Chương : Thế giới - Yêu là một tia sáng màu xanh lục ()
Editor: Tiêu
Beta: Min
Lâm Hạo Nhiên chẳng qua mới tới Tần thành phát triển được mấy năm, cũng quen Tần Hoài và Phí Anh sau khi đến Tần thành, cho nên Tần Hoài và Phí Anh cũng không biết Lâm Hạo Nhiên cùng Nhiếp Gia còn có một đoạn quá khứ sáu năm trước.
Lúc bọn họ gặp Nhiếp Gia thì y đã trở thành thú cưng bên người Lâm Hạo Nhiên.
Bình thường cũng không thấy Lâm Hạo Nhiên thích y cho lắm, vài nhóm nhị đại đùa giỡn y một chút, Lâm Hạo Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, bình thường Lâm Hạo Nhiên cũng chẳng đối xử dịu dàng với y được bao nhiêu.
Phí Anh nhớ rõ ràng, trongmột lần tụ hội của bọn họ, có người bạn mới về nước nghe nói Lâm Hạo Nhiên nuôi thú cưng, lớn lên rất đẹp, không nhịn được muốn Lâm Hạo Nhiên gọi ra để ngắm. Lâm Hạo Nhiên nể tình, gọi điện thoại kêu Nhiếp Gia tới, kết quả, vừa thấy thì người này thật sự rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, giống như hai viên đá quý màu vàng rực rỡ, trong nháy mắt liền có thể khiến ngôi sao đang hot bị dẫm xuống bùn.
Có người gan lớn, muốn mượn người từ chỗ Lâm Hạo Nhiên chơi hai ngày, Lâm Hạo Nhiên cũng không có biểu hiện gì, Nhiếp Gia liền bị kéo vào trong lồng ngực người khác.
Một đám người thay phiên rót rượu cho y, Nhiếp Gia không uống, còn hất đầy rượu lên mặt một phú nhị đại nào đó, chọc giận đám nhị đại đó, tát cho một phát, vào lúc ấy, Lâm Hạo Nhiên cũng không nói gì, thậm chí còn cười, nhìn Nhiếp Gia bị người khác bắt nạt lại càng tỏ vẻ vui vẻ.
Còn có một lần tụ tập khác, Lâm Hạo Nhiên uống nhiều, đè Nhiếp Gia trên ghế salon, kéo quần áo của y trước mặt mọi người, Nhiếp Gia vừa tức giận vừa xấu hổ, giãy dụa tát Lâm Hạo Nhiên một phát, kết quả bị Lâm Hạo Nhiên đạp một phát nôn ra máu, đưa đi bệnh viện kiểm tra thì là xuất huyết dạ dày.
Giờ Nhiếp Gia rời khỏi gã, người này lại luôn miệng yêu đến yêu đi, yêu cái quái gì chứ.
Phí Anh lắc đầu, cảm thấy Lâm Hạo Nhiên hết thuốc chữa. Người như đám quyền nhị đại, phú nhị đại bọn họ, từ nhỏ đã có được tất cả, nhưng không hề có tình yêu. Hôn nhân là thứ ngay từ khi bọn họ sinh ra đã được sắp xếp hết tất cả, nếu không chịu, thì từ bỏ quyền thế của bản thân, ai có thể cam lòng chứ.
"Mày yêu y thì đi đoạt y lại! Chờ tới khi mày làm gia chủ Thời gia, mày muốn ai mà chẳng được?!" Tần Hoài kéo Lâm Hạo Nhiên từ ghế mây lên, kéo về phía phòng tắm, nhấn đầu Lâm Hạo Nhiên vào bồn rửa tay, xả nước lạnh vào mặt gã.
"Tỉnh táo chưa? Tỉnh rồi thì đi với tao tìm cha tao, nhận lỗi với cha tao. Tao cầu xin giúp mày, nếu hôm nay mày không lấy được hợp đồng về thì không chừng ngày mai Thời lão liền chọn được người thừa kế mới rồi!" Tần Hoài buông Lâm Hạo Nhiên đang giãy dụa kịch liệt ra, lạnh mặt đứng ở một bên nhìn gã.
"Ông đây không có hứng thú!" Lâm Hạo Nhiên vuốt nước dính trên mặt, trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn Tần Hoài, "Tao có thể kế thừa Thời gia hay không, mày vội vàng làm quái gì chứ? Thời gia có thay đổi người thừa kế hay không thì đại công tử Tần gia như mày cũng không tốt, đừng có bày ra cái bộ dạng 'Vì muốn tốt cho mày' với tao."
Tần Hoài câm nín, anh nhìn Lâm Hạo Nhiên một lúc, không nói một lời, nhấc chân rời đi, đi lặng yên không một tiếng động, không có tiếng cửa đóng 'rầm'.
Phí Anh nhìn Lâm Hạo Nhiên, có chút khó chịu, "Lâm Hạo Nhiên, ba người chúng ta tuy rằng quen biết không lâu nhưng tao với Tần Hoài chưa từng coi mày là đối tượng xã giao vì lợi ích. Lúc Nhiếp Gia yêu mày thì mày không coi y ra gì, giờ y đi rồi thì mày lại luôn miệng nói yêu y. Tần Hoài luôn coi mày là bạn, giao tình giữa Thời gia cùng Tần gia nhiều năm như vậy, cho dù mày không kế thừa Thời gia thì nó cũng không có điểm bất lợi nào, nó hi vọng mày có thể lấy được quyền kế thừa Thời gia cũng bởi vì chúng ta là bạn. Mày thích coi ý tốt của người khác thành ý nghĩ của mấy kẻ lòng lang dạ sói lắm à?"
"Mày cút cho tao." Lâm Hạo Nhiên nhỏ giọng, giống như đang chịu đựng giận.
Phí Anh cũng tức giận, xoay người đi được hai bước thì không nhịn được đứng lại nhắc nhở gã, nói: "Mày trốn ở chỗ này nửatháng không biết bên ngoài trời đổi rồi, ông nội Tần Hoài đã trở lại, có một số việc căn bản không đơn giản giống như chúng ta nghĩ. Mày tự lo lấy đi."
Dứt lời cũng theo chân Tần Hoài rời đi.
Lâm Hạo Nhiên thở hổn hển, gã say nên đầu nặng chân nhẹ, lúc đỡ tường đi ra ngoài thì thấy Xà Quân mặc cả thân đồ đen đứng trong phòng khách.
"Thời lão lệnh tôi tới đưa ngài về, thưa thiếu gia."
Lâm Hạo Nhiên còn chưa tỉnh rượu liền bị Xà Quân đưa về nhà cũ Thời gia. Gã mangmột thân toàn mùi rượu đứng trước mặt Thời lão, nhất thời chọc Thời lão tức đến mức thở gấp, nhìn như muốn cầm gậy đánh người đến nơi. Lâm Hạo Nhiên làm việc không tốt, lỡ mất một bản hợp đồng làm ăn quan trọng, lại một thân đầy mùi rượu mà về, Thời lão rất muốn cầm súng bắn cho gã một phát.
"Mày để gia chủ Tần gia chờ mày cả ngày, lúc tao còn làm ăn cũng không có mặt mũi lớn như vậy!" Thời lão lửa giận công tâm, cầm gậy đập vào sau gối của Lâm Hạo Nhiên.
Lâm Hạo Nhiên quỳ xuống, mặt lại không thay đổi, nói: "Thời gia thế lớn, tài lực hùng hậu, nhưng gốc gác lại không sạch sẽ, phần hợp đồng với Tần gia lần này có chứa cả văn kiện của chính phủ, căn bản là không có khả năng ông ta sẽ ký phần hợp đồng này với cháu, cuộc trao đổi này vốn không tới tay được."
"Đây là lý do mà mày có thể để gia chủ Tần gia đợi mày cả một ngày à! Có thể ký được hay không thì chưa nói, thái độ này của mày để cái mặt già của tao làm sao có thể gặp người Tần gia nữa!" Thời lão tức đến mức ho khan.
"Ba, chuyện đã đến nước này, trước xin ngài bớt giận." Thời Nghệ Viện nhanh chóng dìu Thời lão ngồi xuống, rốt cuộc bà cũng đau lòng con trai, biết nguyên nhân mọi việc nên trong lời nói có chút vô tình hoặc cố ý trốn tránh trách nhiệm, dời lực chú ý của Thời lão lên ngườiNhiếp Gia: "Hạo Nhiên còn trẻ, trong lòng có người thì ngài cũng biết, Hạo Nhiên bị y ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy, ngài còn không quản sao?"
Lâm Hạo Nhiên trợn mắt nhìn Thời Nghệ Viện.
Thời lão dường như có điều suy nghĩ nhìn về phía Xà Quân, "Không phải tôi dặn cậu giải quyết tên nhóc kia rồi sao?"
"Ông ngoại..." Lâm Hạo Nhiên vừa muốn nói chuyện thì bị Thời Nghệ Viện trừng.
Xà Quân đứng bên cạnh gật đầu nói: "Vâng, nhưng cho tới giờ vẫn chưa tìm được thời cơ ra tay, bên cạnh y có người, nhân số ít nhưng thân thủ mạnh hơn bên tôi, trong thời gian ngắn tôi cũng không có biện pháp."
"Người bên cạnh y từ đâu tới?" Ánh mắt Thời lão âm trầm, nhiều năm như vậy ông ta còn chưa từng thấy người Xà Quân muốn gϊếŧ nhưng lại không gϊếŧ được.
"Thư ký Diệp Anh bên cạnh Thời Kham vốn là lính đánh thuê, cũng không biết Thời Kham dùng cách gì để giữ người lại." Thời Nghệ Viện thấp giọng: "Lính đánh thuê bình thường thì không tính, nhưng ba biết Diệp Anh. Trước kia, khi tổng thống Nga bị xét xử ở tòa án The Hague, bị chính cô ta bắn chết, sau đó còn có thể toàn thân đi ra, người này không thể khinh thường."
"Cô ta làm thuê cho Thời Kham?" Thời lão biết chuyện đó, nhưng lại không ngờ rằng người này là Diệp Anh. Là Diệp Anh thì cũng chẳng có gì, nhưng lại xuất hiện cạnh con trai của ông ta với thân phận thư ký, như vậy thì có chút không thích hợp.
"Vâng, con cũng đã thăm dò toàn bộ tài sản của Thời Kham ở nước ngoài, tổng cộng cũng chỉ có – triệu, số tiền này thậm chí không trả nổi tiền lương một năm của lính đánh thuê như Diệp Anh, nhưng Diệp Anh đã đi theo Thời Kham rất nhiều năm..." Thời Nghệ Viện muốn nói lại thôi.
Thời lão bỗng chốc sững sờ: "Diệp Anh đi theo Thời Kham không phải đã hơn mườinăm à! Tổng thống Nga bị bắn chết tám năm trước, lúc đó Diệp Anh đã là thư ký của Thời Kham, sao có thể, một doanh nhân nhỏ như hắn sao có thể có ân oán gì với tổng thống Nga, còn kiêu ngạo tới hẳn tòa án The Hague gϊếŧ người?!"
Lúc này Thời Nghệ Viện cùng Lâm Hạo Nhiên mới mạnh mẽ tỉnh ngộ, đúng, Thời Kham có bao nhiêu bản lĩnh mà có quan hệ với tổng thống Nga tiền nhiệm chứ...
Nhưng Thời Nghệ Viện phái người tra rất tỉ mỉ, Thời Kham ở nước ngoài thực sự không có gì đáng nói.
Chuyện này cũng chỉ có hai khả năng, hoặc là Diệp Anh có thù riêng với tổng thống Nga tiền nhiệm, hoặc là Thời Kham sâu không lường được, cực kỳ đáng sợ.
Thời Nghệ Viện tin tưởng khả năng đầu nhiều hơn, chỉ sợ Thời lão cũng vậy. Lúc Thời Kham học đại học liền đi nước ngoài, sau đó vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, trong lúc đó, Thời gia chưa từng cho hắn bất kỳ nguồn tài chính hay tài nguyên hỗ trợ nào, hắn xâydựng sựnghiệp từ hai bàn tay trắng, không thể chỉ trong năm ngắn ngủi mà có thế lực như vậy được.
Mà Diệp Anh, một cựu lính đánh thuê, có thù riêng với ai thì cũng không kỳ quái.
"Lúc tổ chức tiệc mừng thọ thì gọi Thời Kham trở về." Sắc mặt Thời lão âm trầm.
"Vâng" Thời Nghệ Viện không yên lòng gật đầu.
Lâm Hạo Nhiên có chút lạnh cả người.
Khi trong thư phòng một mảnh vắng lặng, quản gia bỗng gõ cửa đi vào nói: " Lão gia, Lâm Tiện thiếu gia đưa tiểu thư nhỏ tới."
Thời Nghệ Viện có chút không vui cau mày, "Nótới làm gì?"
Quản gia nói: "Nói là có đồ vật quan trọng muốn giao cho lão gia."
"Anh ta thì có thể có thứ gì quan trọng chứ, bảo anh ta cút." Lâm Hạo Nhiên thấp giọng trách mắng.
Quản gia đứng đó không động, Thời lão nhìn Lâm Hạo Nhiên đang quỳ, sự chán ghét trong mắt khôngít hơn Thời Nghệ Viện bao nhiêu, dường như muốn Lâm Hạo Nhiên nhớ lâu một chút, Thời lão bình tĩnh nói: "Cho cậu ta vào."
Lông mày Lâm Hạo Nhiên nhíu lại, chịu đựng tiếp tục quỳ.
Không lâu sau, Lâm Tiện dẫn theo một bé gái khoảng – tuổi vào thư phòng.
"Ông cố." Lộ Lộ vào phòng không chào ai, chỉ thân mật ngoan ngoãn gọi Thời lão một tiếng.
Thời lão thả lỏng hơn mộtchút, vẫy vẫy tay với Lộ Lộ: "Lộ Lộ cũng tới à."
"Ông ngoại." Lâm Tiện vào thư phòng, mắt nhìn thẳng, đứng cạnh Lâm Hạo Nhiên.
"Đã muộn thế này, có chuyện gì?" Thời lão cúi đầu chơi cùng Lộ Lộ, không thèm nhìn Lâm Tiện.
"Cháu đến để đưa cho ngài hợp đồng với Tần gia, trên đó là chữ ký của ông Tần Vân Hổ, ngài nhìn qua xem có gì không thích hợp hay không, ngài ký xong thì hợp đồng sẽ có hiệu lực." Lâm Tiện nói xong, Lâm Hạo Nhiên cùng Thời Nghệ Viện đều khiếp sợ đến mức trợn tròn mắt, ánh mắt như muốn ăn thịt Lâm Tiện vậy.
Thời lão cũng kinh ngạc, đưa tay, Lâm Tiện vội đưa văn kiện trong tay ra.
Thời lão cùng Tần lão gia tử quen biết nhiều năm, đối với chữ ký của ông ta thì không thể nào quen thuộc hơn, mở văn kiện ra nhìn, quả nhiên là chữ ký của Tần Vân Hổ.
Không phải gia chủ hiện tại của Tần gia mà là lão gia tử Tần Vân Hổ... Chữ ký này có trọng lượng hơn nhiều chữ ký của cha Tần Hoài.
Lâm Hạo Nhiên cả giận nói: "Không thể!"
Thời lão liếc gã một cái: "Câm miệng."
Lâm Hạo Nhiên nhất thời như nuốt phải kim, chịu đựng tiếp tục quỳ.
"Tạisao lại tới Tần thành?" Thời Nghệ Viện kinh nghi bất định nhìn Lâm Tiện.
"Con nghe nói bà ngoại tỉnh, liền cố ý đưa Lộ Lộ tới thămbà ngoại một chút, không ngờ rằng gặp Tần lão gia tử trên máy bay, trò chuyện với ông ấy." Lâm Tiện nhìn Thời lão cười nói: "Tần lão gia tử cũng là nể mặt mũi của ông ngoại mới cho con phần hợp đồng này, lão gia tử cùng Thời gia quen biết nhiều năm nên tin tưởng ông ngoại."
Thời lão cười nhạt, trong lòng ước lượng xem trong lời nói của Lâm Tiện có bao nhiêu phần là thật. Nhưng dù thế nào đi nữa thì phần hợp đồng này do Lâm Tiện cầm về là thật, thậm chí Tần Vân Hổ còn ký tên trước, ông ta tin tưởng Thời lão hay là Lâm Tiện có bản lĩnh đây?
"Lộ Lộ, lại đây." Lâm Tiện vẫy tay với Lộ Lộ, nắm tay bé, nói với Thời lão: "Muộn rồi, cháu đưa Lộ Lộ về trước, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi, ngày mai lại đưa Lộ Lộ qua thăm bà ngoại, sau đó trở về Hạ thành."
Lâm Tiện nói xong, vừa muốn nhấc chân rời đi, tiếng nói không nghe ra tâm trạng của Thời lão vang lên: "Cũng rất lâu rồi ta chưa gặp Lộ Lộ, ở lại đến ngày mừng thọ của ta rồi đi. Quản gia, đi dọn dẹp hai gian phòng khách cho thiếu gia cùng tiểu thư nhỏ."
"Vâng, lão gia." Quản gia đáp lời rồi đi.
"Vậy cháu đưa Lộ Lộ đi ngủ trước." Lâm Tiện ôm lấy Lộ Lộ, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười khiêm tốn, bước chân theo sát quản gia rời đi.
Sắc mặt Thời Nghệ Viện cùng Lâm Hạo Nhiên rất lúng túng, đặc biệt là Lâm Hạo Nhiên, quỳ trên mặt đất chỉ cảm thấy cái liếc mắt của Lâm Tiện hóa thành bàn tay tát lên mặt của gã.
Hết chương .
Editor có lời mún nói: Lần này đăng chương để ăn mừng lượt view trên watt vượt k biết đâu lượt view vượt k Tiêu vui quá rồi đăng hết truyện luôn thì sao nhỉ :>>>> Ai biết đâu được đấy (っ.❛ ᴗ ❛.)っ