Nước mắt mất kiểm soát rơi xuống, Mộc Nhiêu Nhiêu lấy hai tay che mặt, khóc đến nỗi thở không ra hơi: “Giáo… giáo chủ, ngài mau đắp chăn đi!”
Còn khóc nữa thì đôi mắt nàng sẽ hỏng mất.
Đôi mắt vừa nóng vừa sưng, chỉ khẽ chớp mắt thôi cũng cảm thấy nhói đau.
Sầm Không nằm trên giường nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu khóc như đập nước vỡ, vẻ mặt vô cảm dần thay đổi từ trào phúng đến nghi ngờ rồi chết lặng.
Hắn không hiểu nữ nhân này khóc vì điều gì.
Từ lúc nhìn thấy vết thương trên người hắn thì nàng đã bắt đầu khóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hơi thở trong cổ họng phát ra tiếng “hức hức”.
“Vì sao ngươi khóc?”
Mộc Nhiêu Nhiêu hít một hơi thật mạnh làm tiếng nức nở của nàng như tiếng gà trống gáy.
“Ta không khống chế được. Giáo chủ mau đắp chăn đi.”
Nàng khóc dữ dội, nước mắt rơi như mưa ướt đẫm mặt. Cho tới bây giờ, Sầm Không chưa từng thấy ai dám khóc mất hình tượng ở trước mặt hắn như vậy.
Hắn chưa từng cảm nhận thứ cảm xúc bi thương tột độ này.
Tuổi còn nhỏ đã bị lão giáo chủ chọn trúng, từ sau khi luyện Diệt Thánh Tâm Pháp thì hắn đã chôn chặt mọi cảm xúc.
Hắn dần dần không cảm nhận được những vui buồn hờn giận của lũ trẻ kia.
Tiếng khóc của Mộc Nhiêu Nhiêu tựa như một khối đá không nặng không nhẹ đập vào trái tim đóng băng của Sầm Không.
Hòn đá nhỏ nhoi không nặng không nhẹ đánh một lần, rồi lại hai lần lên mặt ngoài lớp băng kiên cố ấy.
Hòn đá nhỏ kia chẳng mảy may làm rung chuyển tảng băng cứng rắn nọ, nó bị bắn ra hết lần này đến lần khác.
Thế nhưng rốt cuộc cục đá cũng hằn lên tảng băng đó một vết lõm, nông đến nỗi chẳng thể phát hiện.
Không thể khóc nữa, đôi mắt đau xót khiến Mộc Nhiêu Nhiêu chẳng thể cố gắng thêm được. Nếu còn khóc thì mắt nàng không thể nhìn tiếp, chỉ có thể giống như Mai Siêu Phong mà liều một phen.
Mộc Nhiêu Nhiêu dùng ống tay áo lau nước mắt qua loa một chút mà không chú ý đến nét mặt Sầm Không.
Sầm Không nhìn thẳng về phía trước, chẳng biết nghĩ điều gì.
Mộc Nhiêu Nhiêu kéo một bên chăn rồi bọc Sầm Không lại, chỉ chừa gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng kia.
Sầm Không chợt hoàn hồn, hắn không trách Mộc Nhiêu Nhiêu nhiều chuyện, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt đỏ lên vì khóc của nàng.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Giáo chủ, ngài đừng trách ta. Ta không thể khóc được nữa, nếu khóc thì sẽ chẳng thể làm cơm tối cho ngài đâu. Ngài nhìn xem đôi mắt của ta đã trở thành như thế nào đi này.”
Lúc ở trong nước, quần áo của Sầm Không ướt nhẹp nên chưa thấy rõ. Đến khi nàng vô tình nhìn thấy những vết thương này thì Mộc Nhiêu Nhiêu cũng phải ngạc nhiên!
Mặc dù trong nguyên tác cũng viết Sầm Không chịu đựng nhiều khổ sở khi luyện Diệt Thánh Tâm Pháp, tuy nhiên nàng chưa tận mắt thấy bao giờ.
Hôm nay xem như mở rộng tầm mắt. Quá chấn động, trước ngực, bắp chân, không nơi nào là lành lặn. Nếu nàng có con thì có thế nào cũng không để nó luyện loại công pháp này.
Thảo nào các giáo chủ đời trước đều chết sớm, ai có thể chịu nổi điều này được chứ?
Mỗi ngày phải chịu thập đại cực hình Mãn Thanh, nếu là nàng chắc đã chết sớm siêu sinh sớm, làm gì cố chấp như vậy?
Nếm trải khổ đau mới là kẻ trên người khác, Sầm Không có thể trở thành giáo chủ cũng không phải là không có đạo lý
Mộc Nhiêu Nhiêu không biết trước khi Sầm Không tẩu hỏa nhập ma sẽ trở nên thế nào, nhưng chắc chắn tính cách sau khi tẩu hỏa nhập ma của hắn thì không ai thích được.
Trưởng thành trong thời đại hòa bình nên với logic bình thường, Mộc Nhiêu Nhiêu chẳng thể hiểu vì sao lại có loại người như Sầm Không.
Có thể dùng ánh mắt động vật quan sát con người, có thể qua loa đe dọa một câu “Ta gϊếŧ ngươi”.
Nhìn thấy vết thương trên người hắn thì dường như nàng đã hiểu một chút.
Không ai muốn trưởng thành với tính cách lệch lạc cả. Trừ khi hoàn cảnh lớn lên lẫn phương thức giáo dục thời thơ ấu của hắn đều vô cùng lệch lạc.
Cô giáo Mộc phải thừa nhận rằng trong khoảnh khắc này, nàng có hơi thương hại hắn.
Tuy vậy, nàng cũng không dám nói vì Sầm Không chẳng cần đồng cảm, hắn có thể làm thịt nàng thành một trăm tám mươi mảnh cả thảy… Nàng vẫn nên tự thương mình thì hơn.
Sầm Không để nàng giúp mình phủ thêm tấm chăn mỏng sợi thô, đường may còn bị lệch.
Đôi mắt to đỏ ngầu của nữ nhân này giống như trứng gà nấu chín vậy.
Chóp mũi hồng hồng hơi hít hít, móng tay cắt gọn gàng đang chỉnh góc chăn cho hắn. Trong lúc vô tình còn ma sát làn da với nhau, nó khác hoàn toàn lớp da lạnh buốt và không chút máu nào của Sầm Không.
Tay của người đó ấm áp, bởi vì bàn tay thường xuyên làm việc nên hơi thô ráp, lúc xẹt qua da làm hắn ảo giác như bị người khác cố tình chạm vào.
“Ngươi tên gì?”
Mộc Nhiêu Nhiêu không nghe rõ nên ngẩng đầu hỏi: “Dạ?”
Sầm Không cúi đầu, hàng lông mi dày rậm rủ xuống: “Ngươi tên gì?”
Bấy giờ Mộc Nhiêu Nhiêu mới nhớ ra hắn chưa từng hỏi tên của mình, có việc gì thì chỉ bảo “ngươi”, “qua đây”. Tại sao lại muốn hỏi tên nàng làm gì, để dễ sai sử hơn à?
“Mộc Nhiêu Nhiêu.”
Sầm Không khẽ vuốt cằm: “Cầu xin thương xót, cũng khá phù hợp.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”
Ta cảm ơn ngài nhé.
“Nhớ mãi dáng yêu kiều thướt tha.”
(Nguyên văn: Cố hữu hoài hề yêu nhiêu nhiêu)
Câu nói này không biết đã đâm trúng cọng gân nào của Sầm Không mà Sầm giáo chủ lại nhấc mí mắt, miễn cưỡng bật cười một tiếng.
Không phải nụ cười lạnh lùng chế giễu mà là nụ cười nhạt vụt qua.
“Ngươi… yêu kiều?”
Nghe thôi đã biết giọng điệu này đầy vẻ xem thường.
Mộc Nhiêu Nhiêu sững sờ, Sầm Không… đang trêu nàng ư?
Lời này như đóa phù dung sớm nở tối tàn, Sầm giáo chủ lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt “Lão tử khó nhất thiên hạ”: “Đi xuống.”
Rút tay khỏi chăn, Mộc Nhiêu Nhiêu hít mũi một cái rồi lui khỏi giường.
Sầm giáo chủ quấn chiếc chăn, nói: “Lấy quần áo ướt đi đi, đừng quên múc nước.”
Mặc thêm áo tang, xoay người thành quỷ là nói ngài đấy.
Mộc Nhiêu Nhiêu cầm lấy quần áo ướt nhẹp ở cuối giường rồi đi ra ngoài.
Lấy tấm chăn hoa trên người xuống, đường viền góc chăn không khéo léo chứng tỏ tay nghề thợ may rất bình thường.
Nhìn chằm chằm chiếc chăn một lúc, Sầm Không giơ tay nhấc góc chăn lên rồi đưa lại gần quan sát, nút thắt tinh tế như vậy mà đường kim mũi chỉ lại lệch.
“Vụng về.”
Hai đóa hoa nở, mỗi bông một cành.
Dựa theo tình tiết nguyên tác, sau khi Lã Tiêu cứu Sầm Không thì dẫn hắn đi gặp Cung Câu Nhân, trên đường sẽ gặp kẻ địch khác.
Làm một trong tứ đại môn phái nên phái Thanh Sơn có rất nhiều kẻ thù.
Toàn bộ võ lâm cũng không phải chỉ có một tà giáo là giáo Hỗn Luân. Vậy nhưng, sức chiến đấu của những tà giáo hay nhân vật phản diện khác lại chẳng xuất sắc bằng Sầm Không.
Dù là cùng nhau hành tẩu trên đoạn đường đó hay là Lã Tiêu cầu xin giúp đỡ sau này, Sầm Không đã giải quyết rất nhiều chướng ngại giúp nàng ta.
Có sự hỗ trợ của Sầm Không nên Lã Tiêu đi một đường suôn sẻ nhưng bị muộn thời gian gặp Cung Câu Nhân, thế là hắn ta chỉ có thể trở về phái Thanh Sơn.
Nhưng hiện giờ, bởi vì Lã Tiêu không ‘nhặt’ Sầm Không ở dưới chân núi Thanh Loan nên nàng ta chỉ đành lên đường một mình, đồng thời dựa theo tình tiết cố định trong nguyên tác, nàng ta gặp Ngô Công Lão Ông.
Ngô Công Lão Ông là cặp huynh đệ ngoài năm mươi tuổi, bọn họ có mối thù cũ với Hoắc Bố Xương – chưởng môn phái Thanh Sơn, từng thề chỉ cần thấy đệ tử phái Thanh Sơn thì nhất định sẽ đuổi cùng gϊếŧ tuyệt.
Lã Tiêu mặc lại quần áo đệ tử của môn phái cũng không ngờ rằng sẽ gặp chuyện khó giải quyết như vậy. Nghĩ sư huynh ở gần đây, nàng ta lập tức rút tiễn báo tin rồi bắn lên không trung.
Sau khi Mộc Nhiêu Nhiêu đọc tiểu thuyết, nàng cảm thấy tình tiết này thật sự khiến cho nàng rất nực cười.
Cái gọi là “tiễn báo tin” không khác nhiều “Xuyên Vân tiễn”, một khi Xuyên Vân tiễn bắn lên thì thiên quân vạn mã phải tề tụ…
Dùng tốt như điện thoại vậy.
Gọi điện cũng có lúc không nghe máy, chẳng biết nhân vật chính làm sao có thể canh chính xác thời gian mà ngước đầu nhìn trời rồi phát hiện Xuyên Vân tiễn.
Vậy lúc hắn ta nghỉ ngơi hoặc đi tắm, khi nghe tiếng gió thổi cỏ lay sẽ phải chạy đến bên cửa sổ nhìn lên trời à?
Trên đường về phái Thanh Sơn, Cung Câu Nhân liếc mắt đã thấy mũi tên báo tin, vậy là lòng bàn chân lập tức ‘nổi gió’ chạy đi cứu Lã Tiêu.
Nhân duyên xảo diệu, vốn dĩ trong nguyên tác là Sầm Không giải quyết kẻ địch thay Lã Tiêu thì bây giờ hai sư huynh muội phải tự xử lí.
Phái Thanh Sơn.
Vì để tấm lòng son của Cung Câu Nhân tràn ngập hận thù với giáo Hỗn Luân, chưởng môn phái Thanh Sơn - Hoắc Bố Xương đã tự cầm đao rồi nói với Cung Câu Nhân là “Cả nhà bị tà giáo sát hại”, vi sư sợ con tuổi nhỏ xúc động nên không nói chân tướng chuyện xưa đau lòng sớm hơn.
Nhân vật chính Cung Câu Nhân nghe chuyện cũ nên chậm chạp không về.
Ông ta đâu ngờ rằng Cung Câu Nhân vốn dĩ sẽ trở về sớm, sau đấy bị ông ta lừa rồi trở thành tay súng thần, giúp ông ta làm không ít chuyện nhưng bây giờ đã hoàn toàn lệch khỏi kịch bản giang hồ tình thù mà chuyển thành đề tài giang hồ tình ái.
Hướng đi của Cung Câu Nhân và Lã Tiêu càng ngày càng lệch. Trong nguyên tác, Lã Tiêu ngẫu nhiên gặp rất nhiều đại thần, nào là Nhị hoàng tử, nào là con trai của minh chủ võ lâm.
Mộc Nhiêu Nhiêu cảm thấy với số mệnh như vậy ở hiện đại sẽ tốt lắm, không cần chịu khổ luyện công mà còn có thể lên như diều gặp gió.
Trực tiếp mở công ty ‘săn đầu người’ chuyên thu hút nhân tài ưu tú.
Tạm thời không nhắc đến đoạn đường nguy hiểm lẫn tình yêu giữa Lã Tiêu và Cung Câu Nhân cũng như nỗi lo lắng của chưởng môn Hoắc Bố Xương của phái Thanh Sơn, giờ nói về chuyện của Mộc Nhiêu Nhiêu.
Sau khi gọi đám trẻ rời khỏi, Mộc Nhiêu Nhiêu đến bờ sông múc mấy gánh nước rồi giặt quần áo ở trong sân.
Chạm vào bên trong túi trường bào của Sầm Không, nàng phát hiện có vật còn khô, có vẻ nhét thứ gì đó.
Mộc Nhiêu Nhiêu tìm một lúc, không ngờ bên trong túi móc ra một xấp ngân phiếu.
Hai mắt sưng đỏ chớp chớp rồi trợn tròn.
Không nghĩ rằng nhìn Sầm giáo chủ không biết khói lửa nhân gian lại có nhiều tài sản như thế. Chẳng lẽ lúc giáo chủ đi ra ngoài đều mang theo nhiều ngân phiếu thế sao?
Đến thế giới này đã hai năm, Mộc Nhiêu Nhiêu cũng từng thấy ngân phiếu. Dù sao tỷ “nàng” là Tả hộ pháp, chỉ có điều Mộc Thải Thải lại không dùng vào ăn mặc mà tiêu hết vào việc mua vũ khí và công pháp.
Nhưng nàng chưa từng thấy xấp ngân phiếu dày như vậy.
Phần góc nhỏ ở giữa còn khô, hai cạnh bên đã hơi ướt.
Chẳng biết hong khô xong thì có thể dùng được không.
Ngay lúc Mộc Nhiêu Nhiêu đếm từng tờ ngân phiếu, sau lưng chợt vang lên giọng nói của Sầm Không: “Ngươi đang làm gì thế?”
Mộc Nhiêu Nhiêu giật mình, dừng việc đếm ngân phiếu lại, nàng từ từ nhìn về sau: “Ta đang đếm ngân phiếu của giáo chủ.”
Khoác trên người một bộ trường bào cũ nát, phía sau Sầm Không là màn trời ráng đỏ tựa như ai nhuộm đỏ cả khoảng trời.
Ấm áp nhưng mang sắc điệu nặng nề bao phủ một tầng vầng sáng quanh người Sầm Không.
Dường như sắc thái tươi đẹp ấy có thể hòa tan sự lạnh lùng của hắn.
“Cho ngươi đấy.” Sầm giáo chủ vừa dứt lời liền đi vào trong phòng.
Sững sờ một lúc lâu, Mộc Nhiêu Nhiêu mới hỏi: “Thật ạ?”
Sầm Không lười biếng nhìn nàng, thản nhiên nói: “Còn chưa nấu cơm à?”
Mộc Nhiêu Nhiêu cười tươi đứng lên: “Hôm nay ngài muốn ăn gì?”
Sầm Không cười nhạo: “Cái chỗ chết tiệt này của ngươi có gì?”
Mộc Nhiêu Nhiêu đáp: “Ngô chiên trứng muối thì sao?”
Sầm Không tắt nụ cười: “Ngoại trừ ngô ra.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ta làm cơm chiên với thịt khô cho ngài!”
Ngài bỏ tiền nên muốn ăn gì cũng được!
Tác giả có lời muốn nói: Phim tình cảm có thể lên sóng được rồi.