Chương : Thế giới - Yêu là một tia sáng màu xanh lục ()
Editor: Tiêu
Beta: Min
Bầu không khí ăn mừng trên mạng kéo dài cho tới khi phim được công chiếu, không cách nào diễn tả được sự bùng nổ của đặc hiệu cùng sự thay đổi phong cách phim theo hơi hướng u ám trước kia, gắn liền với đó là phần nhạc phim khiến người xem say sưa, tất cả những thứ đó nhanh chóng trở thành đề tài hot được nhắc đến.
Nhiếp Gia vừa nhìn doanh thu sau ngày bán vé đầu tiên liền không lo lắng gì nữa, cho dù y không có lợi nhuận nhưng cũng có thể trả đủ tiền của hợp đồng kia. Lúc đó cho dù Lâm Hạo Nhiên có được số tiền đó trong tay thì cũng chẳng cứu được Lâm thị.
Bộ phim ‹‹Diệt thế›› đưa tới một làn sóng chưa từng có, giai đoạn đầu vì Nhiếp Gia không có tiền để tuyên truyền nên cũng không quan tâm cho lắm, sau đó Thời Kham chuyển cho y một khoản tiền điện lớn mới để Nhiếp Gia tập trung tuyên truyền, mà sau khi phim công chiếu thì vé bán sạch, danh tiếng tăng cao, khán giả trở thành lực lượng tuyên truyền miễn phí thế là Nhiếp Gia cũng lười quan tâm.
Trong lúc phim đang hot, tuy rằng phòng bán vé luôn là sold out trong vài giây nhưng khán giả lại chia thành hai nhóm người.
Đặc hiệu tuyệt mỹ xây dựng nên một kỷ nguyên tinh tế mới lạ, khiến khán giả mở mang tầm mắt, hiếm thấy nhất chính là nội dung bộ phim cũng không kém gì kỹ xảo đặc hiệu, toàn bộ mạch chuyện của bộ phim đều rất hồi hộp và kịch tính, đây tuyệt đối là một bộ phim thương mại hoàn mỹ, vừa xuất hiện trên rạp chiếu nước ngoài liền đem đến niềm tự hào cho nền điện ảnh nước nhà. Đưa tới làn sóng lời khen của khán giả, một nhóm khán giả khác thì lại thấy đau lòng đến thắt tim.
Trong bộ phim tràn ngập những cái chết không có ý nghĩa, mặc dù Đồng Hải đóng vai nam chính nhưng cũng chết khi phim chiếu được hai phần ba, bởi vì một bước ngoặt không hề có dự báo trước mà hy sinh.
Vai nam chính là góc nhìn của khán giả. Lúc Đồng Hải bị gϊếŧ, khán giả trong rạp đều rất bình tĩnh cho rằng vai chính nhất định sẽ sống lại, mãi cho tới khi hết phim, mới phát hiện ra đó là một cái chết thật sự.
Không chỉ Đồng Hải đóng vai nam chính mà còn các nhân vật khác cũng thay phiên nhau nhận cơm hộp, chết hết, một người cũng không sống sót, không biết đây có phải là cách đạo diễn đùa giỡn khán giả hay không mà sắp xếp như vậy, làm người ta từ kinh ngạc đến khiếp sợ cuối cùng dư vị còn lại là bi thương sâu đậm.
"‹‹Diệt thế›› thật sự là cực kỳ mãn nhãn, nhưng nói thật, người có khả năng đồng cảm mạnh hoặc là người mắc bệnh trầm cảm hay rối loạn cảm xúc lưỡng cực đừng đi xem. Nhạc dạo lẫn nhạc lồng vào trong cả bộ phim quá mức nghẹt thở, cái chết rải rác ở khắp nơi, phía cuối của ánh sáng hy vọng luôn là tuyệt vọng, miền tuyệt vọng đen tối nhìn mãi cũng không thấy bờ, không có hy vọng, không có khả năng trở nên tốt đẹp, cả bộ phim đưa tới cho người xem một cảm giác đang ngồi trên đường ray nhưng lại không có sức lực để tránh thoát, không cần biết kêu cứu như thế nào cũng vô dụng, tất cả đều không thể thay đổi vận mệnh phải chết của nhân vật, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đi."
"Bộ phim dùng rất nhiều phân đoạn để miêu tả sự căm hận cùng kiên cường chống đỡ của nhóm vai chính đối với hắc ám, tôi cho rằng đó sẽ là quá trình cực khổ nhưng nhiệt huyết và cuối cùng chính nghĩa sẽ chiến thắng cái ác, nhưng không. Chúng ta hát vang bài ca chính nghĩa bất tử, nhóm người chính nghĩa trong phim lại chết không toàn thây, điều đó tựa như tiên tri chính nghĩa cùng sự tốt bụng trên thế gian đang dần biến mất, có lẽ vì thế mà bộ phim này mới được đặt là ‹‹Diệt thế›› đi, không nên suy ngẫm, vì ngẫm nghĩ về nó sẽ chỉ cảm thấy đau lòng."
"Biên kịch là Nhiếp tổng, thực ra nếu như không phải gần đây có tin tức Nhiếp tổng sắp kết hôn thì tôi thật sự rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của Nhiếp tổng. Làm sao ngài ấy có thể viết ra được một kịch bản ngột ngạt như vậy, đây quả thực là một loại xâm hại tinh thần. Bây giờ nhìn lại, có lẽ là Nhiếp tổng muốn đánh vỡ bố cục sáng tác trước đây của chính mình đi, dù sao các tác phẩm trước kia của Nhiếp tổng luôn là chính nghĩa trường tồn."
"Cả bộ phim dài phút, tổng cộng nhân vật chủ yếu, trong đó không hề có một người từng cười, cảm giác không khí như bị đè nén, cực kỳ áp lực."
Theo độ hot của bộ phim, phần tâm lý đen tối trong ‹‹Diệt thế›› cũng được vô số người nhắc tới và thảo luận. Đại đa số khán giả là tiếp thu và tán đồng, dù sao bây giờ bạn nói thế giới tràn ngập ánh sáng, bóng tối không hề tồn tại thì ai tin chứ. Thứ mà Nhiếp tổng biểu đạt, e rằng chỉ là hiện thực mà thôi.
Cũng có một phần nhỏ khán giả tỏ vẻ không tán đồng, tôi đi xem phim là để thư giãn, đi xem thì anh lại cho tôi xem một thứ có nội dung áp lực ngột ngạt như vậy? Loại nhân vật chính chết hết rồi thế lực tà ác thống trị thế giới đến tột cùng là làm sao thông qua kiểm duyệt vậy?
Khi Hàn Mạn Ny đang cùng các diễn viên chủ chốt tuyên truyền thì bị phóng viên hỏi qua những vấn đề này, tại sao lại muốn dùng kết thúc ngột ngạt như vậy là kết cục phim?
Hoặc là nói, từ lúc bắt đầu bộ phim thì giống đang quay một người đang ra sức giãy dụa trong nước, mặc dù người đó không thể thở nhưng lại dùng hết sức để giãy dụa để có thể lên bờ, giãy dụa hơn phút, quá trình vừa tuyệt vọng vừa gian nan, đến khi tất cả mọi người cho rằng sẽ đón lấy ánh sáng của thắng lợi thì cuối cùng người đó lại chết ngạt trong nước.
"Phía cuối của ánh sáng chính là tuyệt vọng, bến bờ của sự tuyệt vọng vẫn không tìm thấy điểm cuối, tất cả chỉ có một màu đen kịt, câu nói này của một bạn khán giả tổng kết lại cực kỳ hay." Hàn Mạn Ny cười với ống kính nói: "Tuy rằng tôi là đạo diễn nhưng cũng chỉ là một nhân viên công tác được Nhiếp tổng chọn trúng mà thôi, đây là tác phẩm của Nhiếp tổng, tôi nghĩ điều mà ngài ấy muốn truyền đạt chính là nó đi. Chúng ta luôn nói chính nghĩa có lẽ sẽ đến muộn, nhưng vĩnh viễn sẽ không biến mất. Nhưng trên thực tế, chính nghĩa đến trễ đã không còn ý nghĩa. Trong vài phút mà nó đến muộn, đối với một số người mà nói chính là cả đời. Cuối cùng thì chính nghĩa sẽ đánh bại tà ác, cũng chỉ là điều tốt đẹp mà con người mong đợi mà thôi, sỡ dĩ nói là mong đợi cũng có thể vì nó không có thật. Mỗi ngày chúng ta đều đối mặt với thế giới, mỗi phút mỗi giây đều có 'chính nghĩa' bị che lấp bị xóa bỏ, giống như trong bộ phim vậy, sự tồn tại của từng người sẽ biến mất, đều không có một chút ý nghĩa nhất định nào."
Đoạn phỏng vấn của Hàn Mạn Ny bị cắt riêng ra và đăng rất nhiều nơi, giải thích này khiến nhiều người ý thức được trong thực tế có rất nhiều việc bất lực, càng khiến người ta mất mát.
"Tuyệt vọng là vô biên nhưng hi vọng cũng vậy." Sắc mặt Thời Kham rất nghiêm túc, ánh mắt dịu dàng nói với Nhiếp Gia, "Em đã từng mang đến hy vọng cho rất nhiều người, trong đó có cả anh."
Trong phòng ăn yên tĩnh, bốn phía không một bóng người, đối diện chỉ có Thời Kham y yêu, cùng với ánh mắt dịu dàng của hắn. Nhiếp Gia thoải mái mà cười rộ, nhẹ nhàng gật đầu, Thời Kham cũng an nguyên tâm mà cười, ân cần múc một thìa bánh ngọt đút cho Nhiếp Gia.
Sau đó Nhiếp Gia liền bắt đầu ho khan.
"Ối, vợ ơi? Gia Gia!" Thời Kham sợ đến mức nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy qua vỗ một phát thật mạnh vào lưng cho Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia đỡ bàn ho đến mức mặt mày đỏ chót, trong miệng phun ra một cái vòng nhỏ bằng bạc, là nhẫn.
Diệp Anh với Thập Lý ở trong góc cảm thấy cực kỳ thê thảm mà nhe răng, "Boss quê quá trời, để nhẫn trong bánh ngọt, không biết nghĩ như thế nào nữa."
Thập Lý cũng cực kỳ ghét bỏ: "Đúng đấy, ngài ấy kết hôn với Nhiếp tiên sinh lâu như vậy rồi mà tới giờ mới nhớ mà đưa nhẫn."
Nhiếp Gia dở khóc dở cười, ho đến mức đuôi mắt cũng đỏ ửng, trong mắt lóng lánh nước mắt, y bất đắc dĩ nhìn Thời Kham, "Ai bày cho anh trò này vậy? Không phải Diệp Anh chứ?"
Diệp Anh liền nhe răng, tôi cũng không quê như thế!
Thời Kham nói: "Học theo trên TV, người ta ăn một miếng liền cắn ra, sao em lại cứ thế nuốt chứ?" Hắn xoa lưng cho Nhiếp Gia, sợ y bị mình vỗ đau, xoa xong mới về chỗ ngồi của mình, lau sạch nhẫn rồi đưa cho Nhiếp Gia, đắc ý nói: "Thích không?"
Nhiếp Gia tính nhận lấy nhẫn thì Thời Kham tránh tay ra, dịu dàng cầm lấy bàn tay y, đeo nhẫn vào, vừa như in.
Không phải vật trang sức mà là nhẫn, đây là lần thứ ba Nhiếp Gia nhận nó, hai má y đỏ ửng, ngẩng đầu lên hỏi: "Của anh đâu?"
Thời Kham lấy ra một hộp nhung, đưa cho Nhiếp Gia, yên lặng chăm chú nhìn y, nhìn Nhiếp Gia đeo nhẫn kết hôn lên cho mình, cũng vui đến mức mắt hơi đỏ.
Hai người đều nở nụ cười, rất vui vẻ.
Sau khi kỳ chiếu phim kết thúc, doanh thu trong nước của ‹‹Diệt thế›› lên tới hai tỷ bốn, tính đến hiện tại là bộ phim có doanh thu cao nhất trong năm, doanh thu hai tỷ bốn cũng không phải đặc biệt nhiều, nếu đặc hiệu là tìm phòng làm việc tới làm, sau khi trừ tiền hoa hồng thì có lẽ kiếm được không quá nhiều. Nhưng Nhiếp Gia lại tự mình làm nhà sản xuất, nhà đầu tư, đặc hiệu chói mắt chỉ có mình Thời Kham cùng vài cái máy tính cộng thêm tiền điện làm ra, căn bản là không có phí tổn. Ngoại trừ tiền hoa hồng của rạp chiếu và tiền đóng phim thì tất cả đều là của y, sau khi trả cho Lâm Hạo Nhiên số tiền kia thì có thể đầu tư hạng mục khác để quay vòng vốn cho công ty, tiện tay có thể mua vài cái du thuyền cho Thời Kham.
Đáng tiếc là giờ Lâm thị đã hoàn toàn sụp đổ, đang ở bước ngoặt cần tiền đầu tư nhất, phần thỏa thuận đánh cược của Nhiếp Gia phía đầu tư đã trở thành Lâm Tiện, không còn một chút quan hệ gì với Lâm Hạo Nhiên.
Nguy cơ của Lâm thị ngay trước mắt, Thời Nghệ Viện tình cờ biết được phần thỏa thuận này của Lâm Hạo Nhiên với Nhiếp Gia, giờ doanh thu của ‹‹Diệt thế›› tốt như vậy liền muốn Nhiếp Gia trả lại tiền để quay vốn cho Lâm thị lại bị Lâm Tiện cầm hợp đồng vả mặt.
Lúc trước ký hợp đồng rõ ràng là Lâm Hạo Nhiên vậy mà giờ tên trên hợp đồng lại là Lâm Tiện. Trong nháy mắt Thời Nghệ Viện liền hiểu, đây là cha của bà ta một lòng một dạ thiên vị Lâm Tiện, thật sự muốn mặc kệ Lâm thị bị đẩy vào chỗ chết mà không quản!
"Mẹ thấy tức giận sao?" Lâm Tiện về từ công ty đang xem bài tập của Lộ Lộ, lúc Thời Nghệ Viện tới tìm anh, anh mặc một bộ vest đi ra từ trong thư phòng, ánh mắt tràn ngập sự trào rất tức giận."
Anh vỗ vỗ chân trái của mình, "Mẹ có biết mỗi khi trời mưa hay âm u, chân của tôi đau như thế nào không?"
Thời Nghệ Viện tức giận nhưng không hiện ra trên mặt, bà ta bình tĩnh hơn Lâm Hạo Nhiên nhiều, lúc trước nếu không phải gả đến Hạ thành thì đã là gia chủ Thời gia, sao có thể dễ dàng sợ Lâm Tiện được, "Chuyện của Lâm thị có phải là do mày động tay động chân vào không?"
"Đúng thì thế nào, bây giờ bà có thể làm gì tôi?" Lâm Tiện hơi khom lưng, ghé vào tai bà ta, "Đây đều là những thứ tôi học được từ bà đó, không phải lúc trước các người bắt tôi phải nhớ sao? Tôi chẳng qua là trông mèo vẽ hổ thôi."
Thời Nghệ Viện trầm mặc, cho Lâm Tiện một bạt tai thật mạnh.
Lộ Lộ bỗng chạy ra, chỉ là một đứa bé năm tuổi thôi nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao, căm hận nhìn chằm chằm Thời Nghệ Viện, lạnh lùng nói: "Tôi muốn gọi ông cố ngoại gϊếŧ chết bà!"
Lâm Tiện ôm bé dỗ hai câu, Thời Nghệ Viện cười khẩy, "Lộ Lộ quả thật là đứa con ngoan có thể bồi dưỡng, chỉ có điều, sau này nó lớn lên thì cha nó còn sống không thì không nói chắc được."
Bà ta dường như có ý riêng, cười lạnh rời đi.
Lâm Tiện nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của bà ta, tựa như đang nhìn con mồi bước từng bước vào cạm bẫy đã được giăng sẵn.
Hết chương .