con người cao to phía sau lập tức lại đi theo nàng như hình với bóng.
Vân Vụ Ải: “...” Nàng đang đứng giữa hai lựa chọn, không rửa mặt nữa hay là dẫn hắn đi lấy nước. Sau đó nàng thở dài: “Đi thôi, chàng đi theo ta.”
Họ ra sân sau lấy hai thùng nước, Đồ Tô Ngang xung phong nhận việc xách thùng nước thay nàng.
Vân Vụ Ải vốn cho rằng để hắn xách nước có lẽ sẽ không có vấn đề gì nên liền đưa thùng qua. Ai ngờ sau khi Đồ Tô Ngang nhận lấy thùng nước hai tay đã ép chặt vào trong.
Vân Vụ Ải thầm nghĩ không ổn rồi!
Tuy Đồ Tô Ngang uống nhiều rượu nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn. Hai cánh tay hắn lắc lư, vung hai thùng nước như Phong Hỏa Luân! Trái phải trước sau, trong tay có Càn Khôn! Nước tràn ra đổ hết lên người hắn và Vân Vụ Ải.
Vân Vụ Ải cưỡng chế bắt hắn dừng lại, nước trong thùng chẳng còn lại bao nhiêu…
Đồ Tô Ngang ngẩn ngơ: “Vụ Ải, trời mưa rồi, y phục đều ướt hết rồi.”
Vân Vụ Ải:... Lần sau nhất định sẽ không để hắn uống nhiều rượu như vậy nữa.
Vân Vụ Ải vuốt nước trên mặt đi, trong lòng thầm nghĩ, không cần múc nước về nữa, họ đều đã rửa sạch luôn rồi...
Sau khi quay về còn phải thay y phục khô cho Đồ Tô Ngang. Vân Vụ Ải kéo hắn định quay về, ai ngờ Đồ Tô Ngang vừa dùng sức đã bế cả người nàng lên, hai chân nàng liền được nhấc hẳn khỏi mặt đất.
Đồ Tô Ngang dùng áo ngoài của mình quấn lấy nàng, chỉ còn chừa lại cái đầu ở bên ngoài. Hắn cúi đầu ngu ngơ nhìn nàng nói: “Trời mưa, lạnh, ta ôm Vụ Ải.”
Sáng sớm mùa thu nhiệt độ không nóng cũng không lạnh, gió mát thoảng qua vô cùng dễ chịu.
Vân Vụ Ải bị ôm cứng ngắc trước ngực hắn, hai tay bị hắn ôm chặt cũng không thể động đậy.
Nói thật ra thì y phục ướt sũng dính vào nhau không thoải mái lắm, trên người còn thấy hơi ngứa ngáy khó chịu.
Bộ dạng lăn lộn không phân rõ phải trái của Đồ Tô Ngang, Vân Vụ Ải đã thấy nhiều. Từ nhỏ hắn đã là người như vậy. Hắn muốn nghe thì tất cả đều nghe vào đến tai. Nhưng nếu không muốn nghe thì dù Đồ Tô phu nhân lấy roi quất hắn, hắn cũng không nhớ nổi được một chữ.
Cơ bắp của cánh tay đang ôm nàng căng đầy, liên tục có một luồng nhiệt của thân thể trẻ tuổi truyền tới người nàng. Vân Vụ Ải cười ngẩng đầu lên, hôn vào khóe môi hắn, nhẹ giọng nói: “Trở về phòng đi.”
Vân Vụ Ải rất ít khi chủ động hôn Đồ Tô Ngang, bình thường đều là hắn bất chấp nhào tới, ôm nàng mà cắn.
Dù Đồ Tô Ngang có uống nhiều rượu thì cũng biết hành động này của Vân Vụ Ải là rất hiếm thấy.
Vì vậy hắn liền hạ mặt xuống sáp đến gần nàng, nói: “Hôn thêm cái nữa đi.”
Vân Vụ Ải: “...” Còn ồn ào nữa thì mọi người đều tỉnh hết đó.
Nhìn Vân Vụ Ải không cử động, Đồ Tô Ngang nói: “Vừa mới hôn bên trái, lần này phải hôn sang bên phải. Luyện quyền chú trọng đến việc đối xứng, cái này cũng giống vậy.”
Còn nói rất có lý lẽ nữa à...
Vân Vụ Ải cười, lại gần hôn lên khóe miệng bên phải của hắn.
Đồ Tô Ngang nhìn nàng chằm chằm, lè lưỡi liếʍ khóe miệng mình.
Nhìn vào ánh mắt của Đồ Tô Ngang, Vân Vụ Ải cảm thấy nàng như miếng thịt nằm trên thớt không thể động đậy, bị hắn dùng ánh mắt đóng đinh tại chỗ.
Tuy bây giờ quả thực nàng đúng là không thể động đậy nổi...
Đồ Tô Ngang cúi đầu, gương mặt tuấn tú từ từ tới gần.
Ánh trăng hắt bóng lên sống mũi hắn, sóng mũi cao trông rất điển trai. Chỉ có điều trong ánh mắt hắn lại mang theo cảm giác xâm lược tham lam, như con sói đã uống trộm rượu lâu năm.
Môi nàng nóng lên, Đồ Tô Ngang dùng sức liếʍ mạnh lên môi nàng, vừa cắn vừa mυ"ŧ.
Có phần hơi giống như đứa bé bú sữa mẹ...
Đồ Tô Ngang ôm Vân Vụ Ải trong ngực, vừa hôn vừa đi về phía phòng mình.
Khi đi lên cầu thang, Vân Vụ Ải sợ Đồ Tô Ngang sẽ ngã sấp xuống nên mấy lần dùng môi đẩy miệng hắn ra, ra hiệu cho hắn chú ý đường dưới chân. Nhưng hắn dường như hết sức không hài lòng, hắn hé miệng, trực tiếp cắn vào môi nàng.
Vân Vụ Ải: “!!”
Vân Vụ Ải chỉ chú ý đến đường dưới chân Đồ Tô Ngang, nếu có ngã sấp xuống thì nàng sẽ thoát ra khỏi ngực hắn, giữ hắn lại.
Nhưng không ngờ Đồ Tô Ngang lại có thể đi lên lầu rất vững vàng, còn tìm được gian phòng chính xác.
Sau khi vào cửa, chân phải Đồ Tô Ngang giơ lên đạp một cú, cửa liền đóng lại.
Tác giả có lời muốn nói: Trở về phòng, đóng cửa, ngày hôm sau.