Chương : Thế giới - Yêu là một tia sáng màu xanh lục ()
Editor: Nhi
Beta: Tiêu
Thời Nghệ Viện và Nami Yaichiro nói chuyện một lúc lâu, không biết vô tình hay cố ý mà chủ đề luôn xoay quanh Thời Kham, Nami Yaichiro cũng nói hết không kiêng dè gì, chuyện liên quan đến Diệp Anh lại càng là nói mãi không hết, nhắc tới Thời Kham lại tiếc nuối lắc đầu, tỏ vẻ không biết có người như thế thật.
Thời Nghệ Viện tạm thời yên tâm, bà làm sao ngờ được rằng đường đường là lão đại nổi danh quốc tế về súng ống đạn dược Nami Yaichiro này sẽ lừa bà.
Lúc bà xuyên qua hội trường trở lại bên cạnh Thời lão, Thời lão đang nói chuyện với lão gia tử Tần gia Tần Vân Hổ, hai người cũng đã quen biết nhau vài chục năm, không hề khách khí, không biết đang nói gì mà cười sang sảng.
Ba của Tần Hoài ngồi bên cạnh Tần Vân Hổ, cũng chính là gia chủ đương nhiệm của Tần gia, Tần Huy. Mà bên cạnh Thời lão còn có Lâm Tiện, đang hơi cong eo châm trà cho Thời lão, cùng nói chuyện với hai vị lão gia tử. Thỉnh thoảng Tần Huy sẽ đáp một hai câu, tươi cười tán thưởng.
Trong những trường hợp thế này, người đi bên cạnh gia chủ nhất định là người thừa kế, đã xảy ra chuyện gì đây!
Tình huống này khiến Thời Nghệ Viện trông không được vui, nàng nhìn quét một vòng cũng không phát hiện người, liền hỏi quản gia: "Hạo Nhiên đâu?"
"Tôn thiếu gia sớm đã không thấy tăm hơi." Quản gia nói.
"Đi tìm tôn thiếu gia về." Thời Nghệ Viện lập tức tức giận, bực bội phất tay, đi thẳng đến bên cạnh Thời lão ngồi xuống, bảo Lâm Tiện rót trà cho bà, thấp giọng nói: "Ba, trước mặt nhiều khách khứa như vậy, ngài làm thế hình như không thích hợp lắm?"
"Ông ngoại, con đi xem Lộ Lộ, xin lỗi không tiếp được." Lâm Tiện vẫn luôn rất thức thời.
Thời lão lại nói: "Lộ Lộ được Thời Kham dẫn đi chơi rồi, có người chăm sóc, cậu không cần lo lắng, cứ ở đây nói chuyện với hai người lớn tuổi này là được."
"Vâng." Lâm Tiện khiêm tốn cười cười, lại đứng về chỗ cũ.
Trước mặt Tần Vân Hổ và Tần Huy, Thời Nghệ Viện có tức cũng chỉ có thể nhịn, bưng trà ngửa đầu uống cạn, sặc đến nghẹn.
Khách khứa tối nay nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều sốt hết cả ruột.
Tần thành này không ai không biết Nhiếp Gia là người của Lâm Hạo Nhiên, nhưng tin tức Nhiếp Gia và Thời Kham bên nhau ở trên mạng đã được một tháng cũng không thấy Lâm Hạo Nhiên có động thái gì, tối nay còn cùng Thời Kham công khai đến chúc thọ Thời lão. Mà Lâm Hạo Nhiên, người được cả Tần thành xem là người thừa kế của Thời lão, tối nay lại không thấy đâu, ngược lại Lâm Tiện được Thời lão cho theo sát không rời một tấc.
Lúc này càng ngày càng khiến người xem không hiểu.
Lão gia chủ Tần gia Tần Vân Hổ dường như rất xem trọng Lâm Tiện, cả buổi tối không nói nhiều lời với người họ Thời nào khác, như là sợ người khác không biết hắn xem trọng tiểu bối này.
Thời Nghệ Viện ngứa răng, lại không thể làm gì, ai bảo Lâm Tiện có thể nhờ được Tần Vân Hổ ký tên.
Yến tiệc diễn ra được một nửa, Lộ Lộ gục lên vai Thời Kham ngủ mất. Thời Kham bảo Diệp Anh ôm con bé về phòng, Diệp Anh vừa chạm vào Lộ Lộ, con bé liền khó chịu hừ hừ, nửa mơ nửa tỉnh cũng không cho chạm vào.
Thời Kham bất đắc dĩ, đành phải đặt ly rượu xuống tự đưa con bé về.
Nhiếp Gia muốn đi cùng Thời Kham, bỗng nhiên bị thanh âm vừa khắc chế vừa lễ phép gọi lại.
"Nhiếp tổng, có thể nói chuyện với cậu một lúc được không?" Ôn Viễn Phong một thân tây trang tối màu thành thục, tóc tai chỉnh tề, đôi mắt cong cong cười nhìn xuyên qua cặp kính tơ vàng của Nhiếp Gia.
"Anh đưa Lộ Lộ về phòng trước." Thời Kham nói với Nhiếp Gia, biết y có tính toán với Ôn gia nên không quá để ý, đưa Lộ Lộ đi.
Rời khỏi hội trường, khi bước lên lầu, Thời Kham bỗng nhiên ngừng bước, suýt nữa bước hụt bậc thang. Hắn chịu đựng mà nghiến răng hít một hơi lạnh, chỉ cảm thấy một cơn đau chậm rãi lan từ huyệt thái dương, như có thứ gì đó nóng cháy kích động trong mạch máu.
Đi được nửa đường Thời Kham mới phản ứng, hình như rượu đã bị người ta động tay động chân.
Hắn vẫn luôn sai người đề phòng Lâm Hạo Nhiên, bảo vệ Nhiếp Gia, lại không nghĩ rằng sẽ có người tính kế hắn.
Thời Kham cau mày, hô hấp cũng dần dần trở nên nóng rực, hắn yên lặng đưa Lộ Lộ về phòng, khi đứng lên, một luồng khí khô nóng xông thẳng trán, thiêu đốt khiến hắn hoa hết cả mắt!
Hành lang im ắng, thanh niên mặc một bộ âu phục tinh xảo, tròng mắt màu vàng nhạt mờ mịt nhìn phía trước, trong hành lang rất tối, chỉ có một căn phòng cuối hành lang là còn sáng đèn. Hắn bước nhanh qua, vừa đến thì đèn trước mặt vụt tắt, tiếp theo một bàn tay lộ rõ khớp xương đột nhiên nện lên khung cửa, hắn sợ co người lại.
Thời Kham chống trên cửa nặng nề thở, không biết có nhận ra được người trước mắt hay không, khi ngẩng đầu, trong mắt toàn là tơ máu khiến người khác khiếp sợ.
Giống như một con mãnh thú bị chọc giận, hơi thở sắc như mũi dao, cứa vào khiến cho người ta đau đớn.
Thanh niên thấy hắn thế này hơi đáng sợ, thầm than hiệu lực của thuốc cũng mạnh quá, từ khi hắn uống hết một ly rượu đến khi vào hậu viện, còn chưa tới mười phút đã không còn tỉnh táo nữa rồi.
"Ngài Th... Thời Kham, anh biết em là ai không?" Lần đầu tiên Thẩm Tư Vũ làm chuyện này, vô cùng căng thẳng, nhìn Thời Kham uy hiếp còn hơi sợ hãi, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh.
Thời Kham ngoại trừ hô hấp có hơi nặng nề, đến cả ánh mắt cũng yên ắng, tựa như đang đánh giá người trước mắt, hoặc là đang suy nghĩ làm thế nào nuốt người vào bụng.
"Thời Kham?" Thẩm Tư Vũ to gan tiến lên, muốn kéo cánh tay Thời Kham, lại bị Thời Kham đẩy ra.
Thời Kham không nói chuyện, cơ bắp toàn thân căng cứng, làn da nóng kinh người, một tay chống tường đi ra còn không quên đóng cửa phòng Lộ Lộ.
"Ngài Thời!" Thẩm Tư Vũ bị đẩy ra, lập tức vội vàng sáp tới, nhẹ nhàng thổi khí bên tai hắn, "Anh không biết em sao... Em là Nhiếp Gia mà..."
Thời Kham gắt gao ấn tường, không biết dùng bao nhiêu sức lực, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Hắn vô cảm nghiêng đầu nhìn Thẩm Tư Vũ đang sốt ruột, nhiệt độ cơ thể tăng cao như muốn nổ tung hết các mạch máu.
Đối mặt qua loa ngắn ngủi, Thời Kham bắt lấy eo Thẩm Tư Vũ kéo sát vào người mình, đi hai bước rồi mở ra một cánh cửa mang theo hắn vào, sau đó rầm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Hội trường, Nhiếp Gia nhìn Thời Kham rời đi, mới thay đổi sắc mặt, không còn cười chân thành nữa, nhìn Ôn Viễn Phong nói: "Thị trưởng Ôn muốn nói chuyện gì với tôi?"
Hai người đi đến góc vắng, Ôn Viễn Phong đặt ly rượu xuống, nhẹ giọng nói: "Rốt cuộc là cậu muốn gì?"
"Sao thế?" Lông mi Nhiếp Gia cong lên như dây cung, có chút ương ngạnh khó thuần phục.
"Giúp chúng tôi đối phó với Thời gia không phải là một chuyện nhẹ nhàng," Ôn Viễn Phong cười nói.
Nhiếp Gia hờ hững: "Tôi không giúp các người, mà là đang lợi dụng các người."
Ôn Viễn Phong giật mình, không ngờ hắn lại có thể nói trắng ra như vậy, người này đúng thật là điên cuồng: "Là vì trả thù Lâm Hạo Nhiên sao?"
"Vì sao thì các người không cần biết, đây là chuyện của riêng tôi." Nhiếp Gia hơi phản cảm khi hắn nhắc tên Lâm Hạo Nhiên trước mặt mình.
"Chúng tôi không rõ động cơ của cậu, thân phận của mỗi người Ôn gia rất nhạy cảm, không cẩn thận sẽ hỏng hết chuyện, ngài Nhiếp, cậu như vậy không có chút thành ý gì cả." Ôn Viễn Phong không chút hoang mang, hắn không bộc lộ sự thù địch như Nhiếp Gia, dù sao cũng là người chốn quan trường, nhất cử nhất động đều phải khéo đưa đẩy.
Nhưng người khéo đưa đẩy không thể nào giành được quyền chủ động.
Nhiếp Gia bỗng bật cười, lạnh nhạt nói "Người đã chết năm, sớm qua thời gian tố tụng quy định, các người muốn truy cứu trách nhiệm cũng không có tác dụng, việc này không cần tôi nhắc nhở ông chứ? Dù cho Ôn gia các người nhân mạch rộng trong giới chính trị, chỉ thế thôi mà đòi lật đổ Thời gia? Chức thị trưởng của ông không phải là do chơi xổ số mà thắng đấy chứ?"
Khuôn mặt ôn hoà của Ôn Viễn Phong bỗng xuất hiện kẽ hở, nụ cười của hắn biến mất.
Nếu như thanh niên trước mắt không có Thời Kham trợ giúp sau lưng, chỉ sợ cũng là một mầm mống chết chóc sâu không lường được, khóe mắt đuôi lông mày lộ ra sát khí cuồng vọng, không thể kết giao, cũng không thể đắc tội.
"Ông yên tâm, tôi có thù oán với Thời gia, sẽ không hại Ôn gia các người." Nhiếp Gia nhìn ra được Ôn Viễn Phong đang do dự, cho hắn một viên thuốc an thần.
Dù sao Ôn Viễn Phong cũng là con nuôi, không phải con ruột của Ôn lão thái thái, đối với chuyện này chắc chắn không đau lòng như Ôn lão thái thái, anh ta chỉ đang cân nhắc xem chuyện này có liên lụy mình hay không.
"Ngài Nhiếp!" Diệp Anh bỗng nhiên xuất hiện từ trong bóng tối đi đến bên cạnh Nhiếp Gia, nói vào tai hắn: "Sếp, ngài ấy..."
Ôn Viễn Phong còn đang nghi hoặc, nhìn thấy Diệp Anh nói xong, ly rượu trong tay Nhiếp Gia nháy mắt bị bóp nát!
Rượu bắn lên người Nhiếp Gia, cũng may nơi bọn họ đứng khá hẻo lánh, xung quanh không có ai chú ý.
Nhiếp Gia ném mảnh vụn trong tay, hung ác liếc nhìn Ôn Viễn Phong: "Bắt lấy anh ta."
Nói xong liền mặt lạnh xuyên qua đám người đi về phía hậu viện, lông mày của y hiện rõ sự tức giận, biểu cảm lạnh như băng, chân sải bước, vừa đi vừa cởϊ áσ khoác âu phục bị dính rượu vứt thẳng tay, cả người toả ra sát khí, không ai dám cản y.
Khi đi ngang qua Thời Nghệ Viện, Nhiếp Gia không dừng bước, chỉ nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn nàng một cái, đi thẳng về hậu viện.
Thời Nghệ Viện bị ánh mắt muốn gϊếŧ người của y doạ sợ, không biết như thế nào, nhưng thấy phản ứng của Nhiếp Gia thì biết nhất định đã xảy ra chuyện gì, lập tức vẫy tay gọi quản gia tới, "Còn chưa tìm được tôn thiếu gia à?"
"Không liên lạc được." Quản gia khó xử.
Bên này Diệp Anh cũng đổi giọng, hờ hững nói: "Thị trưởng, phiền ông cùng tôi đi một chuyến."
Ôn Viễn Phong không rõ lý do, trong lòng lo sợ, chỉ có thể đi theo Diệp Anh đến hậu viện.
Rời khỏi đại sảnh yến hội, xung quanh lập tức yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nặng nề của Nhiếp Gia bước lên cầu thang.
Nhiếp Gia lên lầu, nhìn thấy ở cửa phòng có hai đoàn vệ sĩ đứng canh, lòng y như lửa đốt, lập tức bước nhanh. Vào phòng thì ngay lập tức nhìn thấy Thời Kham yên tĩnh cúi đầu ngồi trên sofa, thoạt nhìn cũng không có việc gì, cả người yên lặng như một khung hình.
"Ngài Nhiếp, hình như bây giờ sếp không nhận ra ai hết, tốt nhất là ngài đừng tới gần ngài ấy." Thập Lý đứng cách sofa không xa, nhìn Nhiếp Gia đi tới vội vàng muốn ngăn cản.
Nhiếp Gia chú ý tới trên sàn nhà còn có một người đang cuộn tròn, nhìn kỹ lại vậy mà là Thẩm Tư Vũ! Không phải cậu ta đang ở trường quay sao!
"Sao lại thế này?" Giọng nói của Nhiếp Gia âm trầm đáng sợ.
"Người này bị sếp đánh bất tỉnh..." Thập Lý vội vàng nói: "Hình như rượu của sếp bị động tay động chân, tôi đã cho người lái xe đến."
Diệp Anh dẫn theo Ôn Viễn Phong đến, vừa vào cửa Ôn Viễn Phong ngay lập tức hiểu ra tại sao Nhiếp Gia muốn Diệp Anh khống chế anh ta, chân trước anh ta vừa giữ Nhiếp Gia lại, chân sau Thời Kham liền xảy ra chuyện, đây không phải là quá trùng!
"Tôi tuyệt đối không biết gì về việc này!" Ôn Viễn Phong vội vàng nói.
Nhiếp Gia không có tâm tình quan tâm những người khác, đẩy Thập Lý đang muốn ngăn cản y, quỳ một gối trước mặt Thời Kham, đau đến nhăn mày.
"Thời Kham, anh sao rồi?" Nhiếp Gia ngước lên nhìn hắn, khi chạm đến làn da nóng bỏng của Thời Kham, ý muốn gϊếŧ người cũng đã có.
Hô hấp của Thời Kham nặng nề, ánh mắt không có tiêu cự, nhưng nhìn nhìn Nhiếp Gia lại rõ ràng có thể nhận ra, "Gia Gia...?"
"Anh không có việc gì thì tốt rồi." Nhiếp Gia kiểm tra một chút, trừ tác dụng mạnh mẽ của thuốc, Thời Kham không bị thương ở đâu cả, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng không lo lắng nữa, suýt chút nữa khóc ra nước mắt.
Thời Kham giữ gáy Nhiếp Gia, miệng không ngừng nhẹ nhàng gọi tên y, cúi đầu hơi dùng sức kéo Nhiếp Gia vào trong lồng ngực, thuận thế mạnh mẽ hôn y. Nhiếp Gia bị Thời Kham bế thẳng đến sofa, Nhiếp Gia cũng không giãy giụa, ôm eo Thời Kham phối hợp mở khớp hàm, ngay lập tức cả phòng đều là tiếng thở dốc nặng nề tràn ngập chiếm hữu của Thời Kham.
Không cần đoán cũng biết Thời Kham trúng thuốc gì, tác dụng của thuốc mãnh liệt như vậy, làm người ta ý thức mơ hồ, một khi bắt đầu tuyệt đối sẽ không dừng được.
Diệp Anh nhanh chóng vẫy tay, bảo Thập Lý kéo Thẩm Tư Vũ trên mặt đất lại, cùng nhau ra ngoài đóng cửa lại canh ở hành lang.
Trong phòng, khi Nhiếp Gia bị động tác ôm hôn thô bạo của Thời Kham làm cho sắp không thở nổi, Thời Kham bỗng nhiên ngừng lại, vùi mặt vào cổ Nhiếp Gia, thở hổn hển nói: "Đưa anh đến bệnh viện."
Nhiếp Gia đang cởi nút áo bỗng ngừng lại, nhìn đuôi mắt đỏ ửng của Thời Kham bị tìиɦ ɖu͙ƈ thiêu đốt, "Em ở đây mà còn phải đi bệnh viện sao?"
"Anh sẽ làm em bị thương mất, nghe lời." Có trời mới biết Thời Kham dựa vào cái gì mới áp chế được du͙ƈ vọиɠ, nhưng Nhiếp Gia lại không biết, cứ cọ hắn mãi, cọ đến khi Thời Kham nhịn không nổi, lại hôn hắn một cái thật mạnh.
Trong lòng Nhiếp Gia tràn đầy ngọt ngào, đặt tay lên eo Thời Kham sau eo, nhanh chóng làm nhạt đi tác dụng của thuốc.
"Thuốc đặc hiệu của riêng anh, chưa biết chừng còn có thể giúp anh phòng dị ứng lông chó." Âm thanh của Nhiếp Gia vô cùng dịu dàng.
Trong lúc nói chuyện, nhiệt độ cơ thể Thời Kham dần trở về bình thường, du͙ƈ vọиɠ khó nhịn của hắn rút đi, hai tay chống bên người Nhiếp Gia hơi dựng lên, ánh mắt nhìn Nhiếp Gia dậy sóng, không nhịn được mà lộ ý cười dịu dàng tràn đầy tình cảm.
"Còn có thể phòng gì nữa?" Thời Kham cười nhìn y, lúc này hơi thở đã không còn cảm giác vội vàng nóng rực.
Nhiếp Gia bị hắn nhìn đến đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: "Còn có thể phòng ngừa anh thú tính quá độ nha."
Hết chương .