Chương – Thế giới : Yêu là một tia ánh sáng màu xanh lục()
Editor: Nhi
Beta: Min
Anh vừa dứt lời, đồng tử của Thời lão lập tức giãn ra hết cỡ.
Cả đời này của ông ta tàn sát khốc liệt, sao lại không biết những lời này có nghĩa gì.
"Cậu kế thừa Thời gia... sẽ có rất nhiều, rất nhiều tiền..." Hi vọng trong mắt ông ta dần tắt.
"Tôi biết ông coi trọng tôi," Lâm Tiện lạnh lùng cười, "Nhưng ông coi trọng Lộ Lộ hơn, ông muốn Lộ Lộ lặp lại cuộc đời của Thời Nghệ Viện."
"Thế này có gì không tốt!" Thời lão thở dốc phẫn nộ quát, "Sau này Lộ Lộ... sẽ trở thành gia chủ, Thời gia... cả Tần thành này nó nói cái gì chính là cái đó... không ai dám phản bác nó một câu nào..."
Lâm Tiện lẳng lặng nhìn sắc mặt càng lúc càng tái nhợt của Thời lão, "Tay nhỏ của Lộ Lộ ấm áp như vậy, ông muốn con bé cầm thứ quyền lực lạnh băng này để làm gì? Lộ Lộ là con gái cưng của tôi, không phải công cụ của mấy người."
"Cậu thích... làm thứ hạ đẳng... như vậy sao..." Ngón tay nắm chặt drap giường của Thời lão vô lực mà buông lỏng ra.
"Đúng vậy, tôi là thứ hạ đẳng, tôi sinh ra trong nhà giàu, nhưng lại là tên hạ đẳng, bởi vì đối với mấy người tôi không phải là một công cụ đủ tư cách. Ông cho rằng tôi sẽ oán hận sao? Mấy người không xứng." Lâm Tiện mặt vô cảm: "Tôi không để bụng mấy người thấy tôi thế nào, tôi chỉ muốn vợ con cả đời không lo cơm áo, vui vẻ bình an, cái loại đồ vật như quyền lực này trong mắt tôi đều là rác rưởi, chỉ có những tên mặt người dạ thú như mấy người mới xem như bảo bối."
"Đến cùng cậu... cậu..." Thời lão khiếp sợ đánh giá anh, chỉ cảm thấy trong nháy mắt, đứa cháu ngoại này vô cùng đáng sợ.
"Thật ra Lộ Lộ rất ghét ông, đừng thấy con bé mỗi ngày thân mật với ông, đó đều là vì nó biết có thể có lợi. Chắc ông nhìn trúng Lộ Lộ ở điểm này, thông minh lanh lợi, tuổi nhỏ đã có tâm tư tránh hại tìm lợi. Nếu tôi vẫn tiếp tục ở Thời gia, có lẽ Lộ Lộ thật sự sẽ trở thành Thời Nghệ Viện thứ hai." Lâm Tiện nói.
Giọng nói của Thời lão cũng hơi khàn, "Ta không tin... cậu thật sự, có thể vứt bỏ Thời gia... đến cùng là cậu muốn làm gì?"
"Thứ tôi muốn, chỉ là một gia đình mà thôi. Loại đồ vật như quyền thế, cơ bản là tôi không muốn tranh đoạt với bất kỳ kẻ nào." Lâm Tiện bật cười: "Nhưng vì mấy người đều không tin, nên mới cho tôi cơ hội thừa nước đục thả câu."
"Ta chết rồi... không có chút lợi ích nào với cậu..."
"Việc này ông không cần lo lắng, tôi sẽ không để ông vấy bẩn Lộ Lộ, ông cứ yên tâm đi chết đi." Lâm Tiện đứng lên, dù bận vẫn ung dung mà gài nút thắt tây trang xoay người rời đi, anh bỗng nhiên nhớ ra cái gì, lại về tới trước giường nói với Thời lão: "Đúng rồi, thuận tiện nói cho ông, người hỏi tôi câu kia, chính là cậu. Lấy được chữ ký của lão gia tử Tần Vân Hổ không phải bằng bản lĩnh của tôi, mà là do cậu sắp xếp. Cho tới nay ông luôn khinh thường Thời Kham, ông có biết hắn là ai hay không?"
Tròng mắt Thời lão nở rộng hết cỡ.
"Chuyện sau khi chết ông cũng đừng nghĩ nhiều, ngài Nhiếp đã chuẩn bị xong di thư, tất cả những thứ trên danh nghĩa của ông đều sẽ do tôi sở hữu, dù Thời Nghệ Viện gϊếŧ ông cũng không lấy được một xu nào. Mà tôi sẽ đem cao ốc ông thành lập bán lấy tiền mặt, đưa Đoá Đoá và Lộ Lộ ra nước ngoài yên tĩnh sinh sống." Lâm Tiện ghé sát mặt cười âm hiểm: "Ông thấy sao?"
Cả người Thời lão đều là mồ hôi lạnh, không khống chế được mà run rẩy, ánh mắt ông ta ngập tràn thù hận mà nhìn Lâm Tiện, muốn gϊếŧ anh cho hả giận, lại chỉ có thể vô lực đấm xuống giường.
Lâm Tiện cười nói: "Những đồng minh ông cho là hùng mạnh, dù là Tần thị hay Phí gia, thậm chí là tay buôn vũ khí người Nhật Nami Yaichiro kia, chẳng qua cũng chỉ là con cờ thủ hạ của hắn mà thôi. Ông xem tài sản của Thời gia là tòa cung điện phú khả địch quốc kiên cố không thể bị phá vỡ, trong mắt cậu chỉ là một mâm cơm thừa canh cặn. Ông sai Xà Quân đi gϊếŧ Nhiếp Gia, ông chỉ biết hắn ta bất lực quay về, ông có biết hay không sát thủ ông tốn bao nhiêu tiền để huấn luyện chỉ vừa đối mặt đã bị người ta đấm gãy răng không? Tất cả những chuyện này, đều đã được cậu lên kế hoạch hết, ép Lâm Hạo Nhiên ra đi, tạo áp lực cho Thời Nghệ Viện, nên bà ta mới chó cùng rứt giậu tới gϊếŧ ông. Ông nhìn ông xem, già rồi còn lưu lạc đến bước đường này, thật là đáng thương."
() phú khả địch quốc: rất giàu có, giàu hơn cả một quốc gia.
() chó cùng rứt giậu: tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều.
Thời lão đột nhiên thở dốc một hơi, đầu lệch qua một bên, hoàn toàn yên tĩnh.
Lâm Tiện nhìn ông ta mở to hai mắt, cười khinh miệt: "Đúng là cuối cùng cũng bị hù chết."
Anh không lập tức rời đi, chỉ lẳng lặng đứng bên mép giường vài phút, mới dùng giọng điệu hoảng sợ la lên: "Quản gia, quản gia! Mau tới đây!"
Lúc quản gia vội vàng chạy tới, cũng chỉ nhìn thấy tôn thiếu gia Lâm Tiện quỳ một gối ở trước cửa sổ, nắm chặt cái tay lạnh băng của lão gia khóc đỏ mắt.
———————
Thời lão chết, tin tức này chấn động cả Tần thành ngay trong đêm.
Thời lão chết rất kỳ lạ, ban ngày tinh thần còn sáng láng, sao đến tối thì không như vậy nữa? Mà lúc sinh thời Thời lão và lão thái thái cũng không có tình cảm gì, không có khả năng vì vợ qua đời mà bi thương quá độ, chết đột ngột trong mộng được.
Lâm Tiện nhất quyết phải tiến hành kiểm tra thi thể, thi thể của Thời lão ban đêm đã bị cảnh sát đưa đi.
Dù sao thì vị này cũng không phải người thường, vị này chính là Thời lão, tiêu điểm của cả thành phố, cảnh sát không dám trì hoãn.
Trong nhà lớn Thời gia, tất cả mọi người nhìn thấy thi thể Thời lão bị mang đi trong lúc còn đang ngủ mơ, rất nhiều người còn mơ màng hồ đồ, không dám tin, chỉ cho rằng mình gặp ác mộng. Cấp dưới cũ của Thời lão nghe tin mà đến, khóc đến ngất đi.
Thời Nghệ Viện khoác áo ngủ đứng trên nền tuyết, bà ta khoanh tay trước ngực, khẩu khí lạnh nhạt thấp giọng nói với Lâm Tiện: "Thật đáng tiếc, cậu còn chưa lấy được gì thì ba đã chết, Thời gia xem như mối quen biết của tôi, sau này Thời gia sẽ do tôi định đoạt, để tôi xem còn ai có thể bảo vệ cậu."
Lâm Tiện đỏ mắt cọ cọ chóp mũi, "Mẹ, ông ngoại chết rồi mà mẹ không đau khổ chút nào sao?"
Thời Nghệ Viện mắt lộ ra lạnh lùng sắc bén, "Ba chết rồi, hàng thừa kế thứ nhất sẽ là tôi và Thời Kham, Thời Kham không được việc, Thời gia chính là của tôi, tôi vui còn không kịp đau khổ làm gì."
"Tôi hiểu." Lâm Tiện nhếch môi cười, rõ ràng trong mắt còn đọng nước mắt, nhưng khi anh cười, bi thương vừa nãy biến mất không chút tăm hơi, "Lúc bà chết tôi cũng sẽ không đau khổ."
Lâm Tiện cười đầy ẩn ý, anh vỗ vai Thời Nghệ Viện hai cái, cười cười về phòng của mình.
Thời Nghệ Viện nhíu mày, Lâm Tiện không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại khiến bà ta có chút bất an không nắm chắc.
"Mẹ, cái chết của ông ngoại có liên quan đến mẹ không?" Lâm Hạo Nhiên khập khiễng tiến lên thấp giọng chất vấn.
Thời Nghệ Viện hờ hững nhìn gã, "Con cũng đừng về, ở lại tham gia đám tang ông ngoại rồi hẵng đi."
Tất cả xảy ra quá đột ngột, Lâm Hạo Nhiên trở về phòng ngồi một buổi tối, biểu tình ngưng trọng, gã biết rõ tính cách của Thời Nghệ Viện. Lúc mình bị đuổi về Hạ thành, Thời lão dù nhiều dù ít cũng lộ ra ý muốn để Lâm Tiện làm người thừa kế, Thời Nghệ Viện không có khả năng nuốt trôi cục tức này.
Bà ấy cũng không cách nào chịu đựng được việc chắp tay nhường gia nghiệp to lớn cho người khác, mặc dù đó là con trai ruột của bà ấy.
Biện pháp duy nhất có thể ngăn cản... Chính là trước khi Thời lão chết già rồi nhường ngôi, Lâm Tiện không có chút địa vị nào ở Thời gia.
Gã càng nghĩ càng cảm thấy điên cuồng, cuối cùng vẫn là không nhịn được, đứng lên đi tìm Thời Nghệ Viện.
"Mẹ, ông ngoại là mẹ gϊếŧ?"
Thời Nghệ Viện cũng chưa ngủ, chỉ rót một ly rượu vang đỏ nhìn tuyết đêm ngoài cửa sổ, bà ta lười biếng liếc Lâm Hạo Nhiên, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy."
Ánh mắt Lâm Hạo Nhiên đỏ ngầu, "Mẹ điên rồi sao!"
"Nếu không phải tại mày vô dụng, tao phải đến nỗi bí quá hoá liều sao?" Thời Nghệ Viện không chút gợn sóng, trong mắt là bóng tối mênh mông.
Lâm Hạo Nhiên nói: "Mẹ điên rồi, hay là nói, mẹ vốn dĩ chính là loại người như vậy?"
Thời Nghệ Viện bỗng nhiên không thể tưởng tượng được mà nhìn gã, "Bây giờ mày đang muốn nói chuyện tình cảm với tao sao?"
"Con đang nói chuyện lợi ích với mẹ." Lâm Hạo Nhiên đóng cửa lại, nhìn hai mắt của bà ta: "Nếu chuyện bại lộ, mẹ sẽ bị phán tử hình, tin tức mẹ vì tiền gϊếŧ cha sẽ truyền khắp cả nước, mẹ không chỉ không chiếm được Thời gia, ngay cả tập đoàn Lâm thị vừa vượt qua nguy cơ cũng sẽ bị mẹ liên lụy!"
Thời Nghệ Viện cười một tiếng, đi đến bên cạnh Lâm Hạo Nhiên nhẹ nhàng xoa mặt gã, "Không bằng mày nghĩ lại xem nếu tao không làm như vậy, Thời gia sẽ rơi vào tay Lâm Tiện, nó hận mày hận tao, tập đoàn Lâm thị nhất định sẽ bị nó trả thù, kết cục cũng sẽ giống nhau. Dù Lâm Tiện không động thủ, tao cũng không có cách nào chịu đựng được hắn giẫm lên đầu tao, nếu chuyện bại lộ cũng không còn cách nào khác, vậy để chúng ta cùng xuống địa ngục đi."
"Bà đúng là điên rồi!" Lâm Hạo Nhiên hất tay bà ta ra.
Đổi lấy chính là một bạt tai không chút do dự của Thời Nghệ Viện, nổ tung trên mặt gã, "Tao là kẻ điên? Mày là cái gì? Gia nghiệp đang yên đang lành lại không cần, bỏ mặc tâm huyết nhiều năm của tao, chỉ vì một thằng đàn ông! Mày si tình thật đấy, trước đó tra tấn cả thân cả tâm người ta một lần, đến khi người chạy rồi thì lại hối tiếc không kịp, tao đã dạy cho mày những thứ thừa thãi này à?! Cái đồ phế vật vô dụng như mày không xứng làm con tao! Tao rất hối hận khi mà không bóp chết bọn mày, thế nên mới lãng phí mất hai mươi năm của tao!"
Nói rồi lại thêm một bạt tai, Lâm Hạo Nhiên bị nàng đánh đổ máu.
Lâm Hạo Nhiên phẫn nộ siết chặt hai tay, Thời Nghệ Viện nhìn thấy cơn tức giận của gã cũng chỉ hờ hững cười nhạo: "Muốn ra tay với mẹ mày? Chỉ bằng tay chân tàn phế không lành lặn của mày?"
"Bà tự giải quyết cho tốt đi." Lâm Hạo Nhiên cuối cùng kiềm chế lại, xoay người rời đi.
Thời Nghệ Viện liền hung hăng ném ly rượu vào lưng gã: "Cút về Hạ thành cho tao, đồ vô dụng!"
Bà ta lảo đảo đảo quay lại giường, lộn xộn ngủ một đêm.
Kết quả kiểm tra thi thể của Thời lão có rất nhanh, adrenalin phân bố quá nhiều, là bị hù chết. Trải qua sự điều tra của cảnh sát, Thời lão có nuôi một con chó St. Bernard lớn, rất có khả năng nó là nguyên nhân Thời lão bị hù chết.
Người già lớn tuổi, vốn ban đầu tim đã không tốt, nửa đêm con chó to xác này đập vỡ cả cửa sổ, trong phòng ngủ đột nhiên xuất hiện âm thanh lớn như vậy, nguyên nhân cái chết của Thời lão đã rất rõ ràng.
Trên dưới Tần thành thổn thức không thôi, lão thái thái chân trước vừa đi, không ngờ lễ tang cùng ngày Thời lão cũng đi theo.
Nhiếp Gia nâng cằm để Thời Kham sửa lại cà vạt cho mình, mỗi một sợi tóc đều được hắn xử lý sạch sẽ chỉnh tề.
Lễ tang của Thời lão không giống lão thái thái, vị này kiêu hùng, bạn bè trải rộng khắp nơi trên thế giới, lễ tang của ông ta đương nhiên phải long trọng phi phàm, một vị khách ngẫu nhiên thôi cũng là đại nhân vật ghê gớm, ngay cả thị trưởng Tần thành Ôn Viễn Phong và Ôn lão thái thái cũng cùng tới.
Thời Nghệ Viện quần áo nghiêm trang, sắc mặt bình tĩnh tiếp đãi khách khứa, trong mắt có một cỗ tàn nhẫn được nuôi ra trong quyền thế.
Cấp dưới cũ của Thời lão ngồi quỳ ở dưới sảnh, không ai khóc lóc bi ai, yên tĩnh đến gần như lạnh lùng, khách khứa tiến vào nhìn một loạt vệ sĩ áo đen và cấp dưới cũ của Thời lão, cả sảnh toàn là sát khí, lúc này mới nhớ tới nghề chính của Thời gia là gì.
Lúc Thời Kham đưa Nhiếp Gia đến, gần như là hấp dẫn tất cả ánh mắt trong sảnh.
Ai cũng không ngờ vị bạn trai thần bí ngày nào cũng lên hot search với Nhiếp tổng là con trai ruột của Thời lão, nhiều năm như vậy mà bọn họ hoàn toàn không biết gì cả. Thời lão rõ ràng có con trai ruột, nhưng vẫn chú trọng bồi dưỡng hai đứa cháu ngoại, nếu mà biết được năng lực của đứa con trai này...
Thật đáng tiếc.
Thời Nghệ Viện đứng đằng trước, nhìn Thời Kham sắc mặt hờ hững, hơi nhếch cằm, có chút kiêu ngạo.
Hết chương .