Tên tuổi của Sầm Không giáo chủ của giáo Hỗn Luân trong chốn võ lâm là sự tồn tại vang vọng khắp bốn phương.
Sầm giáo chủ nổi tiếng lẫy lừng lúc này tâm trạng lại vô cùng phức tạp. Bởi vì mất trí nhớ nên hắn không biết trong cuộc sống trước kia của mình có từng gặp phải hoàn cảnh khó xử như thế này không.
Chuyện hắn đang phải đối mặt hiện giờ là tình huống xấu hổ nhất từ khi hắn tỉnh dậy đến nay.
Trong lòng thanh thản thì tự khắc thấy lạnh, chỉ cần trong lòng thoải mái thì dù đang giữa trời hè nóng nực cũng có thể nhờ vào sự ám thị tâm lý để cảm thấy mát mẻ. Sầm Không hiểu rõ đạo lý này, rằng hắn đã thử dùng phương pháp ám thị tâm lý để giải tỏa cơn buồn tiểu.
Sầm giáo chủ sống đến bây giờ trừ việc bị Diệt Thánh Tâm Pháp tra tấn ra thì chưa bao giờ cảm thấy phiền não vì chuyện sinh hoạt vụn vặt, chứ đừng nói đến việc muốn đi vệ sinh, một loại chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
Nhà vệ sinh chuyên dụng của Sầm Không quanh năm được đốt hương thơm, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng. Giáo đồ làm việc quét dọn nhà vệ sinh mỗi nửa canh giờ lại dọn một lần. Quả nhiên là sự hưởng thụ cao cấp.
Đáng tiếc, đời người có ba việc cấp bách, dù là Sầm giáo chủ nổi danh khắp võ lâm thì cũng không tránh được.
Cơn buồn tiểu ngày càng tăng, đã sắp đến tình trạng nước triều dâng cuồn cuộn.
Trừ phi hắn đập vỡ mái nhà, nhảy ra ngoài từ trên cao, nếu không chắc chắn đám trẻ con sẽ nhìn thấy mặt hắn. Nhưng nếu đập vỡ nóc phòng thì trước đêm nay nhất định sẽ không thể sửa kịp, hắn cũng không muốn để giếng trời mà ngủ.
Sầm Không mở to mắt, nhìn một lượt khắp phòng, ánh mắt hắn xẹt qua bình hoa đang cắm mấy bông hoa dại. Cái đầu đang chuyển động chợt ngừng lại, rồi lại vòng trở về, dừng lại trên chiếc bình hoa được làm thủ công thô sơ kia. Đó là một cái bình rất bình thường, chỗ để rót nước của cái bình cũng không quá lớn, chỉ bằng kích cỡ một đồng xu.
Cái bình này ban đầu được đặt trên bàn tròn trong phòng khách, nhưng sáng nay được Mộc Nhiêu Nhiêu mang vào buồng trong. Nguyên nhân rất đơn giản, trong căn phòng trống rỗng chỉ có một vị giáo chủ cả ngày mặt lạnh ngồi thiền. Mỗi lần Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn vào từ bên ngoài đều cảm thấy bầu không khí rất áp lực.
Ngoài phòng, Mộc Nhiêu Nhiêu lấy bao cát đã làm trước đó và các miếng gỗ xếp cho bọn nhỏ chơi, dạy chúng vẽ các ô vuông trên mặt đất để chơi trò “nhảy lò cò”.
Nàng biết rất nhiều trò chơi và các loại đồ chơi, đứa trẻ bao nhiêu tuổi cũng có thể chơi cùng nàng. Màu nhuộm trên miếng gỗ xếp không đều lắm, màu sắc cũng không đúng sắc.
Nhưng bọn nhỏ không hề chê bai, chúng chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
(: Được yêu quý mà âu lo, muộn phiền)
Đồ chơi của chúng quá ít, một cái trống bỏi mà cả đám phải thay phiên nhau chơi, khi không có đồ chơi thì chỉ hái một đóa hoa cũng có thể chơi hết cả buổi sáng.
Chúng rất ngoan, không vì tranh đồ chơi mà cãi lộn.
Trong lúc lũ trẻ đang vui vẻ chơi đùa thì cánh cửa gỗ sau lưng Mộc Nhiêu Nhiêu đột nhiên được từ từ đẩy ra.
Đám trẻ đang chơi đùa nghe thấy tiếng động liền nhìn lại, những đôi mắt đen lánh lập tức trợn tròn lên, như nhìn thấy một hình ảnh không thể tưởng tượng nổi.
Nghe thấy tiếng cửa gỗ bị đẩy ra trái tim Mộc Nhiêu Nhiêu giật thót lên một nhịp.
Sao hắn lại đi ra, chê họ quá ồn sao?
Với tính tình kỳ quái của Sầm giáo chủ, nàng rất sợ hắn sẽ giận lây sang đám nhỏ, dù sao hắn còn có thể tranh đồ ăn với chúng mà…
Nàng vội vàng quay người nhìn lại, cảnh tượng trước mắt khiến nàng sững sờ, lộ ra vẻ kinh ngạc giống hệt như bọn trẻ.
Sầm giáo chủ dáng người thon dài đang đứng trước cửa sống lưng thẳng tắp, từ dưới cổ trở xuống không có chỗ nào khác người thường.
Nhìn dọc lên theo cần cổ mảnh khảnh thon dài của hắn, khuôn mặt tuấn tú đã bị che chắn kín kẽ bởi một chiếc mặt nạ. Không phải là cái mặt nạ nào khác, mà chính là mặt nạ mèo khi nãy bị hắn từ chối, khịt mũi coi thường.
Đôi mắt không có chút độ ấm ẩn hiện dưới lớp mặt nạ, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Đôi mắt này kết hợp hoàn hảo với mặt nạ mèo kiêu ngạo, hai thứ vừa vặn bổ sung cho nhau.
“Mèo trắng lớn” tự phụ kiêu ngạo dùng ánh mắt dò xét đám chuột nhắt nhỏ bé yếu đuối, nhìn bọn họ đầy trịch thượng.
... Không phải nửa canh giờ trước còn châm chọc ta “lá gan không nhỏ” sao, vẻ mặt “ta sẽ không bao giờ đeo cái mặt nạ này, cả đời này cũng có khả năng” đâu, sao lại nhanh chóng lật lọng rồi?
Sầm giáo chủ, chẳng lẽ ngài muốn... vui vẻ cùng dân chúng? Muốn cảm nhận niềm vui thú ngậm kẹo đùa cháu?
Thật ra, Sầm giáo chủ đã nhìn chằm chằm vào bình nước do dự rất lâu, lâu đến mức thiếu chút nữa thì bàng quang thất thủ.
Mấu chốt là miệng bình hoa quá nhỏ, chỉ mấy bông hoa là đã cắm đầy miệng bình.
Sở dĩ người bán dầu có thể đổ dầu qua đồng xu vào trong bình một cách chính xác là vì ông ta đã làm việc này hàng chục năm.
Tuy Sầm giáo chủ có bản lĩnh thiện xạ, nhưng hắn thật sự không chắc chắn sẽ không rơi vãi ra ngoài... Dù có rơi ra tay thì lòng tự tôn của hắn cũng tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra.
Nhưng không còn lựa chọn nào khác, Sầm giáo chủ bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy chiếc mặt nạ mèo trắng ra khỏi cái tủ cũ kỹ kia.
Khi đeo mặt nạ lên mặt từng thớ cơ bắp trên người hắn đều căng cứng lại, đối với hắn mà nói, chuyện này quả thực vô cùng nhục nhã!
Oánh Oánh là một tiểu cô nương dịu dàng ngoan ngoãn, mẹ bé là giáo đồ dưới trướng Lý trưởng lão, chính là Lý trưởng lão thải dương bổ âm kia.
“Mộc Mộc, người đó là ai thế ạ?” Tiểu cô nương sợ người lạ, túm lấy vạt áo Mộc Nhiêu Nhiêu theo bản năng, trốn sau lưng nàng, giọng nói non nớt mềm mại.
Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn vào ánh mắt Sầm Không sau chiếc mặt nạ, trả lời: “... Bạn, bạn?”
Giáo chủ à, không phải ta thấy người sang bắt quàng làm họ đâu, nhưng trước mặt đám trẻ con, xin ngài lượng thứ.
Oánh Oánh thò cái đầu nhỏ ra từ phía sau nàng, tò mò hỏi: “Mèo trắng à, ngươi tên gì?”
Im lặng, một sự im lặng chết chóc...
Sắc mặt Mộc Nhiêu Nhiêu không hề thay đổi, nhưng trong lòng đã sớm cười ra tiếng.
Mèo trắng? Sầm giáo chủ, bông hoa độc trên núi cao, đã bao giờ bị người ta gọi là mèo trắng?
Ánh mắt “Mèo trắng” lập tức đông cứng lại, như những lưỡi kiếm băng, bắn thẳng vào mí mắt Mộc Nhiêu Nhiêu, đóng đinh trong con ngươi nàng.
Mộc Nhiêu Nhiêu thấy đủ liền thôi, lên tiếng điều hòa không khí: “Lời của trẻ con không kiêng kỵ gì, cho nên đừng chấp nhặt với trẻ con, ngài có việc gì sao?” Nếu không phải việc gấp thì vị tổ tông này chắc chắn sẽ không đeo mặt nạ đi ra ngoài đâu.
Trong giọng nói Sầm Không như mang theo vụn băng: “Nhà vệ sinh.”
Ánh mắt Mộc Nhiêu Nhiêu trượt xuống dưới, vốn nàng còn đang buồn bực vì sao hắn lại không đi vệ sinh đó.
Sầm Không: “Ngươi nhìn cái gì?”
Mộc Nhiêu Nhiêu vội vàng xua tay: “Không có, không có, ta đưa ngài đi.”
Bọn nhỏ tò mò quan sát Sầm Không, Mộc Nhiêu Nhiêu xoay người nói với chúng: “Tự chơi đi, lát tỷ tỷ quay lại.”
Oánh Oánh kéo nàng: “Mộc Mộc đi đâu vậy?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Tỷ dẫn người này đi nhà vệ sinh.”
Oánh Oánh nhìn về phía Sầm Không, tiếng nói giòn giã: “Mèo trắng ơi, ngươi đã lớn như vậy mà còn muốn Mộc Mộc dẫn đi nhà vệ sinh sao?”
...
Đã bao giờ nhìn thấy con hổ trắng khổng lồ xù lông chưa?
Mộc Nhiêu Nhiêu chưa từng thấy, nàng chỉ mới gặp con mèo trắng xù lông thôi, bây giờ cảm giác đánh vào thị giác còn to gấp mười lần như vậy.
Ánh mắt lạnh thấu xương của Sầm Không dời khỏi khuôn mặt Mộc Nhiêu Nhiêu, dần dần hạ xuống, khi sắp chạm vào ánh mắt Oánh Oánh thì Mộc Nhiêu Nhiêu lại đột nhiên chen vào giữa.
“Nào, nào, ta dẫn ngài đi, chuyện này phải làm càng sớm càng tốt…”
Mấu chốt là còn chậm chạp nữa thì cũng không có quần áo để cho ngài thay đâu.
Sau khi thành công rời lực chú ý của Sầm Không đi, Mộc Nhiêu Nhiêu liền dẫn hắn đi về hướng nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh này ngoài việc để cho nàng dùng thì các giáo đồ đến sau núi làm việc cũng sẽ dùng, không cần nàng quét dọn. Khi các giáo đồ đến làm việc sẽ quét dọn cho nàng, tuy không quá sạch sẽ nhưng vẫn ổn.
Mộc Nhiêu Nhiêu đi phía trước, nàng quay đầu lại hỏi: “Giáo chủ, ngài... đi đại tiện hay tiểu tiện, nếu là đại thì để ta về lấy giấy vệ sinh cho ngài nhé?”
Dường như nàng nghe được tiếng thở ra thật sâu của Sầm Không, vừa thô vừa nặng.
Sầm Không thoáng chốc thấy bối rối, loại cảm giác này vô cùng lạ lẫm. Trong trí nhớ mơ hồ của hắn, chưa bao giờ hắn có tâm trạng không nói nên lời như vậy.
Hắn không biết, cảm giác này gọi là lúng túng.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Giáo chủ?”
Sầm Không lạnh lùng nói: “Câm miệng!”
Vẫn còn cách nhà vệ sinh hai ba mét mà đã có thể ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên từ trong đó.
Sầm Không nhíu mày: “Sao lại thối thế?”
Lại nữa rồi, lại bắt đầu bộc lộ sự thiếu hiểu biết về cuộc sống thường ngày rồi.
Mộc Nhiêu Nhiêu lấy khăn tay ra, vốn muốn dùng cái túi đuổi muỗi nàng làm cho Sầm Không, nhưng vì đã thắt nút chết rồi nên nàng đành lấy cái túi của mình gói kỹ vào trong khăn tay, đưa cho Sầm Không: “Nhà vệ sinh đều là như vậy, ngài ngửi cái này đi.”
Sầm Không bán tín bán nghi nhận lấy cái túi đuổi muỗi, hắn đã không còn thời gian để chần chừ nữa, đập nước sắp vỡ rồi.
Nhìn hắn dùng vẻ mặt anh dũng hy sinh đi về phía nhà vệ sinh, Mộc Nhiêu Nhiêu mím môi nén cười đi vào trong.
Đúng là làm khó cho giáo chủ tà giáo lớn lên trong mỹ thực lụa là mà.
Lần đầu tiên nhìn thấy Sầm Không, nàng cảm thấy hắn trông cực kỳ giống một con búp bê lạnh lẽo bị nguyền rủa.
Rất nhanh sau đó, Sầm giáo chủ đã đi ra từ trong nhà vệ sinh, như bị thứ gì đuổi theo phía sau, hắn đeo mặt nạ mèo trắng to, dùng khí thế đuổi chuột lao nhanh ra ngoài.
Nhìn đi, như thế này trông sống động hơn nhiều.
Mộc Nhiêu Nhiêu chào hỏi hắn: “Giáo chủ.”
Sầm Không: “Không cho phép ngươi đi qua đây, đi lên phía trước! Gần đây có nguồn nước không?”
... Làm sao? Đi vào nhà vệ sinh một chuyến còn phải tắm rửa mới được à?
Mộc Nhiêu Nhiêu dừng bước: “Gần đây có một con sông nhỏ.”
Sầm Không: “Đi!”
Sầm Không không tắm, nhưng cũng không khác biệt lắm. Hắn để nguyên giày tất đi thẳng xuống lòng sông, rửa mặt, rửa tay, khiến cho Mộc Nhiêu Nhiêu cũng phải sợ hắn sẽ cọ đến mức rách da. Làn da của hắn vốn dĩ đã trắng, sau khi bị chà xát không thương tiếc đã nhanh chóng đỏ ứng lên, trên cổ cào đầy thành những vết đỏ, trông rất ghê người.
Mộc Nhiêu Nhiêu cảm thấy mình như đang được chứng kiến cảnh nữ chính bị nam phụ cưỡng hôn trong mấy bộ phim ngôn tình cổ trang…
Vừa rửa miệng vừa khóc: “Ta bẩn quá, ta bẩn quá...”
Mộc Nhiêu Nhiêu không nhìn nổi nữa, đứa nhóc này chẳng những tinh thần phân liệt mà còn có bệnh thích sạch sẽ.
“Giáo chủ, ban đêm ta nấu cho ngài nước tắm, mau lên đây đi, mùa thu nước lạnh.”
Sầm Không như không nghe thấy, hắn chà xát cả nửa người mình rồi mới đi từ dưới sông lên, cả người đầy nước lạnh, Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn thấy mà còn muốn rùng mình.
Như vậy thì không ổn, nếu cứ đi nhà vệ sinh một lần lại tắm một lần thì nàng cũng không có nhiều quần áo như vậy cho hắn thay đâu.
Ngày mai nên đi xuống núi một chuyến thôi, đúng lúc nàng đang cần mua đồ dùng hằng ngày, nhân tiện mua cho hắn mấy bộ quần áo để thay.
Nàng giúp Sầm Không vắt khô nước trên cổ tay và vạt áo, y phục của Sầm Không đều đã ướt đẫm, dán lên cơ thể hắn, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bắp căng chặt bên dưới.
Thời điểm nắng nóng nhất đã qua, gió trên núi thổi tới, Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn cũng thấy lạnh, nhưng Sầm Không thậm chí còn không nhíu lông mày lấy một lần.
Mộc Nhiêu Nhiêu thở dài cởϊ áσ khoác ngoài ra, choàng lên người Sầm Không dưới ánh mắt khó hiểu của hắn.
“Mặc vào đi, nếu phát sốt thì nhất định ngài sẽ không muốn uống thuốc đâu.”
Nước sông lạnh lẽo chảy dọc theo cổ trượt vào trong y phục, ánh mắt lạnh nhạt của Sầm Không dừng trên người nàng.
Sau vài lần hít thở hắn mới hạ thấp giọng nói, nói với nàng: “Sau này khi ngươi đi vệ sinh xong cách một khắc lại rửa tay một lần, sau hai tiếng mới được vào đồ ăn.”
... Có ý gì? Vậy trước khi nấu cơm bốn tiếng là không cho nàng đi vệ sinh sao?
Tác giả có lời muốn nói: Mộc Nhiêu Nhiêu sẽ đập cho lớp băng trên người Sầm Không ra bã…
Mộc Nhiêu Nhiêu: Ngươi có đẹp hơn nữa thì cũng phải ăn uống, XX, ngủ nghỉ.